Chương 30
Hi Nguyệt Nguyên Anh
18/03/2023
Trước khi kỳ thi diễn ra, Cố Duệ đã để Hạ Hiểu giải mấy bài tập nâng cao anh thường hay làm. Cũng nhờ đó anh lại phát hiện một điều nữa, Hạ Hiểu học rất nhanh, anh chỉ cần giảng qua một lần là cô có thể làm được rồi. Xem ra còn nhiều điều về cô mà anh cần phải tìm hiểu lắm.
Lần này Hạ Hiểu được xếp thi ở Nhất Trung cùng Lục An Hạo, Khúc Tịnh Dao và La Minh Viễn thi ở Nhị Trung, còn Từ Khả với Cố Duệ thi ở Tam Trung. Ngày đầu tiên thi đối với Hạ Hiểu cũng xem như là thuận lợi, ít nhất thì cô cũng đã làm được bài chứ không ngồi cắn bút như trước đây nữa. Khi vừa mới thi xong môn thi của buổi chiều, Hạ Hiểu cùng Lục An Hạo vừa đi ra vừa bàn về đề thi thì nhìn thấy Cố Duệ đã đứng bên ngoài chờ cô, bên cạnh còn có những người khác. Cô chạy thật nhanh về phía anh, vui vẻ khoe khoang:
"Hôm nay tớ làm bài tốt lắm đó, tớ đoán lần này sẽ được điểm cao."
Cố Duệ nhìn cô vui vẻ như vậy, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều. Thật ra lúc nãy trên đường đi đến đây, anh cứ lo sợ sẽ nhìn thấy gương mặt ủ rũ của cô, nhưng thật may điều đó đã không xảy ra. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói:
"Rất tốt, học trò của tớ phải như vậy. Đi, tớ giúp cậu ôn bài cho ngày mai."
"Đi thôi!"
Hạ Hiểu nắm lấy tay của Cố Duệ tung tăng đi về phía trước. Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, còn phía sau mấy người kia thì vừa nhìn vừa bàn tán. Từ Khả nhìn cảnh tượng kia lắc đầu nói:
"Hai người họ, có phải là, quá thân rồi không?"
"Trên cả mức bình thường rồi." Khúc Tịnh Dao vừa dứt lời, Lục An Hạo cũng gật đầu tán đồng với cô
"Làm bạn với Cố Duệ bao nhiêu năm nay, tớ chưa từng thấy cậu ấy quan tâm ai nhiều đến vậy."
La Minh Viễn cũng nói lên suy nghĩ của mình, lập tức thu hút sự chú ý của ba người kia. Cả bốn người họ đối mắt nhìn nhau, đều có cùng một suy nghĩ, trên miệng treo một nụ cười nhìn có hơi nguy hiểm.
Thi mấy ngày liên tục, cuối cùng cũng hoàn thành xong kỳ thi, Hạ Hiểu thở phào một hơi nhẹ nhõm, thu dọn đồ trên bàn đi ra ngoài lấy cặp chuẩn bị ra về. Chỉ vừa mới nhấc chân lên cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng mình. Biết trước sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng mà trong lòng vẫn có chút đau xót. Hạ Hiểu nép vào một bên, để Tống Vy đi lướt qua. Tống Vy vẫn như vậy, luôn rất được lòng người khác. Người đi bên cạnh cô ấy là học sinh của Nhất Trung, nhưng hai người họ lại nói chuyện rất vui vẻ, giống như đã quen nhau rất lâu rồi. Hạ buồn thì có buồn, nhưng cũng cảm thấy bản thân may mắn, mất đi người bạn là Tống Vy, nhưng đổi lại được những người bạn thật lòng với mình, được như vậy đã là tốt lắm rồi. Cô khôi phục lại vẻ niềm nở của mình, bước ra bên ngoài. Lát nữa còn có hẹn với những người khác, cô phải ra thật nhanh mới được.
Mấy ngày sau khi thi cũng chẳng học gì nhiều, đến lớp cũng chỉ là chữa lỗi trong bài thi, học mấy tiết học ngoại khóa, và đợi điểm thi. Đương lúc tiết học ngoại khóa môn Địa lý, Hạ Hiểu nằm dài trên bàn ngáp mấy cái. Tối qua tiệm mỳ đột nhiên đông khách, làm cô và Tiểu Linh chạy ngược chạy xuôi, đến tận nửa đêm mới dọn quán, về đến nhà ăn uống vệ sinh xong cũng là 1 giờ sáng rồi. Cô ngã lưng xuống là ngủ luôn cho đến tận lúc đồng hồ kêu, cô chật vật dậy sớm rồi đi đến trường. Và kết quả là bây giờ cô vô cùng buồn ngủ, cộng với giọng nói đều đều như ru ngủ của cô dạy Địa, khiến cô chỉ muốn ngủ một giấc thật đã. Cố Duệ liếc mắt sang nhìn thấy đôi mắt lờ đờ của cô, anh nhịn cười cúi đầu xuống đối mặt với cô nói:
"Ngủ một chút đi."
