Chương 38: Bạn thuở nhỏ
Kim Duyên
01/08/2024
Nhạc Ninh cũng chẳng biết phải đi đâu, sợ về nhà lại gặp chú và người đó rồi sao? Cậu bắt được một chiếc taxi và ngồi vào:
- Con muon di dau?
Giọng người đàn ông cất lời cũng như lòng cậu đang tự hỏi. Rốt cuộc là cậu muốn đi đâu? Sau một hồi im lặng, cậu hít một hơi thật sâu:
- Cho con đến nhà hàng Victo
Chỉ còn nơi đó thôi, nơi mà cậu thuộc về. Cậu mệt mỏi kéo vali thẳng về phòng làm việc của mình mà ngã lưng xuống sofa. Chưa kịp dọn dẹp đống suy nghĩ kia thì đã có điện thoại gọi đến, liếc mắt sang thì chẳng ai khác ngoài Phó Bắc Đình. Cậu cũng mở điện thoại lên nghe nhưng để sát vào tai:
Em bé của chú dậy đi làm thôi nào! ®Em có cuộc họp, gọi chú sauCậu nói ngắn gọn thế rồi liền tắt máy của người đàn ông kia. Cậu đặt tay lên trán, nhìn trần nhà ở trước mặt ấy mà không khỏi thở dài:
- Ở bên cạnh người khác nhưng vẫn không quên ngọt ngào với mình... trong lòng chú ấy vẫn còn mình mà... •
Cậu cứ thế mà chìm vào thế giới của riêng mình, đến giờ vẫn xuống ăn cơm. Dịch Hàm đến hỏi thì cậu cũng chỉ đáp qua loa vài lời rồi lại quay về phòng làm việc của mình. Cậu đã tắt tất cả các cuộc gọi từ người đàn ông ấy và gửi lại mỗi tin nhắn:
Em bận, xong việc sẽ gọi lại
Cứ thế mà màn đêm đã nuốt chửng đi ánh sáng dịu dàng, cậu vẫn thế vẫn nắm ở cái sofa kia.
Tinh tinh
Tiếng tin nhắn từ điện thoại đã thu hút sự chú ý từ chàng trai. Mở máy lên cậu mới phát hiện là không ít tin nhắn đến từ Phó Bắc Đình và tin mới đây là:
Gọi cho chú chút được không? Chú cảm thấy lo cho em
Em có ổn không?
Chú qua đó với em nha!
Nhìn dòng tin nhắn ấy làm chàng trai bừng tỉnh, cậu lại nhìn sang vali bên cạnh như nghĩ gì đó. Nhạc Ninh cũng quyết định rời khỏi cái sofa lạnh lẽo kia:
- Em về với chú ngay đây!
Cậu xuống một chiếc xe taxi, cầm vali đứng trước nhà lại thấy một chiếc xe hơi khá lạ. Lúc này bác sĩ Phùng Hạ và
Lịch Dương lại đi ra từ trong nhà, họ thấy cậu thì khá bất ngờ:
Không phải cậu đi công tác sao?Nhóc làm bạn anh lo lắm đóChàng trai cũng kéo vali đến gần chiếc xe lạ mà họ đang sắp mở cửa kia. Cậu tuy khá mệt mỏi nhưng vẫn thể hiện vẻ mặt tươi tắn nhất trước hai người họ:
Em muốn về tạo bất ngờ cho chú ấy thôi! Còn hai anh đến chơi với chú ấy hả?Làm một bữa tiệc nhỏ thôi! Nhóc mau vào đi, thằng bạn anh gặp nhóc chắc cũng bất ngờ lắm!Thế rồi hai người kia cũng vào xe mà lái rời đi. Cậu kéo vali đến trước cửa, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa đi vào:
- Hai người quên gì sao?
Phó Bắc Đình trên tay đang bế một người con trai khác ở phòng khách không quay đầu lại mà cất giọng hỏi. Tay đang cầm tay kéo vali cũng bất đầu trở nên run rẩy, chân cũng không bước nổi nữa.
Người đàn ông không nghe hồi âm thì xoay lại, thấy cậu đang ở trước mặt thì người trong tay cũng bị thả xuống sofa. Anh vội vàng chạy tới ôm lấy người mà mình hằng mong chờ:
- Sao em về không nói với chú? Cả ngày nay chú thật sự rất lo cho em đó
Chàng trai cũng đưa tay lên ôm lấy cái người mà cậu mong mỏi nhưng nó thật không giống so với tưởng tượng mà cậu đã nghĩ ra:
- Em hơi mệt, em về phòng ngủ chút
Một cái ôm lướt qua, cậu kéo vali đi về hướng phòng của họ. Phó Bắc Đình liền đến xách vali giúp nhóc con nhà mình. Cậu không nói gì cũng để anh làm mà bỏ đi một mạch về phòng.
