Chương 51: Ngoại truyện 1
TachibanaYuki2
07/11/2016
Sau lần chia tay ấy...
Tôi không còn gặp cô ấy nữa.
Tôi một nơi...
Cô ấy một nơi...
Nhiều lần bước vào ngôi trường mới, tôi lại nhớ những kỷ niệm ấy.
-Quốc Bảo!Có đứa tìm mày kìa.
Tôi bỏ quyển sách xuống,đứng dậy. Nhìn hàng loạt cô gái chìa tay đưa tôi hộp socola. Mai là Valentine...
-Xin lỗi...Tôi đã có bạn gái rồi.
-Anh nói dối!Em chưa từng thấy bạn gái anh! Bạn gái anh tên gì???
-Tên cô ấy....Nếu viết ngược lại là một loài hoa...rất đẹp mà anh thích...
Tôi quay vào lớp, ngồi xuống cặm cụi hoàn thành bài thuyết trình đánh máy.
Tôi nhớ nhiều lần...cô ấy mang nước cam cho tôi. Đều là những lúc tôi làm bài tập hoặc mệt mỏi.
-Nước cam đây!
-Cảm ơn.
Đào Anh đặt ly nước cam kế bên Quốc Bảo.
Anh vẫn tiếp tục đánh máy.
Cô đi ra phía sau anh, choàng tay ôm anh.
Anh giật mình, nhìn ra sau...Hai người hôn nhau.
Không lâu sau đó, mọi người vẫn đồn rằng tôi chia tay bạn gái lâu rồi.
Đến khi hiệu trưởng giao việc cho tôi,khi đó tôi mới gặp được cô ấy.
Em đã ốm đi,đẹp hơn trước,mái tóc cũng được cắt bớt một chút và xoăn.
Thời gian qua em có nghĩ đến tôi không?
Tôi thật là một thằng con trai không ra gì...khi chia tay bạn gái vì mục đích phát triển công ty vì ba.
Em giận tôi là một điều đúng đắn.
Là một người con gái đầu tiên anh yêu..Anh hiểu được.
Tôi gặp em...Muốn ôm chầm lấy em.
Nhưng không thể...vì em còn yêu tôi không?
Chắc chắn là không còn.
Sau đó tôi và em còn bị nhốt với nhau. Hôm ấy...tôi nhớ em...muốn hôn em... Nhưng anh không thể...
Không thể...
Anh là một con người máu lạnh.
Chỉ biết suy nghĩ bằng não...nhưng không phải bằng tim.
Anh là một con người máu lạnh.
Không biết suy nghĩ đến cảm xúc của em.
Anh là một con người máu lạnh.
Tặng em đôi giày chúng ta mới chỉ đi trong một ngày mà anh lại muốn nắm tay em đi cả thế giới.
Anh là một con người máu lạnh.
Và chỉ em...là người hiểu anh nhất.
Thằng bạn tôi nó còn đánh tôi và bảo tôi ngu.
Ngày hôm ấy tôi hối hận.
-Mày bị sao vậy hả??Tao thề rằng tao chưa bao giờ gặp nhỏ nào mà khiến mày chết lên chết xuống như nhỏ này cả.
-Tao sợ.
- Mày mà cũng biết sợ hả?
-Tao sợ có ngày tình yêu của cô ấy với tao lạnh nhạt rồi lại chia tay.
-Mày đúng là....Khó kiểu mày chết đi được.
Trong năm ấy, công ty có công việc tại Nhật.
Thế là tôi được tự do đối với đám nữ trong trường kia trong vòng hai tuần.
Lúc ấy, đang trên xe đến khách sạn thì đúng lúc đó, tôi thấy hoa anh đào.
Rõ ràng đối với người khác, tên cô ấy và loài hoa này có lẽ không liên quan nhưng...mỗi lần nhìn thấy nó, cảm giác cô ấy đang kế bên tôi vậy.
Sau chuyến đi ấy, tôi lại lên cơn sốt. Khó chịu lắm khi không có ai bên cạnh. Nếu như cách duy nhất là gặp bà chị đáng ghét của tôi thì cách thứ hai đó là gặp cô ấy.
Năm mà cô ấy bước vào trường, là năm mà tôi mới nở được ít nhất một nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy đau thắt.
Như ai đang đâm vào tim tôi vậy.
Bay giờ mới nghĩ lại.
