Chương 13: Quay về
Kim Duyên
26/07/2024
Một người rời đi để lại muôn vàn nhớ thương cho người ở lại.
Cứ thế mà 5 năm đã trôi qua.
Mọi việc đều có sự chuyển biến và thay đổi nhưng dường như chỉ có trái tim chân thành đấy vẫn mãi thủy chung hướng về một phương.
Sau khoảng thời gian dài, cậu nhóc ngây thơ, ngốc nghếch ngày nào giờ lại khoác lên người dáng vẻ trưởng thành với một cái áo sơ mi màu nâu tay dài được xoắn tới khủy tay, phối cùng quần tây trắng và đi trên đôi giày cùng màu.
Nhạc Ninh tay dắt theo một bé trai bụ bẫm quay về nơi mà cậu được sinh ra. Trên khuôn mặt ấy còn đeo một kính râm, cậu giữ tay đứa bé bước ra khỏi sân bay và lên một chiếc xe đã đợi sẵn.
- Em lên xe rồi đang trên đường đến nhà hàng
- Đến nơi thì nghỉ ngơi đừng có vội lao vào công việc
- Anh cũng hiểu em mà, giờ thì em nghỉ ngơi trên xe chút rồi đến nhà hàng xử lý công việc nữa
Đầu dây bên kia chẳng ai khác mà là Dịch Hàm, cầm điện thoại trong tay mà có bao suy nghĩ trong tâm trí. Cho em về nước lần này có thật sự là quyết định đúng không?
Năm đó rời đi, cậu quyết định kể hết mọi chuyện cho cha mình nghe. Ông tuy khá sốc nhưng thay vào đó là sự đau lòng và thương cho đứa con, đứa cháu nhỏ này nhiều hơn.
Ông được nhà họ Dịch chi trả toàn bộ viện phí khám chữa bệnh. Giờ đây đã là một người yêu đời, tận hưởng tuổi già cùng con cháu.
Trong thời gian đó Nhạc Ninh quyết định kinh doanh vào mảng Nhà hàng - Khách sạn cùng với Dịch Hàm. Với đầu óc kinh doanh được hưởng từ người ba tài giỏi và một Dịch Hàm thông minh thì chuỗi nhà hàng khách sạn đã có mặt ở khắp mọi nơi.
Tuy con đường đó thật sự không quá dễ dàng nhưng cậu thật sự hạnh phúc khi có con trai và ba bên cạnh luôn ủng hộ và động viên. Lần này về nước là do nhà hàng Victo gặp phải vấn đề mà Dịch Hàm vẫn còn phải xử lý công việc khác nên chỉ có cậu về.
Còn về sự có mặt của đứa bé này là do thằng nhóc giở đủ mọi thủ đoạn làm đủ mọi cách đeo bám, xin xỏ, không một cái gì mà nhóc chưa từng thử qua. Nhạc Ninh cũng phải bất lực dẫn theo thằng con này.
Cậu vừa đến nhà hàng thì đã mở một cuộc họp với các cổ đông ở đây. Nhóc con thì ở sảnh chờ chơi cùng các chị lễ tân.
Bé con chạy vào nhà vệ sinh rồi vội vã chạy ra thì lại đụng phải một người đàn ông vóc dáng to cao. Nhóc con có cái má tròn mềm, trắng hồng ngước lên nhìn:
- Con xin lỗi chú đẹp trai. Chú đẹp trai giống con quá... chú làm ba lớn của con nha!
Cơ duyên trùng hợp hay ý trời sắp đặt. Người mà nhóc con đụng trúng lại là Phó Bắc Đình. Anh nhìn thấy khuôn mặt ấy thì lòng vốn đang yên ắng cũng phải rợn sóng.
Sao lại giống mình lúc còn bé vậy?
Người đàn ông ngồi xuống ngang tầm với nhóc con kia, gương mặt ấy giờ đây lại khác xa năm xưa. Nó dường như đã ngâm qua tản băng ngàn năm, lạnh lẽo vô cùng:
- Cháu tên gì? Ba mẹ đâu rồi?
