Chương 11: Không còn kiểm soát được
Kim Duyên
26/07/2024
Mặc dù khi được gọi là chồng Phó
Bắc Đình vui sướng nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, anh kéo người con
trai kia vào trong xe. Tài xế lái đi, mặt người đàn ông vẫn chưa có dấu
hiệu dãn ra.
Nhạc Ninh liền ngồi sát qua ôm cánh tay anh rồi lả lướt dọc cánh tay xuống nắm lấy bàn tay. Cậu xoa xoa rồi đặt cằm lên vai anh, mũi lại cứ cạ lên gò má ấy:
- Chú sao vậy? Sao lại lạnh nhạt với em?
- Người vừa rồi là ai? Tên gì? Có mối quan hệ gì với em?
Cậu ngồi thẳng lại, tay xoay mặt người đàn ông quay qua. Cậu vậy mà cứ áp sát lại gần khuôn mặt đó:
- Sao chú lại khó chịu vậy? Chú ghen hở?
- Trả lời!
Chàng trai phụng phịu bỏ tay người kia ra, cũng ngồi dựa vào ghế và về nhìn phía trước:
- Đàn anh cấp 3, Dịch Hàm, là anh em thân thiết
- Em nói chuyện với ai vậy hả? Xưng hô mất đâu hết rồi
Hai tay chàng trai bấu chặt lại vào nhau, nước mắt rưng rưng, mũi hít hít, mắt vừa chớp thì lệ đã rơi. Cậu liền vội lau nước mắt:
- Sao... sao... chú nói chuyện như thế thì được còn em thì lại bị... bị... la...
Thấy nhóc con kia khóc anh vội vã quàng tay qua eo và kéo cậu lại gần rồi lại xoa xoa đầu dường như chỉ cần nước mắt kia rơi thì chắc chắn mọi lỗi lầm đều thuộc về anh:
- Chú xin lỗi... đừng khóc nữa nha bé
- Xin... lỗi gì chứ! Chú chỉ biết quát em, khó chịu với em...
Cậu cứ sụt sịt mãi, anh cũng bối rối nhưng rồi liền nâng cằm cậu kéo quay sang để khẽ đặt một nụ hôn lên môi. Người tài xế cũng phải sửa gương chiếu hậu còn cậu chỉ ở thế bất động để anh muốn hôn thế nào thì hôn.
Sau khi buông tha cho đôi môi kia, người đàn cũng dùng chất giọng nhẹ nhàng chứ không còn gay gắt như vừa rồi:
- Chú thấy em gần gũi với người đàn ông khác thì chỗ này - chỉ vào tim - khó chịu và đau lắm! Chú không cố tình hành xử như vừa rồi đâu, do chú... bị mất kiểm soát... chú không muốn như vậy đâu...
- Chú đừng như vậy nữa nha! Em buồn lắm... em không thích chú như vậy đâu... còn em với anh Dịch Hàm chỉ là anh em thân thiết lâu ngày mới gặp lại không có gì hết
Em nói xong thì ôm lấy anh, ngã vào lòng anh, hôn lên nơi ngực trái kia như đang muốn xoa dịu nó. Anh cũng không từ chối mà cũng ôm lấy nhóc con trong lòng.
Khi đến nhà, bầu trời ngoài kia cũng đã chìm dần vào màn đêm lạnh lẽo. Nó không còn dịu êm như nắng chiều mà cậu chìm đắm.
Chàng trai kia lại thật ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay người đàn ông. Anh nhẹ nhàng bế Nhạc Ninh đi lên phòng rồi đặt em xuống giường và cẩn thận đắp chăn cho em.
Anh cứ mãi đứng đó ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say, cậu của bây giờ thật giống một bé mèo ngoan cuộn tròn trong chiếc chăn mềm.
Chú phải làm sao đây? Chỉ cần ở cạnh em thì trái tim này không còn thuộc quyền kiểm soát của chú nữa rồi.
Không biết đã ngủ bao lâu nhưng khi tỉnh giấc thì cậu thấy mình đã ngủ trong phòng. Chàng trai kéo chăn ra rồi muốn đi xuống lầu nhưng khi đi ngang phòng bà thì liền bị giọng nói của anh và bà giữ lại. Hai người bên trong nói chuyện lại chẳng hai biết đang có người bên ngoài:
- Sinh con gái vẫn tốt hơn, nhất định phải sinh con gái
- Con cũng mong cái thai trong bụng Nhạc Ninh là con gái
Cậu chỉ nghe lướt qua như thế mà đi xuống tầng tìm đồ ăn. Đang ăn lại bất chợt xoa bụng, con sẽ là con gái thôi! Bà và ba lớn đều mong con là con gái đó.
