Chương 127: đoạt vị trí
Tịch Mộng
21/06/2013
Ngãi Giai Giai ngồi ở vị trí tốt, chờ Tề Hiên thanh
toán trở về, nhưng Tề Hiên vẫn còn chưa trở lại, đã có hai tên lưu manh đi đến,
quả thực chỉ muốn đuổi cô đi. .
Bởi vì tiệm mì đã chật ních, không còn chỗ trống, hai tên lưu manh nhìn thấy Ngãi Giai Giai chỉ có một mình, hơn nữa bộ dạng nhìn qua có vẻ rất dễ bắt nạt, vì vậy tính chiếm lấy cái bàn của cô.
"Tiểu thư, cái bàn này anh em chúng tôi ngồi rồi, cô đổi chỗ khác đi." Tên lưu manh dùng giọng điệu ra lệnh với Ngãi Giai Giai, không đợi Ngãi Giai Giai bác bỏ, bọn họ đã ngồi xuống, chiếm đoạt cái bàn.
"Có thể anh tới trước, nhưng cái bàn này là tôi ngồi trước, phải đổi cũng là các anh đổi đó?" Ngãi Giai Giai có vẻ sợ sệt phản bác lại, rất sợ hai tên lưu manh trước mắt.
Nếu còn chỗ thì cô sẽ đổi, nhưng đã không còn chỗ, thiếu chủ cũng đã đói bụng, cô đành phải lấy ra dũng khí mà phản bác.
"Tôi bảo cô đổi, thì cô đổi đi, muốn ăn đấm có phải không?" Tên lưu manh duỗi nắm tay ra, đe dọa Ngãi Giai Giai.
"A ——" Ngãi Giai Giai sợ tới mức lấy tay ôm đầu, rất hoảng sợ.
Tiếng kêu dẫn tới ánh mắt của mọi người trong quán, nhưng mọi người chỉ xem, cũng không có ai dám ra mặt.
Nguyên tắc bây giờ là, có thể không gây chuyện thì cố gắng không nên gây chuyện, tránh cho gặp chuyện phiền toái, chính mình gặp họa.
"Lá gan nhỏ thế sao, còn dám tranh giành với chúng tôi, mau biến, bằng không cô sẽ thấy." Tên lưu manh vẫn cầm nắm tay hù dọa Ngãi Giai Giai, cô càng sợ hãi, bọn họ lại càng hưng phấn, cũng càng kiêu ngạo.
"Được, tôi ——" Ngãi Giai Giai đang muốn nói mình đi, lại nghe thấy tiếng kêu gào như giết heo.
"A ——"
Ngãi Giai Giai từ từ ngẩng đầu lên, nhìn xem xảy ra chuyện gì, thế mới biết, thì ra Tề Hiên đang vặn tay của tên lưu manh hù dọa cô, song xoay trật cổ tay, lại khiến cho người ta có thể nghe được tiếng xương cốt phát ra ken két.
Thấy Tề Hiên đã đến, Ngãi Giai Giai thở một hơi thật to, không còn sợ hãi nữa.
"Buông tay, bằng không anh em chúng tao sẽ cho mày thấy." Tên lưu manh nhịn xuống đau đớn, cảnh cáo Tề Hiên.
"Tao xem làm sao mày khiến cho tao đẹp mặt." Tề Hiên gia tăng lực đạo, dùng sức vặn tay tên lưu manh.
"A —— " Tên lưu manh lần nữa kêu một tiếng đau đớn.
"Mày dám đắc tội với chúng tao, tại vùng này mày cũng đừng nghĩ lăn lộn." Tên lưu manh khác cảnh cáo Tề Hiên.
"Ít cùng nó nói nhảm đi, mau đánh." Tên lưu mạnh bị Tề Hiên vặn tay gọi tên lưu manh khác ra tay đánh Tề Hiên.
Tên lưu manh kia nghe xong lời của anh ta, bất chấp cầm lấy ghế đập lên người Tề Hiên.
Tề Hiên kéo tên lưu manh trong tay đến trước mặt, dùng anh ta làm tấm chắn, kết quả ghế nện vào trên người của anh ta.
