Cưng Chiều Ảnh Hậu: Bắt Cô Vợ Nhỏ Về Nhà!
Chương 43: Nhóm máu hiếm
Bánh Cam (Orange)
05/03/2023
Trước câu hỏi dồn dập của mọi người bác sĩ vội vàng nói. Vốn dĩ tình
huống của bệnh nhân đã ổn định nhưng không ngờ khi rút dao ra động mạch
vành bị tổn thương, mất nhiều máu khiến bệnh nhân gần như lâm vào hôn
mê.
“Bệnh nhân cần truyền máu gấp! Hiện tại nhóm này này trong kho gần như đã hết. Vì vậy, không biết người nhà của bệnh nhân đã đến chưa?”
“Là tôi! Lấy máu của tôi!” Vừa nghe bác sĩ nói cần truyền máu, Dương Kỳ nhanh chóng vạch cánh tay mình ra. Hành động mạnh mẽ, lại nhanh nhẹn của anh khiến ba mẹ Tô vừa mới đến cũng cực kỳ ngỡ ngàng.
Rốt cuộc phải thân thiết cỡ nào mới có thể khiến một người không màng đến sức khỏe của bản thân để cứu một người như vậy.
“Của tôi đi, tôi là ba của người nằm trong kia!” Ba Tô liếc nhìn Dương Kỳ một cái sau đó nói với vị bác sĩ đang bất ngờ trước thái độ của anh.
Giọng nói của ba Tô khiến tất cả lấy lại được tinh thần, Tống Nhu thấy hai người đến nhanh như vậy thì rất bất ngờ.
“Cháu chào hai bác!” Chị vội vàng nói. Mẹ Tô gật đầu, chào hỏi sau đó nhẹ nhàng hỏi thăm tình huống hiện tại của Tô Ngọc Cầm. Nguyên nhân con gái phải vào viện bà đã biết, bà cũng không trách Tống Nhu không bảo vệ tốt con gái, tình huống lúc đó rất bất ngờ, không trách người khác được.
Nhưng bà nhất định sẽ không tha cho cô gái dám làm tổn thương con gái của bà.
“Được, vậy cả hai cùng theo tôi đi xét nghiệm trước. Tuy rằng cùng nhóm máu nhưng nếu chỉ số không phù hợp thì chúng ta vẫn phải tìm thêm người.” Bác sĩ gật đầu, bảo y tá dẫn theo họ đi kiểm tra rồi quay lại phòng cấp cứu.
Một lát sau, mọi người liền thấy Dương Kỳ thay trang phục bảo hộ đi vào phòng cấp cứu cùng y tá.
“Không sao, mọi chuyện ổn rồi.” Ba Tô không ngờ máu của mình tuy cùng chỉ số với con gái nhưng vì thời gian trước có điều trị phổi mà không thể truyền cho con gái. May mắn có chàng trai này, còn trẻ mà bảo dưỡng bản thân rất tốt.
Ba Tô nghĩ rằng sau khi con gái bình an nhất định phải cảm ơn cậu ta đàng hoàng. Chỉ là ông có chút thắc mắc vừa rồi bác sĩ vẫn chưa hề nói Ngọc Cầm thuộc loại nhóm máu hiếm nào sao cậu ta lại biết mình cùng con gái ông cùng nhóm máu. Tuy nhiên hiện tại không phải là lúc cần quan tâm chuyện đó, con gái bình an mới là điều quan trọng.
Mẹ Tô nghe vậy liền an tâm, bà im lặng ngồi bên ngoài chờ đợi. Tuy rằng hiện đã đã một giờ chiều nhưng khu cấp cứu vẫn khá vắng làm cho không khí xung quanh càng tĩnh lặng.
Một tiếng nữa trôi qua, lúc này đèn phòng cấp cứu thực sự tắt. Bác sĩ cùng đội ngũ y tế bước ra ngoài, mọi người vội vàng tiến lên.
“Bác sĩ thế nào rồi ạ?”
“Mọi người yên tâm, tình hình của bệnh nhân đã ổn định. Cuộc phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân sẽ không bị di chứng gì.” Bác sĩ mỉm cười nói với mọi người.
