Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch
Chương 27: Cùng Dùng Bữa
Khánh Linh
11/08/2024
Hoắc Thời Khâm nhẹ nhàng xoa đầu Nhã Tịch. Nào. Cùng ăn sáng ". Hoắc Thời Khâm dịu dàng nhìn Nhã Tịch nói.
Hoắc Thời Khâm là người quyền lực nhất Nam Dương, ở Nam Dương ai ai cũng biết hắn là một người tàn nhẫn, ra tay dứt khoát, tàn độc. Hắn dịu dàng sao? Nói ra ai mà tin được chứ. Nhưng nào ai biết được, sự dịu dàng của hắn chỉ xuất hiện trên người Nhã Tịch mà thôi. Nhã Tịch là ngoại lệ của hắn mà.
Hoắc Thời Khâm bế Nhã Tịch lên như bế một cô công chúa nhỏ.
Hắn bế Nhã Tịch đến gần chiếc bàn gần đó, nhẹ nhàng đặt Nhã Tịch ngồi xuống. Hắn quay người ngồi xuống đối diện với Nhã Tịch.
Bàn tay thô ráp, hơi ngăm đen của Hoắc Thời Khâm đưa về phía Nhã Tịch, mở chiếc nắp inox núm trắng trước mặt Nhã Tịch. Một mùi hương thơm ngào ngạt xộc lên khứa giác Nhã Tịch, hương thơm của bò hoà quyện cùng với chút mùi hương tỏi và thảo mộc.
Một phần bò bít tết xuất hiện trước mắt Nhã Tịch. Miếng bò chín 7 phần, bên cạnh còn có một ít khoa tây chiên ăn kèm.
Hoắc Thời Khâm cầm phần bò của Nhã Tịch về phía trước hắn. Hắn cầm dao và dĩa lên một cách thuần thục, thuần thục cắt nhỏ phần bò của Nhã Tịch.
11
Chú ấy cắt giúp mình sao? Chú ấy cũng khá chu đáo đấy chứ. Cũng không tồi
Nhã Tịch nhìn người đàn ông đang cắt phần bít tết phía trước mắt kia. Đôi môi cô nở nụ cười, đôi mắt cũng như vậy. Nhã Tịch gặp gỡ Hoắc Thời Khâm cũng được mấy ngày rồi, Nhã Tịch luôn không có cảm tình với Hoắc Thời Khâm, nhưng hôm nay chỉ vì một hành động nhỏ của hắn, trong lòng Nhã Tịch dâng lên chút cảm tình.Đĩa bít tết được đặt quay lại vị trí ban đầu của nó, Nhã Tịch nhìn đĩa bít tết, miếng bít tết được cắt ra thành từng miếng nhỏ vừa ăn, được sắp xếp lại một cách ngay ngắn, nhìn thật đẹp mắt.
" Ăn đi ". Hoắc Thời Khâm dịu dàng cất tiếng. Trong đôi mắt hắn hiện lên sự vui vẻ. Không hiểu vì sao? Khi chiều chuộng Nhã Tịch, trong lòng Hoắc Thời Khâm cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. Cảm giác này hắn chưa bao giờ có trước đây.
Nhã Tịch nhẹ nhàng gật đầu. Cô cầm lấy đĩa của mình lên, cắm vào miếng bít tết đã được cắt nhỏ kia, đưa lên miệng ăn một cách ngon lành.
Hoắc Thời Khâm mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt tràn nhập sự hạnh phúc. Bao nhiêu năm nay, hắn đã đủ các món sơn hào hải vị, nhưng cũng chỉ có một mình dùng bữa, rất cô độc. Nhưng hôm nay thì khác, có Nhã Tịch bên cạnh, sự cô độc trong lòng hắn bấy lâu đã biến mất thay vào đó là sự hạnh phúc khó tå.
15 phút sau. Hoắc Thời Khâm và Nhã Tịch dùng xong bữa sáng. Hoắc Thời Khâm dịu dàng nhìn trên khoé miệng Nhã Tịch. Hắn lấy chiếc khăn tay trong người ra, bất ngờ áp sát vào Nhã Tịch, cẩn thận lau đi vết dầu dính trên khoé miệng Nhã Tịch.
Nhã Tịch bất động như khúc gỗ, cả cơ thể cô như cứng đờ lại. Đôi mắt Nhã Tịch nhìn thẳng vào Hoắc Thời Khâm trước mắt. Bàn tay Nhã Tịch bất giác đặt lên ngực trái của mình, bàn tay cô có thể cảm nhận được rõ trái tim nằm trong lòng ngực, đang đập loạn nhịp, như muốn nhảy ra ngoài vậy.
" Tim mình đập nhanh quá. Sao lại như vậy chứ? Lẽ nào bị bệnh rồi ".