"A ——" Tên lưu manh đau đớn kêu một tiếng, sau đó mắng tên lưu manh cầm ghế đập người mình, "Tao muốn mày đánh nó, không phải đánh tao."
"Tao là đánh nó mà, nhưng mày cũng thấy đấy, nó lấy mày ra làm tấm chắn, tao đây cũng không phải cố ý muốn đánh mày."
Cái này có thể trách hắn sao, chỉ trách đối phương không phải nhân vật đơn giản.
"Tên nhóc, bây giờ mày thả tao, tao không so đo với mày, nếu không từ nay về sau mày sẽ không sống yên đâu, buông tay." Tên lưu manh dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi Tề Hiên.
"Tao lại muốn biết làm sao mày khiến cho tao không có một ngày yên lành." Tề Hiên dùng sức vặn tay tên lưu manh lần nữa, sau đó dùng lực đá đầu gối chân trái của anh ta, để cho anh ta quỳ một gối xuống, để cho anh ta quỳ xuống trước Ngãi Giai Giai.
"Mày ——"
"Xin lỗi." Tề Hiên ra lệnh cho tên lưu manh xin lỗi Ngãi Giai Giai.
"Thiếu chủ, bỏ đi, không cần." Ngãi Giai Giai không muốn gây chuyện, chỉ muốn làm nhẹ chuyện này.
Ở bên ngoài có thể không gây chuyện thì cố gắng không gây chuyện, dù sao rước lấy phiền toái đối với bọn họ cũng không tốt.
"Không được, anh muốn nó nói xin lỗi, mau xin lỗi." Tề Hiên không muốn dừng tay như thế, muốn tên lưu manh xin lỗi.
Chỉ yêu cầu bọn họ nói xin lỗi đã rất tiện lợi cho bọn họ rồi, nếu bình thường, anh chắc chắn khiến cho tên này trả một cái giá lớn hơn nhiều.
"Muốn ông mày xin lỗi con gái, làm không được." Tên lưu manh chỉ quỳ một đầu gối trên mặt đất, không muốn xin lỗi Ngãi Giai Giai.
Tề Hiên nghe tên lưu manh nói như thế, đá cái chân còn lại của anh ta, để cho hai gối hắn ta quỳ xuống, sau đó ép đầu hắn ta xuống, để cho hắn ta dập đầu với Ngãi Giai Giai.
Tên lưu manh khác nhìn thấy tình huống như vậy, len lén di chuyển ra cửa, sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện thoại xin giúp đỡ.
"Thiếu chủ, bỏ đi, chúng ta đổi quán khác đi." Ngãi Giai Giai khoác tay lên cánh tay Tề Hiên, tính cùng nhau rời đi.
"Có gan bọn mày cũng đừng đi, chờ anh em tao đến đây, bọn mày sẽ biết." Tên lưu manh không phục, cho dù là quỳ vẫn còn rất kiêu ngạo.
Lúc này khách trong tiệm mì đều rời đi, bởi vì tất cả mọi người nhìn ra được ở lại sẽ phát sinh chuyện không tốt, cho nên tốt nhất vẫn là nhanh chóng rời đi.
Ông chủ tiệm mì nhìn thấy tình huống đến mức này, không thể không ra mặt, bằng không ông còn buôn bán sao được chứ!
"Các vị, các người muốn đánh nhau thì đi ra bên ngoài đánh đi, đừng ảnh hưởng tới việc buôn bán của tôi."
"Ông dài dòng nữa, ngày mai tôi sẽ cho quán của ông đóng cửa." Tên lưu manh đe dọa ông chủ tiệm mì.
Ông chủ tiệm mì bị tên lưu manh đe dọa như thế, cái gì cũng không nói, chỉ thở dài mà đi vào bên trong.
Làm chút buôn bán sợ nhất chính là chuyện như vậy, những tên lưu manh này ngày thường thích bắt nạt những người như bọn họ, có đôi khi còn ăn cơm chùa, động một chút lại nói sẽ phá tiệm, khiến cho bọn họ có khổ không dám nói!
