Chương 35
LuuNhii16
11/07/2018
Gần đến tối, Du Mẫn mới tỉnh tảo tỉnh dậy nhìn xung quanh căn phòng
không thấy Thiên Ngạo đâu, bước xuống giường ra khỏi phòng thấy dưới lầu anh đang nói chuyện với đàn ông lạ mặt nào đó
"Ông hãy điều tra tung tích của bọn người Trương Lệ Quyên cho tôi càng nhanh càng tốt, không được chậm trễ"
Anh vừa nói vừa đưa tấm hình của Trương Lệ Quyên cho người đàn ông đó xem, nhìn sơ qua người đàn ông chỉ gật đầu rồi đứng dậy cúi chào anh ra về
Đợi ổng đi xa Du Mẫn mới bước xuống tiến lại gần Anh đang nằm ngã người về phía sau sa long
"Thiên Ngạo"
Thiên Ngạo giật mình khi đằng sau mình có người gọi tên anh, anh quay lại thì thấy bóng dáng của cô đang đứng đằng sau khẽ mỉn cười, dìu cô đặt lên đùi anh, dịu dàng nói
"Sao lại dậy rồi, em còn mệt không?"
Thiên Ngạo vuốt mái tóc cô nhẹ nhàng, mặt cười hiền với cô
"Em khoẻ rồi chỉ tại anh em mới như vậy đó"
Du Mẫn liếc mắt nhìn anh, bàn tay nhéo nhéo lên hai bên ngực cách một lớp áo
"Aaa đau anh xin lỗi em còn giận sao? Chỉ tại em đẹp quyến rũ anh nên anh không kiềm lòng được thôi mà"
Thiên Ngạo trơ bộ mặt vô tội nhìn cô
Du Mẫn không nhịn được cười phá lên, xoa nhẹ đầu anh
"Bộ mặt anh nhìn mắc cười quá à! Em không thèm giận anh nữa đâu"
Thấy cô cười Thiên Ngạo không khỏi cảm thấy sung sướng khi có được Lệ Du Mẫn cô bên cạnh. Có được cô chính là niềm tự hào may mắn nhất của anh đấy hố hố~!
"Bíngboong...." Tiếng chuông cửa nhà anh vang lên
"Vô đi không khoá"
Thấy có người bước vào Thiên Ngạo liền trở lại bộ mặt lạnh lùng vốn có của mình, chỉ có mình cô anh mới hiền lành, dịu dàng còn người khác thì vẫn y cũ, lạnh thì vẫn lạnh
"Chào lâu rồi không gặp nhỉ Thiên tổng!" (vì họ của anh là họ Tổng nên mình phải lấy Thiên trong Thiên Ngạo của anh đặt là Thiên Tổng nha)
"Đúng là lâu rồi không gặp Lâm tổng"
Anh nhìn người trước mặt bước vào, nhếp môi cười
"Mạc Gia?"
Du Mẫn nãy giờ dúi vào lòng ngực anh hít hà múi hương bạc hà nên không chú ý tới người phía trước, đợi khi anh mở miệng cô mới ngẫn đầu thấy hắn"Em quen biết hắn ta sao?"
Thiên Ngạo ngạc nhiên khi thấy cô quen biết được hắn ta. Trước giờ hắn đâu bao giờ tiếp xúc với con gái khác (ngoại trừ cô ta) vậy mà giờ đây Du Mẫn lại quen biết hắn ta dễ dàng như vậy?
"À hôm qua em có đi dạo thì lỡ đụng trúng anh ta nên em với anh Mạc Gia mới quen biết được đấy, chỉ là quen biết qua đường"
Cô mỉm cười nhìn anh, rồi quay sang nhìn hắn nói
"Anh ngồi xuống đi để em đi pha cà phê cho tụi anh uống"
"Uh cảm ơn em"
Thiên Ngạo mở lời nói, đợi cô đi thì anh mới quay lại nhìn hắn lạnh lùng
"Tới đây làm gì?"
"Chà chà tôi tới đây để thăm cậu thôi mà làm gì căng giữ vậy?"
Hắn cười xoa xoa bàn tay, hai chân vắt chéo lên nhau
"Khoẻ chưa chết được đâu"
"Haizz thật là... Mà cô gái nãy là em cậu à? Tôi không biết đấy, lúc mới đầu gặp tôi nhìn em ấy và cậu không giống nhau tý nào, họ thì khác nhau"
"Thì sao?"
"Tặng em gái cậu cho tôi được không?"
Hắn dứt khoát trả lời nhanh gọn lẹ, miệng cười gian xảo. Anh nhìn hắn cũng đang muốn gì nhưng đâu dễ dàng như vậy được. Lệ Du Mẫn cô đường đường là của Tổng Thiên Ngạo anh, đâu dễ dàng mà cho người khác được
Thiên Ngạo nhếch mép cười
"Không em ấy không phải là đồ chơi, thích tặng là tặng được"
"Sao? Từ bao giờ cậu chú trọng tới mấy vấn đề này vậy, lúc trước thứ gì cậu không thích thì cậu vứt bây giờ chỉ có một cô em chỉ cần vứt rồi tìm cô em khác, dễ mà"
Hắn thản nhiên nói, không bận tâm tới anh đang nghĩ gì
Đúng thứ gì anh không thích anh sẽ vứt bỏ nhưng cô thì khác cô là cuộc đời, là cả bầu trời của anh, cớ sao anh lại vứt bỏ. Nghe hắn nói như vậy anh thật tức giận vô cùng, không có cô ở đây chắc anh sẽ đánh nó đến khi chết mới thôi. Loại người như hắn ta không bằng một con cầm thú
"Cậu tới đây là để nói việc này à nếu thế xin cậu về cho tôi không tiếp"
"Ông hãy điều tra tung tích của bọn người Trương Lệ Quyên cho tôi càng nhanh càng tốt, không được chậm trễ"
Anh vừa nói vừa đưa tấm hình của Trương Lệ Quyên cho người đàn ông đó xem, nhìn sơ qua người đàn ông chỉ gật đầu rồi đứng dậy cúi chào anh ra về
Đợi ổng đi xa Du Mẫn mới bước xuống tiến lại gần Anh đang nằm ngã người về phía sau sa long
"Thiên Ngạo"
Thiên Ngạo giật mình khi đằng sau mình có người gọi tên anh, anh quay lại thì thấy bóng dáng của cô đang đứng đằng sau khẽ mỉn cười, dìu cô đặt lên đùi anh, dịu dàng nói
"Sao lại dậy rồi, em còn mệt không?"
