Chương 13: Chương 12
Na Đào
27/05/2018
Tối hôm ấy, tôi được trang điểm thành một cô dâu thật đẹp. Ngay lúc tôi
được bước vào lễ đường, đôi mắt tôi rưng rưng như sắp khóc.
Cái ngày đẹp nhất của tôi, ngày mà con gái thích nhất. Hầu hết ai cũng sẽ hạnh phúc vào ngày này và tôi cũng vậy nhưng trong trái tim tôi có một lỗ hỏng mang tên "tình yêu không đến từ hai phía"
Khoảng khắc cha tôi giao tôi cho An Kỳ, bàn tay anh nắm lấy tay tôi, đeo nhẫn vào tay tôi và rồi....hôn tôi, là mơ?
Anh dắt tôi đi làm quen từ bàn tiệc này đến bàn khác, rõ là bây giờ trong đầu tôi cứ nghĩ có phải kết hôn thật đâu mà làm màu mè vậy chi cho mắc công?
Đi một hồi thì chân tôi tất nhiên phải mỗi rồi, có lẽ An Kỳ cũng biết được điều đó và dìu tôi vào phòng tân hôn.
Trên trần nhà có những chiếc bong bóng màu đỏ, dưới sàn thì những cây nến thật đẹp còn trên giường là những cánh hoa hồng thật thơm.
Tôi ngồi xuống chiếc giường mềm mại, anh thì ngồi xuống chiếc ghế sopha. Đôi mắt tôi không nhìn anh mà nhìn những món đồ xa xỉ trên bàn, là những viên ngọc trai, những hạt kim cương to thật lấp lánh.
An Kỳ thì nãy giờ ngắm nghía khuôn mặt tôi, có lẽ chính anh cũng không biết mình đã yêu người con gái này rồi.
Và ngày hạnh phúc của tôi chỉ có vậy thôi.
Không một câu nói, không một nụ cười, không ngủ chung và cũng không động phòng....
Cũng đã một tháng trôi qua, An Kỳ ngày nào cũng đi làm sớm, về muộn, một ngày chỉ nói được dăm ba câu.
Tôi chán nản suy nghĩ cũng đã đến lúc phải đi làm rồi, cứ ở nhà chờ cơm thì không thể được.
Nghĩ xong thì An Kỳ về đến, thấy tôi đang ngồi ở sopha liềm mỉm cười đi đến, ngồi xuống bên tôi nhẹ giọng hỏi
- Hôm nay như thế nào?
Tôi chu chu môi biểu tình chán, thấy tôi như vậy quả thực lúc đó An Kỳ chỉ muốn đè tôi ra và ăn thôi
- Mà tôi có chuyện muốn nói với anh...
An Kỳ nghe tôi nói với giọng nghiêm túc làm cho anh cũng gật đầu nghiêm túc theo, lấy tay nới cà vạt rồi ngồi thẳng lưng như sẵn sàng nghe tôi nói
- Tôi muốn đi làm, ngày mai tôi sẽ qua công ty cha tôi làm việc.
An Kỳ nghe vậy thì mầy đẹp nhíu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi
- Bộ ở nhà chán thật sao? Cứ ở nhà anh nuôi được rồi.
Tôi nghe vậy thì lắc đầu phản đối, đã không làm được gì mà còn làm
----
Sau 2 tháng 3 ngày 00 giờ thì tôi đã quay lại nè ^^^^^ ủng hộ tui nhaaaaaa
Cái ngày đẹp nhất của tôi, ngày mà con gái thích nhất. Hầu hết ai cũng sẽ hạnh phúc vào ngày này và tôi cũng vậy nhưng trong trái tim tôi có một lỗ hỏng mang tên "tình yêu không đến từ hai phía"
Khoảng khắc cha tôi giao tôi cho An Kỳ, bàn tay anh nắm lấy tay tôi, đeo nhẫn vào tay tôi và rồi....hôn tôi, là mơ?
Anh dắt tôi đi làm quen từ bàn tiệc này đến bàn khác, rõ là bây giờ trong đầu tôi cứ nghĩ có phải kết hôn thật đâu mà làm màu mè vậy chi cho mắc công?
Đi một hồi thì chân tôi tất nhiên phải mỗi rồi, có lẽ An Kỳ cũng biết được điều đó và dìu tôi vào phòng tân hôn.
Trên trần nhà có những chiếc bong bóng màu đỏ, dưới sàn thì những cây nến thật đẹp còn trên giường là những cánh hoa hồng thật thơm.
Tôi ngồi xuống chiếc giường mềm mại, anh thì ngồi xuống chiếc ghế sopha. Đôi mắt tôi không nhìn anh mà nhìn những món đồ xa xỉ trên bàn, là những viên ngọc trai, những hạt kim cương to thật lấp lánh.
An Kỳ thì nãy giờ ngắm nghía khuôn mặt tôi, có lẽ chính anh cũng không biết mình đã yêu người con gái này rồi.
Và ngày hạnh phúc của tôi chỉ có vậy thôi.
Không một câu nói, không một nụ cười, không ngủ chung và cũng không động phòng....
Cũng đã một tháng trôi qua, An Kỳ ngày nào cũng đi làm sớm, về muộn, một ngày chỉ nói được dăm ba câu.
Tôi chán nản suy nghĩ cũng đã đến lúc phải đi làm rồi, cứ ở nhà chờ cơm thì không thể được.
Nghĩ xong thì An Kỳ về đến, thấy tôi đang ngồi ở sopha liềm mỉm cười đi đến, ngồi xuống bên tôi nhẹ giọng hỏi
- Hôm nay như thế nào?
Tôi chu chu môi biểu tình chán, thấy tôi như vậy quả thực lúc đó An Kỳ chỉ muốn đè tôi ra và ăn thôi
- Mà tôi có chuyện muốn nói với anh...
An Kỳ nghe tôi nói với giọng nghiêm túc làm cho anh cũng gật đầu nghiêm túc theo, lấy tay nới cà vạt rồi ngồi thẳng lưng như sẵn sàng nghe tôi nói
- Tôi muốn đi làm, ngày mai tôi sẽ qua công ty cha tôi làm việc.
An Kỳ nghe vậy thì mầy đẹp nhíu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi
- Bộ ở nhà chán thật sao? Cứ ở nhà anh nuôi được rồi.
Tôi nghe vậy thì lắc đầu phản đối, đã không làm được gì mà còn làm
----
Sau 2 tháng 3 ngày 00 giờ thì tôi đã quay lại nè ^^^^^ ủng hộ tui nhaaaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.