Cùng Chàng Trải Thế Sự Trầm Luân
Chương 9
Tử Noãn
09/10/2024
Chàng cũng không buồn giấu diếm ta, thậm chí còn học cách dùng bệnh tật để đòi hỏi:
"Ta sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, mà nàng còn chẳng nói vài lời ngọt ngào để dỗ dành ta sao?”
“Thật vô tình. Chẳng lẽ nàng thích Thái tử đến vậy? Hừ, hắn không phải là người tốt lành gì đâu.”
“Ta nghe nói, xung hỷ có thể kéo dài mạng sống. Hay là... nàng xung hỷ cho ta thử xem?”
“Không đồng ý thì thôi, đừng dùng ánh mắt sắc như d.a.o mà nhìn ta.”
“Phủ đệ này có thể ăn thịt người sao? Nàng nỡ rời đi sớm thế sao?”
Đợi đến khi ta c.h.ế.t rồi, lúc đó nàng muốn đi đâu thì đi, được không?"
Thực ra, ta và Thái tử, nhiều nhất cũng chỉ có chút tình cảm thanh mai trúc mã, chẳng nói lên gì cả, càng không phải là thích hay yêu. Huống chi, khi biết được Thái tử chính là kẻ đã hại c.h.ế.t đệ đệ ta, trong lòng ta chỉ còn lại sự hận thù mà thôi.
Thế nhưng, dường như mỗi khi không có việc gì làm, chàng lại thích châm chọc Thái tử vài câu, vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt của ta.
Ta không tin rằng chàng thật sự có tình cảm với ta, mà đoán rằng chàng không cam lòng. Không cam lòng vì bao năm mưu tính của chàng, cuối cùng lại bị hủy hoại trong khoảnh khắc cứu ta.
Vậy nên, chàng giam cầm ta trong u cốc, ép ta phải ở bên chàng, hầu hạ chàng, để thỏa mãn sự cố chấp đầy ích kỷ của mình.
Điều đáng buồn cười nhất là... Ta từ nhỏ đã được nuôi dạy trong chốn khuê các, trước khi thất thế ở phủ Thái phó, ngay cả việc vác một vật nặng cũng chưa từng làm. Ấy thế mà hắn lại nhất quyết muốn dạy ta luyện kiếm.
Thanh kiếm đó nặng đến mức ta chỉ cầm được một lúc là tay đã rã rời, bực mình ném xuống đất, quyết không luyện tiếp. Chàng hiếm khi tỏ ra giận trước mặt ta, nhưng lần đó, khuôn mặt hắn trầm xuống:
"Đoản đao nàng chê là quá ngắn, trường kiếm nàng chê là quá nặng. Ám khí nàng bảo ném không chuẩn, b.ắ.n cung thì nàng lại kêu tay đau.”
“Thật là, đôi tay của nàng đúng là quá quý giá. Rốt cuộc phải dạy nàng thứ gì, nàng mới chịu học đây?"
Ta không nhịn được, bật lại: "Ta học mấy thứ đó làm gì? Để trở thành kẻ g.i.ế.c người như ngươi sao?"
Chàng bật cười, có lẽ là cười vì tức giận. Bởi ngay sau khi cười vài tiếng, sắc mặt chàng tái nhợt, đôi mày nhíu lại vì cơn ho kịch liệt, thậm chí còn nôn ra một ngụm máu.
Ta cứ tưởng chàng sẽ bỏ cuộc. Thế nhưng, sau khi lấy lại bình tĩnh, chàng lại điềm nhiên lau vết m.á.u nơi khóe miệng, rồi mỉm cười, uy h.i.ế.p ta: "Hôm nay, nếu nàng vẫn không học được thuật trích diệp phi hoa, thì phải hầu hạ ta tắm rửa, nàng thấy thế nào?"
Ta thầm rủa chàng là kẻ điên. Thế nhưng, những lời đó của chàng lúc nào cũng hiệu nghiệm. Để tránh phải hầu hạ chàng tắm rửa thay áo, ta cuối cùng cũng học được không ít thứ.
Thế nhưng, dần dần, ta tận mắt chứng kiến chàng từ một công tử phong hoa tuyệt đại, biến thành con mãnh thú bị tử thần dồn đến đường cùng. Đôi tay chàng càng lúc càng yếu đi. Chàng không còn nắm vững thanh kiếm, cũng không thể kéo nổi cây cung.
Đến lượt ta cười nhạo chàng: "Ngươi hành sự độc ác, dù có ở trên đỉnh quyền lực, sống như thế có gì thú vị? Đợi đến khi ngươi chết, chẳng ai khóc thương ngươi đâu, người ta sẽ chỉ hân hoan mà thôi."
Chàng nhìn thẳng vào ta, khẽ hỏi: "Ngay cả nàng cũng không khóc sao?"
Ta chẳng cần nghĩ ngợi, đáp ngay: "Tất nhiên rồi."
