Chương 41: Dấu đỏ cổ chân
Kim Duyên
07/08/2024
Con trai vốn còn định lo lắng thì cũng phải thở dài mà cũng ngã lưng vào ghế, bắt chéo chân:
- Cứ thế mà làm cho con và ba lớn lo sốt vó
Nhạc Ninh hạ kính, chống tay nhìn ra bên ngoài cửa, vẻ mặt cậu lại không có nhiều biểu cảm, tầm mắt lại nhìn ra
xa:
- Chỉ có mấy trò cũ rích mà cũng muốn chơi
Sau đó chàng trai cũng kéo cửa kính lên, đầu tựa vào ghế, trong tiềm thức lại hiện lên những chuyện đã xảy ra hôm nay từ vị khách hàng khó tính, đến tiệc muộn, bạn bè hiểu lầm mối quan hệ của họ, Trình Xuyên bị quấy rối, chú giúp rồi lại có người đến bàn tán thì không khỏi khiến cậu phải bật cười.
Sắp xếp cả một kế hoạch tỉ mỉ nhưng anh ta quên mất người nắm chủ cuộc chơi lại là tôi. 1
Cánh cửa bên ghế lái cũng được mở ra, Phó Bắc Đình cũng ngồi vào trong. Anh đưa tay đến nhẹ nhàng mà sợ má của chàng trai:
- Đừng buồn, đừng nghĩ nhiều nữa nha! Chú đưa em về nhà của chúng ta
Chàng trai khẽ xoay đầu để tránh bàn tay đấy, anh bị hẫng lại vài nhịp khi nhìn thấy cậu như thế. Tay anh cũng bắt đầu run lên, cậu không nhìn mà khẽ lên tiếng:
Em hơi mệt, chúng ta về nhà thôi!Được, được chú đưa em về ngayAnh liền trấn tỉnh lại bản thân mà khởi động xe lái đi, chàng trai cũng thật sự mệt mỏi mà dần thiếp đi trong xe.
Cậu lười biếng nhắm mắt, mặc cho Bắc Đình cần thận bế cậu vào trong, giúp thay quần áo. Dường như anh còn làm gì đó nhưng cậu có vẻ quá mệt nên cũng không quan tâm.
Sau một giấc ngủ dài, Nhạc Ninh vươn vai trong vô thức, đầu vặn qua lại, người cũng động đậy để cơ thể khỏi động cho ngày mới. Nhưng chân cậu hình như có gì đó, Nhạc Ninh khi này mới ngồi dậy.
Cậu mở to mắt nhìn sợi dây xích ở cổ chân của bản thân, cầm nó lên xem thì cậu phát hiện đầu còn lại đã xiết chặt ở chân giường. Nhạc Ninh không khỏi tự trấn an bản thân: (
- Có vẻ mình chơi hơi quá rồi
Nhìn sợi dây xích ở chân, cậu bất lực ngã lưng xuống giường. Cánh cửa phòng được mở ra đã thu hút sự chú ý của cậu, Phó Bắc Đình đi vào trong, cậu lại lập tức ngồi dậy. Anh bước tới ngồi xuống cạnh rồi nắm lấy bàn tay cậu:
- Đừng sợ, chú chỉ là không muốn em bỏ chú đi...
Nhạc Ninh nhìn con người trước mặt khá lâu rồi đột nhiên nhướn người tới ôm lấy cổ của anh, hôn lên môi anh rồi hôn lên má:
Em xin lỗi, em làm cho chú sợ rồi. Em không bỏ đi đâu hết... chồng đẹp trai thế này sao mà nở bỏ được chứ!Nhưng mà em nói...Cậu đưa ngón tay lên chặn miệng anh lại, cậu dần tiến tới ngồi vào trong lòng của anh, nhìn anh ở khoảng cách vô cùng gần:
- Yêu em không? - Chú gật đầu - Vậy phải tin em, cả đời này em quyết định bám lấy chú rồi, chú không giữ thì em cũng không đi đâu hết (1
Nói rồi cậu dịu dàng ôm lấy thân người to lớn kia, tay khẽ sờ mái tóc mềm ấy. Tâm trạng Phó Bắc Đình cũng trở nên tốt hơn mà giữ chặt cậu trong tay.
