Chương 30: Học mẫu giáo
Kim Duyên
29/07/2024
Sau một màn vận động thể xác đầy mệt mỏi, Nhạc Ninh nằm trong vòng tay kia thưởng thức những miếng bánh được đút vào tận miệng. Nếu được thì Phó Bắc Đình thật chẳng muốn để em đụng tay vào bất cứ việc gì. (
Người của anh nên anh thích tự tay chăm sóc.
Em cho chồng được mấy điểm đây?Chú học đâu ra kiểu hỏi mấy điểm này nữa vậy? Nhiều khi em vẫn cứ nghĩ chú xem nhiều phim quá nên bị lậm phim không đóAnh cũng thật bất lực với bạn nhỏ trong lòng mình, tay chẳng ý thức mà đưa lên véo cái má mềm mại kia. Hai người lại cười, cười cho hạnh phúc của họ bây giờ:
Rõ ràng em nhớ năm đó chú ra dáng bá đạo tổng tài lắm mà... sao giờ lại cứ như bé cún con vậy? •Nói em vô tâm thì em lại không nhận. Từ năm đó, từ khoảnh khắc chú nhận ra có tình cảm với em thì cũng đã biết rằng đời này bị em thu phục rồi...Nhạc Ninh đút miếng bánh vào miệng người đàn ông đang nói luyên thuyên kia rồi dùng miệng để ăn đầu còn lại.
Cứ thế mà hai đôi môi đã chạm lấy nhau và ngập tràn hương vị socola mà cậu thích.
Socola này thật ngọt với họ.
- Chúng ta tổ chức đám cưới đi. Chú muốn công bố với cả thế giới em là người thuộc về chú rồi.
Chàng trai xoay người sang ôm lấy thân thể không có một mảnh vải che chắn kia. Đôi mắt cậu cũng trở nên lờ mờ, không muốn mở lên nổi nữa:
- Em thấy chúng ta ai cũng bận rộn với công việc. Theo pháp lý thì chúng ta cũng đã có mối liên kết rồi, là chồng chồng của nhau rồi. Nên việc tổ chức đám cưới cứ từ từ rồi tính sau...
Lời nói cũng dần nhỏ lại và rồi im lặng. Nhạc Ninh ôm lấy người chồng theo hợp đồng hôn nhân năm đó và giờ đây là tình yêu của đời mình mà chìm vào giấc mộng đẹp.
Phó Bắc Đình nghe tiếng thở đều đều kia thì cũng hiểu, anh khẽ hôn lên tóc, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu thoải mái.
Yêu em là điều mà chú chưa từng dự tính, nhưng chú sẽ dành cả đời để hoàn thiện phép tính tình yêu này.
***
Nhạc Ninh còn đang chìm trong cơn ngủ say thì bị mùi thơm khuấy đảo cả khứu giác đánh thức. Xuống đến dưới nhà đã thấy Bánh Bao ngồi vào ghế, Phó Bắc Đình thấy cậu thì đến ôm hôn vào má:
Chú vừa định lên gọi em thì em đã dậy rồiDo đồ ăn của chú đã kêu em dậy đó. Cô giúp việc đâu? Sao chú lại làm bữa sáng vậy?
Vừa nói Nhạc Ninh cũng vừa đi lại bàn ăn ngồi xuống, vị chủ tịch kia lại tận tình đem bữa sáng ra đặt trước mặt cho cậu:
Cô giúp việc về quê rồi. Giờ chỉ có chú phục vụ bữa sáng cho em thôi!Đồ ba lớn nấu ngon lắm đó ba!Chính cậu cũng biết đồ ăn của anh nấu ngon mà! Không ít lần cũng được nếm thử rồi nhưng hôm nay lại đặc biệt ngon hơn mọi ngày.
Hay chắc là do lâu rồi mới nếm được hương vị cũ chăng?
Chú định cho Bánh Bao đi học mẫu giáo, em thấy thế nào?Chú nói ra chỉ có hợp ý em thôi! Em cũng định bàn với chú về việc nàyNhóc con nghe đến việc phải đi học thì miếng ngon trong miệng cũng cảm thấy nhạt nhẽo. Nhạc Phó Chi liền tận dụng triệt để vẻ ngoài đáng yêu đó mà cầu xin:
Con còn nhỏ mà... không khí trường học không phù hợp với con, ồn ào với toàn trẻ con thôi!Em hôm nay không có nhiều việc nên dự định sẽ đưa con đi đăng ký nhập học luônNhạc Ninh thế mà lại chẳng quan tâm nhóc con đang cố gắng diễn hết mình kia, cậu cũng biết bản thân không để ý chút là sẽ mềm lòng ngay. Lần này không bị trúng chiêu của con nữa đâu:
Để chú đưa em đi...Chú định bỏ cuộc họp vào sáng nay?Người đàn ông đang ăn cũng phải dừng lại để nhìn chàng trai ấy. Lịch trình của bản thân giờ đây cũng đã bị em nắm rõ rồi:
Em lo được mà! Cuộc họp sáng nay vô cùng quan trọng, chú đừng có bỏ việcVậy có gì cứ gọi cho chú, chú luôn sẵn sàng có mặt khi em cầnHai con người ấy cứ nói chuyện mà chẳng một ai nhớ tới thành viên nhỏ tuổi trong ngôi nhà này. Bánh Bao dùng hết năng lực rồi, họ không nhìn lấy một cái thì gương mặt đáng yêu này cũng trở nên vô dụng. (
Trong văn phòng làm việc của trường mầm non AT.