- Dạ cháu tên Nhạc Phó Chi, ba cháu họp rồi. Còn chú đẹp trai đã có vợ hay bạn gái chưa? Ba của con siêu cấp đẹp trai, siêu cấp đáng yêu luôn đó chú có muốn gặp không ạ?
Cái họ Nhạc quen thuộc kia làm cho tay anh bất chợt run lên, anh ngắm nghía nhóc con này vô cùng cẩn thận. Nhóc con lúc này lại nhìn thấy Nhạc Ninh mệt mỏi đảo mắt xung quanh tìm kiếm gì đó.
Phó Chi nắm lấy tay của người đàn ông kéo đi và chạy đến hướng của Nhạc Ninh. Đến khi hai người lớn chạm mặt nhau, nhóc dùng tay còn lại nắm lấy tay Nhạc Ninh:
- Ba ơi! Con tìm được ba lớn rồi, giờ chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc
Cậu vội gỡ tay con trai ra khỏi tay của Phó Bắc Đình và cũng chẳng dám nhìn thẳng vào trong đôi mắt kia một giây, một phút nào:
- Bánh Bao đừng gọi linh tinh. Chúng ta về nhà thôi!
Chàng trai nắm lấy tay đứa trẻ mà quay người lại, Phó Bắc Đình không muốn thật sự không muốn để em rời xa khỏi tầm mắt của mình nữa. Anh chạy đến ôm lấy cậu từ phía sau, chính chàng trai cũng cảm nhận được sự rủn rẩy của cả người anh.
- Là em rồi Nhạc Ninh, đừng rời xa chú được không? Đây là con của chúng ta đúng không?
- Đừng nhận con bừa bãi. Đây là con của tôi và người đàn ông khác
Cậu cố gắng dùng lực muốn thoát khỏi bàn tay kia nhưng chẳng được. Anh đặt cằm lên bả vai mảnh mai kia của người mà mình hằng mong nhớ bao năm qua:
- Đừng lừa chú, nhóc con đã nói mình 5 tuổi. Thằng bé là con của chú và em là chồng nhỏ của chú.
Bánh Bao cũng phải ngơ ngác trước câu nói của người đàn ông, mình đã nói 5 tuổi từ khi nào? Nhưng sao lại biết mình 5 tuổi hay vậy?
Còn Nhạc Ninh nghe thì đã biết anh nói dối, cậu khó chịu đẩy anh ra xa. Cậu quay lại đối diện và gương mặt của cậu bây giờ thật xa cách với người trước mặt ấy:
- Thằng bé chỉ mới 4 tuổi, không phải con chú. Đừng làm phiền tôi nữa chồng tôi biết sẽ không thích đâu
Chàng trai nói xong liền kéo tay nhóc con đi thẳng ra ngoài và ngồi vào xe. Bánh Bao lúc này lại khẽ kéo tay ba mình, ánh mắt lại cứ hướng về phía nhà hàng:
- Ba lớn khóc rồi. Chúng ta quay lại dỗ ba lớn đi ba
- Con sau này đừng gọi như vậy nữa, người đó không phải... không thích đâu
Người bên trong đứng sựng tại chỗ mà vô thức rơi lệ, người bên ngoài lại đau đớn từ sâu thẩm bên trong lồng ngực.
Trái tim ấy lại không chịu nghe lời, lại thổn thức không ngừng trước đối phương.
Xe đưa ba con về đến căn họ mà cậu đã mua từ trước. Chàng trai khá mệt mỏi nên vừa vào nhà đã về phòng mà ngã lưng xuống giường. Tay siết chặt ga giường mà vẫn không thể giải thích rõ được chuyện năm xưa:
- Tại sao phải là con gái?