Nhạc Ninh sau đó cũng ngồi xuống giường chỉ tay vào dây xích đã làm đỏ cả một vùng da của cổ chân. Chàng trai phụng phịu ngước lên nhìn người đàn ông:
- Chân em đỏ hết rồi
Phó Bắc Đình liền lấy chìa khóa trong túi quần ra để mở xích sắt cho cậu, anh không khỏi lo lắng mà nâng niu cổ chân của câu:
- Chú xin lỗi... sau này chú không dám làm như vậy nữa đâu...
Anh hôn lên vùng da đỏ ấy rồi liền đi tìm thuốc đến mà thoa lên cho cậu. Chàng trai khẽ mỉm cười nhìn dáng vẻ cẩn thận đấy, chú yêu em nhiều hơn em nghĩ thật đó.
Bên chú chắc chắn là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời của em rồi.
Nhạc Ninh mặc một cái áo thun trắng và quần đùi đen đơn giản mà xuống nhà cùng Phó Bắc Đình. Bánh Bao đã ngồi vào bàn ăn mà ngoan ngoãn dùng bữa sáng của mình, vừa thấy hai người xuống nhóc con vui vẻ định chào thì dường như có gì làm nhóc chú ý mà tắt luôn lời chào ấy.
Người đàn ông vẫn chu đáo kéo ghế ra cho cậu ngồi vào và vẫn không quên hôn lên má cậu một cái. Hai người cười với nhau vô cùng ngọt ngào, cậu con trai lại cứ nhìn họ chấm chầm.
Phó Bắc Đình đem bữa sáng ra ngồi xuống, Nhạc Ninh cũng để ý biểu hiện của nhóc con nhà mình:
Sao con cứ nhìn ba lớn mãi vậy?Chắc do ba hôm nay đặc biệt đẹp trai hơn thường ngàyAnh không thể không hài lòng với đứa nhỏ này mà xoa rối cả đầu. Nhạc Ninh cũng không hiểu nổi nhóc con nhà mình nữa, cậu cũng chỉ cười rồi ăn tiếp.
Lúc sau ăn xong người đàn ông kia rửa bát thì Bánh Bao lại vội vã chạy tới năm tay Nhạc Ninh đi vào một góc cứ lấm lét nhìn gì đó:
- Con làm gì vậy?
- Ba lớn làm ba đau phải không? Cổ chân đỏ hết rồi. Ba lớn hết thương ba rồi phải không? (1
Chàng trai nhẹ nhàng ngồi xuống ngang tầm nhìn của nhóc con, đặt hai tay lên bả vai và kèm theo một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt:
- Không phải vậy đâu, chỉ là ba chơi trò chơi cùng ba lớn nên để lại dấu thôi! Con có thấy ba lớn con bắt nạt ba bao giờ chưa?
Nhóc con liền lắc đầu, cậu hài lòng và chậm rãi lí giải tiếp:
Ba và ba lớn vẫn luôn yêu thương nhau, con không phải lo lắng nha!Có gì ba phải nói ra nha! Con sẽ tìm ba lớn khác, sẽ không để ba chịu thiệt đâuCả đời này ba chỉ có một người chồng và con cũng chỉ có một người ba lớn là chú ấy thôi! Con hiểu không? Ba sao lại để bản thân phải chịu thiệt được chứ!Sau một màn giải thích nhóc con cũng chịu bỏ qua vấn đề này. Chú và cậu cùng nhau đưa nhóc Bánh Bao ấy đến lớp thì cũng rời đi. Bánh Bao liền quay sang bạn Hiên Hiên đang ngồi bên cạnh:
Hiên Hiên thấy ba lớn của mình phải người xấu không?Sao Bánh Bao lại hỏi vậy? Mình thấy chú ấy rất thương cậu và ba nhỏ cậu mà!Lục Tiêu Phong đúng lúc cầm hai túi bánh đi vào, đến chỗ của hai đứa nhóc đưa cho mỗi đứa một túi bánh:
Cảm ơn chú!Hay cậu hỏi ba mình điNgười đàn ông liền nhìn sang nhóc Bánh Bao:
Có chuyện gì thắc mắc sao, Phó Chi?Ba lớn làm đau ba nhỏ... mà ba nhỏ giấu. Ba nhỏ nói hai người họ vẫn thương nhauNghe xong thì Lục Tiêu Phong cũng phải trầm ngâm đôi chút, anh khẽ mím môi rồi lại đặt tay nhẹ lên mái tóc của nhóc con:
- Cháu phải tin ba nhỏ, ba cháu biết thế nào là tốt cho bản thân mà!
Anh cười tươi rồi xoa nhẹ cái đầu nhỏ kia, gương mặt bình tĩnh giải đáp thắc mắc nhưng lòng không khỏi gợn sóng.