Nhạc Ninh diện một cái áo thun trắng khoác bên ngoài là áo sơ mi sọc xanh dương tay lỡ phối với quần dài màu nâu nhạt và đi trên đôi giày thể thao thoải mái. Cậu ngồi trên ghế còn con trai ngồi bên cạnh và một cô giáo trẻ với mái tóc dài được buộc lỡ nửa đầu, mặc một cái đầm trắng đơn giản, thuần khiết biết bao.
Anh nhìn trẻ vậy chắc là anh bạn nhỏ này hả?
Không phải đâu cô giáo. Do tôi lấy chồng sớmCô giáo trẻ tuổi ấy đang cẩm điện thoại trong tay cũng phải cất sang một bên. Điển xong mọi thủ tục, giấy tờ thì cậu cũng cùng con trai rời khỏi văn phòng làm việc.
Vừa bước ra khỏi nơi đó, Bánh Bao liền thoát khỏi tay cậu mà tung tăng chạy nhảy khắp nơi. Đây đúng thật là vùng trời mới để nhóc con khám phá nhưng đúng hơn là Bánh Bao đang muốn chạy ra khỏi đây.
Cứ thế mà chẳng để ý đụng phải một bạn khác, làm cho cả hai ngã ra sàn. Bánh Bao lơ ngơ nhìn lại thì thấy một bạn nam vẻ mặt khá trầm, nhóc con lại nắm lấy tay bạn kia:
- Mình xin lỗi nha! Mình là Nhạc Phó Chi, cho mình làm quen được không? Mình mua kẹo ngon cho cậu nha! @
Khi này cũng có một người đàn ông khác chạy đến đỡ bạn nam kia, Nhạc Ninh lúc này cũng vội đến đỡ nhóc con tinh nghịch của mình lên:
Xin lỗi anh và cháu nhiều nha! Con tôi hơi nghịch ngợmCậu là... Nhạc Ninh đúng không?
Người của anh nên anh thích tự tay chăm sóc.
Em cho chồng được mấy điểm đây?Chú học đâu ra kiểu hỏi mấy điểm này nữa vậy? Nhiều khi em vẫn cứ nghĩ chú xem nhiều phim quá nên bị lậm phim không đóAnh cũng thật bất lực với bạn nhỏ trong lòng mình, tay chẳng ý thức mà đưa lên véo cái má mềm mại kia. Hai người lại cười, cười cho hạnh phúc của họ bây giờ:
Rõ ràng em nhớ năm đó chú ra dáng bá đạo tổng tài lắm mà... sao giờ lại cứ như bé cún con vậy? •Nói em vô tâm thì em lại không nhận. Từ năm đó, từ khoảnh khắc chú nhận ra có tình cảm với em thì cũng đã biết rằng đời này bị em thu phục rồi...Nhạc Ninh đút miếng bánh vào miệng người đàn ông đang nói luyên thuyên kia rồi dùng miệng để ăn đầu còn lại.
Cứ thế mà hai đôi môi đã chạm lấy nhau và ngập tràn hương vị socola mà cậu thích.
Socola này thật ngọt với họ.
- Chúng ta tổ chức đám cưới đi. Chú muốn công bố với cả thế giới em là người thuộc về chú rồi.
Chàng trai xoay người sang ôm lấy thân thể không có một mảnh vải che chắn kia. Đôi mắt cậu cũng trở nên lờ mờ, không muốn mở lên nổi nữa:
- Em thấy chúng ta ai cũng bận rộn với công việc. Theo pháp lý thì chúng ta cũng đã có mối liên kết rồi, là chồng chồng của nhau rồi. Nên việc tổ chức đám cưới cứ từ từ rồi tính sau...
Lời nói cũng dần nhỏ lại và rồi im lặng. Nhạc Ninh ôm lấy người chồng theo hợp đồng hôn nhân năm đó và giờ đây là tình yêu của đời mình mà chìm vào giấc mộng đẹp.
Phó Bắc Đình nghe tiếng thở đều đều kia thì cũng hiểu, anh khẽ hôn lên tóc, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu thoải mái.
Yêu em là điều mà chú chưa từng dự tính, nhưng chú sẽ dành cả đời để hoàn thiện phép tính tình yêu này.
