Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch
Chương 71: Hình Phạt
Khánh Linh
23/10/2024
Sáng hôm sau, Nhã Tịch tỉnh dậy với thân thể tàn tạ, đau nhức. " Đáng ghét, lại lừa mình, còn hành hạ mình suốt một đêm. Hoắc Thời Khâm! Anh được lắm ". Nhã Tịch tức giận nói. Cô thực sự không ngờ, hắn lại có thể lừa cô lâu như vậy.
Nhã Tịch tức giận bước xuống giường, cô giật đặt chân xuống nền thì lập tức ngã xuống. Hai chân cô hoàn toàn không còn chút sức lực. Cũng đúng, bị hành hạ nguyên một đêm mà, còn sức lực mới lạ đó.
Cạch!
Cánh cửa đột ngột được mở ra, Hoắc Thời Khâm thở hổn hiển bước vào. Nghe thấy tiếng động, hắn từ bên phòng bên lập tức chạy sang.
" Em làm sao vậy? ". Hoắc Thời Khâm lo lắng cất tiếng, vật nói vừa đi đến gần cô, ôm cô lên lại giường.
Nhã Tịch tức giận, cô đấm mạnh vào người Hoắc Thời Khâm, cất tiếng trách mắng. " Anh còn hỏi sao? Không phải tại anh sao? ".
Hoắc Thời Khâm khẽ cười. " Anh đã kìm chế rất lâu rồi đấy. Đêm qua, anh thực sự không kìm được ". Hắn vừa nói vừa ôm Nhã Tịch vào lòng.
Nhã Tịch đẩy mạnh Hoắc Thời Khâm, vẻ mặt đầy tức giận.
Hoắc Thời Khâm cọ cọ vào người cô, giọng điệu dỗ dành. " Anh xin lỗi vì đã lừa em chuyện kia, nhưng lúc đó anh cũng không còn cách nào ".
'Không còn cách nào sao? ".
'Thôi được rồi, là anh sai, anh xin lỗi, em muốn đánh, muốn mắng anh thế nào cũng được. Được không? Em muốn phạt anh thế nào cũng được ". Hoắc Thời Khâm hối lỗi cất tiếng.
Nhã Tịch cười nhẹ, nụ cười quỷ dị. " Có thật là phạt thế nào cũng được không?
Hoắc Thời Khâm nhíu mày, có chút nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Bây giờ anh lập tức ra khỏi phòng, trong một tuần không được bước vào cũng không được chạm vào người em ". Nhã Tịch về phía cửa, lớn tiếng nói.
"Một tuần sao? ". Hoắc Thời Khâm hốt hoảng.
' Anh có thể nhịn nhiều năm như vậy rồi, bây giờ có một tuần thôi, anh chắc chắn có thể làm được mà đúng không? ". Nhã Tịch khẽ cười nói.
Ngay sau đó, Hoắc Thời Khâm bị cô đuổi ra ngoài không chút thương tiếc.
Tối hôm đó, Hoắc Thời Khâm đứng ngoài cửa phòng rất lâu, không ngừng dỗ dành nhưng cánh cửa vẫn đóng kín, Nhã Tịch không chút dao động.
Nhã Tịch! Cho anh vào đi mà. Anh biết sai rồi ". Hoắc Thời Khâm không ngừng đập cửa, giọng điệu hối lỗi. Nhưng cánh cửa vẫn không chút nhúc nhích. Nhã Tịch đâu có dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy chứ? " Nhã Tịch! Em mà không cho anh vào, anh sẽ ngủ ở ngoài cửa đấy ". Hắn lớn tiếng nói.
Nhã Tịch nhìn về phía cánh cửa, cười nhẹ rồi tiếp tục chăm sóc da. Cô biết, hắn nói vậy để cô thấy thương hắn mà mở cửa, nhưng mà cô đâu có dễ bị lừa như vậy.
Cô chăm sóc xong, lên giường đi ngủ, mặc cho Hoắc Thời Khâm bên ngoài không ngừng nhận lỗi.
Đêm hôm đó, 23 giờ 30 phút. Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động. Ngay sau đó, cánh cửa sổ được một cánh tay mở ra. Hoắc Thời Khâm nhẹ nhàng bước vào.
Hắn bước đến gần cô, mỉm cười nói nhỏ. "Nhã Tịch! Em nghĩ có thể ngăn cản được anh sao?". Hắn vén những sợi tóc vương trên gương mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Mấy phút trôi qua, Nhã Tịch tỉnh dậy, cô mơ hồ nhìn thấy Hoắc Thời Khâm hôn lên khắp cơ thể không một mảnh vải của cô. Ảo giác sao? Hay là đang mơ.