Anh của lúc này bỏ lại khách hàng trong nhà hàng ấy mà quay về nhà. Một ngôi nhà của riêng anh, chẳng phải nói mà anh từng sống với cậu. Phó Bắc Đình vừa vào nhà đã lôi những chai rượu trên kệ xuống mà uống không ngừng:
- Cục bột mềm về rồi còn đem theo một tiểu Bánh Bao cho mình nhưng... tại sao... tại sao... em lại không nhận chú... sao em lại bỏ đi...
Anh không ngừng nốc rượu, đôi mắt kia lại đỏ lên. Trái tim nguội lạnh tự bao giờ mà khi gặp lại cậu thì nó dường như được tiếp sự sống, tảng băng lạnh cũng phải tan ra.
Nhạc Phó Chi ngồi trên ghế ở phòng khách lấy ra một cái máy tính bảng, một màn hình dữ liệu chạy không ngừng trên đó và cuối cùng cũng hiện ra một dãy số:
- Tìm thấy số điện thoại ba lớn rồi
Nhóc con bắt đầu gọi vào số đó, gọi rồi cứ gọi nhưng đầu dây bên kia chẳng có ai bắt máy. Cái điện thoại đáng thương đang được gọi thì nằm ở một xó nào đó mà reo lên không ngừng.
Đến khi màu nắng dịu nhẹ, ánh chiều tà chiếu gọi vào cánh cửa khép chặt. Một người phụ nữ trung niên mở cửa đi vào lại phải kinh ngạc trước cảnh tượng mình nhìn thấy. Một mùi rượu nồng nặc, một người đàn ông nằm dài trên sàn nhà không cử động, xung quanh toàn là chai rượu trống.
Người phụ nữ vội đi đến lay người Phó Bắc Đình nhưng lại chẳng có một chút động tĩnh gì. Bà hốt hoảng lấy điện thoại ra nhưng nào ngờ nó lại tắt nguồn rồi.
Chợt nhớ ra hàng xóm ở đối diện vừa có người chuyển vào. Bà nhanh chóng chạy sang mà bấm chuông không ngừng,bà sợ nếu mình còn chậm trễ thì ông chủ trong nhà sẽ gặp chuyện mất. Một người giúp việc như bà thì sao có thể gánh nỗi hậu quả này được.
Cứ thế mà 5 năm đã trôi qua.
Mọi việc đều có sự chuyển biến và thay đổi nhưng dường như chỉ có trái tim chân thành đấy vẫn mãi thủy chung hướng về một phương.
Sau khoảng thời gian dài, cậu nhóc ngây thơ, ngốc nghếch ngày nào giờ lại khoác lên người dáng vẻ trưởng thành với một cái áo sơ mi màu nâu tay dài được xoắn tới khủy tay, phối cùng quần tây trắng và đi trên đôi giày cùng màu.
Nhạc Ninh tay dắt theo một bé trai bụ bẫm quay về nơi mà cậu được sinh ra. Trên khuôn mặt ấy còn đeo một kính râm, cậu giữ tay đứa bé bước ra khỏi sân bay và lên một chiếc xe đã đợi sẵn.
- Em lên xe rồi đang trên đường đến nhà hàng
- Đến nơi thì nghỉ ngơi đừng có vội lao vào công việc
- Anh cũng hiểu em mà, giờ thì em nghỉ ngơi trên xe chút rồi đến nhà hàng xử lý công việc nữa
Đầu dây bên kia chẳng ai khác mà là Dịch Hàm, cầm điện thoại trong tay mà có bao suy nghĩ trong tâm trí. Cho em về nước lần này có thật sự là quyết định đúng không?
Năm đó rời đi, cậu quyết định kể hết mọi chuyện cho cha mình nghe. Ông tuy khá sốc nhưng thay vào đó là sự đau lòng và thương cho đứa con, đứa cháu nhỏ này nhiều hơn.
Ông được nhà họ Dịch chi trả toàn bộ viện phí khám chữa bệnh. Giờ đây đã là một người yêu đời, tận hưởng tuổi già cùng con cháu.
