Chương 8: Làm ba rồi
Kim Duyên
26/07/2024
Có lần một vậy mà lại chẳng thấy
lần hai lần ba, bà cũng thật sự quá bất lực trước hai đứa cháu nhà mình
rồi. Bà cũng chẳng muốn ép buộc họ nữa, con là duyên mà.
Từ lúc có cậu về đây ở, buổi trưa vị chủ tịch kia cũng có thói quen về nhà dùng bữa. Hôm nay cá đặc biệt tươi nên đầu bếp đã nấu vài món ngon với cá. Múi vị thơm ngất ngây, cách bày trí lại hút mắt vô cùng.
Ba người trong nhà ngồi xuống bàn ăn, Nhạc Ninh lại không mấy thoải mái, mặt cứ nhăn nhó không thôi! Bắc Đình nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt ấy mà lo lắng:
- Em không khỏe ở đâu sao? Chú đưa em đi khám
- Không cần đâu ạ! Chắc là cá hơi tanh nên em mới chịu không được
Bà nghe thấy lại vội gấp một miếng cá vào bát cho cậu, miếng cá vừa đến gần thì đã khiến chàng trai phải bỏ chạy vào nhà vệ sinh nôn không ngừng. Bà lén cười rồi lại làm ra vẻ mặt nghiêm trọng khi chú dìu em ra:
- Có vẻ không ổn rồi, đưa cháu cưng của ta đi khám nhanh lên
- Bà không kêu con cũng bắt em ấy đi
Vì cơ thể chàng trai có chút đặc biệt nên anh đã đưa đến bác sĩ Phùng Hạ kiểm tra. Bắc Đình đứng bên cạnh, vẻ mặt chăm chú chờ người kia thông báo kết quả. Bác sĩ ngước nhìn anh rồi nhìn lại cậu và đưa ra tờ giấy siêu âm:
- Chúc mừng, Nhạc Ninh có thai sáu tuần rồi. Hai người được làm ba rồi
Vẻ mặt anh từ sốc chuyển sang vui mừng mà ôm lấy cậu, rồi cứ hôn má. Chàng trai tay sờ bụng, gương mặt cũng hạnh phúc mà vờ đẩy anh ra:
- Rồi, rồi được làm ba rồi chú đừng có như trẻ con nữa
- Tên nhóc con như em lại dám nói chú trẻ con
Hai người cứ cười ríu rít rồi thân mật, ân ái trước mặt vị bác sĩ. Phùng Hạ không biết nên vui khi cậu được hạnh phúc hay khó chịu khi hai con người này cứ thồn cơm cún vào miệng:
- Chăm sóc Nhạc Ninh cho tốt. Tôi xem em ấy như một người em trai, tôi có thể tin tưởng Phó Bắc Đình anh không?
- Tôi sẽ để Nhạc Ninh sống trong hạnh phúc và yêu thương
Chàng trai không khỏi phì cười vì dáng vẻ của bác sĩ bây giờ chẳng khác gì đang sắp gả con. Tuy bác sĩ lúc trước khám cho cậu là ba của Phùng Hạ nhưng thời gian gắn bó với anh cũng đã gần 10 năm rồi.
Từ lúc Phùng Hạ còn là một sinh viên thì đã biết đến Nhạc Ninh, dần được ba chỉ dẫn và trở thành bác sĩ đặc biệt cho Nhạc Ninh đến bây giờ. Cậu và anh thật sự giống người trong gia đình vậy, anh luôn mong cậu có thể sống hạnh phúc, vô lo vô nghĩ còn cậu cũng mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với anh.
- Người này không tốt thì mình đổi người thôi bác sĩ!
Người đàn ông nghe được thì véo má cậu, cúi người xuống thì thầm vào tai:
- Em thử kiếm người khác xem, coi tôi xử lý em như thế nào!
- Hung dữ thế cơ! Ai lại đe doạ ba của con mình chứ!
Cái vị suốt ngày cứ mặt lạnh cũng bị cậu chọc cho cười, anh thật nhẹ nhàng khẽ hôn lên mái tóc kia. Hai người cũng rời khỏi phòng khám, người đàn ông tay thì ôm eo, tay thì đỡ cậu:
- Chú làm gì cứ dính lấy em vậy?
- Không phải lúc ngủ em luôn ôm chặt lấy chú sao? Tỉnh thì liền trở mặt à!
