Chương 32: Muốn đi học
Kim Duyên
29/07/2024
Nhạc Ninh cũng quyết định kể về cơ thể đặc biệt này của bản thân cho người bạn cùng bàn năm xưa nghe. Sự kinh ngạc có thể thấy rõ trên khuôn mặt ấy của Lục Tiêu Phong.
Chính vị học bá ngày ấy cũng không rõ tâm trạng của bản thân bây giờ là như nào. Tiếc nuối chăng?
Nhìn mái tóc đang đung đưa theo làn gió dịu êm kia, Tiêu Phong chỉ khế mỉm cười, một nụ cười chất chứa bao nối sầu được giấu sâu thẩm trong thâm tâm kia.
Nhạc Ninh sau khi kể xong cũng lẫng lặng không biết nói gì, hai tay chống xuống ghế, mắt nhìn về phía hai mũi giày.
Họ chọn im lặng lắng nghe tiếng cây lá xào xạc hay đúng hơn là cho bản thân khoảng lặng để chấp nhận sự thật này.
Nếu năm đó gia đình Lục Tiêu Phong biết cậu có thể sinh con thì kết quả cho mối tình thanh xuân ấy liệu có tan vỡ như hiện tại hay là kết được quả ngọt? Họ thật không dám nghĩ và cũng không thế nghĩ tới nữa rồi.
Nhạc Ninh hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra một hơi thật dài, cậu chống tay xuống ghế rồi đứng lên vặn người qua lại:
Đến giờ về rồi, mình giờ đang làm ở nhà hàng Victo, rãnh thì đến ủng hộ mình nha!Nhất định là phải đến rồi. Cậu và con trai về cẩn thậnChàng trai từng bước tung tăng đi đến chỗ nhóc con nhà mình đang chơi đùa cùng bạn mới:
Về thôi bánh baoCon còn đang chơi cùng Hiên Hiên mà!Mai rồi lại đến chơi cùng bạn, bạn Lục Hiên cũng phải về rồiNhạc Phó Chi bĩu môi, tay cứ nắm lấy bàn tay Lục Hiên chẳng muốn buông. Cậu bạn kia nhìn Nhạc Ninh bất lực và thấy sự luyến tiếc này của Bánh Bao thì cũng lên tiếng:
- Cậu về đi, mai gặp lại!
Cái chất giọng ấy thật trong trẻo, khuôn mặt đấy không sở hữu sự đáng yêu của trẻ con vốn có mà lại là nét thanh tú, đẹp trai giống người ba học bá ngày trước.
Chắc lúc nhỏ Lục Tiêu Phong cũng là dáng vẻ hút mắt như thế này đây!
Bánh Bao nghe lời bạn mới mà cũng chịu về nhà, Nhạc Ninh một tay nắm lấy tay nhóc con một tay lại vẫy chào tạm biệt Lục Tiêu Phong.
Đến tối về nhà ăn cơm thì Nhạc Phó Chi cứ chạy qua, chạy lại không yên. Nhạc Ninh cùng Phó Bắc Đình lại ngọt ngào ở trong bếp chuẩn bị cho bữa tối.
- Hai ba làm nhanh đi đừng tình cảm mãi, con muốn ăn nhanh để còn ngủ sớm để đi học sớm nữa 2
Bánh Bao ngồi vào bàn ăn Nhạc Ninh cũng ngồi xuống cạnh để cho Phó Bắc Đình dọn đồ ăn ra bàn:
- Buổi sáng con còn không muốn đi học sao giờ lại hăng hái vậy?
Người đàn ông đứng bên cạnh, áp sát gần Nhạc Ninh để hỏi đứa con trai kì lạ này của mình. Nhóc con gương mặt lại tươi tắn kèm theo là đó sự hào hứng vô cùng dễ thấy:
- Con hôm nay làm quen được bạn Hiên Hiên đẹp trai lắm ạ! Trong lúc ba nhỏ nói chuyện vui vẻ với ba Hiên Hiên thì con cũng làm thân được với bạn rồi. Bạn Hiên Hiên còn hẹn con ngày mai gặp ở trường nữa đó (2
Biết con trai kết được bạn mới thì anh cũng vui nhưng trọng tâm câu chuyện anh nghe được lại khác. "Trong lúc ba nhỏ nói chuyện vui vẻ với ba Hiên Hiên" em giỏi thật đó.