Nghe vậy, gương mặt đang lo lắng của mọi người cũng giãn ra, Tống Nhu và Tiểu Trần thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vậy…” Ba Trần nhìn về phía bác sĩ, anh ta dường như hiểu ông muốn hỏi điều gì liền đáp lại.
“Anh ấy cũng rất khỏe, tuy nhiên vẫn cần nghỉ ngơi một lát tránh cho mất máu quá nhiều mà bị tụt huyết áp. Một lát nữa cả hai sẽ được đẩy đến phòng chăm sóc đặc biệt ở bên cạnh, khi đó người nhà sẽ được đến thăm. Tầm hai mươi phút nữa, tôi sẽ quay trở lại để nói rõ hơn về tình hình của bệnh nhân.”
“Được, vậy cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!”
“Không có gì, đây là bổn phận của chúng tôi! Tôi xin phép đi trước.”
Sau khi bác sĩ rời đi khoảng hai mươi phút thì hai người Tô Ngọc Cầm và Dương Kỳ cũng được đẩy ra ngoài. Bốn người vội vàng tiến lên, tuy nhiên y tá nói hiện tại chỉ được một người vào thăm trước tránh cho việc lây vi khuẩn cho người bệnh. Vì thế mọi người nhất trí để mẹ Tô vào trước, sau đó mọi người đi qua phòng bệnh của Dương Kỳ thăm anh.
Dương Kỳ vốn đang nhắm mắt tĩnh dưỡng liền nghe thấy tiếng đẩy cửa cùng tiếng bước chân, anh vội vàng mở mắt ra. Ngay lập tức thấy được dẫn đầu đoàn người bước vào là ba Tô.
“Cháu chào bác!”
Anh muốn ngồi dậy nhưng tức khắc bị Tô Tấn Thành cản lại.
“Cậu cứ ngồi đi. Hôm nay cảm ơn cậu vì đã không màng đến sức khỏe mà cứu con gái tôi.” Dù là vì lí do gì đi chăng nữa người bằng lòng cứu con gái ông lúc hoạn nạn ông đều sẽ không quên ơn họ.
“Cháu là Dương Kỳ, là bạn…. đồng nghiệp của Ngọc Cầm! Vì vậy giúp đỡ cô ấy là điều đương nhiên. Với lại đây chỉ là chuyện nhỏ, bác đừng để bụng.” Anh muốn nói là bạn trai nhưng sợ rằng người nào đó sau khi khỏe lại sẽ giận vì thể chỉ đành sửa lại.
“Cậu là đồng nghiệp của con gái tôi? Vậy thì càng phải cảm ơn, một lần nữa thực sự cảm ơn cậu đã cứu con gái chúng tôi. Thay mặt cho nhà họ Tô, nếu sau này cậu muốn được giúp đỡ điều gì xin hãy nói một tiếng. Tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Biết được anh là đồng nghiệp của con gái, Tô Tấn Thành khá bất ngờ, dáng vẻ, phong thái đĩnh đạt này của cậu ta thực sự không giống với người làm trong nghề này.
“Cháu cảm ơn nhưng mà cháu làm vậy không phải muốn được cảm ơn từ bác. Cháu thành thực xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho Ngọc Cầm.” Dương Kỳ hơi cúi người. Cho dù hiện tại Ngọc Cầm đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà cô bị thương nằm đó cũng có lỗi của anh. Nếu anh xử lý Hứa Y Y ngay từ đầu thì đã không có chuyện này xảy ra.
Tô Tấn Thành thấy vậy rất bất ngờ, ông không ngờ được người như Dương Kỳ sẽ cúi đầu trước người khác. Vừa rồi có thể ông không nhận ra nhưng hiện tại nhìn kĩ lại ông biết người này chính là người đứng đầu Hạ gia.
Có thể Dương Kỳ không nhớ nhưng hai người từng gặp nhau ở nhà ông ngoại của cậu, khi đó là mừng thọ bảy mươi tuổi của ông ấy. Ngày đó Ngọc Cầm bận việc nên không có tham gia nên không biết cậu.
