Chương 17
Hi Nguyệt Nguyên Anh
18/03/2023
Đời người, đôi khi bản thân muốn bình yên nhưng cuộc đời lại không cho phép. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ta không làm gì ai, nhưng người ta thì chưa chắc cũng như vậy.
Cụ thể là vào buổi tối sau khi dọn dẹp xong ở tiệm mỳ Hạ Hiểu đã men theo con đường quen thuộc trở về nhà. Lúc về đến trước con đường nhỏ đi vào nhà trọ, Hạ Hiểu đã nhìn thấy một chiếc xe Lexus sang trọng đậu phía trước. Hạ Hiểu vừa đi lên vừa nhìn chiếc xe, lòng thầm ngưỡng mộ. Cả đời cô thậm chí còn chẳng ngồi được lên chiếc xe sang trọng như vậy. Cô vừa bước đến gần xe thì cửa xe sau đã mở ra, một người phụ nữ bước xuống đứng trước mặt cô. Hạ Hiểu nhìn người kia, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là chán ghét. Người trước mặt đây chính là người đã phá tan hạnh phúc gia đình cô - Hàn Tuyết Vân. Người phụ nữ này chẳng khác gì hồ ly tinh cả, đã qua bao năm rồi, sinh 2 đứa con mà vẫn trông trẻ đẹp như vậy. Đây chính là ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu của Hạ Hiểu. Đối với người 'mẹ kế' này, cô chẳng có chút thiện cảm nào cả. Chỉ cần nhìn thấy bà ta cô liền nhớ đến lần bị mắng chửi đánh đập lúc nhỏ, nó như một vết sẹo không lành in sâu vào tâm trí cô.
Hàn Tuyết Vân nhìn Hạ Hiểu một lượt từ trên xuống dưới rồi cười khinh nói:
"Mấy năm không gặp, lớn rồi cũng xinh đẹp lắm, nhưng đáng tiếc, cũng chỉ là một đứa không cha không mẹ, không được dạy dỗ."
Ánh mắt Hạ Hiểu kiên định nhìn vào bà ta, chẳng có sự sợ hãi, chẳng có nỗi buồn nào, chỉ có sự lãnh đạm vô tình. Cô chỉ vào bà ta mỉa mai nói:
"Cho dù không cha không mẹ không dạy dỗ, tôi vẫn tốt hơn bà nhiều. Mang danh là Hạ phu nhân, nhưng thực chất là tiểu tam giật chồng, phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, tự hào quá nhỉ!"
Hàn Tuyết Vân ghét nhất người khác nói mình là tiểu tam, tiến lên cho Hạ Hiểu một bạt tay. Bởi vì quá đột ngột nên cô không kịp tránh, bên má trái đau âm ỉ. Hàn Tuyết Vân như một bà điên, tiến đến túm tóc cô hét toáng lên:
"Tao không phải là tiểu tam, tao là được ba mày danh chính ngôn thuận cưới về, là Hạ phu nhân chính thức của Hạ gia. Tao giúp Hạ gia sinh được con trai, chứ không vô dụng như mẹ mày, sinh ra một đứa con gái chẳng làm được gì như mày."
Hạ Hiểu cố gắng thoát khỏi móng vuốt của bà ta. Hàn Tuyết Vân bị quật ngã xuống đất, vì mang giày cao gót nên khi ngã chân đã bị trật. Bà ta đau đớn ôm lấy chân, ánh mắt sắc bén như dao ghim chặt vào người cô. Còn Hạ Hiểu vẫn đứng đó nhìn bà ta, trong một phút cảm thấy người phụ nữ này thật đáng thương.
"Bà đừng có sống không hạnh phúc rồi đến tìm tôi kiếm chuyện. Tôi và Hạ gia chẳng có chút gì liên quan cả, bà đến đây cũng vô ích thôi."
"Tại mày, tất cả là tại mày. Gia đình tao vốn dĩ rất bình yên, nhưng Tĩnh Thiên lại cứ một mực muốn đón mày về. Mày nói đi, mày đã nói gì với anh ấy?"
"Ông ta muốn gì tôi không quan tâm, cũng sẽ không đồng ý trở về. Bà yên tâm, tiền của Hạ gia, một đồng tôi cũng không lấy, bà không cần sợ tôi giành tài sản với con bà đâu."
Hạ Hiểu cúi người nhặt cái cặp của mình đeo lên vai quay người rời đi. Hàn Tuyết Vân ở trên đất chật vật đứng lên, cầm theo một viên đá ném về phía cô. Thật không may viên đá kia đã ném trúng vào phía sau đầu cô. Hạ Hiểu đưa tay sờ phía sau, cảm thấy ươn ướt ở ngón tay.
Chảy máu rồi...