- Con trai kết được bạn mới còn em thì sao?
Cái khí thế ép người kia làm cho cậu cũng phải e dè, Nhạc Ninh lườm đứa con trai rồi lại dùng đôi mắt long lanh và gương mặt vô tội quay lại nhìn người phía sau:
Trùng hợp đó là bạn cùng bàn cấp ba của em nên bọn em mới ngồi lại nói chuyện cũ thôi!Em đúng là không ít vệ tinh xung quanh đóChàng trai đưa tay lên kéo cổ của người đàn ông xuống rồi lén hôn lên má của khuôn mặt đang nhăn nhó kia:
- Đồ ăn thơm quá, mình ăn tối thôi chồng yêu ơi! (1
Vị chủ tịch ấy sao có thể cưỡng lại được chứ, anh bật cười chạm tay vào má rồi lại cuối xuống hôn lại má của cậu.
Dù là lén lút nhưng vẫn để cho đôi mắt tinh tường của con trai nhìn thấy:
- Sao hai ba lại hôn má nhau vậy ạ?
Nhạc Ninh liền xoay lại nhìn đứa con trai nhỏ bên cạnh, cậu dịu dàng xoa đầu nhóc con đang ở cạnh mình:
- Do cảm thấy thương nên hôn nhau đó con
Người đàn ông ở phía sau cũng cười vô cùng hạnh phúc. Gia đình ba người cũng chịu ngồi xuống ăn bữa tối ấm cúng. Nhóc Bánh Bao lại ăn vội vàng rồi chạy lên lầu ngủ một cách thật ngoan ngoan.
- Chú coi thằng bé ấy xem, có động lực đi học là khác hẳn
Nhạc Ninh đang rửa bát cũng không khỏi cảm thán trước thằng con trai nhỏ nhà mình. Phó Bắc Đình đang lau bàn cũng dừng tay mà bước tới ôm lấy eo cậu từ sau, đặt cằm lên bả vai:
Vậy em lúc đi học cũng có động lực đúng không? Ghen với quá khứ của em hở?
Chàng trai rửa tay qua nước rồi lau khô, cậu xoay người lại rồi nhảy lên đu bám lấy cơ thể rắn chắc của anh, hai chân vòng qua hông, tay ôm ở cổ còn anh cũng liền giữ bắp chân cậu lại:
Hiện tại tim em chỉ còn chứa được một mình chú thôi! Yêu chú thôi! Chồng yêu của em!Cái miệng này chỉ giỏi nói ngon ngọtAnh chỉ tay vào miệng Nhạc Ninh thì cậu lại tiến tới hôn lấy ngón tay đó rồi đến môi của người đàn ông. Phó Bắc Đình cứ thế mà môi lưỡi với nhóc con ấy và bế cậu đi thẳng lên phòng của mình.
***
Mặt trời còn chưa ló dạng, sương mờ chưa kịp tan, đèn đường vẫn còn sáng khắp phố phường, đường sá chỉ có lác đác vài người qua lại. Cánh cửa phòng bị mở tung ra một cách mạnh mẽ:
- Thức dậy đi hai ba ơi! (1
Nhóc Bánh Bao đầy năng lượng nói lớn, Nhạc Ninh mệt mỏi vùi đầu vào lòng ngực của người đàn ông bên cạnh và không quên cầm một cái gối ném đi:
- Nhóc thối để ba ngủ một chút nữa (
Anh dịu dàng xoa xoa đầu người con trai trong lòng còn kéo chăn lên để giữ ấm cho cậu. Phó Bắc Đình cũng ôm lấy cậu và chẳng có dấu hiệu là sẽ thức:
- Ba nhỏ con còn hơi mệt, để ba con ngủ thêm chút. Con kiếm gì chơi đi, lát ba xuống làm bữa sáng cho con
Nhóc con kia ỉu xìu đóng cửa lại mà hậm hực đi xuống nhà, đôi lúc còn xoay lại nhìn cánh cửa đã đóng lại kia.
