Chương 34: Em muốn li hôn...
Kim Duyên
29/07/2024
Nụ cười trên khuôn mặt ấy thật chẳng hài hòa chút nào, Nhạc Ninh cũng khá bất ngờ khi vị chủ tịch bận rộn của mình lại có mặt ở đây bây giờ:
Sao chú lại đến đây vậy?Chồng đương nhiên là đến mua trà sữa em thích rồiAnh vừa nói còn vừa véo hai má của cậu, tuy đây cũng chỉ là hành động thân mật bình thường nhưng giờ nó kết hợp với biểu cảm trên mặt anh thì thật kì lạ.
Chính Nhạc Ninh cũng chẳng hiểu cảm giác không quen ấy là gì nhưng vẫn cười với anh. Lục Tiêu Phong khi này lại lên tiếng:
Cũng giống năm đó mình hay đến đây để mua trà sữa để dỗ ngọt cậu vậy!Lúc đó mình đã lên kí vì uống nhiều quá!Hai người lại kể về chuyện lúc trước rồi cười với nhau, họ như chìm vào bầu không khí của riêng mình. Phó Bắc Đình ở bên cạnh lại chỉ giống một kẻ qua đường thì bất ngờ lại có một bàn tay nắm lấy tay anh. Đó chính là bàn tay mềm mại của Nhạc Ninh:
Giờ chú ấy chăm mình còn hơn cậu nữa, sợ sau này mình béo ú thì chú ấy sẽ chê mình mất thôi!Làm gì có chứ! Em nhìn từ góc độ nào cũng thấy đáng yêu thôi!Họ cũng chỉ nói đôi lời thì Lục Tiêu Phong cũng bận việc mà rời đi. Nhạc Ninh cũng ngồi vào xe của anh, hai người trong xe thế mà lại chẳng nói lời nào. Cậu tập trung vào điện thoại trong tay từ đầu đến cuối, anh thì tập trung lái xe đưa cậu đến nhà hàng.
Vừa đến nơi chàng trai thật vội vàng chạy vào bên trong, Phó Bắc Đình lại nhìn theo như đang chờ đợi gì đó nhưng nhận lại là sự hụt hẫng.
Không hôn tạm biệt luôn sao?
Đến giờ chiều thì chiếc xe sang màu đen kia vẫn như thói quen mà đậu chờ trước nhà hàng Victo. Nhạc Ninh tung tăng chạy ra rồi mở cửa ngồi vào xe. Cậu cười tươi tiến tới hôn lên má trái rồi hôn lên má phải:
- Đi đón con trai thôi!
Vị chủ tịch kia bậm môi lại như đang cố giấu đi nụ cười sắp bật ra ngoài. Anh đợi nhóc con bên cạnh thắt dây an toàn rồi mới lái xe đi, cậu vô tư mở một bản nhạc nhẹ nhàng lên thưởng thức.
Đến trước cổng trường thì đã thấy Bánh Bao và đứng bên cạnh còn có Hiên Hiên lẫn Lục Tiêu Phong. Nhạc Ninh xuống xe đi đến xoa đầu hai nhóc con ấy:
- Cảm ơn cậu đã trông chừng nhóc con của mình
- Con trai cậu ngoan lắm! Chơi cùng con cậu, nhóc con nhà mình vui vẻ hơn trước nhiều lắm!
Cậu và bạn cười nói đôi lời rồi cũng chào tạm biệt, mỗi người lên một xe mà rời đi. Nhạc Phó Chi lại ở ghế sau cứ cười mãi không thôi:
Vui quá đi! Bạn Hiên Hiên cũng thương mình... hí hí...Con sau này đừng có làm cho bạn sợ. Tự dưng lại hôn con người ta, để cho bạn sợ tới khóc luônHiên Hiên chỉ chưa quen thôi! Hiên Hiên cũng thích được con hôn mà!Nhóc con khoanh tay, bĩu môi gương mặt đầy tự tin mà nhìn về phía trước. Phó Bắc Đình nghe nhưng lại không hiểu hai ba con này đang nói chuyện gì:
- Chuyện gì vậy, Bánh Bao?
Anh hờ hững hỏi một câu nhưng lại là nói với con trai chứ không phải cậu. Nhạc Ninh nghe anh hỏi con trai thì cũng không buồn quan tâm, nhóc con ghế sau liền tường tận kể mọi chuyện.
Nghe xong thì cũng chỉ gật đầu tỏ ra đã hiểu câu chuyện nhưng ánh mắt lại ánh lên sự vui mừng. Chắc vì vậy mà
Nhạc Ninh mới mời tên đó đi uống nước để xin lỗi thôi!