Nhưng rồi đang ăn thì cậu chợt khựng lại, tay đang xoa bụng cũng phải dừng lại. Nếu con là con trai thì sao? Không ai cần con sao?
Đôi tay ấy không rét mà run lên thì đột nhiên có một bàn tay khác nắm lại. Cậu nhìn sang lại thấy anh đang cười với cậu:
- Cục bột mềm đói rồi sao?
- Do chú đó, chiều em đang ăn lại kéo đi. Giờ cái bụng cứ biểu tình đây
Người đàn ông cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu rồi ngồi xuống ghế cạnh. Anh cầm lấy muỗng trên tay cậu và múc đồ ăn:
- Để chú đút nha!
Cậu thoải mái ăm từng muỗng mà anh đút, lòng không khỏi vui sướng. Giây phút này thật ngọt ngào và hạnh phúc, họ bây giờ thật giống một gia đình, nơi cậu được nương tựa và sưởi ấm.
***
Gương mặt của người bà hay cười với cậu giờ còn đâu, giờ đây lại là một sự chán ghét đến vô cùng khi nhìn đứa cháu trong tay cậu:
- Sao lại là con trai? Gia đình này không chấp nhận nó - Bà gắt gỏng
Phó Bắc Đình, người cậu từng đã tin rằng sẽ cho cậu hạnh phúc, lại đang dùng ánh mắt lạnh lẽo hướng tới cậu:
- Thứ vô dụng này đem bỏ nó đi, tôi không cần
Phó Bắc Đình muốn giật lấy con từ tay cậu. Cậu lại cố níu mà giữ chặt đứa nhỏ còn đỏ hỏn trong tay, nước mắt đầm đìa trên mặt:
- Đừng mà... không cần thì trả đứa nhỏ cho em... em sẽ nuôi... chú đừng đem vứt bỏ... dù sao thằng bé cũng là con chú mà...
- Cái thứ này ai mà cần, tôi chỉ cần một đứa con gái mà cậu cũng không thể sinh được thì giữ cậu và cái thứ này ở đây làm gì...
Anh chẳng nương tình mà hất hủi cậu và con ngã ra sàn gạch lạnh lẽo. Nó lạnh như lòng người, nơi cậu xem là mái ấm sao giờ lại trở nên thế này?
Nhạc Ninh liền ngồi sát qua ôm cánh tay anh rồi lả lướt dọc cánh tay xuống nắm lấy bàn tay. Cậu xoa xoa rồi đặt cằm lên vai anh, mũi lại cứ cạ lên gò má ấy:
- Chú sao vậy? Sao lại lạnh nhạt với em?
- Người vừa rồi là ai? Tên gì? Có mối quan hệ gì với em?
Cậu ngồi thẳng lại, tay xoay mặt người đàn ông quay qua. Cậu vậy mà cứ áp sát lại gần khuôn mặt đó:
- Sao chú lại khó chịu vậy? Chú ghen hở?
- Trả lời!
Chàng trai phụng phịu bỏ tay người kia ra, cũng ngồi dựa vào ghế và về nhìn phía trước:
- Đàn anh cấp 3, Dịch Hàm, là anh em thân thiết
- Em nói chuyện với ai vậy hả? Xưng hô mất đâu hết rồi
Hai tay chàng trai bấu chặt lại vào nhau, nước mắt rưng rưng, mũi hít hít, mắt vừa chớp thì lệ đã rơi. Cậu liền vội lau nước mắt:
- Sao... sao... chú nói chuyện như thế thì được còn em thì lại bị... bị... la...
Thấy nhóc con kia khóc anh vội vã quàng tay qua eo và kéo cậu lại gần rồi lại xoa xoa đầu dường như chỉ cần nước mắt kia rơi thì chắc chắn mọi lỗi lầm đều thuộc về anh:
- Chú xin lỗi... đừng khóc nữa nha bé
- Xin... lỗi gì chứ! Chú chỉ biết quát em, khó chịu với em...
Cậu cứ sụt sịt mãi, anh cũng bối rối nhưng rồi liền nâng cằm cậu kéo quay sang để khẽ đặt một nụ hôn lên môi. Người tài xế cũng phải sửa gương chiếu hậu còn cậu chỉ ở thế bất động để anh muốn hôn thế nào thì hôn.