"Xem ra bọn mày ngày thường quen thói bắt nạt người ta nhé, hôm nay coi như không may cho bọn mày, chọc phải tao." Tề Hiên dùng sức đá tên lưu manh một cước, cho hả giận, đối với loại hành vi của bọn họ này tỏ vẻ rất bất mãn.
"A ——" Tên lưu manh đau đớn kêu một tiếng, khiến cho Ngãi Giai Giai nhìn cũng cảm thấy không đành lòng.
"Thiếu chủ, bỏ đi, chúng ta đừng để ý đến bọn họ."
"Không có thời gian chơi với bọn mày." Tề Hiên đá tên lưu manh một cước nữa, sau đó kéo Ngãi Giai Giai tính đi ra ngoài.
Lúc này tên lưu manh đi ra ngoài gọi điện thoại đã trở lại, hơn nữa đằng sau còn dẫn theo vài người.
"Muốn đi, không dễ như vậy đâu, lão đại của chúng tao đã tới, xem anh ấy trừng phạt mày ra sao."
"Lão đại, được kêu nó ra đi!" Tề Hiên rất khinh thường tên lưu manh trước mắt, dù cho người bên đối phương khá nhiều anh cũng không sợ, ngược lại là Ngãi Giai Giai sợ tới mức toàn thân phát run.
Ông trời, đối phương nhiều người như vậy, bọn họ chỉ có hai người, nhưng thực tế đứng lên cũng chỉ có một người, bởi vì cô không thể đánh, cô cũng không phải là Trần Tiểu Ngoạn.
"Thiếu chủ, làm sao bây giờ, người của bọn họ rất nhiều!"
"Không sao, an tâm, loại trường hợp này anh đã thấy nhiều rồi." Tề Hiên an ủi Ngãi Giai Giai.
Người có thể ăn sạch hắc bạch lưỡng đạo, trường hợp giống như vậy chưa thấy qua mới là lạ đó!
"Là ai bắt nạt người của tao." Lúc này sau lưng đám lưu manh truyền đến một giọng nói quen thuộc, tiếp theo mọi người nhường ra một con đường, một người đàn ông mặc áo da màu đen ra oai đi đến.
Tề Hiên và Ngãi Giai Giai nhìn thấy người tới, đôi mắt đều trừng to ra.
Bởi vì tiệm mì đã chật ních, không còn chỗ trống, hai tên lưu manh nhìn thấy Ngãi Giai Giai chỉ có một mình, hơn nữa bộ dạng nhìn qua có vẻ rất dễ bắt nạt, vì vậy tính chiếm lấy cái bàn của cô.
"Tiểu thư, cái bàn này anh em chúng tôi ngồi rồi, cô đổi chỗ khác đi." Tên lưu manh dùng giọng điệu ra lệnh với Ngãi Giai Giai, không đợi Ngãi Giai Giai bác bỏ, bọn họ đã ngồi xuống, chiếm đoạt cái bàn.
"Có thể anh tới trước, nhưng cái bàn này là tôi ngồi trước, phải đổi cũng là các anh đổi đó?" Ngãi Giai Giai có vẻ sợ sệt phản bác lại, rất sợ hai tên lưu manh trước mắt.
Nếu còn chỗ thì cô sẽ đổi, nhưng đã không còn chỗ, thiếu chủ cũng đã đói bụng, cô đành phải lấy ra dũng khí mà phản bác.
"Tôi bảo cô đổi, thì cô đổi đi, muốn ăn đấm có phải không?" Tên lưu manh duỗi nắm tay ra, đe dọa Ngãi Giai Giai.
"A ——" Ngãi Giai Giai sợ tới mức lấy tay ôm đầu, rất hoảng sợ.
Tiếng kêu dẫn tới ánh mắt của mọi người trong quán, nhưng mọi người chỉ xem, cũng không có ai dám ra mặt.
Nguyên tắc bây giờ là, có thể không gây chuyện thì cố gắng không nên gây chuyện, tránh cho gặp chuyện phiền toái, chính mình gặp họa.