Nhã Tịch dịu dịu mắt, không phải mơ, là thật. Hoắc Thời Khâm làm sao vào được phòng chứ? Chìa khóa phòng cô đã giữ hết rồi mà. Nhưng hình như cô đã quên mất, lúc trước, hắn vào phòng cô thế nào?
Nhã Tịch bật dậy nhưng bị Hoắc Thời Khâm dùng lực ép xuống giường. Hắn túm chặt lấy cổ tay cô đặt qua đầu. " Nhã Tịch! Anh muốn". Dứt câu, Hoắc Thời Khâm đặt bờ môi lên bờ môi cô, không cho cô bất kỳ cơ hội nào lên tiếng từ chối.
Nhã Tịch kháng cự một lúc, dần dần mất đi sức phản kháng. Hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng.
Thời gian trôi đi, Nhã Tịch nằm trong lòng tay Hoắc Thời Khâm, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
Hoắc Thời Khâm vén tóc cô về sau tai, mỉm cười hỏi. " Thích không?".
' Thích ". Nhã Tịch vui vẻ đáp.
Hoắc Thời Khâm nâng cằm cô lên, hôn nhẹ. "Thành thật lắm. Anh thích như vậy. Cũng muộn rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ ra nước ngoài một tuần
" Ra nước ngoài? Ra nước ngoài làm gì? ". Nhã Tịch chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi.
" Em quên thật sao? Tuần trăng mật của chúng ta".
Nhã Tịch nhướng mày, dường như đã nhận ra điều gì đó. Tuần trăng mật sao? Cô thực sự quên mất nó. " Em quên mất ".
Hoắc Thời Khâm mỉm cười dịu dàng, ôm cô vào lòng, nói. " Ngủ sớm đi ".
Em cũng muốn ngủ, nhưng mà không ngủ được ".
"Ồ, không ngủ được sao? Nếu đã không ngủ được, chúng ta có thể làm chuyện khác ". Hoắc Thời Khâm áp sát vào cô, giọng điệu trêu chọc.
Nhã Tịch nhanh tay đẩy hắn ra, vội vàng cất tiếng. " Không, em nói sai rồi, em rất buồn ngủ, em lập tức ngủ ". Dứt câu, cô lập tức nhắm mắt lại.
' Anh ấy là biến thái sao? Lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó, lời đồn bên ngoài nói anh ấy không thích gần gũi phụ nữ đều là giả cả".
Lời đồn không sai nhưng đó chỉ đối với những người phụ nữ khác, Nhã Tịch là ngoại lệ.
Nhã Tịch tức giận bước xuống giường, cô giật đặt chân xuống nền thì lập tức ngã xuống. Hai chân cô hoàn toàn không còn chút sức lực. Cũng đúng, bị hành hạ nguyên một đêm mà, còn sức lực mới lạ đó.
Cạch!
Cánh cửa đột ngột được mở ra, Hoắc Thời Khâm thở hổn hiển bước vào. Nghe thấy tiếng động, hắn từ bên phòng bên lập tức chạy sang.
" Em làm sao vậy? ". Hoắc Thời Khâm lo lắng cất tiếng, vật nói vừa đi đến gần cô, ôm cô lên lại giường.
Nhã Tịch tức giận, cô đấm mạnh vào người Hoắc Thời Khâm, cất tiếng trách mắng. " Anh còn hỏi sao? Không phải tại anh sao? ".
Hoắc Thời Khâm khẽ cười. " Anh đã kìm chế rất lâu rồi đấy. Đêm qua, anh thực sự không kìm được ". Hắn vừa nói vừa ôm Nhã Tịch vào lòng.
Nhã Tịch đẩy mạnh Hoắc Thời Khâm, vẻ mặt đầy tức giận.
Hoắc Thời Khâm cọ cọ vào người cô, giọng điệu dỗ dành. " Anh xin lỗi vì đã lừa em chuyện kia, nhưng lúc đó anh cũng không còn cách nào ".
'Không còn cách nào sao? ".
'Thôi được rồi, là anh sai, anh xin lỗi, em muốn đánh, muốn mắng anh thế nào cũng được. Được không? Em muốn phạt anh thế nào cũng được ". Hoắc Thời Khâm hối lỗi cất tiếng.
Nhã Tịch cười nhẹ, nụ cười quỷ dị. " Có thật là phạt thế nào cũng được không?