Nghĩ đến, hiện tại cậu là đồng nghiệp cùng con gái, ông có chút khó hiểu. Sở thích của người trẻ ông không hiểu biết cho lắm nên cũng không có ý định hỏi cũng như sẽ không nói cho bất cứ ai.
Tô Tấn Thành đỡ lấy hai vai anh, Dương Kỳ thấy thế vội vàng đứng thẳng dậy. Lần đầu ra mắt bố mẹ vợ tương lai anh rất run, sợ bản thân gây ra ấn tượng xấu.
Nếu ba mẹ Tô biết được người này có ý định xấu với con gái mình nhất định sẽ không hòa nhã như vậy. Ba mẹ Tô chỉ có một đứa con nên cực kỳ cưng chiều Tô Ngọc Cầm chính vì thế ở kiếp trước khi Tô Ngọc Cầm bán sống bán chết muốn lấy Lâm Thạch, vì hắn ta từ bỏ sự nghiệp hai người tuy không đồng ý nhưng cũng không ngăn cản cô.
“Cậu đừng cảm thấy có lỗi, người gây ra chuyện này không phải do cậu.” Ba Tô vỗ vỗ vai anh.
Mẹ Tô đứng bên cạnh quan sát từ nãy, bà luôn cảm thấy người này đối xử với con gái bà rất khác lạ. Đặc biệt là khi bác sĩ thông báo cần hiến máu gấp nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vẻ mặt đó hoàn toàn không giống quan tâm một người bạn mà giống như quan tâm đến người quan trọng với mình vậy.
Lẽ nào cậu ta và con gái bà có quan hệ gì đó?
Nghĩ vậy, mẹ Tô càng quan sát Dương Kỳ cẩn thận, anh nhận ra ánh mắt của bà cả người có chút cứng. Lâu lắm rồi anh mới có cảm giác rụt rè như vậy.
“Giờ cũng đã muộn, cháu mau về nghỉ ngơi đi. Tống Nhu và Tiểu Trần cũng về trước đi, ở đây có hai bác là được rồi!”
Thấy mọi người có vẻ mệt mỏi, mẹ Tô thu hồi ánh mắt mỉm cười nói, Dương Kỳ cũng nhân cơ hội đó thở ra một hơi nhẹ. Tuy nhiên, anh liếc mắt nhìn về phía cánh cửa phía sau, cô chưa tỉnh lại anh vẫn chưa yên tâm.
Nhìn nét mắt của Dương Kỳ, mẹ Tô biết anh định nói gì nhưng anh vừa truyền máu xong, cơ thể cũng mệt mỏi nếu tiếp tục ở đây sợ rằng hai người không phân được thời gian chăm sóc cả hai. Vì vậy, bà nắm lấy tay anh, cười.
“Cháu cứ về nhà trước, ngày mai nếu muốn lại đến. Nếu Ngọc Cầm biết cháu vì nó mà mệt nhọc chắc chắn cũng sẽ không vui.”
Nghe mẹ Tô nói vậy cùng ánh mắt của ba Tô, nghĩ đến Ngọc Cầm sẽ tự trách Dương Kỳ cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Vậy cháu về nhà trước, chiều cháu sẽ quay lại ạ.” Hiện tại là hai giờ chiều, anh về nhà nghỉ ngơi một lát sau đó sẽ quay trở lại luôn. Có khi lúc đó, Ngọc Cầm cũng đúng lúc tỉnh lại.
“Bà ở lại chăm sóc Ngọc Cầm, tôi đi tiễn bọn nhỏ!”
“Được, ông đi đi!” Mẹ Tô gật đầu.
Dương Kỳ muốn vào xem Tô Ngọc Cầm một lần nữa nhưng ba mẹ cô đều đứng ở đây nên anh đành tiếc nuối cùng hai người Tống Nhu rời đi.
“Vậy cháu đi trước, cháu chào hai bác ạ!”
Vừa hay trợ lý Vương đã tới, anh liền cùng anh ta ra ngoài. Không biết trợ lý Vương nói gì mà gương mặt của Dương Kỳ trầm hẳn xuống, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
“Nếu cô ta đã thích như vậy thì khiến cô ta cả đời không được nhìn thấy ánh mặt trời đi!” Giọng nói lạnh như băng khiến nữ y tá đi ngang qua hai người không khỏi rụt người lại.
