Chương 22
LuuNhii16
09/07/2018
Sau khi hành hạ thân xác Du Mẫn, Lệ Quyên vô cùng thoả mái. Thân thể Cô giờ đây là những vết bầm tím do ả tạo mà ra
[....]
Tại căn biệt thư to lớn, ba người đàn ông nghiêm chỉnh tề, ngồi trên ghế sofa đang suy nghĩ về điều gì đó, căn phòng im lặng đến đáng sợ có thể nghe thấy tiếng hơi thở của đối phương thì bất ngờ
Thiên Ngạo lên tiếng phá vỡ sự im lặng
"Tôi nghỉ cô ta đang ở một nơi mà cô ta thường hay đến!"
"Nơi nào?" Mạc Phi và cả Hữu Kì nhìn sang anh hỏi
"Nhà của cô ta!"
[....]
Trong căn phòng đen tối âm u, một thiếu nữ đang bất tỉnh nhân sự, trên người đầy vết thương bầm tím. Vâng và người đang người ngất đó không ai khác chính là Lệ Du Mẫn
"Tạt nước cho cô ta tỉnh mau!"
Sau khi bọn thuộc hạ của Lệ Quyên tạt nước vào Du Mẫn thì cô nhã nhừ mệt mỏi hé đôi mắt mờ ra
Ả lại nắm tóc cô kéo sát gần mặt Lệ Quyên khiến cô đau mà la hét lên
"Aa..." Cô khẽ cắn răng chịu đựng sự cơn đau mà cô ta đã mang lại
"Sao? Đau hả! Vết thương trên người cô đau lắm phải không?"
Lệ Quyên cố tình nhấn mạnh chữ rồi đè mạnh vết thương của Du Mẫn, khiến cô muốn bật khóc ra ngoài
"Hahha....đau hả! Khóc hả!" Ả cười to rồi kêu hai thuộc hạ vào
"Hai ngươi vào đây" Lệ Quyên chỉ tay vào hai người trước mặt rồi quay sang cô, nụ cười đầy thâm độc
"Tao sẽ còn làm cho mày khóc dài dài...Hahaha...Với lại...tao sẽ cho Thiên Ngạo biết mày là người như thế nào" Cô ta cười lớn rồi nhìn hai bọn tay sai ra lệnh "Cho đấy, ăn no vào, ta thưởng"
Khi được sự cho phép của nhân chủ thì hai bọn tay sai không khỏi vui mừng tiến lại gần cô, còn ả thì vừa cười vừa sải chân bước ra ngoài
"Cô em xinh đẹp. Bọn anh đây mới gặp em là thèm lắm rồi!" Một thằng tay sai bước tới cô, đưa bàn tay dơ sờ soạn lên đùi cô
Du Mẫn sợ hãi định thục lùi về sau nhưng vì cô ngồi ghế dựa nên không lùi được
"C...các... người không... được đến đây" nước mắt giàn dụa trên gò mà hồng hào cô, dẫy dụa thân thể để tránh bọn họ đụng cô
"Sao vậy? Anh sẽ nhẹ nhàng với cô em mà" hắn ta nói xong thì xông đến như một con thú dữ, ghì chặt tay cô trên đầu, mặc kệ cho cô la hét cầu cứu
Thằng còn lại sờ soạn phía dưới bắp đùi cô, khiến cô sợ hãi rùng mình nổi hết cả da gà. Cô sợ lắm!
"Đừng...huhu...thả tôi ra..Thiên Ngạo cứu em...em sợ lắm..." Cô vừa nói nước mắt lại thi nhau chảy xuống nhiều hơn, đôi mắt cô gần như muốn nhắm lại
Còn hai thằng thuộc hạ kia bật cười lớn rồi bắt đầu đưa bàn tay dơ bẩn sờ soạn, mò mẫn vào trong cơ thể cô. Giọt nước mắt lại chảy nhiều hơn, Du Mẫn cũng cố sức dẫy dụa, chống cự nhưng vẫn không được.
Cô sẽ bị hãm hiếp tại đây sao? Không, không thể được! Nhất định không thể! Thiên Ngạo cứu em..em sợ lắm...huhu!
