Cùng Boss Trong Game Thần Quái Yêu Đương
Chương 29: End TG 2
Huyền Bút Nhất Tuyệt
03/07/2022
Dưới khi ký túc xá, tốp năm tốp ba học sinh tụ tập bên nhau, có cặp đôi đang khanh khanh ta ta, thoạt nhìn bình thường đến không thể bình thường hơn.
Trong trường vẫn là một mảnh sương mù mênh mông, lại không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của các bạn học sinh.
Chỉ là......Không cảm thấy có chút quá mức bình thường sao? Quả thực bình thường làm người ta cảm thấy có chút quỷ dị.
Xuyên Bách chà xát cánh tay, đi đến phía nhà ăn, học sinh trên đường đi đều vội vàng, đại bộ phận bạn học đều cúi đầu, giống như rất bận bịu.
Đột nhiên, một nữ sinh cúi đầu, không chú ý tới Xuyên Bách ở phía trước, hai người hung hăng đụng vào nhau, Xuyên Bách lảo đảo ra sau vài bước, mà nữ sinh kia lại không hề phản ứng, đứng im tại chỗ.
“Bạn học.....Cậu không sao chứ? Khi đi phải nhìn đường a, cúi đầu đi rất dễ đụng vào người khác!”
Xuyên Bách nhịn không được oán giận, thân hình nữ sinh không cao to, ai ngờ lại có sức lực rất lớn, làm cho cậu phát đau.
Nữ sinh không nói một lời, vòng qua người Xuyên Bách rời đi, giống như những việc này không có quan hệ với nàng.
“Thật là một người kì quái....Ai.....”
Xuyên Bách xoa bả vai, lẩm bẩm mà đi vào nhà ăn.
Lúc này người trong nhà ăn không nhiều lắm, các chỗ lấy thức ăn đã bị chuẩn bị xong, dì phụ trách múc cơm đang ở trước cửa sổ cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Tất cả vẫn lui tới như thường, trái tim vẫn đang treo lên của Xuyên Bách chậm rãi rơi xuống, xem ra những sự việc xảy ra trước đó, thật sự một giấc mơ.
“Dì ơi, cháu muốn cái này, sau đó.....Là sườn heo chua ngọt đi.”
Nghe vậy, dì múc cơm chậm rãi ngẩng đầu, động tác chậm chạp, sắc mặt bà tái nhợt, môi có chút tím.
Xuyên Bách nhịn không được chửi thầm, dì phụ trách nhà ăn sao hôm nay chậm chạp vậy, lát nữa tới lúc tan học, mọi người còn có thể ăn cơm sao?
“Dì ơi....Có thể nhanh một chút không ạ?”
Cậu nhịn không được mà mở miệng thúc giục, lại thấy thứ gì đó rơi từ khuôn mặt của dì, “Bộp” một cái rơi ở xuống mặt đất, dì vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên.
Xuyên Bách theo đồ vật kia nhìn lại, nhưng bàn bên cửa sổ thật sự quá cao, che khuất cả người bà.
Bà nhanh chóng đem đồ vật kia bỏ vào trong mắt, nguyên lai là một cái tròng mắt, con ngươi lại chuyển động kỳ quặc, bà cười dữ tợn.
Còn may không có bị phát hiện....Nếu không chủ nhân tuyệt đối sẽ làm bà hôi phi yên diệt.....
Bà đứng dậy, chậm rãi đưa đồ ăn cho Xuyên Bách, cười lấy lòng.
Trên người Xuyên Bách nổi da gà, vội vàng bưng đồ ăn ngồi ở chỗ ngoặt, ăn ngấu nghiến.
Cậu thật sự quá đói bụng, đợi lát nữa còn muốn đi mua chút đồ ăn vặt! Cậu đem lực chú ý đặt trên đồ ăn, hoàn toàn không chú ý tới, học sinh ngồi ở gần cậu, một đám lúc này sắc mặt xám như tro, động tác máy móc mà ăn cơm, con ngươi như một vũng nước động, không hề gợn sóng.
Mà lệ quỷ tránh ở chỗ tối rình coi người yêu si ngốc cười, mắt đen tràn đầy điên cuồng.
A......Thật đáng yêu....Thực sự yêu Tiểu Bách chết mất a......
Vẫn luôn muốn.....Vẫn luôn muốn ở bên nhau.....
******
Giải quyết xong cái bụng đói, Xuyên Bách chậm rì rì đi ra ngoài nhà ăn, bên ngoài vẫn còn sương mù mênh mông mờ mịt.
Cậu mở di động ra, nghĩ nghĩ một lát rồi vẫn gửi cho Thương Lục một tin nhắn.