Bánh Bao ngồi lên ghế sofa rồi mở tivi lên xem:
- Muốn gặp Hiên Hiên quá đi... hai ba mê ngủ quá à!
Cuối cùng thì Nhạc Phó Chi cũng được như mong muốn mà lên xe để đến trường. Nhạc Ninh đôi mắt lờ mờ, đầu tựa vào ghế lái phụ: (3"
Lần sau còn phá giấc ngủ của ba là ba cho con ra đườngBa nhỏ thương con nhất, sẽ không nỡ bỏ con đâuĐôi mắt còn đờ đẫn kia đột nhiên trở nên sắc nhìn vào gương chiếu hậu để nhìn nhóc con đang ngồi ở ghế sau:
- Con thử đi rồi sẽ biết (
Nhóc con kia cũng phải tắt đi khuôn mặt tươi cười kia rồi ngồi im thin thít, không dám động đậy. Tuy vậy vừa đến trường thì đã nhanh chóng chạy xuống xe, Nhạc Ninh và Phó Bắc Đình lại chậm rãi bước theo sau.
Vừa đến lớp thì Bánh Bao đã chạy lại chỗ Lục Hiên đang ngồi, Lục Tiêu Phong cũng đi từ trong lớp ra thì gặp hai người đang đứng ở cửa. Nhạc Ninh nhìn thấy cậu bạn cấp ba thì cũng cười:
Sao nhìn cậu có vẻ mệt vậy?Mới sáng sớm Bánh Bao đã quậy muốn đến trường để gặp Lục Hiên nhà cậu đóCậu không khỏi phàn nàn về đứa con trai của mình với Lục Tiêu Phong. Hai người nói chuyện mà tưởng chừng như quên mất ba lớn của thằng bé bên cạnh. Nhưng chỉ chốc lát Tiêu Phong cũng đã chú ý đến anh:
Cho hỏi anh đây đây là..?Tôi là ba lớn của nhóc con vừa vào và cũng là... - ôm eo cậu - chồng của Nhạc Ninh
Chính vị học bá ngày ấy cũng không rõ tâm trạng của bản thân bây giờ là như nào. Tiếc nuối chăng?
Nhìn mái tóc đang đung đưa theo làn gió dịu êm kia, Tiêu Phong chỉ khế mỉm cười, một nụ cười chất chứa bao nối sầu được giấu sâu thẩm trong thâm tâm kia.
Nhạc Ninh sau khi kể xong cũng lẫng lặng không biết nói gì, hai tay chống xuống ghế, mắt nhìn về phía hai mũi giày.
Họ chọn im lặng lắng nghe tiếng cây lá xào xạc hay đúng hơn là cho bản thân khoảng lặng để chấp nhận sự thật này.
Nếu năm đó gia đình Lục Tiêu Phong biết cậu có thể sinh con thì kết quả cho mối tình thanh xuân ấy liệu có tan vỡ như hiện tại hay là kết được quả ngọt? Họ thật không dám nghĩ và cũng không thế nghĩ tới nữa rồi.
Nhạc Ninh hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra một hơi thật dài, cậu chống tay xuống ghế rồi đứng lên vặn người qua lại:
Đến giờ về rồi, mình giờ đang làm ở nhà hàng Victo, rãnh thì đến ủng hộ mình nha!Nhất định là phải đến rồi. Cậu và con trai về cẩn thậnChàng trai từng bước tung tăng đi đến chỗ nhóc con nhà mình đang chơi đùa cùng bạn mới:
Về thôi bánh baoCon còn đang chơi cùng Hiên Hiên mà!Mai rồi lại đến chơi cùng bạn, bạn Lục Hiên cũng phải về rồiNhạc Phó Chi bĩu môi, tay cứ nắm lấy bàn tay Lục Hiên chẳng muốn buông. Cậu bạn kia nhìn Nhạc Ninh bất lực và thấy sự luyến tiếc này của Bánh Bao thì cũng lên tiếng:
- Cậu về đi, mai gặp lại!