"Thiê...n...Thiên Ngạo...cứu EMM..."
[....]
Tại căn biệt thư to lớn, ba người đàn ông nghiêm chỉnh tề, ngồi trên ghế sofa đang suy nghĩ về điều gì đó, căn phòng im lặng đến đáng sợ có thể nghe thấy tiếng hơi thở của đối phương thì bất ngờ
Thiên Ngạo lên tiếng phá vỡ sự im lặng
"Tôi nghỉ cô ta đang ở một nơi mà cô ta thường hay đến!"
"Nơi nào?" Mạc Phi và cả Hữu Kì nhìn sang anh hỏi
"Nhà của cô ta!"
[....]
Trong căn phòng đen tối âm u, một thiếu nữ đang bất tỉnh nhân sự, trên người đầy vết thương bầm tím. Vâng và người đang người ngất đó không ai khác chính là Lệ Du Mẫn
"Tạt nước cho cô ta tỉnh mau!"
Sau khi bọn thuộc hạ của Lệ Quyên tạt nước vào Du Mẫn thì cô nhã nhừ mệt mỏi hé đôi mắt mờ ra
Ả lại nắm tóc cô kéo sát gần mặt Lệ Quyên khiến cô đau mà la hét lên
"Aa..." Cô khẽ cắn răng chịu đựng sự cơn đau mà cô ta đã mang lại
"Sao? Đau hả! Vết thương trên người cô đau lắm phải không?"
Lệ Quyên cố tình nhấn mạnh chữ rồi đè mạnh vết thương của Du Mẫn, khiến cô muốn bật khóc ra ngoài
"Hahha....đau hả! Khóc hả!" Ả cười to rồi kêu hai thuộc hạ vào
"Hai ngươi vào đây" Lệ Quyên chỉ tay vào hai người trước mặt rồi quay sang cô, nụ cười đầy thâm độc
"Tao sẽ còn làm cho mày khóc dài dài...Hahaha...Với lại...tao sẽ cho Thiên Ngạo biết mày là người như thế nào" Cô ta cười lớn rồi nhìn hai bọn tay sai ra lệnh "Cho đấy, ăn no vào, ta thưởng"
Khi được sự cho phép của nhân chủ thì hai bọn tay sai không khỏi vui mừng tiến lại gần cô, còn ả thì vừa cười vừa sải chân bước ra ngoài
"Cô em xinh đẹp. Bọn anh đây mới gặp em là thèm lắm rồi!" Một thằng tay sai bước tới cô, đưa bàn tay dơ sờ soạn lên đùi cô
Du Mẫn sợ hãi định thục lùi về sau nhưng vì cô ngồi ghế dựa nên không lùi được
"C...các... người không... được đến đây" nước mắt giàn dụa trên gò mà hồng hào cô, dẫy dụa thân thể để tránh bọn họ đụng cô
"Sao vậy? Anh sẽ nhẹ nhàng với cô em mà" hắn ta nói xong thì xông đến như một con thú dữ, ghì chặt tay cô trên đầu, mặc kệ cho cô la hét cầu cứu
Thằng còn lại sờ soạn phía dưới bắp đùi cô, khiến cô sợ hãi rùng mình nổi hết cả da gà. Cô sợ lắm!
"Đừng...huhu...thả tôi ra..Thiên Ngạo cứu em...em sợ lắm..." Cô vừa nói nước mắt lại thi nhau chảy xuống nhiều hơn, đôi mắt cô gần như muốn nhắm lại
Còn hai thằng thuộc hạ kia bật cười lớn rồi bắt đầu đưa bàn tay dơ bẩn sờ soạn, mò mẫn vào trong cơ thể cô. Giọt nước mắt lại chảy nhiều hơn, Du Mẫn cũng cố sức dẫy dụa, chống cự nhưng vẫn không được.
Cô sẽ bị hãm hiếp tại đây sao? Không, không thể được! Nhất định không thể! Thiên Ngạo cứu em..em sợ lắm...huhu!
"Thiê...n...Thiên Ngạo...cứu EMM..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.