【 Mộc Bạch: Đợi lát nữa buổi tối, tới ký túc xá tôi một chuyến, có một số việc muốn nói với cậu.】
【 Thương Lục: Được / hoa hồng /.】
Gia hoả Thương Lục này, nói chuyện vẫn đam mê cái icon quê mùa như này
Nhưng Thương Lục nhận được tin nhắn cửa Xuyên Bách, lúc này trong lòng là sự yên lặng chưa bao giờ có.
Cuộc sống hiện tại sinh hoạt....Thật tốt a...
Thương Lục còn sống, cậu cũng không cần đeo tội danh “Hung thủ giết người” trên lưng, tuy rằng quan hệ bọn họ có chút ái muội, nhưng cậu đối với Thương Lục.....Cũng không phải không có cảm giác.
Trước thời điểm mơ thấy giấc mơ đó, chẳng sợ Thương Lục chỉ là quỷ, bộ dáng đáng sợ, mà khi hắn đụng vào cậu, trong lòng cậu cũng cảm thấy không chán ghét....
Khi đó, cậu chỉ là sợ hãi Thương Lục sẽ giết chính mình, nhưng trong lòng chưa bao giờ sinh ra cảm xúc chán ghét đối với Thương Lục.
Những ngày mất đi Thương Lục, mỗi ngày cậu đều mất hồn mất vía, khi hắn rời khỏi chính mình, cậu mới biết được Thương Lục đối với cậu có bao nhiêu quan trọng.
Cậu luôn cho rằng Thương Lục sẽ không rời khỏi cậu được, nhưng kỳ thật là chính cậu vẫn luôn không rời bỏ được Thương Lục...
Có lẽ.....Có thể cùng Thương Lục thử xem sao....
Thân ảnh cậu càng lúc càng xa, dần dần đi vào trong sương mù dày đặc.
Sau khi cậu rời khỏu nhà ăn, không khí vốn an tĩnh bỗng chốc trở nên quỷ dị.
Các bạn học vừa rồi còn đang ăn cơm, lúc này dần dần bóc ra bộ da người, lộ ra máu thịt đỏ tươi, máu tươi chậm rãi chảy xuống, toàn bộ mặt đất nhà ăn bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Không được rồi......Nên giả làm con người.....Bằng không chủ nhân sẽ tức giận....”
“Vẫn nên giả làm con người đi.....Bằng không sẽ có kết cục giống như con quỷ kia.....”
Bọn họ lại lần nữa sửa sang lớp da người, khoác ở trên người, thân thể cổ quái lại đáng sợ.
Mà nữ quỷ vừa mới đụng vào Xuyên Bách, lúc này đang ở một không gian khác, nằm ở trên mặt đất thống khổ gào lên.
“Chủ nhân......Tôi sai rồi! A a a a! Cầu ngài buông tha cho tôi!”
Thương Lục từ trên cao nhìn xuống nữ quỷ đang thống khổ, mắt đen tràn đầy lạnh băng, phất phất tay, tiện đà xoay người rời đi.
Mà nhóm lệ quỷ được chủ nhân đồng ý, phát ra tiếng cười dữ tợn, một đám như lang như hổ mà lao vào, thực mau, nữ quỷ kia bất kham bị tra tấn, linh hồn hoàn toàn biến mất.
******
Màn đêm buông xuống, sương mù vẫn bao phủ toàn bộ trường học, Xuyên Bách từ trên cao nhìn xuyên thấu qua tốp năm tốp ba học sinh ngoài cửa sổ.
Thật là kỳ quái......Sương mù lớn như vậy, không ở trong ký túc xá đợi còn ra ngoài giải sầu? Thật là nhàn nhã.
Cậu vừa mới chuẩn bị kéo bức màn xuống, nhưng một màn kế tiếp lại làm con ngươi cậu co rút.
Là cậu nhìn lầm sao, vì sao trong đó có một học sinh khuôn mặt rất kỳ quái...
Cậu nắm chặt bức màn, đưa mắt nhìn chằm chằm gò má học sinh, đôi môi khẽ run lên.
Nếu không nhìn kỹ.....Căn bản sẽ không phát hiện...
Làn da học sinh kia,, thoạt nhìn rất lỏng lẻo, tròng mắt ở trong hốc mắt xoay tròn, tuy rằng hắn rất muốn làm bộ dáng bình thường, chỉ là làn da lại không ngừng mà chảy xuống, cả người thoạt nhìn quỷ dị lại đáng sợ.
Càng làm cho cậu giật mình chính là, một học sinh khác thế nhưng đi tới phía sau hắn, túm chặt phần da đầu của hắn, giúp hắn kéo căng làn da lên trên. (Clm=))
Tuy rằng trường học bị sương mù bao quanh, nhưng thị lực Xuyên Bách luôn luôn rất tốt, tuyệt đối không nhìn lầm!