"Lá gan nhỏ thế sao, còn dám tranh giành với chúng tôi, mau biến, bằng không cô sẽ thấy." Tên lưu manh vẫn cầm nắm tay hù dọa Ngãi Giai Giai, cô càng sợ hãi, bọn họ lại càng hưng phấn, cũng càng kiêu ngạo.
"Được, tôi ——" Ngãi Giai Giai đang muốn nói mình đi, lại nghe thấy tiếng kêu gào như giết heo.
"A ——"
Ngãi Giai Giai từ từ ngẩng đầu lên, nhìn xem xảy ra chuyện gì, thế mới biết, thì ra Tề Hiên đang vặn tay của tên lưu manh hù dọa cô, song xoay trật cổ tay, lại khiến cho người ta có thể nghe được tiếng xương cốt phát ra ken két.
Thấy Tề Hiên đã đến, Ngãi Giai Giai thở một hơi thật to, không còn sợ hãi nữa.
"Buông tay, bằng không anh em chúng tao sẽ cho mày thấy." Tên lưu manh nhịn xuống đau đớn, cảnh cáo Tề Hiên.
"Tao xem làm sao mày khiến cho tao đẹp mặt." Tề Hiên gia tăng lực đạo, dùng sức vặn tay tên lưu manh.
"A —— " Tên lưu manh lần nữa kêu một tiếng đau đớn.
"Mày dám đắc tội với chúng tao, tại vùng này mày cũng đừng nghĩ lăn lộn." Tên lưu manh khác cảnh cáo Tề Hiên.
"Ít cùng nó nói nhảm đi, mau đánh." Tên lưu mạnh bị Tề Hiên vặn tay gọi tên lưu manh khác ra tay đánh Tề Hiên.
Tên lưu manh kia nghe xong lời của anh ta, bất chấp cầm lấy ghế đập lên người Tề Hiên.
Tề Hiên kéo tên lưu manh trong tay đến trước mặt, dùng anh ta làm tấm chắn, kết quả ghế nện vào trên người của anh ta.
"A ——" Tên lưu manh đau đớn kêu một tiếng, sau đó mắng tên lưu manh cầm ghế đập người mình, "Tao muốn mày đánh nó, không phải đánh tao."
"Tao là đánh nó mà, nhưng mày cũng thấy đấy, nó lấy mày ra làm tấm chắn, tao đây cũng không phải cố ý muốn đánh mày."
Cái này có thể trách hắn sao, chỉ trách đối phương không phải nhân vật đơn giản.
"Tên nhóc, bây giờ mày thả tao, tao không so đo với mày, nếu không từ nay về sau mày sẽ không sống yên đâu, buông tay." Tên lưu manh dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi Tề Hiên.
"Tao lại muốn biết làm sao mày khiến cho tao không có một ngày yên lành." Tề Hiên dùng sức vặn tay tên lưu manh lần nữa, sau đó dùng lực đá đầu gối chân trái của anh ta, để cho anh ta quỳ một gối xuống, để cho anh ta quỳ xuống trước Ngãi Giai Giai.
"Mày ——"
"Xin lỗi." Tề Hiên ra lệnh cho tên lưu manh xin lỗi Ngãi Giai Giai.
"Thiếu chủ, bỏ đi, không cần." Ngãi Giai Giai không muốn gây chuyện, chỉ muốn làm nhẹ chuyện này.
Ở bên ngoài có thể không gây chuyện thì cố gắng không gây chuyện, dù sao rước lấy phiền toái đối với bọn họ cũng không tốt.
"Không được, anh muốn nó nói xin lỗi, mau xin lỗi." Tề Hiên không muốn dừng tay như thế, muốn tên lưu manh xin lỗi.
Chỉ yêu cầu bọn họ nói xin lỗi đã rất tiện lợi cho bọn họ rồi, nếu bình thường, anh chắc chắn khiến cho tên này trả một cái giá lớn hơn nhiều.
"Muốn ông mày xin lỗi con gái, làm không được." Tên lưu manh chỉ quỳ một đầu gối trên mặt đất, không muốn xin lỗi Ngãi Giai Giai.