"Có... có thể ngủ sao?"
Hạ Hiểu ngước đôi mắt ngạc nhiên lên nhìn anh. Trước đây anh luôn không cho cô ngủ gật trong lớp, chỉ cần gục một cái liền bị khẽ tay rất đau. Cố Duệ gật gật đầu, tay xếp cái áo khoác thật gọn gàng để Hạ Hiểu kê đầu lên, anh nói:
"Chỉ là tiết học ngoại khóa, không quan trọng. Cậu ngủ một chút đi, lát nữa tới tiết Vật lý sẽ gọi cậu dậy."
Hạ Hiểu gật đầu, ngáp một cái thật dài rồi gối đầu xuống áo khoác của anh. Mùi bột giặt trên áo vô cùng dễ chịu, cô hít một hơi sâu rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Cố Duệ ngồi bên cạnh cũng chẳng còn tâm trạng nghe giảng nữa, anh nghiêng đầu nhìn gương mặt yên tĩnh của cô rồi mỉm cười. Hạ Hiểu ngủ không yên, đột ngột nắm lấy bàn tay của anh rồi kéo về phía mình. Cố Duệ ban đầu ngạc nhiên, nhưng sau đó bình tĩnh lại, để mặc cô đang nắm bàn tay mình.
Cố Duệ vừa nhìn vừa suy nghĩ, bản thân tại sao lại đối tốt với Hạ Hiểu như vậy? Từ lần đầu gặp cô, anh đã cảm thấy cô gái này có chút khác lạ, hoạt bát đến mức khiến người ta nhớ mãi không quên. Nhưng lúc đó cô lại không có chí tiến thủ, khiến anh cảm thấy chán ghét. Nhưng tiếp xúc với cô nhiều ngày, anh nhận ra cô không đơn giản như vẻ ngoài, bên trong cất giấu nhiều bí mật không ai biết. Cũng nhìn thấy cô ngày ngày được Khúc Tịnh Dao kèm cặp, ngày ngày cố gắng, nên anh quyết định muốn thử một chút, xem thử có thay đổi được cô không? Và lần này anh đã thắng ván cược này rồi, Hạ Hiểu quả thật đã thay đổi rất nhiều. Và thời gian tiếp xúc nhiều, dường như Cố Duệ đã sinh ra một cảm giác với cô rồi.
Lần này Hạ Hiểu được xếp thi ở Nhất Trung cùng Lục An Hạo, Khúc Tịnh Dao và La Minh Viễn thi ở Nhị Trung, còn Từ Khả với Cố Duệ thi ở Tam Trung. Ngày đầu tiên thi đối với Hạ Hiểu cũng xem như là thuận lợi, ít nhất thì cô cũng đã làm được bài chứ không ngồi cắn bút như trước đây nữa. Khi vừa mới thi xong môn thi của buổi chiều, Hạ Hiểu cùng Lục An Hạo vừa đi ra vừa bàn về đề thi thì nhìn thấy Cố Duệ đã đứng bên ngoài chờ cô, bên cạnh còn có những người khác. Cô chạy thật nhanh về phía anh, vui vẻ khoe khoang:
"Hôm nay tớ làm bài tốt lắm đó, tớ đoán lần này sẽ được điểm cao."
Cố Duệ nhìn cô vui vẻ như vậy, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều. Thật ra lúc nãy trên đường đi đến đây, anh cứ lo sợ sẽ nhìn thấy gương mặt ủ rũ của cô, nhưng thật may điều đó đã không xảy ra. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói:
"Rất tốt, học trò của tớ phải như vậy. Đi, tớ giúp cậu ôn bài cho ngày mai."
"Đi thôi!"
Hạ Hiểu nắm lấy tay của Cố Duệ tung tăng đi về phía trước. Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, còn phía sau mấy người kia thì vừa nhìn vừa bàn tán. Từ Khả nhìn cảnh tượng kia lắc đầu nói:
"Hai người họ, có phải là, quá thân rồi không?"
"Trên cả mức bình thường rồi." Khúc Tịnh Dao vừa dứt lời, Lục An Hạo cũng gật đầu tán đồng với cô
"Làm bạn với Cố Duệ bao nhiêu năm nay, tớ chưa từng thấy cậu ấy quan tâm ai nhiều đến vậy."
La Minh Viễn cũng nói lên suy nghĩ của mình, lập tức thu hút sự chú ý của ba người kia. Cả bốn người họ đối mắt nhìn nhau, đều có cùng một suy nghĩ, trên miệng treo một nụ cười nhìn có hơi nguy hiểm.