Hai học sinh kia chỉnh sửa hơn nửa ngày, tiện đà làm bộ không có việc gì phát sinh, lại bắt đầu nói chuyện hăng say, tựa hồ việc vừa rồi chưa từng xảy ra..
Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Là cậu nhìn lầm rồi đi.....Sương mù dày như vậy.....Nhất định là nhìn lầm rồi!
Cậu điên cuồng an ủi chính mình, ý đồ làm chính mình bình tĩnh trở lại, nhưng sợ hãi đáy lòng vẫn như cũ bị phóng đại.....
Chẳng lẽ hiện tại cậu còn ở trong mơ sao?
Xuyên Bách sắp hỏng mất, cậu không biết chính mình còn ở trong thế giới hiện thực hay không, nếu được quay ngược thời gian, cậu nhất định sẽ không lựa chọn quan sát hai học sinh kia, cậu thật sự hy vọng là chính mình nhìn lầm rồi.....
“Cộc cộc cộc”
“Tiểu Bách, cậu ở đâu sao? Tôi tới rồi.”
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, là Thương Lục....
Xuyên Bách vô lực dựa vào bên cửa sổ, cậu không biết chính mình rốt cuộc nên mở cửa hay không.....
“Tiểu Bách? Không phải nói buổi tối tìm tôi có việc sao?”
Âm thanh ngoài cửa lại vang lên lần thứ hai, thanh âm của Thương Lục phảng phất như có ma lực, mê hoặc Xuyên Bách.
Xuyên Bách chậm rãi bước tới, run rẩy xuống tay mở cửa ký túc xá.
Ánh đèn ngoài hành lang ký túc xá lập loè, Thương Lục đứng ở trước cửa, tựa hồ là vừa mới tắm rửa xong, trên người có mùi thơm thuộc về sữa tắm, trên mặt hắn mang theo nụ cười quen thuộc.
Ánh đèn lập loè, chiếu vào khuôn mặt Thương Lục, khuôn mặt tinh xảo tựa hồ có chút quỷ dị.
“Thương Lục....Cậu....Cậu đã đến rồi... A!”
Lời còn chưa dứt, Thương Lục một phen ôm lấy cậu, hung hăng hôn lên, bàn tay thuận thế vói vào vuốt ve eo Xuyên Bách.
Hắn đè Xuyên Bách ra mặt tường, Xuyên Bách cảm giác được phía sau lưng cậu dán với mặt tường lạnh băng.
Thương Lục hôn rất kịch liệt, Xuyên Bách chỉ có thể bị bắt ngửa đầu tiếp nhận, mà tình cảm nồng cháy trong mắt Thương Lục cơ hồ muốn thiêu đốt cậu hết thảy.
Đồng thời, tay hắn không an phận ở di chuyển ở eo Xuyên Bách, nhưng mà này cũng không thể thỏa mãn Thương Lục, hắn cởi cúc áo sơ mi Xuyên Bách, điên cuồng mà gặm cắm xương quai xanh cậu.
Xuyên Bách chưa bao giờ gặp qua Thương Lục như vậy, trong cơ thể dục vọng trong cơ thể đánh úp lại, làm cậu đỏ bùng khóe mắt.
Hô hấp cậu dồn dập, trong mắt tựa hồ chứa nước mắt, gò má trắng nõn cũng bởi vì nhiễm dục vọng mà ửng đỏ.
Thương Lục bị Xuyên Bách mê hoặc, mắt đen tràn đầy si mê.
“Tiểu Bách.....Thật đáng yêu....Đêm nay.....Tôi có thể lưu lại nơi này không?”
“Được không....? Tiểu Bách.....Chúng ta đã rất nhiều ngày không ngủ cùng nhau.....”
Thương Lục đáng thương vô cùng, ánh mắt như vậy làm Xuyên Bách căn bản vô pháp cự tuyệt.
Nhưng có chút sự việc.....Cậu cần phải hỏi cho rõ ràng....
“Thương Lục.....Tôi tìm cậu tới đêm nay, là có chuyện muốn hỏi.....”
Xuyên Bách dừng một chút, con ngươi hiện lên một tia giãy giụa: “Cậu nói cho tôi biết.....Kỳ thật.....Nơi này căn bản không phải thế giới hiện thực đi.”
Thương Lục tựa hồ không nghĩ tới cậu sẽ hỏi vấn đề này, đôi mắt rũ xuống, lông mi run rẩy: “Tiểu Bách.....Không tin tôi sao....?”
Thương Lục cúi đầu, lại không chịu nói chuyện, trầm mặc thật lâu làm trong lòng Xuyên Bách dần dần có đáp án.
Xem ra thế giới hiện tại cậu đang ở, thật sự là giả.