Nhưng sao Cục bột mềm lại không kể, lại không chút để ý đến mình nữa rồi?
Về đến nhà đã có một mùi thơm bay sọc thẳng đến mũi, thì ra là cô giúp việc đã đến làm bữa tối cho họ. Một bữa cơm chẳng có mấy tiếng nói cười, vô cùng khác xa với thường ngày đã diễn ra trong gia đình nhỏ ấy.
Cô giúp việc dọn dẹp rồi thì cũng về, nhóc Bánh Bao cũng về phòng, Phó Bắc Đình đi trước và Nhạc Ninh theo sau hướng đến phòng ngủ của họ.
Anh vẫn lầm lì không nói gì, cậu vừa vào phòng liền khoa cửa lại và kéo anh đẩy mạnh vào cánh cửa ấy. Một tay chống lên cửa ngang cổ anh còn một tay nâng cằm anh lên:
- Chú đẹp trai nói em nghe xem, hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì?
Người đàn ông lại thật sự phối hợp với chàng trai mà bày ra một khuôn mặt uất ức, đầu cố xoay qua một bên để tránh ánh mắt của cậu và vẫn giữ im lặng.
- Không đùa nữa, chú nói em nghe đi. Không phải đã hứa là có chuyện gì cũng nói rõ với nhau sao?
Một chất giọng thật ấm áp và nhẹ nhàng, cậu nắm lấy đôi tay kia của người đàn ông và dùng một đôi mắt chân thành, chờ đợi anh nói ra. Vị chủ tịch ấy lại rút tay ra rồi mở rộng vòng tay ôm lấy cậu:
Em muốn quay lại với tên đó đúng không?Sao mà quay lại được chứ! Em đã kết hôn với chú rồi màVậy là... em muốn li hôn...
Đôi tay anh lại bất ngờ siết chặt hơn, cậu khó chịu liền đẩy ra, thoát khỏi cái ôm ấy. Đôi mắt nhìn chằm chăm vào người trước mặt:
- Chú muốn li hôn lắm đúng không?!
Lời cậu vừa nói ra khoé mắt đã bắt ươn ướt, đôi mắt trở nên rưng rưng. Anh vội đưa tay lên lau đi giọt nước mắt sắp rơi ra khỏi hốc mắt ấy:
Chú không có... em đừng khóc mà...Vậy thì em cũng không li hôn chú biết chưa hả? Em yêu chú, chỉ có mình chú thôi! Lục Tiêu Phong cũng đã là quá khứ rồi, Phó Bắc Đình chú mới là hiện tại, là tương lai và là mãi mãi của emCậu nói xong thì nước mắt cũng không còn kiềm được nữa, cậu ôm lấy người kia còn mạnh tay đấm vào tấm lưng rộng ấy. Anh cũng mặc cho cậu tự tung tự tác, anh chỉ dịu dàng xoa nhẹ cái đầu nhỏ ấy:
- Sau này chú còn nghi ngờ tình cảm của em thì em sẽ không thương chú nữa đâu
Người đàn ông buông cậu ra rồi nâng khuôn mặt ấy lên, anh đặt môi mình xuống bao phủ lấy môi mềm kia. Tay giữ chặt sau gáy như thể không để cho cậu chạy thoát.
Nhạc Ninh liền nhảy lên hai chân vòng qua ôm lấy và bấu chặt thân người kia, anh cũng đỡ lấy cặp đào tròn tránh để cậu ngã. Đôi chân kia vững vàng đưa cả hai tiến thắng nhà tắm, vòi sen được bật lên.
Dòng nước mát được chảy xuống và len lỏi khắp cơ thể, một cảm giác ướt át đầy mê người. Quần áo cứ thế mà dính chặt vào người và cũng để lộ ra da thịt đang thấp thoáng, ẩn hiện kia.
Chỉ sau đôi phút dạo đầu, một thân thể nuột nà, trắng trẻo đã phô bày trước mặt Phó Bắc Đình. Chàng trai hướng người vào tường, anh thì ở phía sau tấn công tới.
- Um... ớ...
Bàn tay ấy mơn trớn dọc cơ thể của người con trai kia và cũng chẳng quên trêu ghẹo hạt đậu đỏ nhỏ nhạy cảm đang cứng ở vùng ngực. Anh kéo đầu cậu xoay lại, đưa cậu vào một nụ hôn đầy tình ái.