Hàn Tuyết Vân cười như một mụ phù thủy, nhưng chưa cười được bao lâu thì Hạ Hiểu nghe một tiếng 'chát' chói tai. Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hàn Tuyết Vân bị ngã ở dưới đất, còn đứng bên cạnh là Hạ Tĩnh Thiên. Ông ta chẳng quan tâm đến vợ của mình mà đi về phía cô, hoảng hốt hỏi:
"Hiểu Hiểu, con sao rồi?"
Có lẽ vì quá đau mà cô chẳng nói được nữa, chỉ chầm chậm lắc đầu. Hàn Tuyết Vân ở bên kia lại phát điên mà la hét, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Hạ Tĩnh Thiên cảm thấy rất phiền, nhăn mày hét lớn:
"Có thể im một chút không?"
"Anh... anh quá đáng vừa thôi. Anh vì con ranh đó mà đánh em, anh có còn lương tâm không?"
"Cô còn dám nói? Đang yên đang lành cô đến tìm Hiểu Hiểu làm gì? Nếu cô không làm chuyện quá đáng tôi sẽ đánh cô sao."
Hạ Hiểu chẳng quan tâm đến cuộc cãi vã của hai vợ chồng kia, cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm muốn ngã xuống. Trong vô thức, cô cảm nhận được một vòng tay đỡ lấy mình, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc gọi cô:
"Hiểu Hiểu..."
Đến khi tỉnh lại, Hạ Hiểu nhìn thấy trần nhà trắng xóa, mùi thuốc khử trùng sộc thẳng vào mũi khiến cô tỉnh táo hẳn. Gương mặt Cố Duệ xuất hiện trước mặt gọi cô, Hạ Hiểu liền nhíu mày nghĩ ngợi. Cô nhớ là lúc mình sắp ngất đi, hình như đã thấy hình dáng một người giống Cố Duệ đi về phía mình, vậy chẳng lẽ...
"Cậu đưa tớ vào đây à?"
"Ừ. Cậu thấy sao rồi?"
"Ổn rồi. Cái kia... hai người kia... đâu rồi?"
Cố Duệ nhìn ra ngoài cửa, Hạ Hiểu cũng nhìn theo. Cô thấy bóng dáng Hạ Tĩnh Thiên cứ đi qua đi lại ở ngoài cửa, vẻ mặt có hơi căng thẳng. Cố Duệ quay đầu lại nói với cô:
"Lúc nãy bác ấy có vào đây một lúc rồi đi ra, sợ cậu tỉnh lại thấy sẽ không vui. Bác ấy nói đợi cậu tỉnh thì báo một tiếng cho bác yên tâm."
"Vậy cậu ra ngoài nói với ông ấy rồi bảo ông ấy về đi, tớ không muốn gặp ông ấy."
"Hiểu Hiểu..."
"Đừng khuyên tớ, cả đời này tớ sẽ không tha thứ cho ông ta đâu."
"Vậy cậu nằm nghỉ ngơi đi, tớ nói xong sẽ gọi bác sĩ kiểm tra cho cậu."
Cố Duệ đi ra ngoài nói chuyện với Hạ Tĩnh Thiên. Hạ Hiểu nhìn qua ô kính trên cửa, nhìn thấy nét buồn thoáng qua trên gương mặt của Hạ Tĩnh Thiên, vừa thấy thương ông vừa giận ông. Cô biết ông lo cho mình, nhưng vết thương lòng năm đó ông gây ra khiến cô không thể nào chấp nhận ông được nữa.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, nói cô có thể xuất viện, Hạ Hiểu lập tức xuống giường. Cô sợ nhất là mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, có thể về thì phải về chứ không muốn ở đây chút nào. Cố Duệ dẫn Hạ Hiểu đi lấy thuốc rồi mới đưa cô về nhà. Lúc đến con đường nhỏ anh đưa thuốc cho cô kèm một quyển vở bài tập, gãi đầu ngại ngùng nói:
"Lúc chiều lấy nhầm của cậu nên đem đến trả..."
"Và rồi thấy cảnh tượng lúc nãy."
Hạ Hiểu nhón chân lên hỏi anh. Cô chắc chắn anh đã thấy và đã nghe được điều gì rồi. Cô cũng chắc chắn rằng người đỡ mình và gọi tên mình lúc đó chính là anh. Cố Duệ không trả lời câu hỏi của cô, chỉ xoay người cô lại đẩy về phía trước nói:
"Mau vào ngủ sớm đi, sáng mai còn đi học."
"Cậu về cẩn thận nha, về tới rồi thì báo cho tớ biết."
"Được."
Đợi Hạ Hiểu đi vào trong rồi, Cố Duệ mới xoay người đi đến chiếc xe đậu khuất gần đó. Cố Duệ có tài xế đưa đón riêng, nhưng chẳng bao giờ để Hạ Hiểu thấy. Anh rất hiểu tâm trạng của cô, nên lúc nào cũng muốn cô thật vui vẻ, không muốn cô vì một chuyện nhỏ mà không vui.