***
Nhạc Ninh còn đang chìm trong cơn ngủ say thì bị mùi thơm khuấy đảo cả khứu giác đánh thức. Xuống đến dưới nhà đã thấy Bánh Bao ngồi vào ghế, Phó Bắc Đình thấy cậu thì đến ôm hôn vào má:
Chú vừa định lên gọi em thì em đã dậy rồiDo đồ ăn của chú đã kêu em dậy đó. Cô giúp việc đâu? Sao chú lại làm bữa sáng vậy?
Vừa nói Nhạc Ninh cũng vừa đi lại bàn ăn ngồi xuống, vị chủ tịch kia lại tận tình đem bữa sáng ra đặt trước mặt cho cậu:
Cô giúp việc về quê rồi. Giờ chỉ có chú phục vụ bữa sáng cho em thôi!Đồ ba lớn nấu ngon lắm đó ba!Chính cậu cũng biết đồ ăn của anh nấu ngon mà! Không ít lần cũng được nếm thử rồi nhưng hôm nay lại đặc biệt ngon hơn mọi ngày.
Hay chắc là do lâu rồi mới nếm được hương vị cũ chăng?
Chú định cho Bánh Bao đi học mẫu giáo, em thấy thế nào?Chú nói ra chỉ có hợp ý em thôi! Em cũng định bàn với chú về việc nàyNhóc con nghe đến việc phải đi học thì miếng ngon trong miệng cũng cảm thấy nhạt nhẽo. Nhạc Phó Chi liền tận dụng triệt để vẻ ngoài đáng yêu đó mà cầu xin:
Con còn nhỏ mà... không khí trường học không phù hợp với con, ồn ào với toàn trẻ con thôi!Em hôm nay không có nhiều việc nên dự định sẽ đưa con đi đăng ký nhập học luônNhạc Ninh thế mà lại chẳng quan tâm nhóc con đang cố gắng diễn hết mình kia, cậu cũng biết bản thân không để ý chút là sẽ mềm lòng ngay. Lần này không bị trúng chiêu của con nữa đâu:
Để chú đưa em đi...Chú định bỏ cuộc họp vào sáng nay?Người đàn ông đang ăn cũng phải dừng lại để nhìn chàng trai ấy. Lịch trình của bản thân giờ đây cũng đã bị em nắm rõ rồi:
Em lo được mà! Cuộc họp sáng nay vô cùng quan trọng, chú đừng có bỏ việcVậy có gì cứ gọi cho chú, chú luôn sẵn sàng có mặt khi em cầnHai con người ấy cứ nói chuyện mà chẳng một ai nhớ tới thành viên nhỏ tuổi trong ngôi nhà này. Bánh Bao dùng hết năng lực rồi, họ không nhìn lấy một cái thì gương mặt đáng yêu này cũng trở nên vô dụng. (
Trong văn phòng làm việc của trường mầm non AT.
Nhạc Ninh diện một cái áo thun trắng khoác bên ngoài là áo sơ mi sọc xanh dương tay lỡ phối với quần dài màu nâu nhạt và đi trên đôi giày thể thao thoải mái. Cậu ngồi trên ghế còn con trai ngồi bên cạnh và một cô giáo trẻ với mái tóc dài được buộc lỡ nửa đầu, mặc một cái đầm trắng đơn giản, thuần khiết biết bao.
Anh nhìn trẻ vậy chắc là anh bạn nhỏ này hả?
Không phải đâu cô giáo. Do tôi lấy chồng sớmCô giáo trẻ tuổi ấy đang cẩm điện thoại trong tay cũng phải cất sang một bên. Điển xong mọi thủ tục, giấy tờ thì cậu cũng cùng con trai rời khỏi văn phòng làm việc.
Vừa bước ra khỏi nơi đó, Bánh Bao liền thoát khỏi tay cậu mà tung tăng chạy nhảy khắp nơi. Đây đúng thật là vùng trời mới để nhóc con khám phá nhưng đúng hơn là Bánh Bao đang muốn chạy ra khỏi đây.
Cứ thế mà chẳng để ý đụng phải một bạn khác, làm cho cả hai ngã ra sàn. Bánh Bao lơ ngơ nhìn lại thì thấy một bạn nam vẻ mặt khá trầm, nhóc con lại nắm lấy tay bạn kia:
- Mình xin lỗi nha! Mình là Nhạc Phó Chi, cho mình làm quen được không? Mình mua kẹo ngon cho cậu nha! @
Khi này cũng có một người đàn ông khác chạy đến đỡ bạn nam kia, Nhạc Ninh lúc này cũng vội đến đỡ nhóc con tinh nghịch của mình lên:
Xin lỗi anh và cháu nhiều nha! Con tôi hơi nghịch ngợmCậu là... Nhạc Ninh đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.