Chẳng kiềm được mà cả nước dãi cũng dính ra khoé miệng, đôi mắt cậu lờ mờ, mí mắt còn ươn ướt càng làm cho
"hung thần" bên dưới càng sung mãn và dữ dội hơn:
- Cái dáng vẻ này của em chỉ được phép cho chú xem
Sao chú lại đến đây vậy?Chồng đương nhiên là đến mua trà sữa em thích rồiAnh vừa nói còn vừa véo hai má của cậu, tuy đây cũng chỉ là hành động thân mật bình thường nhưng giờ nó kết hợp với biểu cảm trên mặt anh thì thật kì lạ.
Chính Nhạc Ninh cũng chẳng hiểu cảm giác không quen ấy là gì nhưng vẫn cười với anh. Lục Tiêu Phong khi này lại lên tiếng:
Cũng giống năm đó mình hay đến đây để mua trà sữa để dỗ ngọt cậu vậy!Lúc đó mình đã lên kí vì uống nhiều quá!Hai người lại kể về chuyện lúc trước rồi cười với nhau, họ như chìm vào bầu không khí của riêng mình. Phó Bắc Đình ở bên cạnh lại chỉ giống một kẻ qua đường thì bất ngờ lại có một bàn tay nắm lấy tay anh. Đó chính là bàn tay mềm mại của Nhạc Ninh:
Giờ chú ấy chăm mình còn hơn cậu nữa, sợ sau này mình béo ú thì chú ấy sẽ chê mình mất thôi!Làm gì có chứ! Em nhìn từ góc độ nào cũng thấy đáng yêu thôi!Họ cũng chỉ nói đôi lời thì Lục Tiêu Phong cũng bận việc mà rời đi. Nhạc Ninh cũng ngồi vào xe của anh, hai người trong xe thế mà lại chẳng nói lời nào. Cậu tập trung vào điện thoại trong tay từ đầu đến cuối, anh thì tập trung lái xe đưa cậu đến nhà hàng.
Vừa đến nơi chàng trai thật vội vàng chạy vào bên trong, Phó Bắc Đình lại nhìn theo như đang chờ đợi gì đó nhưng nhận lại là sự hụt hẫng.
Không hôn tạm biệt luôn sao?
Đến giờ chiều thì chiếc xe sang màu đen kia vẫn như thói quen mà đậu chờ trước nhà hàng Victo. Nhạc Ninh tung tăng chạy ra rồi mở cửa ngồi vào xe. Cậu cười tươi tiến tới hôn lên má trái rồi hôn lên má phải:
- Đi đón con trai thôi!
Vị chủ tịch kia bậm môi lại như đang cố giấu đi nụ cười sắp bật ra ngoài. Anh đợi nhóc con bên cạnh thắt dây an toàn rồi mới lái xe đi, cậu vô tư mở một bản nhạc nhẹ nhàng lên thưởng thức.
Đến trước cổng trường thì đã thấy Bánh Bao và đứng bên cạnh còn có Hiên Hiên lẫn Lục Tiêu Phong. Nhạc Ninh xuống xe đi đến xoa đầu hai nhóc con ấy:
- Cảm ơn cậu đã trông chừng nhóc con của mình
- Con trai cậu ngoan lắm! Chơi cùng con cậu, nhóc con nhà mình vui vẻ hơn trước nhiều lắm!
Cậu và bạn cười nói đôi lời rồi cũng chào tạm biệt, mỗi người lên một xe mà rời đi. Nhạc Phó Chi lại ở ghế sau cứ cười mãi không thôi:
Vui quá đi! Bạn Hiên Hiên cũng thương mình... hí hí...Con sau này đừng có làm cho bạn sợ. Tự dưng lại hôn con người ta, để cho bạn sợ tới khóc luônHiên Hiên chỉ chưa quen thôi! Hiên Hiên cũng thích được con hôn mà!Nhóc con khoanh tay, bĩu môi gương mặt đầy tự tin mà nhìn về phía trước. Phó Bắc Đình nghe nhưng lại không hiểu hai ba con này đang nói chuyện gì:
- Chuyện gì vậy, Bánh Bao?
Anh hờ hững hỏi một câu nhưng lại là nói với con trai chứ không phải cậu. Nhạc Ninh nghe anh hỏi con trai thì cũng không buồn quan tâm, nhóc con ghế sau liền tường tận kể mọi chuyện.
Nghe xong thì cũng chỉ gật đầu tỏ ra đã hiểu câu chuyện nhưng ánh mắt lại ánh lên sự vui mừng. Chắc vì vậy mà
Nhạc Ninh mới mời tên đó đi uống nước để xin lỗi thôi!
Nhưng sao Cục bột mềm lại không kể, lại không chút để ý đến mình nữa rồi?