Cái chất giọng ấy thật trong trẻo, khuôn mặt đấy không sở hữu sự đáng yêu của trẻ con vốn có mà lại là nét thanh tú, đẹp trai giống người ba học bá ngày trước.
Chắc lúc nhỏ Lục Tiêu Phong cũng là dáng vẻ hút mắt như thế này đây!
Bánh Bao nghe lời bạn mới mà cũng chịu về nhà, Nhạc Ninh một tay nắm lấy tay nhóc con một tay lại vẫy chào tạm biệt Lục Tiêu Phong.
Đến tối về nhà ăn cơm thì Nhạc Phó Chi cứ chạy qua, chạy lại không yên. Nhạc Ninh cùng Phó Bắc Đình lại ngọt ngào ở trong bếp chuẩn bị cho bữa tối.
- Hai ba làm nhanh đi đừng tình cảm mãi, con muốn ăn nhanh để còn ngủ sớm để đi học sớm nữa 2
Bánh Bao ngồi vào bàn ăn Nhạc Ninh cũng ngồi xuống cạnh để cho Phó Bắc Đình dọn đồ ăn ra bàn:
- Buổi sáng con còn không muốn đi học sao giờ lại hăng hái vậy?
Người đàn ông đứng bên cạnh, áp sát gần Nhạc Ninh để hỏi đứa con trai kì lạ này của mình. Nhóc con gương mặt lại tươi tắn kèm theo là đó sự hào hứng vô cùng dễ thấy:
- Con hôm nay làm quen được bạn Hiên Hiên đẹp trai lắm ạ! Trong lúc ba nhỏ nói chuyện vui vẻ với ba Hiên Hiên thì con cũng làm thân được với bạn rồi. Bạn Hiên Hiên còn hẹn con ngày mai gặp ở trường nữa đó (2
Biết con trai kết được bạn mới thì anh cũng vui nhưng trọng tâm câu chuyện anh nghe được lại khác. "Trong lúc ba nhỏ nói chuyện vui vẻ với ba Hiên Hiên" em giỏi thật đó.
- Con trai kết được bạn mới còn em thì sao?
Cái khí thế ép người kia làm cho cậu cũng phải e dè, Nhạc Ninh lườm đứa con trai rồi lại dùng đôi mắt long lanh và gương mặt vô tội quay lại nhìn người phía sau:
Trùng hợp đó là bạn cùng bàn cấp ba của em nên bọn em mới ngồi lại nói chuyện cũ thôi!Em đúng là không ít vệ tinh xung quanh đóChàng trai đưa tay lên kéo cổ của người đàn ông xuống rồi lén hôn lên má của khuôn mặt đang nhăn nhó kia:
- Đồ ăn thơm quá, mình ăn tối thôi chồng yêu ơi! (1
Vị chủ tịch ấy sao có thể cưỡng lại được chứ, anh bật cười chạm tay vào má rồi lại cuối xuống hôn lại má của cậu.
Dù là lén lút nhưng vẫn để cho đôi mắt tinh tường của con trai nhìn thấy:
- Sao hai ba lại hôn má nhau vậy ạ?
Nhạc Ninh liền xoay lại nhìn đứa con trai nhỏ bên cạnh, cậu dịu dàng xoa đầu nhóc con đang ở cạnh mình:
- Do cảm thấy thương nên hôn nhau đó con
Người đàn ông ở phía sau cũng cười vô cùng hạnh phúc. Gia đình ba người cũng chịu ngồi xuống ăn bữa tối ấm cúng. Nhóc Bánh Bao lại ăn vội vàng rồi chạy lên lầu ngủ một cách thật ngoan ngoan.
- Chú coi thằng bé ấy xem, có động lực đi học là khác hẳn
Nhạc Ninh đang rửa bát cũng không khỏi cảm thán trước thằng con trai nhỏ nhà mình. Phó Bắc Đình đang lau bàn cũng dừng tay mà bước tới ôm lấy eo cậu từ sau, đặt cằm lên bả vai:
Vậy em lúc đi học cũng có động lực đúng không? Ghen với quá khứ của em hở?