Chàng khẽ thẫn thờ một lúc, rồi mới cười nhạt: "Ừ, vậy sống quả là không có gì thú vị thật."
"Vậy tại sao ngươi vẫn còn sống?"
"Sao không nhắm mắt xuôi tay cho xong?"
Chàng bị ta nguyền rủa mà không giận, chỉ có trên gương mặt u ám lộ vẻ bất đắc dĩ:
"Tiểu hồ ly vô tâm, nếu ta c.h.ế.t rồi, ai sẽ bảo vệ nàng?"
"Ta dạy nàng nửa ngày, vậy mà ngay cả một con gà nàng cũng không nỡ giết."
"Nếu ta không g.i.ế.c sạch những kẻ muốn hại nàng, sao dám yên lòng mà c.h.ế.t đây?"
Thường ngày, chàng thích gọi ta là Miểu Miểu. Chàng bảo cái tên này nghe giống như đang gọi mèo. Thế nên, khi tâm tình không tốt, chàng lại gọi ta là 'tiểu hồ ly.'
Đến ngày Tần Yến cuối cùng cũng chịu để ta rời đi, chàng đã bệnh đến mức tiều tụy, không còn sức. Mỗi lời chàng nói ra đều khó nhọc, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp mang theo vẻ hung ác:
"Ta c.h.ế.t rồi, nàng không được trách móc, không được chán ghét ta nữa."
"Nếu không, ta sẽ hóa thành ác quỷ, mỗi đêm đến giấc mộng xuân của nàng, cùng nàng quấn quít không rời, khiến nàng chẳng thể yên giấc..."
Nói đến nửa chừng, chàng đột nhiên dừng lại. Cuối cùng, chàng chỉ cười khổ, đôi mắt đỏ hoe vì bất lực:
"Thôi vậy."
"Nàng yên tâm, thế gian này không có quỷ."
"Cũng sẽ không còn kẻ ác như ta làm nàng ghét bỏ nữa."
16
Về sau, ta mới hiểu được. Tần Yến, chàng không tôn kính thần Phật, cũng không màng thiện ác. Nhưng chàng lại có đạo của riêng mình.
Chàng khoác lên mình tấm da của Diêm Vương, chỉ để tiến vào địa ngục. Trong triều đình loạn lạc, quyền lực đan xen quá nhiều. Thấy điều gì không vừa mắt, chàng liền g.i.ế.c để dẹp yên, dùng thủ đoạn gian tà để loại trừ gian tà, cùng những linh hồn tham lam, đáng ghê tởm tranh đấu đến cùng.
"Ta sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, mà nàng còn chẳng nói vài lời ngọt ngào để dỗ dành ta sao?”
“Thật vô tình. Chẳng lẽ nàng thích Thái tử đến vậy? Hừ, hắn không phải là người tốt lành gì đâu.”
“Ta nghe nói, xung hỷ có thể kéo dài mạng sống. Hay là... nàng xung hỷ cho ta thử xem?”
“Không đồng ý thì thôi, đừng dùng ánh mắt sắc như d.a.o mà nhìn ta.”
“Phủ đệ này có thể ăn thịt người sao? Nàng nỡ rời đi sớm thế sao?”
Đợi đến khi ta c.h.ế.t rồi, lúc đó nàng muốn đi đâu thì đi, được không?"
Thực ra, ta và Thái tử, nhiều nhất cũng chỉ có chút tình cảm thanh mai trúc mã, chẳng nói lên gì cả, càng không phải là thích hay yêu. Huống chi, khi biết được Thái tử chính là kẻ đã hại c.h.ế.t đệ đệ ta, trong lòng ta chỉ còn lại sự hận thù mà thôi.
Thế nhưng, dường như mỗi khi không có việc gì làm, chàng lại thích châm chọc Thái tử vài câu, vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt của ta.
Ta không tin rằng chàng thật sự có tình cảm với ta, mà đoán rằng chàng không cam lòng. Không cam lòng vì bao năm mưu tính của chàng, cuối cùng lại bị hủy hoại trong khoảnh khắc cứu ta.
Vậy nên, chàng giam cầm ta trong u cốc, ép ta phải ở bên chàng, hầu hạ chàng, để thỏa mãn sự cố chấp đầy ích kỷ của mình.
Điều đáng buồn cười nhất là... Ta từ nhỏ đã được nuôi dạy trong chốn khuê các, trước khi thất thế ở phủ Thái phó, ngay cả việc vác một vật nặng cũng chưa từng làm. Ấy thế mà hắn lại nhất quyết muốn dạy ta luyện kiếm.
Thanh kiếm đó nặng đến mức ta chỉ cầm được một lúc là tay đã rã rời, bực mình ném xuống đất, quyết không luyện tiếp. Chàng hiếm khi tỏ ra giận trước mặt ta, nhưng lần đó, khuôn mặt hắn trầm xuống:
"Đoản đao nàng chê là quá ngắn, trường kiếm nàng chê là quá nặng. Ám khí nàng bảo ném không chuẩn, b.ắ.n cung thì nàng lại kêu tay đau.”