Cô ấy thầm cảm thán “Ai xui xẻo đắc tội, anh ta vậy?”
“Bệnh nhân cần truyền máu gấp! Hiện tại nhóm này này trong kho gần như đã hết. Vì vậy, không biết người nhà của bệnh nhân đã đến chưa?”
“Là tôi! Lấy máu của tôi!” Vừa nghe bác sĩ nói cần truyền máu, Dương Kỳ nhanh chóng vạch cánh tay mình ra. Hành động mạnh mẽ, lại nhanh nhẹn của anh khiến ba mẹ Tô vừa mới đến cũng cực kỳ ngỡ ngàng.
Rốt cuộc phải thân thiết cỡ nào mới có thể khiến một người không màng đến sức khỏe của bản thân để cứu một người như vậy.
“Của tôi đi, tôi là ba của người nằm trong kia!” Ba Tô liếc nhìn Dương Kỳ một cái sau đó nói với vị bác sĩ đang bất ngờ trước thái độ của anh.
Giọng nói của ba Tô khiến tất cả lấy lại được tinh thần, Tống Nhu thấy hai người đến nhanh như vậy thì rất bất ngờ.
“Cháu chào hai bác!” Chị vội vàng nói. Mẹ Tô gật đầu, chào hỏi sau đó nhẹ nhàng hỏi thăm tình huống hiện tại của Tô Ngọc Cầm. Nguyên nhân con gái phải vào viện bà đã biết, bà cũng không trách Tống Nhu không bảo vệ tốt con gái, tình huống lúc đó rất bất ngờ, không trách người khác được.
Nhưng bà nhất định sẽ không tha cho cô gái dám làm tổn thương con gái của bà.
“Được, vậy cả hai cùng theo tôi đi xét nghiệm trước. Tuy rằng cùng nhóm máu nhưng nếu chỉ số không phù hợp thì chúng ta vẫn phải tìm thêm người.” Bác sĩ gật đầu, bảo y tá dẫn theo họ đi kiểm tra rồi quay lại phòng cấp cứu.
Một lát sau, mọi người liền thấy Dương Kỳ thay trang phục bảo hộ đi vào phòng cấp cứu cùng y tá.
“Không sao, mọi chuyện ổn rồi.” Ba Tô không ngờ máu của mình tuy cùng chỉ số với con gái nhưng vì thời gian trước có điều trị phổi mà không thể truyền cho con gái. May mắn có chàng trai này, còn trẻ mà bảo dưỡng bản thân rất tốt.
Ba Tô nghĩ rằng sau khi con gái bình an nhất định phải cảm ơn cậu ta đàng hoàng. Chỉ là ông có chút thắc mắc vừa rồi bác sĩ vẫn chưa hề nói Ngọc Cầm thuộc loại nhóm máu hiếm nào sao cậu ta lại biết mình cùng con gái ông cùng nhóm máu. Tuy nhiên hiện tại không phải là lúc cần quan tâm chuyện đó, con gái bình an mới là điều quan trọng.
Mẹ Tô nghe vậy liền an tâm, bà im lặng ngồi bên ngoài chờ đợi. Tuy rằng hiện đã đã một giờ chiều nhưng khu cấp cứu vẫn khá vắng làm cho không khí xung quanh càng tĩnh lặng.
Một tiếng nữa trôi qua, lúc này đèn phòng cấp cứu thực sự tắt. Bác sĩ cùng đội ngũ y tế bước ra ngoài, mọi người vội vàng tiến lên.
“Bác sĩ thế nào rồi ạ?”
“Mọi người yên tâm, tình hình của bệnh nhân đã ổn định. Cuộc phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân sẽ không bị di chứng gì.” Bác sĩ mỉm cười nói với mọi người.
Nghe vậy, gương mặt đang lo lắng của mọi người cũng giãn ra, Tống Nhu và Tiểu Trần thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vậy…” Ba Trần nhìn về phía bác sĩ, anh ta dường như hiểu ông muốn hỏi điều gì liền đáp lại.