Về đến nhà đã có một mùi thơm bay sọc thẳng đến mũi, thì ra là cô giúp việc đã đến làm bữa tối cho họ. Một bữa cơm chẳng có mấy tiếng nói cười, vô cùng khác xa với thường ngày đã diễn ra trong gia đình nhỏ ấy.
Cô giúp việc dọn dẹp rồi thì cũng về, nhóc Bánh Bao cũng về phòng, Phó Bắc Đình đi trước và Nhạc Ninh theo sau hướng đến phòng ngủ của họ.
Anh vẫn lầm lì không nói gì, cậu vừa vào phòng liền khoa cửa lại và kéo anh đẩy mạnh vào cánh cửa ấy. Một tay chống lên cửa ngang cổ anh còn một tay nâng cằm anh lên:
- Chú đẹp trai nói em nghe xem, hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì?
Người đàn ông lại thật sự phối hợp với chàng trai mà bày ra một khuôn mặt uất ức, đầu cố xoay qua một bên để tránh ánh mắt của cậu và vẫn giữ im lặng.
- Không đùa nữa, chú nói em nghe đi. Không phải đã hứa là có chuyện gì cũng nói rõ với nhau sao?
Một chất giọng thật ấm áp và nhẹ nhàng, cậu nắm lấy đôi tay kia của người đàn ông và dùng một đôi mắt chân thành, chờ đợi anh nói ra. Vị chủ tịch ấy lại rút tay ra rồi mở rộng vòng tay ôm lấy cậu:
Em muốn quay lại với tên đó đúng không?Sao mà quay lại được chứ! Em đã kết hôn với chú rồi màVậy là... em muốn li hôn...
Đôi tay anh lại bất ngờ siết chặt hơn, cậu khó chịu liền đẩy ra, thoát khỏi cái ôm ấy. Đôi mắt nhìn chằm chăm vào người trước mặt:
- Chú muốn li hôn lắm đúng không?!
Lời cậu vừa nói ra khoé mắt đã bắt ươn ướt, đôi mắt trở nên rưng rưng. Anh vội đưa tay lên lau đi giọt nước mắt sắp rơi ra khỏi hốc mắt ấy:
Chú không có... em đừng khóc mà...Vậy thì em cũng không li hôn chú biết chưa hả? Em yêu chú, chỉ có mình chú thôi! Lục Tiêu Phong cũng đã là quá khứ rồi, Phó Bắc Đình chú mới là hiện tại, là tương lai và là mãi mãi của emCậu nói xong thì nước mắt cũng không còn kiềm được nữa, cậu ôm lấy người kia còn mạnh tay đấm vào tấm lưng rộng ấy. Anh cũng mặc cho cậu tự tung tự tác, anh chỉ dịu dàng xoa nhẹ cái đầu nhỏ ấy:
- Sau này chú còn nghi ngờ tình cảm của em thì em sẽ không thương chú nữa đâu
Người đàn ông buông cậu ra rồi nâng khuôn mặt ấy lên, anh đặt môi mình xuống bao phủ lấy môi mềm kia. Tay giữ chặt sau gáy như thể không để cho cậu chạy thoát.
Nhạc Ninh liền nhảy lên hai chân vòng qua ôm lấy và bấu chặt thân người kia, anh cũng đỡ lấy cặp đào tròn tránh để cậu ngã. Đôi chân kia vững vàng đưa cả hai tiến thắng nhà tắm, vòi sen được bật lên.
Dòng nước mát được chảy xuống và len lỏi khắp cơ thể, một cảm giác ướt át đầy mê người. Quần áo cứ thế mà dính chặt vào người và cũng để lộ ra da thịt đang thấp thoáng, ẩn hiện kia.
Chỉ sau đôi phút dạo đầu, một thân thể nuột nà, trắng trẻo đã phô bày trước mặt Phó Bắc Đình. Chàng trai hướng người vào tường, anh thì ở phía sau tấn công tới.
- Um... ớ...
Bàn tay ấy mơn trớn dọc cơ thể của người con trai kia và cũng chẳng quên trêu ghẹo hạt đậu đỏ nhỏ nhạy cảm đang cứng ở vùng ngực. Anh kéo đầu cậu xoay lại, đưa cậu vào một nụ hôn đầy tình ái.
Chẳng kiềm được mà cả nước dãi cũng dính ra khoé miệng, đôi mắt cậu lờ mờ, mí mắt còn ươn ướt càng làm cho
"hung thần" bên dưới càng sung mãn và dữ dội hơn:
- Cái dáng vẻ này của em chỉ được phép cho chú xem
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.