Cậu thật sự có đang hạnh phúc không? (2
- Cứ thế mà làm cho con và ba lớn lo sốt vó
Nhạc Ninh hạ kính, chống tay nhìn ra bên ngoài cửa, vẻ mặt cậu lại không có nhiều biểu cảm, tầm mắt lại nhìn ra
xa:
- Chỉ có mấy trò cũ rích mà cũng muốn chơi
Sau đó chàng trai cũng kéo cửa kính lên, đầu tựa vào ghế, trong tiềm thức lại hiện lên những chuyện đã xảy ra hôm nay từ vị khách hàng khó tính, đến tiệc muộn, bạn bè hiểu lầm mối quan hệ của họ, Trình Xuyên bị quấy rối, chú giúp rồi lại có người đến bàn tán thì không khỏi khiến cậu phải bật cười.
Sắp xếp cả một kế hoạch tỉ mỉ nhưng anh ta quên mất người nắm chủ cuộc chơi lại là tôi. 1
Cánh cửa bên ghế lái cũng được mở ra, Phó Bắc Đình cũng ngồi vào trong. Anh đưa tay đến nhẹ nhàng mà sợ má của chàng trai:
- Đừng buồn, đừng nghĩ nhiều nữa nha! Chú đưa em về nhà của chúng ta
Chàng trai khẽ xoay đầu để tránh bàn tay đấy, anh bị hẫng lại vài nhịp khi nhìn thấy cậu như thế. Tay anh cũng bắt đầu run lên, cậu không nhìn mà khẽ lên tiếng:
Em hơi mệt, chúng ta về nhà thôi!Được, được chú đưa em về ngayAnh liền trấn tỉnh lại bản thân mà khởi động xe lái đi, chàng trai cũng thật sự mệt mỏi mà dần thiếp đi trong xe.
Cậu lười biếng nhắm mắt, mặc cho Bắc Đình cần thận bế cậu vào trong, giúp thay quần áo. Dường như anh còn làm gì đó nhưng cậu có vẻ quá mệt nên cũng không quan tâm.
Sau một giấc ngủ dài, Nhạc Ninh vươn vai trong vô thức, đầu vặn qua lại, người cũng động đậy để cơ thể khỏi động cho ngày mới. Nhưng chân cậu hình như có gì đó, Nhạc Ninh khi này mới ngồi dậy.
Cậu mở to mắt nhìn sợi dây xích ở cổ chân của bản thân, cầm nó lên xem thì cậu phát hiện đầu còn lại đã xiết chặt ở chân giường. Nhạc Ninh không khỏi tự trấn an bản thân: (
- Có vẻ mình chơi hơi quá rồi
Nhìn sợi dây xích ở chân, cậu bất lực ngã lưng xuống giường. Cánh cửa phòng được mở ra đã thu hút sự chú ý của cậu, Phó Bắc Đình đi vào trong, cậu lại lập tức ngồi dậy. Anh bước tới ngồi xuống cạnh rồi nắm lấy bàn tay cậu:
- Đừng sợ, chú chỉ là không muốn em bỏ chú đi...
Nhạc Ninh nhìn con người trước mặt khá lâu rồi đột nhiên nhướn người tới ôm lấy cổ của anh, hôn lên môi anh rồi hôn lên má:
Em xin lỗi, em làm cho chú sợ rồi. Em không bỏ đi đâu hết... chồng đẹp trai thế này sao mà nở bỏ được chứ!Nhưng mà em nói...Cậu đưa ngón tay lên chặn miệng anh lại, cậu dần tiến tới ngồi vào trong lòng của anh, nhìn anh ở khoảng cách vô cùng gần:
- Yêu em không? - Chú gật đầu - Vậy phải tin em, cả đời này em quyết định bám lấy chú rồi, chú không giữ thì em cũng không đi đâu hết (1
Nói rồi cậu dịu dàng ôm lấy thân người to lớn kia, tay khẽ sờ mái tóc mềm ấy. Tâm trạng Phó Bắc Đình cũng trở nên tốt hơn mà giữ chặt cậu trong tay.
Nhạc Ninh sau đó cũng ngồi xuống giường chỉ tay vào dây xích đã làm đỏ cả một vùng da của cổ chân. Chàng trai phụng phịu ngước lên nhìn người đàn ông:
- Chân em đỏ hết rồi
Phó Bắc Đình liền lấy chìa khóa trong túi quần ra để mở xích sắt cho cậu, anh không khỏi lo lắng mà nâng niu cổ chân của câu:
- Chú xin lỗi... sau này chú không dám làm như vậy nữa đâu...