- Em không nhớ gì cả, chú đi nhanh lên
Nhóc con liền vùng vẫy thoát khỏi bàn tay anh mà chạy về phía trước. Phó Bắc Đình xoắn xuýt lo lắng cho nhóc con năng động này:
- Em cẩn thận đi còn bảo bảo trong bụng em đó
Chàng trai đang chạy nhảy đột nhiên đứng lại tại chỗ, vẻ mặt cũng trở nên ủ rũ pha chút ưu buồn. Đúng rồi, mình đang mang thai cho chú ấy mà!
Cứ thế mà cậu tự mở cửa xe tự ngồi vào ghế, mặc dù bình thường là do Bắc Đình làm giúp. Anh đến ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay nhỏ đang bấu lại:
- Em sao vậy? Ba không vui sẽ ảnh hưởng đến con đó
Nhóc con lại chủ động nắm lại bàn tay lớn kia, ánh mắt không biết tự bao giờ lại trở nên long lanh hướng về phía anh:
- Sinh con rồi... em buộc phải rời đi sao?
Người đàn ông vậy mà lại im lặng, em hiểu rồi, em đây là đang mong chờ gì chứ! Cậu buông tay ra, đầu cũng cuối xuống nhầm che giấu đi cảm xúc hiện tại của bản thân.
Đột nhiên bàn tay lạnh kia lại được bàn tay lớn bao trọn, truyền đến một cảm giác ấm áp vô cùng. Giọng nói anh trầm lắng và chân thành vô cùng:
- Chỉ cần em muốn, cả đời cũng có thể ở lại cùng chú
Anh như siết chặt bàn tay hơn, Cục bột mềm hãy mãi mãi ở bên cạnh tôi. Tôi của bây giờ chưa bao giờ muốn em rời xa. Anh mãi chìm trong suy nghĩ thì bất chợt có một đôi môi mềm bao phủ lên môi anh.
Cậu nhướng người lên, tay giữ ở cổ kéo anh xuống để đi vào nụ hôn sâu hơn. Phó Bắc Đình cũng nhanh chóng phối hợp làm chàng trai chìm đắm trong vị ngọt ngào của nụ hôn.
Sau một nụ hôn dài, người con trai ấy vùi đầu vào trong lồng ngực kia, tay ôm lấy thân thể to lớn, săn chắc đấy.
Thật tốt quá rồi!
Từ lúc có cậu về đây ở, buổi trưa vị chủ tịch kia cũng có thói quen về nhà dùng bữa. Hôm nay cá đặc biệt tươi nên đầu bếp đã nấu vài món ngon với cá. Múi vị thơm ngất ngây, cách bày trí lại hút mắt vô cùng.
Ba người trong nhà ngồi xuống bàn ăn, Nhạc Ninh lại không mấy thoải mái, mặt cứ nhăn nhó không thôi! Bắc Đình nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt ấy mà lo lắng:
- Em không khỏe ở đâu sao? Chú đưa em đi khám
- Không cần đâu ạ! Chắc là cá hơi tanh nên em mới chịu không được
Bà nghe thấy lại vội gấp một miếng cá vào bát cho cậu, miếng cá vừa đến gần thì đã khiến chàng trai phải bỏ chạy vào nhà vệ sinh nôn không ngừng. Bà lén cười rồi lại làm ra vẻ mặt nghiêm trọng khi chú dìu em ra:
- Có vẻ không ổn rồi, đưa cháu cưng của ta đi khám nhanh lên
- Bà không kêu con cũng bắt em ấy đi
Vì cơ thể chàng trai có chút đặc biệt nên anh đã đưa đến bác sĩ Phùng Hạ kiểm tra. Bắc Đình đứng bên cạnh, vẻ mặt chăm chú chờ người kia thông báo kết quả. Bác sĩ ngước nhìn anh rồi nhìn lại cậu và đưa ra tờ giấy siêu âm:
- Chúc mừng, Nhạc Ninh có thai sáu tuần rồi. Hai người được làm ba rồi
Vẻ mặt anh từ sốc chuyển sang vui mừng mà ôm lấy cậu, rồi cứ hôn má. Chàng trai tay sờ bụng, gương mặt cũng hạnh phúc mà vờ đẩy anh ra:
- Rồi, rồi được làm ba rồi chú đừng có như trẻ con nữa
- Tên nhóc con như em lại dám nói chú trẻ con
Hai người cứ cười ríu rít rồi thân mật, ân ái trước mặt vị bác sĩ. Phùng Hạ không biết nên vui khi cậu được hạnh phúc hay khó chịu khi hai con người này cứ thồn cơm cún vào miệng:
- Chăm sóc Nhạc Ninh cho tốt. Tôi xem em ấy như một người em trai, tôi có thể tin tưởng Phó Bắc Đình anh không?