Nhã Tịch không ngừng tự hỏi bản thân. Nhã Tịch bị sao vậy chứ? Bản thân Nhã Tịch cũng không biết nguyên nhân. Hiện tượng này chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời Nhã Tịch, cô cũng không biết là vì sao?
Trái tim Nhã Tịch vẫn đập loạn nhịn không dứt, Nhã Tịch đây là đang dung động sao?
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, khiến Nhã Tịch bừng tỉnh. Nhã Tịch cầm lấy chiếc khăn tay trên tay Hoắc Thời Khâm. " Cháu tự làm được ". Nhã Tịch cất tiếng, ánh mắt có chút lảng tránh.
Hoắc Thời Khâm ngồi xuống vị trí của mình. Đôi mắt hắn chuyển về phía cánh cửa kia. "Có chuyện gì? ". Hắn lạnh lùng nói.
" Hoắc Tổng! Tài liệu ngài cần đã đưa đến rồi". Tần Viêm kính cẩn đáp.
Tần Viêm ở bên cạnh làm việc cho Hoắc Thời Khâm rất nhiều năm rồi, Tần Viêm biết rõ từng giờ giấc của Hoắc Thời Khâm. Giờ dùng bữa của hắn luôn là 15 phút, dù sáng, trưa hay là tối. Tất cả đều chỉ có 15 phút.
Mang vào đây ". Hoắc Thời Khâm thản nhiên nói.
Cánh cửa lập tức mở ra. Tần Viêm lập tức bước vào, phía sau có thêm một người phụ nữ lạ mặt, khoảng 28 29 tuổi, mái tóc xoăn sóng bồng bềnh, mềm mại, trên người khoác một chiếc váy màu đỏ bó sát người, nhìn thật bốc lửa, bước vào theo sau Tần Viêm. Trên tay cô ta ôm theo một sấp tài liệu.
Cô gái tên Trình Lam, là trợ lý của Tần Viêm. Vì có năng lực nên được Tần Viêm giữ bên cạnh làm việc.
Phụ nữ? Sao trong lâu đài của Hoắc Tổng lại có phụ nữ chứ? Còn dùng bữa chung với ngài ấy nữa? ".Mọi sự chú ý của Trình Lam lập tức đổ dồn vào Nhã Tịch. Đôi mắt Trình Lam hiện rõ lên sự bất ngờ. Cô ta làm việc bên cạnh Tần Viêm cũng được 5 năm rồi, số lần đến lâu đài của Hoắc Thời Khâm cũng không phải ít, Trình Lam chưa bao giờ thấy có bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện ở đây.
Hoắc Thời Khâm là người quyền lực nhất Nam Dương, ở Nam Dương ai ai cũng biết hắn là một người tàn nhẫn, ra tay dứt khoát, tàn độc. Hắn dịu dàng sao? Nói ra ai mà tin được chứ. Nhưng nào ai biết được, sự dịu dàng của hắn chỉ xuất hiện trên người Nhã Tịch mà thôi. Nhã Tịch là ngoại lệ của hắn mà.
Hoắc Thời Khâm bế Nhã Tịch lên như bế một cô công chúa nhỏ.
Hắn bế Nhã Tịch đến gần chiếc bàn gần đó, nhẹ nhàng đặt Nhã Tịch ngồi xuống. Hắn quay người ngồi xuống đối diện với Nhã Tịch.
Bàn tay thô ráp, hơi ngăm đen của Hoắc Thời Khâm đưa về phía Nhã Tịch, mở chiếc nắp inox núm trắng trước mặt Nhã Tịch. Một mùi hương thơm ngào ngạt xộc lên khứa giác Nhã Tịch, hương thơm của bò hoà quyện cùng với chút mùi hương tỏi và thảo mộc.
Một phần bò bít tết xuất hiện trước mắt Nhã Tịch. Miếng bò chín 7 phần, bên cạnh còn có một ít khoa tây chiên ăn kèm.
Hoắc Thời Khâm cầm phần bò của Nhã Tịch về phía trước hắn. Hắn cầm dao và dĩa lên một cách thuần thục, thuần thục cắt nhỏ phần bò của Nhã Tịch.
11
Chú ấy cắt giúp mình sao? Chú ấy cũng khá chu đáo đấy chứ. Cũng không tồi
Nhã Tịch nhìn người đàn ông đang cắt phần bít tết phía trước mắt kia. Đôi môi cô nở nụ cười, đôi mắt cũng như vậy. Nhã Tịch gặp gỡ Hoắc Thời Khâm cũng được mấy ngày rồi, Nhã Tịch luôn không có cảm tình với Hoắc Thời Khâm, nhưng hôm nay chỉ vì một hành động nhỏ của hắn, trong lòng Nhã Tịch dâng lên chút cảm tình.Đĩa bít tết được đặt quay lại vị trí ban đầu của nó, Nhã Tịch nhìn đĩa bít tết, miếng bít tết được cắt ra thành từng miếng nhỏ vừa ăn, được sắp xếp lại một cách ngay ngắn, nhìn thật đẹp mắt.