“Anh ấy cũng rất khỏe, tuy nhiên vẫn cần nghỉ ngơi một lát tránh cho mất máu quá nhiều mà bị tụt huyết áp. Một lát nữa cả hai sẽ được đẩy đến phòng chăm sóc đặc biệt ở bên cạnh, khi đó người nhà sẽ được đến thăm. Tầm hai mươi phút nữa, tôi sẽ quay trở lại để nói rõ hơn về tình hình của bệnh nhân.”
“Được, vậy cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!”
“Không có gì, đây là bổn phận của chúng tôi! Tôi xin phép đi trước.”
Sau khi bác sĩ rời đi khoảng hai mươi phút thì hai người Tô Ngọc Cầm và Dương Kỳ cũng được đẩy ra ngoài. Bốn người vội vàng tiến lên, tuy nhiên y tá nói hiện tại chỉ được một người vào thăm trước tránh cho việc lây vi khuẩn cho người bệnh. Vì thế mọi người nhất trí để mẹ Tô vào trước, sau đó mọi người đi qua phòng bệnh của Dương Kỳ thăm anh.
Dương Kỳ vốn đang nhắm mắt tĩnh dưỡng liền nghe thấy tiếng đẩy cửa cùng tiếng bước chân, anh vội vàng mở mắt ra. Ngay lập tức thấy được dẫn đầu đoàn người bước vào là ba Tô.
“Cháu chào bác!”
Anh muốn ngồi dậy nhưng tức khắc bị Tô Tấn Thành cản lại.
“Cậu cứ ngồi đi. Hôm nay cảm ơn cậu vì đã không màng đến sức khỏe mà cứu con gái tôi.” Dù là vì lí do gì đi chăng nữa người bằng lòng cứu con gái ông lúc hoạn nạn ông đều sẽ không quên ơn họ.
“Cháu là Dương Kỳ, là bạn…. đồng nghiệp của Ngọc Cầm! Vì vậy giúp đỡ cô ấy là điều đương nhiên. Với lại đây chỉ là chuyện nhỏ, bác đừng để bụng.” Anh muốn nói là bạn trai nhưng sợ rằng người nào đó sau khi khỏe lại sẽ giận vì thể chỉ đành sửa lại.
“Cậu là đồng nghiệp của con gái tôi? Vậy thì càng phải cảm ơn, một lần nữa thực sự cảm ơn cậu đã cứu con gái chúng tôi. Thay mặt cho nhà họ Tô, nếu sau này cậu muốn được giúp đỡ điều gì xin hãy nói một tiếng. Tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Biết được anh là đồng nghiệp của con gái, Tô Tấn Thành khá bất ngờ, dáng vẻ, phong thái đĩnh đạt này của cậu ta thực sự không giống với người làm trong nghề này.
“Cháu cảm ơn nhưng mà cháu làm vậy không phải muốn được cảm ơn từ bác. Cháu thành thực xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho Ngọc Cầm.” Dương Kỳ hơi cúi người. Cho dù hiện tại Ngọc Cầm đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà cô bị thương nằm đó cũng có lỗi của anh. Nếu anh xử lý Hứa Y Y ngay từ đầu thì đã không có chuyện này xảy ra.
Tô Tấn Thành thấy vậy rất bất ngờ, ông không ngờ được người như Dương Kỳ sẽ cúi đầu trước người khác. Vừa rồi có thể ông không nhận ra nhưng hiện tại nhìn kĩ lại ông biết người này chính là người đứng đầu Hạ gia.
Có thể Dương Kỳ không nhớ nhưng hai người từng gặp nhau ở nhà ông ngoại của cậu, khi đó là mừng thọ bảy mươi tuổi của ông ấy. Ngày đó Ngọc Cầm bận việc nên không có tham gia nên không biết cậu.
Nghĩ đến, hiện tại cậu là đồng nghiệp cùng con gái, ông có chút khó hiểu. Sở thích của người trẻ ông không hiểu biết cho lắm nên cũng không có ý định hỏi cũng như sẽ không nói cho bất cứ ai.