Trong thời gian đó Nhạc Ninh quyết định kinh doanh vào mảng Nhà hàng - Khách sạn cùng với Dịch Hàm. Với đầu óc kinh doanh được hưởng từ người ba tài giỏi và một Dịch Hàm thông minh thì chuỗi nhà hàng khách sạn đã có mặt ở khắp mọi nơi.
Tuy con đường đó thật sự không quá dễ dàng nhưng cậu thật sự hạnh phúc khi có con trai và ba bên cạnh luôn ủng hộ và động viên. Lần này về nước là do nhà hàng Victo gặp phải vấn đề mà Dịch Hàm vẫn còn phải xử lý công việc khác nên chỉ có cậu về.
Còn về sự có mặt của đứa bé này là do thằng nhóc giở đủ mọi thủ đoạn làm đủ mọi cách đeo bám, xin xỏ, không một cái gì mà nhóc chưa từng thử qua. Nhạc Ninh cũng phải bất lực dẫn theo thằng con này.
Cậu vừa đến nhà hàng thì đã mở một cuộc họp với các cổ đông ở đây. Nhóc con thì ở sảnh chờ chơi cùng các chị lễ tân.
Bé con chạy vào nhà vệ sinh rồi vội vã chạy ra thì lại đụng phải một người đàn ông vóc dáng to cao. Nhóc con có cái má tròn mềm, trắng hồng ngước lên nhìn:
- Con xin lỗi chú đẹp trai. Chú đẹp trai giống con quá... chú làm ba lớn của con nha!
Cơ duyên trùng hợp hay ý trời sắp đặt. Người mà nhóc con đụng trúng lại là Phó Bắc Đình. Anh nhìn thấy khuôn mặt ấy thì lòng vốn đang yên ắng cũng phải rợn sóng.
Sao lại giống mình lúc còn bé vậy?
Người đàn ông ngồi xuống ngang tầm với nhóc con kia, gương mặt ấy giờ đây lại khác xa năm xưa. Nó dường như đã ngâm qua tản băng ngàn năm, lạnh lẽo vô cùng:
- Cháu tên gì? Ba mẹ đâu rồi?
- Dạ cháu tên Nhạc Phó Chi, ba cháu họp rồi. Còn chú đẹp trai đã có vợ hay bạn gái chưa? Ba của con siêu cấp đẹp trai, siêu cấp đáng yêu luôn đó chú có muốn gặp không ạ?
Cái họ Nhạc quen thuộc kia làm cho tay anh bất chợt run lên, anh ngắm nghía nhóc con này vô cùng cẩn thận. Nhóc con lúc này lại nhìn thấy Nhạc Ninh mệt mỏi đảo mắt xung quanh tìm kiếm gì đó.
Phó Chi nắm lấy tay của người đàn ông kéo đi và chạy đến hướng của Nhạc Ninh. Đến khi hai người lớn chạm mặt nhau, nhóc dùng tay còn lại nắm lấy tay Nhạc Ninh:
- Ba ơi! Con tìm được ba lớn rồi, giờ chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc
Cậu vội gỡ tay con trai ra khỏi tay của Phó Bắc Đình và cũng chẳng dám nhìn thẳng vào trong đôi mắt kia một giây, một phút nào:
- Bánh Bao đừng gọi linh tinh. Chúng ta về nhà thôi!
Chàng trai nắm lấy tay đứa trẻ mà quay người lại, Phó Bắc Đình không muốn thật sự không muốn để em rời xa khỏi tầm mắt của mình nữa. Anh chạy đến ôm lấy cậu từ phía sau, chính chàng trai cũng cảm nhận được sự rủn rẩy của cả người anh.
- Là em rồi Nhạc Ninh, đừng rời xa chú được không? Đây là con của chúng ta đúng không?
- Đừng nhận con bừa bãi. Đây là con của tôi và người đàn ông khác
Cậu cố gắng dùng lực muốn thoát khỏi bàn tay kia nhưng chẳng được. Anh đặt cằm lên bả vai mảnh mai kia của người mà mình hằng mong nhớ bao năm qua:
- Đừng lừa chú, nhóc con đã nói mình 5 tuổi. Thằng bé là con của chú và em là chồng nhỏ của chú.