Mấy ngày qua, cậu vẫn luôn lo lắng, sợ hãi Thương Lục sẽ động thủ với, sẽ vì báo thù mà giết chính mình.
Nhưng cậu thật sự không nghĩ tới, Thương Lục vì cậu......Cư nhiên sáng tạo ra một thế giới như vậy......Tuy rằng diễn viên kỹ thuật diễn không tốt....
Hơn nữa......Hắn chưa bao giờ làm tổn thương cậu, nhưng mà chính cậu, vẫn luôn là người đả thương hắn.....
Chưa bao giờ có người đối với cậu tốt như vậy, ngay cả cha mẹ cũng rất ít quan tâm cậu.....
Ngày tháng hiện tại, không phải là những gì cậu kỳ vọng sao?
Thương Lục còn sống, trường học vẫn yên tĩnh bình lặng, đối mặt với cuộc sống như vậy, ai mà muốn cự tuyệt.....Không phải sao?
Thương Lục không biết Xuyên Bách đang suy nghĩ cái gì, hắn cúi đầu, nước mắt rơi xuống trên tay Xuyên Bách.
“Tiểu Bách....Tôi thật sự rất yêu rất yêu em.....Chỉ cần là thứ em muốn, tôi đều sẽ thoả mãn tất cả, em thích tôi một chút có được không?”
“Một chút.....Một chút thôi cũng được.....Em nhìn tôi đi được không....”
“Tôi không bao giờ lừa em....Tôi chỉ là muốn làm em vui vẻ.....Nếu em không muốn ở chỗ này, tôi có thể đưa em trở lại thế giới hiện thực, tôi chỉ cầu em.....Để tôi ở bên cạnh em được không....”
Trong mắt Thương Lục tràn đầy nước mắt, Tiểu Bách nhất định là muốn rời khỏi chính mình.....Rõ ràng thực nhanh liền có được hạnh phúc a!
Vốn dĩ hắn cho rằng hết thảy vạn vô nhất thất.....Nhưng người yêu hắn thông minh lại vẫn phát hiện manh mối....
*Sự chắc chắn tuyệt đối, hết sức cẩn thận, không có sự sai sót, sơ hở.
Hiện tại hắn chỉ có thể hèn mọn cầu xin người yêu, hy vọng y có thể bố thí một chút thích cho chính mình, một chút thôi cũng được.
Đột nhiên, trên môi hắn truyền đến cảm xúc ấm áp, hắn không khỏi trừng lớn con ngươi, ngay sau đó là vui sướng che trời lấp đất thổi quét đến.
Là Tiểu Bách....Tiểu Bách cư nhiên chủ động hôn hắn!
Tiểu Bách......Cũng thích hắn sao....Hay là nói......Đáng thương hắn?
Không sao hết.....Chẳng sợ đáng thương hắn cũng được.....Không yêu hắn cũng được.....Chỉ cần hai người có thể ở bên nhau thì tốt rồi....
“Thương Lục.....Tớ nghĩ kỹ rồi....Tớ nguyện ý ở lại nơi này với cậu....”
Thương Lục cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau, hắn đột nhiên dừng lại động tác. Xin hãy đọc truyện tại ( TRU MtruyeЛ.vЛ )
“Cậu sẽ vứt bỏ tớ ở chỗ này một mình sao? Tớ sợ hãi....”
“Tôi sẽ cùng Tiểu Bách mãi mãi.....Mãi mãi ở bên nhau.....”
Xuyên Bách nhắm mắt lại, thuận theo Thương Lục, tùy ý hắn ôm cậu tới trên giường.
Thương Lục ôn nhu cởi quần áo cậu, cơ thể hai người dính sát gần bên nhau, không thể tách rời.
Ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh sương mù, Xuyên Bách tùy ý để Thương Lục đùa nghịch chính mình, cho dù là tư thế cực kỳ cảm thấy thẹn.
Cậu cúi đầu, hơi thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, mắt nâu là một mảnh hỗn loạn.
Hẳn là cậu.....Cũng thích Thương Lục đi....
Cùng Thương Lục ở thế giới này.....Hẳn là lựa chọn tốt nhất....
******
[ Không lâu sau đó, cao trung Tín Đức lại lần nữa phát sinh một vụ án.
Một học sinh trong kì nghỉ chậm chạp không trở về nhà.
Cảnh sát điều tra mỗi một góc trường học, một chút dấu vết để lại cũng không phát hiện.
Người nguyên bản sống sờ sờ, cứ như vậy mà biến mất.
Theo thông tin, người mất tích là bạn tốt với học sinh đã tử vong không lâu trước đó, trước ngày đó, hai người đã xảy ra mâu thuẫn.