Sau khi buông tha cho đôi môi kia, người đàn cũng dùng chất giọng nhẹ nhàng chứ không còn gay gắt như vừa rồi:
- Chú thấy em gần gũi với người đàn ông khác thì chỗ này - chỉ vào tim - khó chịu và đau lắm! Chú không cố tình hành xử như vừa rồi đâu, do chú... bị mất kiểm soát... chú không muốn như vậy đâu...
- Chú đừng như vậy nữa nha! Em buồn lắm... em không thích chú như vậy đâu... còn em với anh Dịch Hàm chỉ là anh em thân thiết lâu ngày mới gặp lại không có gì hết
Em nói xong thì ôm lấy anh, ngã vào lòng anh, hôn lên nơi ngực trái kia như đang muốn xoa dịu nó. Anh cũng không từ chối mà cũng ôm lấy nhóc con trong lòng.
Khi đến nhà, bầu trời ngoài kia cũng đã chìm dần vào màn đêm lạnh lẽo. Nó không còn dịu êm như nắng chiều mà cậu chìm đắm.
Chàng trai kia lại thật ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay người đàn ông. Anh nhẹ nhàng bế Nhạc Ninh đi lên phòng rồi đặt em xuống giường và cẩn thận đắp chăn cho em.
Anh cứ mãi đứng đó ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say, cậu của bây giờ thật giống một bé mèo ngoan cuộn tròn trong chiếc chăn mềm.
Chú phải làm sao đây? Chỉ cần ở cạnh em thì trái tim này không còn thuộc quyền kiểm soát của chú nữa rồi.
Không biết đã ngủ bao lâu nhưng khi tỉnh giấc thì cậu thấy mình đã ngủ trong phòng. Chàng trai kéo chăn ra rồi muốn đi xuống lầu nhưng khi đi ngang phòng bà thì liền bị giọng nói của anh và bà giữ lại. Hai người bên trong nói chuyện lại chẳng hai biết đang có người bên ngoài:
- Sinh con gái vẫn tốt hơn, nhất định phải sinh con gái
- Con cũng mong cái thai trong bụng Nhạc Ninh là con gái
Cậu chỉ nghe lướt qua như thế mà đi xuống tầng tìm đồ ăn. Đang ăn lại bất chợt xoa bụng, con sẽ là con gái thôi! Bà và ba lớn đều mong con là con gái đó.
Nhưng rồi đang ăn thì cậu chợt khựng lại, tay đang xoa bụng cũng phải dừng lại. Nếu con là con trai thì sao? Không ai cần con sao?
Đôi tay ấy không rét mà run lên thì đột nhiên có một bàn tay khác nắm lại. Cậu nhìn sang lại thấy anh đang cười với cậu:
- Cục bột mềm đói rồi sao?
- Do chú đó, chiều em đang ăn lại kéo đi. Giờ cái bụng cứ biểu tình đây
Người đàn ông cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu rồi ngồi xuống ghế cạnh. Anh cầm lấy muỗng trên tay cậu và múc đồ ăn:
- Để chú đút nha!
Cậu thoải mái ăm từng muỗng mà anh đút, lòng không khỏi vui sướng. Giây phút này thật ngọt ngào và hạnh phúc, họ bây giờ thật giống một gia đình, nơi cậu được nương tựa và sưởi ấm.
***
Gương mặt của người bà hay cười với cậu giờ còn đâu, giờ đây lại là một sự chán ghét đến vô cùng khi nhìn đứa cháu trong tay cậu:
- Sao lại là con trai? Gia đình này không chấp nhận nó - Bà gắt gỏng
Phó Bắc Đình, người cậu từng đã tin rằng sẽ cho cậu hạnh phúc, lại đang dùng ánh mắt lạnh lẽo hướng tới cậu:
- Thứ vô dụng này đem bỏ nó đi, tôi không cần
Phó Bắc Đình muốn giật lấy con từ tay cậu. Cậu lại cố níu mà giữ chặt đứa nhỏ còn đỏ hỏn trong tay, nước mắt đầm đìa trên mặt:
- Đừng mà... không cần thì trả đứa nhỏ cho em... em sẽ nuôi... chú đừng đem vứt bỏ... dù sao thằng bé cũng là con chú mà...
- Cái thứ này ai mà cần, tôi chỉ cần một đứa con gái mà cậu cũng không thể sinh được thì giữ cậu và cái thứ này ở đây làm gì...
Anh chẳng nương tình mà hất hủi cậu và con ngã ra sàn gạch lạnh lẽo. Nó lạnh như lòng người, nơi cậu xem là mái ấm sao giờ lại trở nên thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.