Tề Hiên nghe tên lưu manh nói như thế, đá cái chân còn lại của anh ta, để cho hai gối hắn ta quỳ xuống, sau đó ép đầu hắn ta xuống, để cho hắn ta dập đầu với Ngãi Giai Giai.
Tên lưu manh khác nhìn thấy tình huống như vậy, len lén di chuyển ra cửa, sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện thoại xin giúp đỡ.
"Thiếu chủ, bỏ đi, chúng ta đổi quán khác đi." Ngãi Giai Giai khoác tay lên cánh tay Tề Hiên, tính cùng nhau rời đi.
"Có gan bọn mày cũng đừng đi, chờ anh em tao đến đây, bọn mày sẽ biết." Tên lưu manh không phục, cho dù là quỳ vẫn còn rất kiêu ngạo.
Lúc này khách trong tiệm mì đều rời đi, bởi vì tất cả mọi người nhìn ra được ở lại sẽ phát sinh chuyện không tốt, cho nên tốt nhất vẫn là nhanh chóng rời đi.
Ông chủ tiệm mì nhìn thấy tình huống đến mức này, không thể không ra mặt, bằng không ông còn buôn bán sao được chứ!
"Các vị, các người muốn đánh nhau thì đi ra bên ngoài đánh đi, đừng ảnh hưởng tới việc buôn bán của tôi."
"Ông dài dòng nữa, ngày mai tôi sẽ cho quán của ông đóng cửa." Tên lưu manh đe dọa ông chủ tiệm mì.
Ông chủ tiệm mì bị tên lưu manh đe dọa như thế, cái gì cũng không nói, chỉ thở dài mà đi vào bên trong.
Làm chút buôn bán sợ nhất chính là chuyện như vậy, những tên lưu manh này ngày thường thích bắt nạt những người như bọn họ, có đôi khi còn ăn cơm chùa, động một chút lại nói sẽ phá tiệm, khiến cho bọn họ có khổ không dám nói!
"Xem ra bọn mày ngày thường quen thói bắt nạt người ta nhé, hôm nay coi như không may cho bọn mày, chọc phải tao." Tề Hiên dùng sức đá tên lưu manh một cước, cho hả giận, đối với loại hành vi của bọn họ này tỏ vẻ rất bất mãn.
"A ——" Tên lưu manh đau đớn kêu một tiếng, khiến cho Ngãi Giai Giai nhìn cũng cảm thấy không đành lòng.
"Thiếu chủ, bỏ đi, chúng ta đừng để ý đến bọn họ."
"Không có thời gian chơi với bọn mày." Tề Hiên đá tên lưu manh một cước nữa, sau đó kéo Ngãi Giai Giai tính đi ra ngoài.
Lúc này tên lưu manh đi ra ngoài gọi điện thoại đã trở lại, hơn nữa đằng sau còn dẫn theo vài người.
"Muốn đi, không dễ như vậy đâu, lão đại của chúng tao đã tới, xem anh ấy trừng phạt mày ra sao."
"Lão đại, được kêu nó ra đi!" Tề Hiên rất khinh thường tên lưu manh trước mắt, dù cho người bên đối phương khá nhiều anh cũng không sợ, ngược lại là Ngãi Giai Giai sợ tới mức toàn thân phát run.
Ông trời, đối phương nhiều người như vậy, bọn họ chỉ có hai người, nhưng thực tế đứng lên cũng chỉ có một người, bởi vì cô không thể đánh, cô cũng không phải là Trần Tiểu Ngoạn.
"Thiếu chủ, làm sao bây giờ, người của bọn họ rất nhiều!"
"Không sao, an tâm, loại trường hợp này anh đã thấy nhiều rồi." Tề Hiên an ủi Ngãi Giai Giai.
Người có thể ăn sạch hắc bạch lưỡng đạo, trường hợp giống như vậy chưa thấy qua mới là lạ đó!
"Là ai bắt nạt người của tao." Lúc này sau lưng đám lưu manh truyền đến một giọng nói quen thuộc, tiếp theo mọi người nhường ra một con đường, một người đàn ông mặc áo da màu đen ra oai đi đến.
Tề Hiên và Ngãi Giai Giai nhìn thấy người tới, đôi mắt đều trừng to ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.