Cụ thể là vào buổi tối sau khi dọn dẹp xong ở tiệm mỳ Hạ Hiểu đã men theo con đường quen thuộc trở về nhà. Lúc về đến trước con đường nhỏ đi vào nhà trọ, Hạ Hiểu đã nhìn thấy một chiếc xe Lexus sang trọng đậu phía trước. Hạ Hiểu vừa đi lên vừa nhìn chiếc xe, lòng thầm ngưỡng mộ. Cả đời cô thậm chí còn chẳng ngồi được lên chiếc xe sang trọng như vậy. Cô vừa bước đến gần xe thì cửa xe sau đã mở ra, một người phụ nữ bước xuống đứng trước mặt cô. Hạ Hiểu nhìn người kia, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là chán ghét. Người trước mặt đây chính là người đã phá tan hạnh phúc gia đình cô - Hàn Tuyết Vân. Người phụ nữ này chẳng khác gì hồ ly tinh cả, đã qua bao năm rồi, sinh 2 đứa con mà vẫn trông trẻ đẹp như vậy. Đây chính là ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu của Hạ Hiểu. Đối với người 'mẹ kế' này, cô chẳng có chút thiện cảm nào cả. Chỉ cần nhìn thấy bà ta cô liền nhớ đến lần bị mắng chửi đánh đập lúc nhỏ, nó như một vết sẹo không lành in sâu vào tâm trí cô.
Hàn Tuyết Vân nhìn Hạ Hiểu một lượt từ trên xuống dưới rồi cười khinh nói:
"Mấy năm không gặp, lớn rồi cũng xinh đẹp lắm, nhưng đáng tiếc, cũng chỉ là một đứa không cha không mẹ, không được dạy dỗ."
Ánh mắt Hạ Hiểu kiên định nhìn vào bà ta, chẳng có sự sợ hãi, chẳng có nỗi buồn nào, chỉ có sự lãnh đạm vô tình. Cô chỉ vào bà ta mỉa mai nói:
"Cho dù không cha không mẹ không dạy dỗ, tôi vẫn tốt hơn bà nhiều. Mang danh là Hạ phu nhân, nhưng thực chất là tiểu tam giật chồng, phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, tự hào quá nhỉ!"
Hàn Tuyết Vân ghét nhất người khác nói mình là tiểu tam, tiến lên cho Hạ Hiểu một bạt tay. Bởi vì quá đột ngột nên cô không kịp tránh, bên má trái đau âm ỉ. Hàn Tuyết Vân như một bà điên, tiến đến túm tóc cô hét toáng lên:
"Tao không phải là tiểu tam, tao là được ba mày danh chính ngôn thuận cưới về, là Hạ phu nhân chính thức của Hạ gia. Tao giúp Hạ gia sinh được con trai, chứ không vô dụng như mẹ mày, sinh ra một đứa con gái chẳng làm được gì như mày."
Hạ Hiểu cố gắng thoát khỏi móng vuốt của bà ta. Hàn Tuyết Vân bị quật ngã xuống đất, vì mang giày cao gót nên khi ngã chân đã bị trật. Bà ta đau đớn ôm lấy chân, ánh mắt sắc bén như dao ghim chặt vào người cô. Còn Hạ Hiểu vẫn đứng đó nhìn bà ta, trong một phút cảm thấy người phụ nữ này thật đáng thương.
"Bà đừng có sống không hạnh phúc rồi đến tìm tôi kiếm chuyện. Tôi và Hạ gia chẳng có chút gì liên quan cả, bà đến đây cũng vô ích thôi."
"Tại mày, tất cả là tại mày. Gia đình tao vốn dĩ rất bình yên, nhưng Tĩnh Thiên lại cứ một mực muốn đón mày về. Mày nói đi, mày đã nói gì với anh ấy?"
"Ông ta muốn gì tôi không quan tâm, cũng sẽ không đồng ý trở về. Bà yên tâm, tiền của Hạ gia, một đồng tôi cũng không lấy, bà không cần sợ tôi giành tài sản với con bà đâu."
Hạ Hiểu cúi người nhặt cái cặp của mình đeo lên vai quay người rời đi. Hàn Tuyết Vân ở trên đất chật vật đứng lên, cầm theo một viên đá ném về phía cô. Thật không may viên đá kia đã ném trúng vào phía sau đầu cô. Hạ Hiểu đưa tay sờ phía sau, cảm thấy ươn ướt ở ngón tay.
Chảy máu rồi...