Thi mấy ngày liên tục, cuối cùng cũng hoàn thành xong kỳ thi, Hạ Hiểu thở phào một hơi nhẹ nhõm, thu dọn đồ trên bàn đi ra ngoài lấy cặp chuẩn bị ra về. Chỉ vừa mới nhấc chân lên cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng mình. Biết trước sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng mà trong lòng vẫn có chút đau xót. Hạ Hiểu nép vào một bên, để Tống Vy đi lướt qua. Tống Vy vẫn như vậy, luôn rất được lòng người khác. Người đi bên cạnh cô ấy là học sinh của Nhất Trung, nhưng hai người họ lại nói chuyện rất vui vẻ, giống như đã quen nhau rất lâu rồi. Hạ buồn thì có buồn, nhưng cũng cảm thấy bản thân may mắn, mất đi người bạn là Tống Vy, nhưng đổi lại được những người bạn thật lòng với mình, được như vậy đã là tốt lắm rồi. Cô khôi phục lại vẻ niềm nở của mình, bước ra bên ngoài. Lát nữa còn có hẹn với những người khác, cô phải ra thật nhanh mới được.
Mấy ngày sau khi thi cũng chẳng học gì nhiều, đến lớp cũng chỉ là chữa lỗi trong bài thi, học mấy tiết học ngoại khóa, và đợi điểm thi. Đương lúc tiết học ngoại khóa môn Địa lý, Hạ Hiểu nằm dài trên bàn ngáp mấy cái. Tối qua tiệm mỳ đột nhiên đông khách, làm cô và Tiểu Linh chạy ngược chạy xuôi, đến tận nửa đêm mới dọn quán, về đến nhà ăn uống vệ sinh xong cũng là 1 giờ sáng rồi. Cô ngã lưng xuống là ngủ luôn cho đến tận lúc đồng hồ kêu, cô chật vật dậy sớm rồi đi đến trường. Và kết quả là bây giờ cô vô cùng buồn ngủ, cộng với giọng nói đều đều như ru ngủ của cô dạy Địa, khiến cô chỉ muốn ngủ một giấc thật đã. Cố Duệ liếc mắt sang nhìn thấy đôi mắt lờ đờ của cô, anh nhịn cười cúi đầu xuống đối mặt với cô nói:
"Ngủ một chút đi."
"Có... có thể ngủ sao?"
Hạ Hiểu ngước đôi mắt ngạc nhiên lên nhìn anh. Trước đây anh luôn không cho cô ngủ gật trong lớp, chỉ cần gục một cái liền bị khẽ tay rất đau. Cố Duệ gật gật đầu, tay xếp cái áo khoác thật gọn gàng để Hạ Hiểu kê đầu lên, anh nói:
"Chỉ là tiết học ngoại khóa, không quan trọng. Cậu ngủ một chút đi, lát nữa tới tiết Vật lý sẽ gọi cậu dậy."
Hạ Hiểu gật đầu, ngáp một cái thật dài rồi gối đầu xuống áo khoác của anh. Mùi bột giặt trên áo vô cùng dễ chịu, cô hít một hơi sâu rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Cố Duệ ngồi bên cạnh cũng chẳng còn tâm trạng nghe giảng nữa, anh nghiêng đầu nhìn gương mặt yên tĩnh của cô rồi mỉm cười. Hạ Hiểu ngủ không yên, đột ngột nắm lấy bàn tay của anh rồi kéo về phía mình. Cố Duệ ban đầu ngạc nhiên, nhưng sau đó bình tĩnh lại, để mặc cô đang nắm bàn tay mình.
Cố Duệ vừa nhìn vừa suy nghĩ, bản thân tại sao lại đối tốt với Hạ Hiểu như vậy? Từ lần đầu gặp cô, anh đã cảm thấy cô gái này có chút khác lạ, hoạt bát đến mức khiến người ta nhớ mãi không quên. Nhưng lúc đó cô lại không có chí tiến thủ, khiến anh cảm thấy chán ghét. Nhưng tiếp xúc với cô nhiều ngày, anh nhận ra cô không đơn giản như vẻ ngoài, bên trong cất giấu nhiều bí mật không ai biết. Cũng nhìn thấy cô ngày ngày được Khúc Tịnh Dao kèm cặp, ngày ngày cố gắng, nên anh quyết định muốn thử một chút, xem thử có thay đổi được cô không? Và lần này anh đã thắng ván cược này rồi, Hạ Hiểu quả thật đã thay đổi rất nhiều. Và thời gian tiếp xúc nhiều, dường như Cố Duệ đã sinh ra một cảm giác với cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.