Nhưng mà càng quỷ dị chính là, có học sinh từng ở phòng học nhạc 12 giờ đêm, nhìn thấy hai quỷ ảnh chợt lóe mà qua, mà một quỷ ảnh trong đó, cư nhiên là học sinh mất tích đã lâu kia....]
Trong trường vẫn là một mảnh sương mù mênh mông, lại không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của các bạn học sinh.
Chỉ là......Không cảm thấy có chút quá mức bình thường sao? Quả thực bình thường làm người ta cảm thấy có chút quỷ dị.
Xuyên Bách chà xát cánh tay, đi đến phía nhà ăn, học sinh trên đường đi đều vội vàng, đại bộ phận bạn học đều cúi đầu, giống như rất bận bịu.
Đột nhiên, một nữ sinh cúi đầu, không chú ý tới Xuyên Bách ở phía trước, hai người hung hăng đụng vào nhau, Xuyên Bách lảo đảo ra sau vài bước, mà nữ sinh kia lại không hề phản ứng, đứng im tại chỗ.
“Bạn học.....Cậu không sao chứ? Khi đi phải nhìn đường a, cúi đầu đi rất dễ đụng vào người khác!”
Xuyên Bách nhịn không được oán giận, thân hình nữ sinh không cao to, ai ngờ lại có sức lực rất lớn, làm cho cậu phát đau.
Nữ sinh không nói một lời, vòng qua người Xuyên Bách rời đi, giống như những việc này không có quan hệ với nàng.
“Thật là một người kì quái....Ai.....”
Xuyên Bách xoa bả vai, lẩm bẩm mà đi vào nhà ăn.
Lúc này người trong nhà ăn không nhiều lắm, các chỗ lấy thức ăn đã bị chuẩn bị xong, dì phụ trách múc cơm đang ở trước cửa sổ cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Tất cả vẫn lui tới như thường, trái tim vẫn đang treo lên của Xuyên Bách chậm rãi rơi xuống, xem ra những sự việc xảy ra trước đó, thật sự một giấc mơ.
“Dì ơi, cháu muốn cái này, sau đó.....Là sườn heo chua ngọt đi.”
Nghe vậy, dì múc cơm chậm rãi ngẩng đầu, động tác chậm chạp, sắc mặt bà tái nhợt, môi có chút tím.
Xuyên Bách nhịn không được chửi thầm, dì phụ trách nhà ăn sao hôm nay chậm chạp vậy, lát nữa tới lúc tan học, mọi người còn có thể ăn cơm sao?
“Dì ơi....Có thể nhanh một chút không ạ?”
Cậu nhịn không được mà mở miệng thúc giục, lại thấy thứ gì đó rơi từ khuôn mặt của dì, “Bộp” một cái rơi ở xuống mặt đất, dì vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên.
Xuyên Bách theo đồ vật kia nhìn lại, nhưng bàn bên cửa sổ thật sự quá cao, che khuất cả người bà.
Bà nhanh chóng đem đồ vật kia bỏ vào trong mắt, nguyên lai là một cái tròng mắt, con ngươi lại chuyển động kỳ quặc, bà cười dữ tợn.
Còn may không có bị phát hiện....Nếu không chủ nhân tuyệt đối sẽ làm bà hôi phi yên diệt.....
Bà đứng dậy, chậm rãi đưa đồ ăn cho Xuyên Bách, cười lấy lòng.
Trên người Xuyên Bách nổi da gà, vội vàng bưng đồ ăn ngồi ở chỗ ngoặt, ăn ngấu nghiến.
Cậu thật sự quá đói bụng, đợi lát nữa còn muốn đi mua chút đồ ăn vặt! Cậu đem lực chú ý đặt trên đồ ăn, hoàn toàn không chú ý tới, học sinh ngồi ở gần cậu, một đám lúc này sắc mặt xám như tro, động tác máy móc mà ăn cơm, con ngươi như một vũng nước động, không hề gợn sóng.
Mà lệ quỷ tránh ở chỗ tối rình coi người yêu si ngốc cười, mắt đen tràn đầy điên cuồng.
A......Thật đáng yêu....Thực sự yêu Tiểu Bách chết mất a......
Vẫn luôn muốn.....Vẫn luôn muốn ở bên nhau.....
******
Giải quyết xong cái bụng đói, Xuyên Bách chậm rì rì đi ra ngoài nhà ăn, bên ngoài vẫn còn sương mù mênh mông mờ mịt.
Cậu mở di động ra, nghĩ nghĩ một lát rồi vẫn gửi cho Thương Lục một tin nhắn.
【 Mộc Bạch: Đợi lát nữa buổi tối, tới ký túc xá tôi một chuyến, có một số việc muốn nói với cậu.】
【 Thương Lục: Được / hoa hồng /.】
Gia hoả Thương Lục này, nói chuyện vẫn đam mê cái icon quê mùa như này
Nhưng Thương Lục nhận được tin nhắn cửa Xuyên Bách, lúc này trong lòng là sự yên lặng chưa bao giờ có.