Thiên Ngạo vuốt mái tóc cô nhẹ nhàng, mặt cười hiền với cô
"Em khoẻ rồi chỉ tại anh em mới như vậy đó"
Du Mẫn liếc mắt nhìn anh, bàn tay nhéo nhéo lên hai bên ngực cách một lớp áo
"Aaa đau anh xin lỗi em còn giận sao? Chỉ tại em đẹp quyến rũ anh nên anh không kiềm lòng được thôi mà"
Thiên Ngạo trơ bộ mặt vô tội nhìn cô
Du Mẫn không nhịn được cười phá lên, xoa nhẹ đầu anh
"Bộ mặt anh nhìn mắc cười quá à! Em không thèm giận anh nữa đâu"
Thấy cô cười Thiên Ngạo không khỏi cảm thấy sung sướng khi có được Lệ Du Mẫn cô bên cạnh. Có được cô chính là niềm tự hào may mắn nhất của anh đấy hố hố~!
"Bíngboong...." Tiếng chuông cửa nhà anh vang lên
"Vô đi không khoá"
Thấy có người bước vào Thiên Ngạo liền trở lại bộ mặt lạnh lùng vốn có của mình, chỉ có mình cô anh mới hiền lành, dịu dàng còn người khác thì vẫn y cũ, lạnh thì vẫn lạnh
"Chào lâu rồi không gặp nhỉ Thiên tổng!" (vì họ của anh là họ Tổng nên mình phải lấy Thiên trong Thiên Ngạo của anh đặt là Thiên Tổng nha)
"Đúng là lâu rồi không gặp Lâm tổng"
Anh nhìn người trước mặt bước vào, nhếp môi cười
"Mạc Gia?"
Du Mẫn nãy giờ dúi vào lòng ngực anh hít hà múi hương bạc hà nên không chú ý tới người phía trước, đợi khi anh mở miệng cô mới ngẫn đầu thấy hắn"Em quen biết hắn ta sao?"
Thiên Ngạo ngạc nhiên khi thấy cô quen biết được hắn ta. Trước giờ hắn đâu bao giờ tiếp xúc với con gái khác (ngoại trừ cô ta) vậy mà giờ đây Du Mẫn lại quen biết hắn ta dễ dàng như vậy?
"À hôm qua em có đi dạo thì lỡ đụng trúng anh ta nên em với anh Mạc Gia mới quen biết được đấy, chỉ là quen biết qua đường"
Cô mỉm cười nhìn anh, rồi quay sang nhìn hắn nói
"Anh ngồi xuống đi để em đi pha cà phê cho tụi anh uống"
"Uh cảm ơn em"
Thiên Ngạo mở lời nói, đợi cô đi thì anh mới quay lại nhìn hắn lạnh lùng
"Tới đây làm gì?"
"Chà chà tôi tới đây để thăm cậu thôi mà làm gì căng giữ vậy?"
Hắn cười xoa xoa bàn tay, hai chân vắt chéo lên nhau
"Khoẻ chưa chết được đâu"
"Haizz thật là... Mà cô gái nãy là em cậu à? Tôi không biết đấy, lúc mới đầu gặp tôi nhìn em ấy và cậu không giống nhau tý nào, họ thì khác nhau"
"Thì sao?"
"Tặng em gái cậu cho tôi được không?"
Hắn dứt khoát trả lời nhanh gọn lẹ, miệng cười gian xảo. Anh nhìn hắn cũng đang muốn gì nhưng đâu dễ dàng như vậy được. Lệ Du Mẫn cô đường đường là của Tổng Thiên Ngạo anh, đâu dễ dàng mà cho người khác được
Thiên Ngạo nhếch mép cười
"Không em ấy không phải là đồ chơi, thích tặng là tặng được"
"Sao? Từ bao giờ cậu chú trọng tới mấy vấn đề này vậy, lúc trước thứ gì cậu không thích thì cậu vứt bây giờ chỉ có một cô em chỉ cần vứt rồi tìm cô em khác, dễ mà"
Hắn thản nhiên nói, không bận tâm tới anh đang nghĩ gì
Đúng thứ gì anh không thích anh sẽ vứt bỏ nhưng cô thì khác cô là cuộc đời, là cả bầu trời của anh, cớ sao anh lại vứt bỏ. Nghe hắn nói như vậy anh thật tức giận vô cùng, không có cô ở đây chắc anh sẽ đánh nó đến khi chết mới thôi. Loại người như hắn ta không bằng một con cầm thú
"Cậu tới đây là để nói việc này à nếu thế xin cậu về cho tôi không tiếp"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.