" Ăn đi ". Hoắc Thời Khâm dịu dàng cất tiếng. Trong đôi mắt hắn hiện lên sự vui vẻ. Không hiểu vì sao? Khi chiều chuộng Nhã Tịch, trong lòng Hoắc Thời Khâm cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. Cảm giác này hắn chưa bao giờ có trước đây.
Nhã Tịch nhẹ nhàng gật đầu. Cô cầm lấy đĩa của mình lên, cắm vào miếng bít tết đã được cắt nhỏ kia, đưa lên miệng ăn một cách ngon lành.
Hoắc Thời Khâm mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt tràn nhập sự hạnh phúc. Bao nhiêu năm nay, hắn đã đủ các món sơn hào hải vị, nhưng cũng chỉ có một mình dùng bữa, rất cô độc. Nhưng hôm nay thì khác, có Nhã Tịch bên cạnh, sự cô độc trong lòng hắn bấy lâu đã biến mất thay vào đó là sự hạnh phúc khó tå.
15 phút sau. Hoắc Thời Khâm và Nhã Tịch dùng xong bữa sáng. Hoắc Thời Khâm dịu dàng nhìn trên khoé miệng Nhã Tịch. Hắn lấy chiếc khăn tay trong người ra, bất ngờ áp sát vào Nhã Tịch, cẩn thận lau đi vết dầu dính trên khoé miệng Nhã Tịch.
Nhã Tịch bất động như khúc gỗ, cả cơ thể cô như cứng đờ lại. Đôi mắt Nhã Tịch nhìn thẳng vào Hoắc Thời Khâm trước mắt. Bàn tay Nhã Tịch bất giác đặt lên ngực trái của mình, bàn tay cô có thể cảm nhận được rõ trái tim nằm trong lòng ngực, đang đập loạn nhịp, như muốn nhảy ra ngoài vậy.
" Tim mình đập nhanh quá. Sao lại như vậy chứ? Lẽ nào bị bệnh rồi ".
Nhã Tịch không ngừng tự hỏi bản thân. Nhã Tịch bị sao vậy chứ? Bản thân Nhã Tịch cũng không biết nguyên nhân. Hiện tượng này chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời Nhã Tịch, cô cũng không biết là vì sao?
Trái tim Nhã Tịch vẫn đập loạn nhịn không dứt, Nhã Tịch đây là đang dung động sao?
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, khiến Nhã Tịch bừng tỉnh. Nhã Tịch cầm lấy chiếc khăn tay trên tay Hoắc Thời Khâm. " Cháu tự làm được ". Nhã Tịch cất tiếng, ánh mắt có chút lảng tránh.
Hoắc Thời Khâm ngồi xuống vị trí của mình. Đôi mắt hắn chuyển về phía cánh cửa kia. "Có chuyện gì? ". Hắn lạnh lùng nói.
" Hoắc Tổng! Tài liệu ngài cần đã đưa đến rồi". Tần Viêm kính cẩn đáp.
Tần Viêm ở bên cạnh làm việc cho Hoắc Thời Khâm rất nhiều năm rồi, Tần Viêm biết rõ từng giờ giấc của Hoắc Thời Khâm. Giờ dùng bữa của hắn luôn là 15 phút, dù sáng, trưa hay là tối. Tất cả đều chỉ có 15 phút.
Mang vào đây ". Hoắc Thời Khâm thản nhiên nói.
Cánh cửa lập tức mở ra. Tần Viêm lập tức bước vào, phía sau có thêm một người phụ nữ lạ mặt, khoảng 28 29 tuổi, mái tóc xoăn sóng bồng bềnh, mềm mại, trên người khoác một chiếc váy màu đỏ bó sát người, nhìn thật bốc lửa, bước vào theo sau Tần Viêm. Trên tay cô ta ôm theo một sấp tài liệu.
Cô gái tên Trình Lam, là trợ lý của Tần Viêm. Vì có năng lực nên được Tần Viêm giữ bên cạnh làm việc.
Phụ nữ? Sao trong lâu đài của Hoắc Tổng lại có phụ nữ chứ? Còn dùng bữa chung với ngài ấy nữa? ".Mọi sự chú ý của Trình Lam lập tức đổ dồn vào Nhã Tịch. Đôi mắt Trình Lam hiện rõ lên sự bất ngờ. Cô ta làm việc bên cạnh Tần Viêm cũng được 5 năm rồi, số lần đến lâu đài của Hoắc Thời Khâm cũng không phải ít, Trình Lam chưa bao giờ thấy có bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.