Nhìn dáng vẻ ấy của cậu làm người đàn ông cảm thấy bất an mà vội theo sau, vừa vào phòng anh đã nắm lấy tay cậu:
Có chuyện gì vậy Nhạc Ninh? Nói với chú được không?Người vừa nãyBàn tay anh lúc này lại nắm chặt lấy tay của cậu hơn kéo cậu ngồi xuống giường. Anh ngồi xuống bên cạnh dùng một đôi mắt chân thành nhìn cậu:
- Đó là Bạch Trình Xuyên, bạn thuở nhỏ của chú nhưng năm 17 tuổi đã phải sang nước ngoài định cư với gia đình.
Hôm nay vừa về nước và về vì tham dự hôn lễ của Lịch Dương. Do cậu ấy say nên chú mới định giúp về phòng nghỉ ngơi... chú và người đó không có gì hết, chỉ là bạn bè...
Chàng trai lại bất ngờ ôm lấy người đàn ông trước mặt. Phó Bắc Đình đáp lại cái ôm ấy, dịu dàng xoa tấm hình nhỏ kia. Đột nhiền người đàn ông như nhận ra người trong tay đang run lên:
- Khi sáng... em... em... thấy chú đón bạn ở sân bay... em thấy hai người thân thiết... em đã sợ lắm... em sợ mất chú....
Nhạc Ninh đã nấc lên từng hồi, giọng nói cũng vụn vỡ nhưng từng lời từng chữ ấy đều được người đàn ông cần trọng nghe rõ. Tay cũng trở nên luống cuống không biết xoa dịu cậu làm sao:
- Không... phải sợ, đó là bạn thôi! Chú yêu em đến chết đi sống lại, em biết mà! Đừng khóc nữa, tâm can bảo bối của chú ơi! Em cứ khóc như vậy thì chú cũng sẽ khóc theo mất... (1)
Tiếng nấc kia cũng giảm dần, cậu đưa tay lên lau nước mắt rồi mới buông người đàn ông ấy ra. Anh nhìn khuôn mặt lắm lem nước mắt ấy thì không khỏi đau lòng:
Chú xin lỗi... có chuyện gì cứ đánh chú, mắng chú hay làm gì em thấy vui...Em thấy vui khi em khóc... em biết mình thật sự sợ rồi... em cũng biết mình yêu chú mất kiểm soát rồi...Chàng trai nhướn người tới hôn lấy đôi môi mà cậu đã bao lần muốn hôn qua màn hình điện thoại kia. Anh đưa tay tới giữ lấy má cậu, một tay khác lại kéo eo cậu lại gần hơn.
Sau đó Nhạc Ninh nằm vào trong bồn tắm để thư giãn, bên ngoài lại có Phó Bắc Đình bóp vai, giãn cơ. Cậu nhắm mắt để tận hưởng cảm giác dễ chịu khi cả ngày dài nằm một chỗ:
Em thấy thoải mái hơn chưa?Chú là số một. Tay nghề rất tốt, sau này có thể mở một phòng mát xa đóTay nghề này chỉ làm với em thôi!Người đàn ông khế nói vào tai cậu rồi khẽ hôn vào hai má đã ửng hồng kia. Cậu cũng khá mệt mỏi chỉ nói đôi câu với anh mà muốn ngủ gục trong bồn tắm ấy rồi.
Vị chủ tịch ấy lại giúp cậu lau người, giúp cậu mặc quần áo và bế cậu ra giường để ngủ. Người đàn ông vừa nằm xuống giường thì cậu đã xoay sang ôm lấy anh: Q
Chú không đưa bạn về phòng sao?Giờ chú chỉ muốn ôm em và ngủ thôi! Em chỉ nên để ý mỗi chú được rồiHai người trên phòng ôm nhau ngủ một cách thoải mái thì có một người khác co ro nằm trên chiếc sofa chặt hẹp, khó khăn mà ngủ qua đêm nay.
***
Nhạc Ninh tỉnh giấc không phải vì ngủ quá nhiều mà vì mùi thơm của bữa sáng đã lan toả đến mũi cậu rồi. Chàng trai cũng đã quen với việc này, cậu vươn vai và mỉm cười thật tươi để chào ngày mới.
Nhưng cái chào cậu vào buổi sáng lại cảnh cậu bạn kia cùng Phó Bắc Đình đang vui vẻ cười nói với nhau trong bếp. Nhạc Ninh trên lầu nhìn nụ cười đang rạng rỡ trên môi của người con trai kia mà khoé miệng lại bất giác cong lên.