Cuộc sống hiện tại sinh hoạt....Thật tốt a...
Thương Lục còn sống, cậu cũng không cần đeo tội danh “Hung thủ giết người” trên lưng, tuy rằng quan hệ bọn họ có chút ái muội, nhưng cậu đối với Thương Lục.....Cũng không phải không có cảm giác.
Trước thời điểm mơ thấy giấc mơ đó, chẳng sợ Thương Lục chỉ là quỷ, bộ dáng đáng sợ, mà khi hắn đụng vào cậu, trong lòng cậu cũng cảm thấy không chán ghét....
Khi đó, cậu chỉ là sợ hãi Thương Lục sẽ giết chính mình, nhưng trong lòng chưa bao giờ sinh ra cảm xúc chán ghét đối với Thương Lục.
Những ngày mất đi Thương Lục, mỗi ngày cậu đều mất hồn mất vía, khi hắn rời khỏi chính mình, cậu mới biết được Thương Lục đối với cậu có bao nhiêu quan trọng.
Cậu luôn cho rằng Thương Lục sẽ không rời khỏi cậu được, nhưng kỳ thật là chính cậu vẫn luôn không rời bỏ được Thương Lục...
Có lẽ.....Có thể cùng Thương Lục thử xem sao....
Thân ảnh cậu càng lúc càng xa, dần dần đi vào trong sương mù dày đặc.
Sau khi cậu rời khỏu nhà ăn, không khí vốn an tĩnh bỗng chốc trở nên quỷ dị.
Các bạn học vừa rồi còn đang ăn cơm, lúc này dần dần bóc ra bộ da người, lộ ra máu thịt đỏ tươi, máu tươi chậm rãi chảy xuống, toàn bộ mặt đất nhà ăn bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Không được rồi......Nên giả làm con người.....Bằng không chủ nhân sẽ tức giận....”
“Vẫn nên giả làm con người đi.....Bằng không sẽ có kết cục giống như con quỷ kia.....”
Bọn họ lại lần nữa sửa sang lớp da người, khoác ở trên người, thân thể cổ quái lại đáng sợ.
Mà nữ quỷ vừa mới đụng vào Xuyên Bách, lúc này đang ở một không gian khác, nằm ở trên mặt đất thống khổ gào lên.
“Chủ nhân......Tôi sai rồi! A a a a! Cầu ngài buông tha cho tôi!”
Thương Lục từ trên cao nhìn xuống nữ quỷ đang thống khổ, mắt đen tràn đầy lạnh băng, phất phất tay, tiện đà xoay người rời đi.
Mà nhóm lệ quỷ được chủ nhân đồng ý, phát ra tiếng cười dữ tợn, một đám như lang như hổ mà lao vào, thực mau, nữ quỷ kia bất kham bị tra tấn, linh hồn hoàn toàn biến mất.
******
Màn đêm buông xuống, sương mù vẫn bao phủ toàn bộ trường học, Xuyên Bách từ trên cao nhìn xuyên thấu qua tốp năm tốp ba học sinh ngoài cửa sổ.
Thật là kỳ quái......Sương mù lớn như vậy, không ở trong ký túc xá đợi còn ra ngoài giải sầu? Thật là nhàn nhã.
Cậu vừa mới chuẩn bị kéo bức màn xuống, nhưng một màn kế tiếp lại làm con ngươi cậu co rút.
Là cậu nhìn lầm sao, vì sao trong đó có một học sinh khuôn mặt rất kỳ quái...
Cậu nắm chặt bức màn, đưa mắt nhìn chằm chằm gò má học sinh, đôi môi khẽ run lên.
Nếu không nhìn kỹ.....Căn bản sẽ không phát hiện...
Làn da học sinh kia,, thoạt nhìn rất lỏng lẻo, tròng mắt ở trong hốc mắt xoay tròn, tuy rằng hắn rất muốn làm bộ dáng bình thường, chỉ là làn da lại không ngừng mà chảy xuống, cả người thoạt nhìn quỷ dị lại đáng sợ.
Càng làm cho cậu giật mình chính là, một học sinh khác thế nhưng đi tới phía sau hắn, túm chặt phần da đầu của hắn, giúp hắn kéo căng làn da lên trên. (Clm=))
Tuy rằng trường học bị sương mù bao quanh, nhưng thị lực Xuyên Bách luôn luôn rất tốt, tuyệt đối không nhìn lầm!
Hai học sinh kia chỉnh sửa hơn nửa ngày, tiện đà làm bộ không có việc gì phát sinh, lại bắt đầu nói chuyện hăng say, tựa hồ việc vừa rồi chưa từng xảy ra..
Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Là cậu nhìn lầm rồi đi.....Sương mù dày như vậy.....Nhất định là nhìn lầm rồi!
Cậu điên cuồng an ủi chính mình, ý đồ làm chính mình bình tĩnh trở lại, nhưng sợ hãi đáy lòng vẫn như cũ bị phóng đại.....
Chẳng lẽ hiện tại cậu còn ở trong mơ sao?
Xuyên Bách sắp hỏng mất, cậu không biết chính mình còn ở trong thế giới hiện thực hay không, nếu được quay ngược thời gian, cậu nhất định sẽ không lựa chọn quan sát hai học sinh kia, cậu thật sự hy vọng là chính mình nhìn lầm rồi.....
“Cộc cộc cộc”
“Tiểu Bách, cậu ở đâu sao? Tôi tới rồi.”
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, là Thương Lục....
Xuyên Bách vô lực dựa vào bên cửa sổ, cậu không biết chính mình rốt cuộc nên mở cửa hay không.....
“Tiểu Bách? Không phải nói buổi tối tìm tôi có việc sao?”
Âm thanh ngoài cửa lại vang lên lần thứ hai, thanh âm của Thương Lục phảng phất như có ma lực, mê hoặc Xuyên Bách.
Xuyên Bách chậm rãi bước tới, run rẩy xuống tay mở cửa ký túc xá.
Ánh đèn ngoài hành lang ký túc xá lập loè, Thương Lục đứng ở trước cửa, tựa hồ là vừa mới tắm rửa xong, trên người có mùi thơm thuộc về sữa tắm, trên mặt hắn mang theo nụ cười quen thuộc.
Ánh đèn lập loè, chiếu vào khuôn mặt Thương Lục, khuôn mặt tinh xảo tựa hồ có chút quỷ dị.
“Thương Lục....Cậu....Cậu đã đến rồi... A!”
Lời còn chưa dứt, Thương Lục một phen ôm lấy cậu, hung hăng hôn lên, bàn tay thuận thế vói vào vuốt ve eo Xuyên Bách.
Hắn đè Xuyên Bách ra mặt tường, Xuyên Bách cảm giác được phía sau lưng cậu dán với mặt tường lạnh băng.
Thương Lục hôn rất kịch liệt, Xuyên Bách chỉ có thể bị bắt ngửa đầu tiếp nhận, mà tình cảm nồng cháy trong mắt Thương Lục cơ hồ muốn thiêu đốt cậu hết thảy.
Đồng thời, tay hắn không an phận ở di chuyển ở eo Xuyên Bách, nhưng mà này cũng không thể thỏa mãn Thương Lục, hắn cởi cúc áo sơ mi Xuyên Bách, điên cuồng mà gặm cắm xương quai xanh cậu.
Xuyên Bách chưa bao giờ gặp qua Thương Lục như vậy, trong cơ thể dục vọng trong cơ thể đánh úp lại, làm cậu đỏ bùng khóe mắt.
Hô hấp cậu dồn dập, trong mắt tựa hồ chứa nước mắt, gò má trắng nõn cũng bởi vì nhiễm dục vọng mà ửng đỏ.
Thương Lục bị Xuyên Bách mê hoặc, mắt đen tràn đầy si mê.
“Tiểu Bách.....Thật đáng yêu....Đêm nay.....Tôi có thể lưu lại nơi này không?”
“Được không....? Tiểu Bách.....Chúng ta đã rất nhiều ngày không ngủ cùng nhau.....”
Thương Lục đáng thương vô cùng, ánh mắt như vậy làm Xuyên Bách căn bản vô pháp cự tuyệt.
Nhưng có chút sự việc.....Cậu cần phải hỏi cho rõ ràng....
“Thương Lục.....Tôi tìm cậu tới đêm nay, là có chuyện muốn hỏi.....”
Xuyên Bách dừng một chút, con ngươi hiện lên một tia giãy giụa: “Cậu nói cho tôi biết.....Kỳ thật.....Nơi này căn bản không phải thế giới hiện thực đi.”
Thương Lục tựa hồ không nghĩ tới cậu sẽ hỏi vấn đề này, đôi mắt rũ xuống, lông mi run rẩy: “Tiểu Bách.....Không tin tôi sao....?”
Thương Lục cúi đầu, lại không chịu nói chuyện, trầm mặc thật lâu làm trong lòng Xuyên Bách dần dần có đáp án.
Xem ra thế giới hiện tại cậu đang ở, thật sự là giả.
Mấy ngày qua, cậu vẫn luôn lo lắng, sợ hãi Thương Lục sẽ động thủ với, sẽ vì báo thù mà giết chính mình.