“Thật là, đôi tay của nàng đúng là quá quý giá. Rốt cuộc phải dạy nàng thứ gì, nàng mới chịu học đây?"
Ta không nhịn được, bật lại: "Ta học mấy thứ đó làm gì? Để trở thành kẻ g.i.ế.c người như ngươi sao?"
Chàng bật cười, có lẽ là cười vì tức giận. Bởi ngay sau khi cười vài tiếng, sắc mặt chàng tái nhợt, đôi mày nhíu lại vì cơn ho kịch liệt, thậm chí còn nôn ra một ngụm máu.
Ta cứ tưởng chàng sẽ bỏ cuộc. Thế nhưng, sau khi lấy lại bình tĩnh, chàng lại điềm nhiên lau vết m.á.u nơi khóe miệng, rồi mỉm cười, uy h.i.ế.p ta: "Hôm nay, nếu nàng vẫn không học được thuật trích diệp phi hoa, thì phải hầu hạ ta tắm rửa, nàng thấy thế nào?"
Ta thầm rủa chàng là kẻ điên. Thế nhưng, những lời đó của chàng lúc nào cũng hiệu nghiệm. Để tránh phải hầu hạ chàng tắm rửa thay áo, ta cuối cùng cũng học được không ít thứ.
Thế nhưng, dần dần, ta tận mắt chứng kiến chàng từ một công tử phong hoa tuyệt đại, biến thành con mãnh thú bị tử thần dồn đến đường cùng. Đôi tay chàng càng lúc càng yếu đi. Chàng không còn nắm vững thanh kiếm, cũng không thể kéo nổi cây cung.
Đến lượt ta cười nhạo chàng: "Ngươi hành sự độc ác, dù có ở trên đỉnh quyền lực, sống như thế có gì thú vị? Đợi đến khi ngươi chết, chẳng ai khóc thương ngươi đâu, người ta sẽ chỉ hân hoan mà thôi."
Chàng nhìn thẳng vào ta, khẽ hỏi: "Ngay cả nàng cũng không khóc sao?"
Ta chẳng cần nghĩ ngợi, đáp ngay: "Tất nhiên rồi."
Chàng khẽ thẫn thờ một lúc, rồi mới cười nhạt: "Ừ, vậy sống quả là không có gì thú vị thật."
"Vậy tại sao ngươi vẫn còn sống?"
"Sao không nhắm mắt xuôi tay cho xong?"
Chàng bị ta nguyền rủa mà không giận, chỉ có trên gương mặt u ám lộ vẻ bất đắc dĩ:
"Tiểu hồ ly vô tâm, nếu ta c.h.ế.t rồi, ai sẽ bảo vệ nàng?"
"Ta dạy nàng nửa ngày, vậy mà ngay cả một con gà nàng cũng không nỡ giết."
"Nếu ta không g.i.ế.c sạch những kẻ muốn hại nàng, sao dám yên lòng mà c.h.ế.t đây?"
Thường ngày, chàng thích gọi ta là Miểu Miểu. Chàng bảo cái tên này nghe giống như đang gọi mèo. Thế nên, khi tâm tình không tốt, chàng lại gọi ta là 'tiểu hồ ly.'
Đến ngày Tần Yến cuối cùng cũng chịu để ta rời đi, chàng đã bệnh đến mức tiều tụy, không còn sức. Mỗi lời chàng nói ra đều khó nhọc, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp mang theo vẻ hung ác:
"Ta c.h.ế.t rồi, nàng không được trách móc, không được chán ghét ta nữa."
"Nếu không, ta sẽ hóa thành ác quỷ, mỗi đêm đến giấc mộng xuân của nàng, cùng nàng quấn quít không rời, khiến nàng chẳng thể yên giấc..."
Nói đến nửa chừng, chàng đột nhiên dừng lại. Cuối cùng, chàng chỉ cười khổ, đôi mắt đỏ hoe vì bất lực:
"Thôi vậy."
"Nàng yên tâm, thế gian này không có quỷ."
"Cũng sẽ không còn kẻ ác như ta làm nàng ghét bỏ nữa."
16
Về sau, ta mới hiểu được. Tần Yến, chàng không tôn kính thần Phật, cũng không màng thiện ác. Nhưng chàng lại có đạo của riêng mình.
Chàng khoác lên mình tấm da của Diêm Vương, chỉ để tiến vào địa ngục. Trong triều đình loạn lạc, quyền lực đan xen quá nhiều. Thấy điều gì không vừa mắt, chàng liền g.i.ế.c để dẹp yên, dùng thủ đoạn gian tà để loại trừ gian tà, cùng những linh hồn tham lam, đáng ghê tởm tranh đấu đến cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.