Bạch Trình Xuyên sao? Tên đẹp như người!
- Con muon di dau?
Giọng người đàn ông cất lời cũng như lòng cậu đang tự hỏi. Rốt cuộc là cậu muốn đi đâu? Sau một hồi im lặng, cậu hít một hơi thật sâu:
- Cho con đến nhà hàng Victo
Chỉ còn nơi đó thôi, nơi mà cậu thuộc về. Cậu mệt mỏi kéo vali thẳng về phòng làm việc của mình mà ngã lưng xuống sofa. Chưa kịp dọn dẹp đống suy nghĩ kia thì đã có điện thoại gọi đến, liếc mắt sang thì chẳng ai khác ngoài Phó Bắc Đình. Cậu cũng mở điện thoại lên nghe nhưng để sát vào tai:
Em bé của chú dậy đi làm thôi nào! ®Em có cuộc họp, gọi chú sauCậu nói ngắn gọn thế rồi liền tắt máy của người đàn ông kia. Cậu đặt tay lên trán, nhìn trần nhà ở trước mặt ấy mà không khỏi thở dài:
- Ở bên cạnh người khác nhưng vẫn không quên ngọt ngào với mình... trong lòng chú ấy vẫn còn mình mà... •
Cậu cứ thế mà chìm vào thế giới của riêng mình, đến giờ vẫn xuống ăn cơm. Dịch Hàm đến hỏi thì cậu cũng chỉ đáp qua loa vài lời rồi lại quay về phòng làm việc của mình. Cậu đã tắt tất cả các cuộc gọi từ người đàn ông ấy và gửi lại mỗi tin nhắn:
Em bận, xong việc sẽ gọi lại
Cứ thế mà màn đêm đã nuốt chửng đi ánh sáng dịu dàng, cậu vẫn thế vẫn nắm ở cái sofa kia.
Tinh tinh
Tiếng tin nhắn từ điện thoại đã thu hút sự chú ý từ chàng trai. Mở máy lên cậu mới phát hiện là không ít tin nhắn đến từ Phó Bắc Đình và tin mới đây là:
Gọi cho chú chút được không? Chú cảm thấy lo cho em
Em có ổn không?
Chú qua đó với em nha!
Nhìn dòng tin nhắn ấy làm chàng trai bừng tỉnh, cậu lại nhìn sang vali bên cạnh như nghĩ gì đó. Nhạc Ninh cũng quyết định rời khỏi cái sofa lạnh lẽo kia:
- Em về với chú ngay đây!
Cậu xuống một chiếc xe taxi, cầm vali đứng trước nhà lại thấy một chiếc xe hơi khá lạ. Lúc này bác sĩ Phùng Hạ và
Lịch Dương lại đi ra từ trong nhà, họ thấy cậu thì khá bất ngờ:
Không phải cậu đi công tác sao?Nhóc làm bạn anh lo lắm đóChàng trai cũng kéo vali đến gần chiếc xe lạ mà họ đang sắp mở cửa kia. Cậu tuy khá mệt mỏi nhưng vẫn thể hiện vẻ mặt tươi tắn nhất trước hai người họ:
Em muốn về tạo bất ngờ cho chú ấy thôi! Còn hai anh đến chơi với chú ấy hả?Làm một bữa tiệc nhỏ thôi! Nhóc mau vào đi, thằng bạn anh gặp nhóc chắc cũng bất ngờ lắm!Thế rồi hai người kia cũng vào xe mà lái rời đi. Cậu kéo vali đến trước cửa, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa đi vào:
- Hai người quên gì sao?
Phó Bắc Đình trên tay đang bế một người con trai khác ở phòng khách không quay đầu lại mà cất giọng hỏi. Tay đang cầm tay kéo vali cũng bất đầu trở nên run rẩy, chân cũng không bước nổi nữa.
Người đàn ông không nghe hồi âm thì xoay lại, thấy cậu đang ở trước mặt thì người trong tay cũng bị thả xuống sofa. Anh vội vàng chạy tới ôm lấy người mà mình hằng mong chờ:
- Sao em về không nói với chú? Cả ngày nay chú thật sự rất lo cho em đó
Chàng trai cũng đưa tay lên ôm lấy cái người mà cậu mong mỏi nhưng nó thật không giống so với tưởng tượng mà cậu đã nghĩ ra:
- Em hơi mệt, em về phòng ngủ chút
Một cái ôm lướt qua, cậu kéo vali đi về hướng phòng của họ. Phó Bắc Đình liền đến xách vali giúp nhóc con nhà mình. Cậu không nói gì cũng để anh làm mà bỏ đi một mạch về phòng.