Anh hôn lên vùng da đỏ ấy rồi liền đi tìm thuốc đến mà thoa lên cho cậu. Chàng trai khẽ mỉm cười nhìn dáng vẻ cẩn thận đấy, chú yêu em nhiều hơn em nghĩ thật đó.
Bên chú chắc chắn là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời của em rồi.
Nhạc Ninh mặc một cái áo thun trắng và quần đùi đen đơn giản mà xuống nhà cùng Phó Bắc Đình. Bánh Bao đã ngồi vào bàn ăn mà ngoan ngoãn dùng bữa sáng của mình, vừa thấy hai người xuống nhóc con vui vẻ định chào thì dường như có gì làm nhóc chú ý mà tắt luôn lời chào ấy.
Người đàn ông vẫn chu đáo kéo ghế ra cho cậu ngồi vào và vẫn không quên hôn lên má cậu một cái. Hai người cười với nhau vô cùng ngọt ngào, cậu con trai lại cứ nhìn họ chấm chầm.
Phó Bắc Đình đem bữa sáng ra ngồi xuống, Nhạc Ninh cũng để ý biểu hiện của nhóc con nhà mình:
Sao con cứ nhìn ba lớn mãi vậy?Chắc do ba hôm nay đặc biệt đẹp trai hơn thường ngàyAnh không thể không hài lòng với đứa nhỏ này mà xoa rối cả đầu. Nhạc Ninh cũng không hiểu nổi nhóc con nhà mình nữa, cậu cũng chỉ cười rồi ăn tiếp.
Lúc sau ăn xong người đàn ông kia rửa bát thì Bánh Bao lại vội vã chạy tới năm tay Nhạc Ninh đi vào một góc cứ lấm lét nhìn gì đó:
- Con làm gì vậy?
- Ba lớn làm ba đau phải không? Cổ chân đỏ hết rồi. Ba lớn hết thương ba rồi phải không? (1
Chàng trai nhẹ nhàng ngồi xuống ngang tầm nhìn của nhóc con, đặt hai tay lên bả vai và kèm theo một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt:
- Không phải vậy đâu, chỉ là ba chơi trò chơi cùng ba lớn nên để lại dấu thôi! Con có thấy ba lớn con bắt nạt ba bao giờ chưa?
Nhóc con liền lắc đầu, cậu hài lòng và chậm rãi lí giải tiếp:
Ba và ba lớn vẫn luôn yêu thương nhau, con không phải lo lắng nha!Có gì ba phải nói ra nha! Con sẽ tìm ba lớn khác, sẽ không để ba chịu thiệt đâuCả đời này ba chỉ có một người chồng và con cũng chỉ có một người ba lớn là chú ấy thôi! Con hiểu không? Ba sao lại để bản thân phải chịu thiệt được chứ!Sau một màn giải thích nhóc con cũng chịu bỏ qua vấn đề này. Chú và cậu cùng nhau đưa nhóc Bánh Bao ấy đến lớp thì cũng rời đi. Bánh Bao liền quay sang bạn Hiên Hiên đang ngồi bên cạnh:
Hiên Hiên thấy ba lớn của mình phải người xấu không?Sao Bánh Bao lại hỏi vậy? Mình thấy chú ấy rất thương cậu và ba nhỏ cậu mà!Lục Tiêu Phong đúng lúc cầm hai túi bánh đi vào, đến chỗ của hai đứa nhóc đưa cho mỗi đứa một túi bánh:
Cảm ơn chú!Hay cậu hỏi ba mình điNgười đàn ông liền nhìn sang nhóc Bánh Bao:
Có chuyện gì thắc mắc sao, Phó Chi?Ba lớn làm đau ba nhỏ... mà ba nhỏ giấu. Ba nhỏ nói hai người họ vẫn thương nhauNghe xong thì Lục Tiêu Phong cũng phải trầm ngâm đôi chút, anh khẽ mím môi rồi lại đặt tay nhẹ lên mái tóc của nhóc con:
- Cháu phải tin ba nhỏ, ba cháu biết thế nào là tốt cho bản thân mà!
Anh cười tươi rồi xoa nhẹ cái đầu nhỏ kia, gương mặt bình tĩnh giải đáp thắc mắc nhưng lòng không khỏi gợn sóng.
Cậu thật sự có đang hạnh phúc không? (2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.