Tô Tấn Thành đỡ lấy hai vai anh, Dương Kỳ thấy thế vội vàng đứng thẳng dậy. Lần đầu ra mắt bố mẹ vợ tương lai anh rất run, sợ bản thân gây ra ấn tượng xấu.
Nếu ba mẹ Tô biết được người này có ý định xấu với con gái mình nhất định sẽ không hòa nhã như vậy. Ba mẹ Tô chỉ có một đứa con nên cực kỳ cưng chiều Tô Ngọc Cầm chính vì thế ở kiếp trước khi Tô Ngọc Cầm bán sống bán chết muốn lấy Lâm Thạch, vì hắn ta từ bỏ sự nghiệp hai người tuy không đồng ý nhưng cũng không ngăn cản cô.
“Cậu đừng cảm thấy có lỗi, người gây ra chuyện này không phải do cậu.” Ba Tô vỗ vỗ vai anh.
Mẹ Tô đứng bên cạnh quan sát từ nãy, bà luôn cảm thấy người này đối xử với con gái bà rất khác lạ. Đặc biệt là khi bác sĩ thông báo cần hiến máu gấp nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vẻ mặt đó hoàn toàn không giống quan tâm một người bạn mà giống như quan tâm đến người quan trọng với mình vậy.
Lẽ nào cậu ta và con gái bà có quan hệ gì đó?
Nghĩ vậy, mẹ Tô càng quan sát Dương Kỳ cẩn thận, anh nhận ra ánh mắt của bà cả người có chút cứng. Lâu lắm rồi anh mới có cảm giác rụt rè như vậy.
“Giờ cũng đã muộn, cháu mau về nghỉ ngơi đi. Tống Nhu và Tiểu Trần cũng về trước đi, ở đây có hai bác là được rồi!”
Thấy mọi người có vẻ mệt mỏi, mẹ Tô thu hồi ánh mắt mỉm cười nói, Dương Kỳ cũng nhân cơ hội đó thở ra một hơi nhẹ. Tuy nhiên, anh liếc mắt nhìn về phía cánh cửa phía sau, cô chưa tỉnh lại anh vẫn chưa yên tâm.
Nhìn nét mắt của Dương Kỳ, mẹ Tô biết anh định nói gì nhưng anh vừa truyền máu xong, cơ thể cũng mệt mỏi nếu tiếp tục ở đây sợ rằng hai người không phân được thời gian chăm sóc cả hai. Vì vậy, bà nắm lấy tay anh, cười.
“Cháu cứ về nhà trước, ngày mai nếu muốn lại đến. Nếu Ngọc Cầm biết cháu vì nó mà mệt nhọc chắc chắn cũng sẽ không vui.”
Nghe mẹ Tô nói vậy cùng ánh mắt của ba Tô, nghĩ đến Ngọc Cầm sẽ tự trách Dương Kỳ cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Vậy cháu về nhà trước, chiều cháu sẽ quay lại ạ.” Hiện tại là hai giờ chiều, anh về nhà nghỉ ngơi một lát sau đó sẽ quay trở lại luôn. Có khi lúc đó, Ngọc Cầm cũng đúng lúc tỉnh lại.
“Bà ở lại chăm sóc Ngọc Cầm, tôi đi tiễn bọn nhỏ!”
“Được, ông đi đi!” Mẹ Tô gật đầu.
Dương Kỳ muốn vào xem Tô Ngọc Cầm một lần nữa nhưng ba mẹ cô đều đứng ở đây nên anh đành tiếc nuối cùng hai người Tống Nhu rời đi.
“Vậy cháu đi trước, cháu chào hai bác ạ!”
Vừa hay trợ lý Vương đã tới, anh liền cùng anh ta ra ngoài. Không biết trợ lý Vương nói gì mà gương mặt của Dương Kỳ trầm hẳn xuống, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
“Nếu cô ta đã thích như vậy thì khiến cô ta cả đời không được nhìn thấy ánh mặt trời đi!” Giọng nói lạnh như băng khiến nữ y tá đi ngang qua hai người không khỏi rụt người lại.
Cô ấy thầm cảm thán “Ai xui xẻo đắc tội, anh ta vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.