Nhìn dáng vẻ ấy của cậu làm người đàn ông cảm thấy bất an mà vội theo sau, vừa vào phòng anh đã nắm lấy tay cậu:
Có chuyện gì vậy Nhạc Ninh? Nói với chú được không?Người vừa nãyBàn tay anh lúc này lại nắm chặt lấy tay của cậu hơn kéo cậu ngồi xuống giường. Anh ngồi xuống bên cạnh dùng một đôi mắt chân thành nhìn cậu:
- Đó là Bạch Trình Xuyên, bạn thuở nhỏ của chú nhưng năm 17 tuổi đã phải sang nước ngoài định cư với gia đình.
Hôm nay vừa về nước và về vì tham dự hôn lễ của Lịch Dương. Do cậu ấy say nên chú mới định giúp về phòng nghỉ ngơi... chú và người đó không có gì hết, chỉ là bạn bè...
Chàng trai lại bất ngờ ôm lấy người đàn ông trước mặt. Phó Bắc Đình đáp lại cái ôm ấy, dịu dàng xoa tấm hình nhỏ kia. Đột nhiền người đàn ông như nhận ra người trong tay đang run lên:
- Khi sáng... em... em... thấy chú đón bạn ở sân bay... em thấy hai người thân thiết... em đã sợ lắm... em sợ mất chú....
Nhạc Ninh đã nấc lên từng hồi, giọng nói cũng vụn vỡ nhưng từng lời từng chữ ấy đều được người đàn ông cần trọng nghe rõ. Tay cũng trở nên luống cuống không biết xoa dịu cậu làm sao:
- Không... phải sợ, đó là bạn thôi! Chú yêu em đến chết đi sống lại, em biết mà! Đừng khóc nữa, tâm can bảo bối của chú ơi! Em cứ khóc như vậy thì chú cũng sẽ khóc theo mất... (1)
Tiếng nấc kia cũng giảm dần, cậu đưa tay lên lau nước mắt rồi mới buông người đàn ông ấy ra. Anh nhìn khuôn mặt lắm lem nước mắt ấy thì không khỏi đau lòng:
Chú xin lỗi... có chuyện gì cứ đánh chú, mắng chú hay làm gì em thấy vui...Em thấy vui khi em khóc... em biết mình thật sự sợ rồi... em cũng biết mình yêu chú mất kiểm soát rồi...Chàng trai nhướn người tới hôn lấy đôi môi mà cậu đã bao lần muốn hôn qua màn hình điện thoại kia. Anh đưa tay tới giữ lấy má cậu, một tay khác lại kéo eo cậu lại gần hơn.
Sau đó Nhạc Ninh nằm vào trong bồn tắm để thư giãn, bên ngoài lại có Phó Bắc Đình bóp vai, giãn cơ. Cậu nhắm mắt để tận hưởng cảm giác dễ chịu khi cả ngày dài nằm một chỗ:
Em thấy thoải mái hơn chưa?Chú là số một. Tay nghề rất tốt, sau này có thể mở một phòng mát xa đóTay nghề này chỉ làm với em thôi!Người đàn ông khế nói vào tai cậu rồi khẽ hôn vào hai má đã ửng hồng kia. Cậu cũng khá mệt mỏi chỉ nói đôi câu với anh mà muốn ngủ gục trong bồn tắm ấy rồi.
Vị chủ tịch ấy lại giúp cậu lau người, giúp cậu mặc quần áo và bế cậu ra giường để ngủ. Người đàn ông vừa nằm xuống giường thì cậu đã xoay sang ôm lấy anh: Q
Chú không đưa bạn về phòng sao?Giờ chú chỉ muốn ôm em và ngủ thôi! Em chỉ nên để ý mỗi chú được rồiHai người trên phòng ôm nhau ngủ một cách thoải mái thì có một người khác co ro nằm trên chiếc sofa chặt hẹp, khó khăn mà ngủ qua đêm nay.
***
Nhạc Ninh tỉnh giấc không phải vì ngủ quá nhiều mà vì mùi thơm của bữa sáng đã lan toả đến mũi cậu rồi. Chàng trai cũng đã quen với việc này, cậu vươn vai và mỉm cười thật tươi để chào ngày mới.
Nhưng cái chào cậu vào buổi sáng lại cảnh cậu bạn kia cùng Phó Bắc Đình đang vui vẻ cười nói với nhau trong bếp. Nhạc Ninh trên lầu nhìn nụ cười đang rạng rỡ trên môi của người con trai kia mà khoé miệng lại bất giác cong lên.
Bạch Trình Xuyên sao? Tên đẹp như người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.