Tôi là một thằng khốn
Tôi đáng bị cô ấy ghét bỏ.
Tôi không còn gặp cô ấy nữa.
Tôi một nơi...
Cô ấy một nơi...
Nhiều lần bước vào ngôi trường mới, tôi lại nhớ những kỷ niệm ấy.
-Quốc Bảo!Có đứa tìm mày kìa.
Tôi bỏ quyển sách xuống,đứng dậy. Nhìn hàng loạt cô gái chìa tay đưa tôi hộp socola. Mai là Valentine...
-Xin lỗi...Tôi đã có bạn gái rồi.
-Anh nói dối!Em chưa từng thấy bạn gái anh! Bạn gái anh tên gì???
-Tên cô ấy....Nếu viết ngược lại là một loài hoa...rất đẹp mà anh thích...
Tôi quay vào lớp, ngồi xuống cặm cụi hoàn thành bài thuyết trình đánh máy.
Tôi nhớ nhiều lần...cô ấy mang nước cam cho tôi. Đều là những lúc tôi làm bài tập hoặc mệt mỏi.
-Nước cam đây!
-Cảm ơn.
Đào Anh đặt ly nước cam kế bên Quốc Bảo.
Anh vẫn tiếp tục đánh máy.
Cô đi ra phía sau anh, choàng tay ôm anh.
Anh giật mình, nhìn ra sau...Hai người hôn nhau.
Không lâu sau đó, mọi người vẫn đồn rằng tôi chia tay bạn gái lâu rồi.
Đến khi hiệu trưởng giao việc cho tôi,khi đó tôi mới gặp được cô ấy.
Em đã ốm đi,đẹp hơn trước,mái tóc cũng được cắt bớt một chút và xoăn.
Thời gian qua em có nghĩ đến tôi không?
Tôi thật là một thằng con trai không ra gì...khi chia tay bạn gái vì mục đích phát triển công ty vì ba.
Em giận tôi là một điều đúng đắn.
Là một người con gái đầu tiên anh yêu..Anh hiểu được.
Tôi gặp em...Muốn ôm chầm lấy em.
Nhưng không thể...vì em còn yêu tôi không?
Chắc chắn là không còn.
Sau đó tôi và em còn bị nhốt với nhau. Hôm ấy...tôi nhớ em...muốn hôn em... Nhưng anh không thể...
Không thể...
Anh là một con người máu lạnh.
Chỉ biết suy nghĩ bằng não...nhưng không phải bằng tim.
Anh là một con người máu lạnh.
Không biết suy nghĩ đến cảm xúc của em.
Anh là một con người máu lạnh.
Tặng em đôi giày chúng ta mới chỉ đi trong một ngày mà anh lại muốn nắm tay em đi cả thế giới.
Anh là một con người máu lạnh.
Và chỉ em...là người hiểu anh nhất.
Thằng bạn tôi nó còn đánh tôi và bảo tôi ngu.
Ngày hôm ấy tôi hối hận.
-Mày bị sao vậy hả??Tao thề rằng tao chưa bao giờ gặp nhỏ nào mà khiến mày chết lên chết xuống như nhỏ này cả.
-Tao sợ.
- Mày mà cũng biết sợ hả?
-Tao sợ có ngày tình yêu của cô ấy với tao lạnh nhạt rồi lại chia tay.
-Mày đúng là....Khó kiểu mày chết đi được.
Trong năm ấy, công ty có công việc tại Nhật.
Thế là tôi được tự do đối với đám nữ trong trường kia trong vòng hai tuần.
Lúc ấy, đang trên xe đến khách sạn thì đúng lúc đó, tôi thấy hoa anh đào.
Rõ ràng đối với người khác, tên cô ấy và loài hoa này có lẽ không liên quan nhưng...mỗi lần nhìn thấy nó, cảm giác cô ấy đang kế bên tôi vậy.
Sau chuyến đi ấy, tôi lại lên cơn sốt. Khó chịu lắm khi không có ai bên cạnh. Nếu như cách duy nhất là gặp bà chị đáng ghét của tôi thì cách thứ hai đó là gặp cô ấy.
Năm mà cô ấy bước vào trường, là năm mà tôi mới nở được ít nhất một nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy đau thắt.
Như ai đang đâm vào tim tôi vậy.
Bay giờ mới nghĩ lại.
Tôi là một thằng khốn
Tôi đáng bị cô ấy ghét bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.