Chương 17: Cưng chiều em
ĐanLam
13/03/2024
Ngồi máy bay mất nửa ngày, nên khi về đến biệt thự Quý Dư ngủ một mạch tới chìu tối, bụng đói meo cô xuống bếp tìm đồ ăn thì thấy anh đang loay hoay.
Nghe thấy tiếng bước chân cô đi tới anh bỏ đồ trong tay xuống bước lại vòng tay ôm cô.
“Đói rồi”
“Vâng”
“Chờ anh một chút”
Anh buông cô ra lấy một đĩa bánh ngọt đưa cô ăn đở đói.
Ngồi ăn bánh nhìn thấy anh đeo tạp dề xoay tới xoay lui cô bật cười.
Anh làm thì liệu có thể ăn không.
“Có cần em giúp không”
“Sắp xong rồi, cẩn thận tay em đấy”
“Sao lúc ở trên giường không nghe anh bảo em cẩn thận thế”.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Cô chọc chọc muỗng xuống miếng bánh ngọt giọng hờn dỗi.
Anh đem món cuối cùng lên bàn rồi ngồi xuống cùng cô.
Màu sắc đẹp mắt không biết mùi vị thế nào.
Thấy cô ngây người nhìn bàn thức ăn anh búng lên trán cô một cái, gắp thức ăn đút cho cô.
“Ăn thử xem”
“Anh thường nấu ăn à”
“Ngon không”
“Không ngon bằng em”
Cô gật gù khen anh nhưng không quên tự khen mình. Anh nghe vậy thì bật cười.
“Tự luyến”
“Em nấu không ngon sao, vậy không làm nữa”
“Ngon lắm, há miệng ra nào”
Đút cô ăn no căng xong anh mới động đũa bắt đầu ăn, cô ngồi lải nhải bên tai.
“Khi nào em làm việc lại”
“Khi nào tay khỏi đã”
“Ngày mai em tháo băng rồi”
“Nghỉ ngơi thêm ít hôm đi”
Cô không phản bác, nghỉ ngơi cũng tốt. Hàn Viễn cũng về nước có thời gian ở cạnh cậu ta. Nhưng nghỉ tới gì đó cô buồn bực thở dài.
“Công việc trợ lý này có an nhàn quá không”
Trình Thiên Vũ nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ.
“Ai nói gì em à”
“Anh xem, từ lúc kết hôn đến giờ em chẳng làm gì cả. Hết đi công tác à không là đi du lịch thì đúng hơn. Giờ tay còn thế này”
“Em là vợ anh, anh cưng chiều em thì có gì sai”
Quý Dư vui vẻ cười tươi như hoa, vuốt vuốt cằm.
“Anh định bao nuôi em”
“Ừm, em chỉ cần ở nhà đợi anh về thì ngửa ra thôi”
“Em là cá ương hay sao mà ngửa bụng, hừ”
“Dự án cải tạo khu du lịch Mỹ Phú ở đảo tư nhân em thay anh xử lí đi”
“Còn gì nữa không”
“Cuối tuần dự tiệc với anh”
“Ồ”
Tắm xong bước ra ngoài đã thấy anh ngồi trên giường, tóc còn nhỏ nước chắc cũng vừa tắm xong. Anh vỗ vỗ lên giường.
“Đến đây”
“Thoa thuốc”
Cô ngồi xuống bên cạnh đưa cánh tay bị thương cho anh xem, vết thương đã đóng vẩy. Lúc tắm cô đã che chắn cẩn thận nên không bị ướt.
Anh cẩn thận bôi thuốc cho cô, mắt ánh lên tia đau lòng.
Quấn băng gạc lại xong cô định đi thì anh nắm tay kéo lại, ngã vào lòng anh.
“Sao thế “
“Sấy khô tóc đã”
“Ngồi đi, anh sấy cho em”
Không cho cô cơ hội từ chối anh bật máy sấy ù ù phả vào tóc cô. Dường như đây là lần đầu tiên anh sấy tóc cho người khác. Anh cào tóc cô hơi đau, nhưng chịu được.
“Ngày mai anh đến bệnh viện với em”
“Không cần đâu, em tự đi thôi. Lúc về ghé chung cư lấy thêm ít đồ”
Sấy khô tóc xong anh ôm cô ngủ không làm chuyện cầm thú nữa.
Đúng giờ đến công ty, mặc dù ôm vợ trong lòng không muốn dậy nhưng vẫn còn rất nhiều tài liệu cần anh ký tên.
Trình Thiên Vũ vừa bước vào văn phòng đã ngửi thấy hương cà phê.
Thấy anh tới cô gái vội bước lên khoác tay anh.
“Thiên Vũ, em pha cà phê cho anh đấy,anh nếm thử xem”
Anh nhận lấy tách cà phê nhấp một ngụm rồi bỏ xuống, không hợp khẩu vị nhưng cũng không ghét bỏ.