- Tôi sẽ để Nhạc Ninh sống trong hạnh phúc và yêu thương
Chàng trai không khỏi phì cười vì dáng vẻ của bác sĩ bây giờ chẳng khác gì đang sắp gả con. Tuy bác sĩ lúc trước khám cho cậu là ba của Phùng Hạ nhưng thời gian gắn bó với anh cũng đã gần 10 năm rồi.
Từ lúc Phùng Hạ còn là một sinh viên thì đã biết đến Nhạc Ninh, dần được ba chỉ dẫn và trở thành bác sĩ đặc biệt cho Nhạc Ninh đến bây giờ. Cậu và anh thật sự giống người trong gia đình vậy, anh luôn mong cậu có thể sống hạnh phúc, vô lo vô nghĩ còn cậu cũng mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với anh.
- Người này không tốt thì mình đổi người thôi bác sĩ!
Người đàn ông nghe được thì véo má cậu, cúi người xuống thì thầm vào tai:
- Em thử kiếm người khác xem, coi tôi xử lý em như thế nào!
- Hung dữ thế cơ! Ai lại đe doạ ba của con mình chứ!
Cái vị suốt ngày cứ mặt lạnh cũng bị cậu chọc cho cười, anh thật nhẹ nhàng khẽ hôn lên mái tóc kia. Hai người cũng rời khỏi phòng khám, người đàn ông tay thì ôm eo, tay thì đỡ cậu:
- Chú làm gì cứ dính lấy em vậy?
- Không phải lúc ngủ em luôn ôm chặt lấy chú sao? Tỉnh thì liền trở mặt à!
- Em không nhớ gì cả, chú đi nhanh lên
Nhóc con liền vùng vẫy thoát khỏi bàn tay anh mà chạy về phía trước. Phó Bắc Đình xoắn xuýt lo lắng cho nhóc con năng động này:
- Em cẩn thận đi còn bảo bảo trong bụng em đó
Chàng trai đang chạy nhảy đột nhiên đứng lại tại chỗ, vẻ mặt cũng trở nên ủ rũ pha chút ưu buồn. Đúng rồi, mình đang mang thai cho chú ấy mà!
Cứ thế mà cậu tự mở cửa xe tự ngồi vào ghế, mặc dù bình thường là do Bắc Đình làm giúp. Anh đến ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay nhỏ đang bấu lại:
- Em sao vậy? Ba không vui sẽ ảnh hưởng đến con đó
Nhóc con lại chủ động nắm lại bàn tay lớn kia, ánh mắt không biết tự bao giờ lại trở nên long lanh hướng về phía anh:
- Sinh con rồi... em buộc phải rời đi sao?
Người đàn ông vậy mà lại im lặng, em hiểu rồi, em đây là đang mong chờ gì chứ! Cậu buông tay ra, đầu cũng cuối xuống nhầm che giấu đi cảm xúc hiện tại của bản thân.
Đột nhiên bàn tay lạnh kia lại được bàn tay lớn bao trọn, truyền đến một cảm giác ấm áp vô cùng. Giọng nói anh trầm lắng và chân thành vô cùng:
- Chỉ cần em muốn, cả đời cũng có thể ở lại cùng chú
Anh như siết chặt bàn tay hơn, Cục bột mềm hãy mãi mãi ở bên cạnh tôi. Tôi của bây giờ chưa bao giờ muốn em rời xa. Anh mãi chìm trong suy nghĩ thì bất chợt có một đôi môi mềm bao phủ lên môi anh.
Cậu nhướng người lên, tay giữ ở cổ kéo anh xuống để đi vào nụ hôn sâu hơn. Phó Bắc Đình cũng nhanh chóng phối hợp làm chàng trai chìm đắm trong vị ngọt ngào của nụ hôn.
Sau một nụ hôn dài, người con trai ấy vùi đầu vào trong lồng ngực kia, tay ôm lấy thân thể to lớn, săn chắc đấy.
Thật tốt quá rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.