Hàn Tuyết Vân cười như một mụ phù thủy, nhưng chưa cười được bao lâu thì Hạ Hiểu nghe một tiếng 'chát' chói tai. Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hàn Tuyết Vân bị ngã ở dưới đất, còn đứng bên cạnh là Hạ Tĩnh Thiên. Ông ta chẳng quan tâm đến vợ của mình mà đi về phía cô, hoảng hốt hỏi:
"Hiểu Hiểu, con sao rồi?"
Có lẽ vì quá đau mà cô chẳng nói được nữa, chỉ chầm chậm lắc đầu. Hàn Tuyết Vân ở bên kia lại phát điên mà la hét, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Hạ Tĩnh Thiên cảm thấy rất phiền, nhăn mày hét lớn:
"Có thể im một chút không?"
"Anh... anh quá đáng vừa thôi. Anh vì con ranh đó mà đánh em, anh có còn lương tâm không?"
"Cô còn dám nói? Đang yên đang lành cô đến tìm Hiểu Hiểu làm gì? Nếu cô không làm chuyện quá đáng tôi sẽ đánh cô sao."
Hạ Hiểu chẳng quan tâm đến cuộc cãi vã của hai vợ chồng kia, cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm muốn ngã xuống. Trong vô thức, cô cảm nhận được một vòng tay đỡ lấy mình, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc gọi cô:
"Hiểu Hiểu..."
Đến khi tỉnh lại, Hạ Hiểu nhìn thấy trần nhà trắng xóa, mùi thuốc khử trùng sộc thẳng vào mũi khiến cô tỉnh táo hẳn. Gương mặt Cố Duệ xuất hiện trước mặt gọi cô, Hạ Hiểu liền nhíu mày nghĩ ngợi. Cô nhớ là lúc mình sắp ngất đi, hình như đã thấy hình dáng một người giống Cố Duệ đi về phía mình, vậy chẳng lẽ...
"Cậu đưa tớ vào đây à?"
"Ừ. Cậu thấy sao rồi?"
"Ổn rồi. Cái kia... hai người kia... đâu rồi?"
Cố Duệ nhìn ra ngoài cửa, Hạ Hiểu cũng nhìn theo. Cô thấy bóng dáng Hạ Tĩnh Thiên cứ đi qua đi lại ở ngoài cửa, vẻ mặt có hơi căng thẳng. Cố Duệ quay đầu lại nói với cô:
"Lúc nãy bác ấy có vào đây một lúc rồi đi ra, sợ cậu tỉnh lại thấy sẽ không vui. Bác ấy nói đợi cậu tỉnh thì báo một tiếng cho bác yên tâm."
"Vậy cậu ra ngoài nói với ông ấy rồi bảo ông ấy về đi, tớ không muốn gặp ông ấy."
"Hiểu Hiểu..."
"Đừng khuyên tớ, cả đời này tớ sẽ không tha thứ cho ông ta đâu."
"Vậy cậu nằm nghỉ ngơi đi, tớ nói xong sẽ gọi bác sĩ kiểm tra cho cậu."
Cố Duệ đi ra ngoài nói chuyện với Hạ Tĩnh Thiên. Hạ Hiểu nhìn qua ô kính trên cửa, nhìn thấy nét buồn thoáng qua trên gương mặt của Hạ Tĩnh Thiên, vừa thấy thương ông vừa giận ông. Cô biết ông lo cho mình, nhưng vết thương lòng năm đó ông gây ra khiến cô không thể nào chấp nhận ông được nữa.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, nói cô có thể xuất viện, Hạ Hiểu lập tức xuống giường. Cô sợ nhất là mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, có thể về thì phải về chứ không muốn ở đây chút nào. Cố Duệ dẫn Hạ Hiểu đi lấy thuốc rồi mới đưa cô về nhà. Lúc đến con đường nhỏ anh đưa thuốc cho cô kèm một quyển vở bài tập, gãi đầu ngại ngùng nói:
"Lúc chiều lấy nhầm của cậu nên đem đến trả..."
"Và rồi thấy cảnh tượng lúc nãy."
Hạ Hiểu nhón chân lên hỏi anh. Cô chắc chắn anh đã thấy và đã nghe được điều gì rồi. Cô cũng chắc chắn rằng người đỡ mình và gọi tên mình lúc đó chính là anh. Cố Duệ không trả lời câu hỏi của cô, chỉ xoay người cô lại đẩy về phía trước nói:
"Mau vào ngủ sớm đi, sáng mai còn đi học."
"Cậu về cẩn thận nha, về tới rồi thì báo cho tớ biết."
"Được."
Đợi Hạ Hiểu đi vào trong rồi, Cố Duệ mới xoay người đi đến chiếc xe đậu khuất gần đó. Cố Duệ có tài xế đưa đón riêng, nhưng chẳng bao giờ để Hạ Hiểu thấy. Anh rất hiểu tâm trạng của cô, nên lúc nào cũng muốn cô thật vui vẻ, không muốn cô vì một chuyện nhỏ mà không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.