Nhưng cậu thật sự không nghĩ tới, Thương Lục vì cậu......Cư nhiên sáng tạo ra một thế giới như vậy......Tuy rằng diễn viên kỹ thuật diễn không tốt....
Hơn nữa......Hắn chưa bao giờ làm tổn thương cậu, nhưng mà chính cậu, vẫn luôn là người đả thương hắn.....
Chưa bao giờ có người đối với cậu tốt như vậy, ngay cả cha mẹ cũng rất ít quan tâm cậu.....
Ngày tháng hiện tại, không phải là những gì cậu kỳ vọng sao?
Thương Lục còn sống, trường học vẫn yên tĩnh bình lặng, đối mặt với cuộc sống như vậy, ai mà muốn cự tuyệt.....Không phải sao?
Thương Lục không biết Xuyên Bách đang suy nghĩ cái gì, hắn cúi đầu, nước mắt rơi xuống trên tay Xuyên Bách.
“Tiểu Bách....Tôi thật sự rất yêu rất yêu em.....Chỉ cần là thứ em muốn, tôi đều sẽ thoả mãn tất cả, em thích tôi một chút có được không?”
“Một chút.....Một chút thôi cũng được.....Em nhìn tôi đi được không....”
“Tôi không bao giờ lừa em....Tôi chỉ là muốn làm em vui vẻ.....Nếu em không muốn ở chỗ này, tôi có thể đưa em trở lại thế giới hiện thực, tôi chỉ cầu em.....Để tôi ở bên cạnh em được không....”
Trong mắt Thương Lục tràn đầy nước mắt, Tiểu Bách nhất định là muốn rời khỏi chính mình.....Rõ ràng thực nhanh liền có được hạnh phúc a!
Vốn dĩ hắn cho rằng hết thảy vạn vô nhất thất.....Nhưng người yêu hắn thông minh lại vẫn phát hiện manh mối....
*Sự chắc chắn tuyệt đối, hết sức cẩn thận, không có sự sai sót, sơ hở.
Hiện tại hắn chỉ có thể hèn mọn cầu xin người yêu, hy vọng y có thể bố thí một chút thích cho chính mình, một chút thôi cũng được.
Đột nhiên, trên môi hắn truyền đến cảm xúc ấm áp, hắn không khỏi trừng lớn con ngươi, ngay sau đó là vui sướng che trời lấp đất thổi quét đến.
Là Tiểu Bách....Tiểu Bách cư nhiên chủ động hôn hắn!
Tiểu Bách......Cũng thích hắn sao....Hay là nói......Đáng thương hắn?
Không sao hết.....Chẳng sợ đáng thương hắn cũng được.....Không yêu hắn cũng được.....Chỉ cần hai người có thể ở bên nhau thì tốt rồi....
“Thương Lục.....Tớ nghĩ kỹ rồi....Tớ nguyện ý ở lại nơi này với cậu....”
Thương Lục cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau, hắn đột nhiên dừng lại động tác. Xin hãy đọc truyện tại ( TRU MtruyeЛ.vЛ )
“Cậu sẽ vứt bỏ tớ ở chỗ này một mình sao? Tớ sợ hãi....”
“Tôi sẽ cùng Tiểu Bách mãi mãi.....Mãi mãi ở bên nhau.....”
Xuyên Bách nhắm mắt lại, thuận theo Thương Lục, tùy ý hắn ôm cậu tới trên giường.
Thương Lục ôn nhu cởi quần áo cậu, cơ thể hai người dính sát gần bên nhau, không thể tách rời.
Ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh sương mù, Xuyên Bách tùy ý để Thương Lục đùa nghịch chính mình, cho dù là tư thế cực kỳ cảm thấy thẹn.
Cậu cúi đầu, hơi thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, mắt nâu là một mảnh hỗn loạn.
Hẳn là cậu.....Cũng thích Thương Lục đi....
Cùng Thương Lục ở thế giới này.....Hẳn là lựa chọn tốt nhất....
******
[ Không lâu sau đó, cao trung Tín Đức lại lần nữa phát sinh một vụ án.
Một học sinh trong kì nghỉ chậm chạp không trở về nhà.
Cảnh sát điều tra mỗi một góc trường học, một chút dấu vết để lại cũng không phát hiện.
Người nguyên bản sống sờ sờ, cứ như vậy mà biến mất.
Theo thông tin, người mất tích là bạn tốt với học sinh đã tử vong không lâu trước đó, trước ngày đó, hai người đã xảy ra mâu thuẫn.
Nhưng mà càng quỷ dị chính là, có học sinh từng ở phòng học nhạc 12 giờ đêm, nhìn thấy hai quỷ ảnh chợt lóe mà qua, mà một quỷ ảnh trong đó, cư nhiên là học sinh mất tích đã lâu kia....]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.