Bánh Bao cũng phải ngơ ngác trước câu nói của người đàn ông, mình đã nói 5 tuổi từ khi nào? Nhưng sao lại biết mình 5 tuổi hay vậy?
Còn Nhạc Ninh nghe thì đã biết anh nói dối, cậu khó chịu đẩy anh ra xa. Cậu quay lại đối diện và gương mặt của cậu bây giờ thật xa cách với người trước mặt ấy:
- Thằng bé chỉ mới 4 tuổi, không phải con chú. Đừng làm phiền tôi nữa chồng tôi biết sẽ không thích đâu
Chàng trai nói xong liền kéo tay nhóc con đi thẳng ra ngoài và ngồi vào xe. Bánh Bao lúc này lại khẽ kéo tay ba mình, ánh mắt lại cứ hướng về phía nhà hàng:
- Ba lớn khóc rồi. Chúng ta quay lại dỗ ba lớn đi ba
- Con sau này đừng gọi như vậy nữa, người đó không phải... không thích đâu
Người bên trong đứng sựng tại chỗ mà vô thức rơi lệ, người bên ngoài lại đau đớn từ sâu thẩm bên trong lồng ngực.
Trái tim ấy lại không chịu nghe lời, lại thổn thức không ngừng trước đối phương.
Xe đưa ba con về đến căn họ mà cậu đã mua từ trước. Chàng trai khá mệt mỏi nên vừa vào nhà đã về phòng mà ngã lưng xuống giường. Tay siết chặt ga giường mà vẫn không thể giải thích rõ được chuyện năm xưa:
- Tại sao phải là con gái?
Anh của lúc này bỏ lại khách hàng trong nhà hàng ấy mà quay về nhà. Một ngôi nhà của riêng anh, chẳng phải nói mà anh từng sống với cậu. Phó Bắc Đình vừa vào nhà đã lôi những chai rượu trên kệ xuống mà uống không ngừng:
- Cục bột mềm về rồi còn đem theo một tiểu Bánh Bao cho mình nhưng... tại sao... tại sao... em lại không nhận chú... sao em lại bỏ đi...
Anh không ngừng nốc rượu, đôi mắt kia lại đỏ lên. Trái tim nguội lạnh tự bao giờ mà khi gặp lại cậu thì nó dường như được tiếp sự sống, tảng băng lạnh cũng phải tan ra.
Nhạc Phó Chi ngồi trên ghế ở phòng khách lấy ra một cái máy tính bảng, một màn hình dữ liệu chạy không ngừng trên đó và cuối cùng cũng hiện ra một dãy số:
- Tìm thấy số điện thoại ba lớn rồi
Nhóc con bắt đầu gọi vào số đó, gọi rồi cứ gọi nhưng đầu dây bên kia chẳng có ai bắt máy. Cái điện thoại đáng thương đang được gọi thì nằm ở một xó nào đó mà reo lên không ngừng.
Đến khi màu nắng dịu nhẹ, ánh chiều tà chiếu gọi vào cánh cửa khép chặt. Một người phụ nữ trung niên mở cửa đi vào lại phải kinh ngạc trước cảnh tượng mình nhìn thấy. Một mùi rượu nồng nặc, một người đàn ông nằm dài trên sàn nhà không cử động, xung quanh toàn là chai rượu trống.
Người phụ nữ vội đi đến lay người Phó Bắc Đình nhưng lại chẳng có một chút động tĩnh gì. Bà hốt hoảng lấy điện thoại ra nhưng nào ngờ nó lại tắt nguồn rồi.
Chợt nhớ ra hàng xóm ở đối diện vừa có người chuyển vào. Bà nhanh chóng chạy sang mà bấm chuông không ngừng,bà sợ nếu mình còn chậm trễ thì ông chủ trong nhà sẽ gặp chuyện mất. Một người giúp việc như bà thì sao có thể gánh nỗi hậu quả này được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.