Chàng trai rửa tay qua nước rồi lau khô, cậu xoay người lại rồi nhảy lên đu bám lấy cơ thể rắn chắc của anh, hai chân vòng qua hông, tay ôm ở cổ còn anh cũng liền giữ bắp chân cậu lại:
Hiện tại tim em chỉ còn chứa được một mình chú thôi! Yêu chú thôi! Chồng yêu của em!Cái miệng này chỉ giỏi nói ngon ngọtAnh chỉ tay vào miệng Nhạc Ninh thì cậu lại tiến tới hôn lấy ngón tay đó rồi đến môi của người đàn ông. Phó Bắc Đình cứ thế mà môi lưỡi với nhóc con ấy và bế cậu đi thẳng lên phòng của mình.
***
Mặt trời còn chưa ló dạng, sương mờ chưa kịp tan, đèn đường vẫn còn sáng khắp phố phường, đường sá chỉ có lác đác vài người qua lại. Cánh cửa phòng bị mở tung ra một cách mạnh mẽ:
- Thức dậy đi hai ba ơi! (1
Nhóc Bánh Bao đầy năng lượng nói lớn, Nhạc Ninh mệt mỏi vùi đầu vào lòng ngực của người đàn ông bên cạnh và không quên cầm một cái gối ném đi:
- Nhóc thối để ba ngủ một chút nữa (
Anh dịu dàng xoa xoa đầu người con trai trong lòng còn kéo chăn lên để giữ ấm cho cậu. Phó Bắc Đình cũng ôm lấy cậu và chẳng có dấu hiệu là sẽ thức:
- Ba nhỏ con còn hơi mệt, để ba con ngủ thêm chút. Con kiếm gì chơi đi, lát ba xuống làm bữa sáng cho con
Nhóc con kia ỉu xìu đóng cửa lại mà hậm hực đi xuống nhà, đôi lúc còn xoay lại nhìn cánh cửa đã đóng lại kia.
Bánh Bao ngồi lên ghế sofa rồi mở tivi lên xem:
- Muốn gặp Hiên Hiên quá đi... hai ba mê ngủ quá à!
Cuối cùng thì Nhạc Phó Chi cũng được như mong muốn mà lên xe để đến trường. Nhạc Ninh đôi mắt lờ mờ, đầu tựa vào ghế lái phụ: (3"
Lần sau còn phá giấc ngủ của ba là ba cho con ra đườngBa nhỏ thương con nhất, sẽ không nỡ bỏ con đâuĐôi mắt còn đờ đẫn kia đột nhiên trở nên sắc nhìn vào gương chiếu hậu để nhìn nhóc con đang ngồi ở ghế sau:
- Con thử đi rồi sẽ biết (
Nhóc con kia cũng phải tắt đi khuôn mặt tươi cười kia rồi ngồi im thin thít, không dám động đậy. Tuy vậy vừa đến trường thì đã nhanh chóng chạy xuống xe, Nhạc Ninh và Phó Bắc Đình lại chậm rãi bước theo sau.
Vừa đến lớp thì Bánh Bao đã chạy lại chỗ Lục Hiên đang ngồi, Lục Tiêu Phong cũng đi từ trong lớp ra thì gặp hai người đang đứng ở cửa. Nhạc Ninh nhìn thấy cậu bạn cấp ba thì cũng cười:
Sao nhìn cậu có vẻ mệt vậy?Mới sáng sớm Bánh Bao đã quậy muốn đến trường để gặp Lục Hiên nhà cậu đóCậu không khỏi phàn nàn về đứa con trai của mình với Lục Tiêu Phong. Hai người nói chuyện mà tưởng chừng như quên mất ba lớn của thằng bé bên cạnh. Nhưng chỉ chốc lát Tiêu Phong cũng đã chú ý đến anh:
Cho hỏi anh đây đây là..?Tôi là ba lớn của nhóc con vừa vào và cũng là... - ôm eo cậu - chồng của Nhạc Ninh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.