“Sao lại đến đây”
“Em ghé thăm anh, sẳn tiện ăn trưa cùng anh”
Nghe thấy tiếng bước chân cô đi tới anh bỏ đồ trong tay xuống bước lại vòng tay ôm cô.
“Đói rồi”
“Vâng”
“Chờ anh một chút”
Anh buông cô ra lấy một đĩa bánh ngọt đưa cô ăn đở đói.
Ngồi ăn bánh nhìn thấy anh đeo tạp dề xoay tới xoay lui cô bật cười.
Anh làm thì liệu có thể ăn không.
“Có cần em giúp không”
“Sắp xong rồi, cẩn thận tay em đấy”
“Sao lúc ở trên giường không nghe anh bảo em cẩn thận thế”.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Cô chọc chọc muỗng xuống miếng bánh ngọt giọng hờn dỗi.
Anh đem món cuối cùng lên bàn rồi ngồi xuống cùng cô.
Màu sắc đẹp mắt không biết mùi vị thế nào.
Thấy cô ngây người nhìn bàn thức ăn anh búng lên trán cô một cái, gắp thức ăn đút cho cô.
“Ăn thử xem”
“Anh thường nấu ăn à”
“Ngon không”
“Không ngon bằng em”
Cô gật gù khen anh nhưng không quên tự khen mình. Anh nghe vậy thì bật cười.
“Tự luyến”
“Em nấu không ngon sao, vậy không làm nữa”
“Ngon lắm, há miệng ra nào”
Đút cô ăn no căng xong anh mới động đũa bắt đầu ăn, cô ngồi lải nhải bên tai.
“Khi nào em làm việc lại”
“Khi nào tay khỏi đã”
“Ngày mai em tháo băng rồi”
“Nghỉ ngơi thêm ít hôm đi”
Cô không phản bác, nghỉ ngơi cũng tốt. Hàn Viễn cũng về nước có thời gian ở cạnh cậu ta. Nhưng nghỉ tới gì đó cô buồn bực thở dài.
“Công việc trợ lý này có an nhàn quá không”
Trình Thiên Vũ nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ.
“Ai nói gì em à”
“Anh xem, từ lúc kết hôn đến giờ em chẳng làm gì cả. Hết đi công tác à không là đi du lịch thì đúng hơn. Giờ tay còn thế này”
“Em là vợ anh, anh cưng chiều em thì có gì sai”
Quý Dư vui vẻ cười tươi như hoa, vuốt vuốt cằm.
“Anh định bao nuôi em”
“Ừm, em chỉ cần ở nhà đợi anh về thì ngửa ra thôi”
“Em là cá ương hay sao mà ngửa bụng, hừ”
“Dự án cải tạo khu du lịch Mỹ Phú ở đảo tư nhân em thay anh xử lí đi”
“Còn gì nữa không”
“Cuối tuần dự tiệc với anh”
“Ồ”
Tắm xong bước ra ngoài đã thấy anh ngồi trên giường, tóc còn nhỏ nước chắc cũng vừa tắm xong. Anh vỗ vỗ lên giường.
“Đến đây”
“Thoa thuốc”
Cô ngồi xuống bên cạnh đưa cánh tay bị thương cho anh xem, vết thương đã đóng vẩy. Lúc tắm cô đã che chắn cẩn thận nên không bị ướt.
Anh cẩn thận bôi thuốc cho cô, mắt ánh lên tia đau lòng.
Quấn băng gạc lại xong cô định đi thì anh nắm tay kéo lại, ngã vào lòng anh.
“Sao thế “
“Sấy khô tóc đã”
“Ngồi đi, anh sấy cho em”
Không cho cô cơ hội từ chối anh bật máy sấy ù ù phả vào tóc cô. Dường như đây là lần đầu tiên anh sấy tóc cho người khác. Anh cào tóc cô hơi đau, nhưng chịu được.
“Ngày mai anh đến bệnh viện với em”
“Không cần đâu, em tự đi thôi. Lúc về ghé chung cư lấy thêm ít đồ”
Sấy khô tóc xong anh ôm cô ngủ không làm chuyện cầm thú nữa.
Đúng giờ đến công ty, mặc dù ôm vợ trong lòng không muốn dậy nhưng vẫn còn rất nhiều tài liệu cần anh ký tên.
Trình Thiên Vũ vừa bước vào văn phòng đã ngửi thấy hương cà phê.
Thấy anh tới cô gái vội bước lên khoác tay anh.
“Thiên Vũ, em pha cà phê cho anh đấy,anh nếm thử xem”
Anh nhận lấy tách cà phê nhấp một ngụm rồi bỏ xuống, không hợp khẩu vị nhưng cũng không ghét bỏ.
“Sao lại đến đây”
“Em ghé thăm anh, sẳn tiện ăn trưa cùng anh”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.