Hoắc Thời Khâm nhíu mày, có chút nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Bây giờ anh lập tức ra khỏi phòng, trong một tuần không được bước vào cũng không được chạm vào người em ". Nhã Tịch về phía cửa, lớn tiếng nói.
"Một tuần sao? ". Hoắc Thời Khâm hốt hoảng.
' Anh có thể nhịn nhiều năm như vậy rồi, bây giờ có một tuần thôi, anh chắc chắn có thể làm được mà đúng không? ". Nhã Tịch khẽ cười nói.
Ngay sau đó, Hoắc Thời Khâm bị cô đuổi ra ngoài không chút thương tiếc.
Tối hôm đó, Hoắc Thời Khâm đứng ngoài cửa phòng rất lâu, không ngừng dỗ dành nhưng cánh cửa vẫn đóng kín, Nhã Tịch không chút dao động.
Nhã Tịch! Cho anh vào đi mà. Anh biết sai rồi ". Hoắc Thời Khâm không ngừng đập cửa, giọng điệu hối lỗi. Nhưng cánh cửa vẫn không chút nhúc nhích. Nhã Tịch đâu có dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy chứ? " Nhã Tịch! Em mà không cho anh vào, anh sẽ ngủ ở ngoài cửa đấy ". Hắn lớn tiếng nói.
Nhã Tịch nhìn về phía cánh cửa, cười nhẹ rồi tiếp tục chăm sóc da. Cô biết, hắn nói vậy để cô thấy thương hắn mà mở cửa, nhưng mà cô đâu có dễ bị lừa như vậy.
Cô chăm sóc xong, lên giường đi ngủ, mặc cho Hoắc Thời Khâm bên ngoài không ngừng nhận lỗi.
Đêm hôm đó, 23 giờ 30 phút. Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động. Ngay sau đó, cánh cửa sổ được một cánh tay mở ra. Hoắc Thời Khâm nhẹ nhàng bước vào.
Hắn bước đến gần cô, mỉm cười nói nhỏ. "Nhã Tịch! Em nghĩ có thể ngăn cản được anh sao?". Hắn vén những sợi tóc vương trên gương mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Mấy phút trôi qua, Nhã Tịch tỉnh dậy, cô mơ hồ nhìn thấy Hoắc Thời Khâm hôn lên khắp cơ thể không một mảnh vải của cô. Ảo giác sao? Hay là đang mơ.
Nhã Tịch dịu dịu mắt, không phải mơ, là thật. Hoắc Thời Khâm làm sao vào được phòng chứ? Chìa khóa phòng cô đã giữ hết rồi mà. Nhưng hình như cô đã quên mất, lúc trước, hắn vào phòng cô thế nào?
Nhã Tịch bật dậy nhưng bị Hoắc Thời Khâm dùng lực ép xuống giường. Hắn túm chặt lấy cổ tay cô đặt qua đầu. " Nhã Tịch! Anh muốn". Dứt câu, Hoắc Thời Khâm đặt bờ môi lên bờ môi cô, không cho cô bất kỳ cơ hội nào lên tiếng từ chối.
Nhã Tịch kháng cự một lúc, dần dần mất đi sức phản kháng. Hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng.
Thời gian trôi đi, Nhã Tịch nằm trong lòng tay Hoắc Thời Khâm, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
Hoắc Thời Khâm vén tóc cô về sau tai, mỉm cười hỏi. " Thích không?".
' Thích ". Nhã Tịch vui vẻ đáp.
Hoắc Thời Khâm nâng cằm cô lên, hôn nhẹ. "Thành thật lắm. Anh thích như vậy. Cũng muộn rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ ra nước ngoài một tuần
" Ra nước ngoài? Ra nước ngoài làm gì? ". Nhã Tịch chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi.
" Em quên thật sao? Tuần trăng mật của chúng ta".
Nhã Tịch nhướng mày, dường như đã nhận ra điều gì đó. Tuần trăng mật sao? Cô thực sự quên mất nó. " Em quên mất ".
Hoắc Thời Khâm mỉm cười dịu dàng, ôm cô vào lòng, nói. " Ngủ sớm đi ".
Em cũng muốn ngủ, nhưng mà không ngủ được ".
"Ồ, không ngủ được sao? Nếu đã không ngủ được, chúng ta có thể làm chuyện khác ". Hoắc Thời Khâm áp sát vào cô, giọng điệu trêu chọc.
Nhã Tịch nhanh tay đẩy hắn ra, vội vàng cất tiếng. " Không, em nói sai rồi, em rất buồn ngủ, em lập tức ngủ ". Dứt câu, cô lập tức nhắm mắt lại.
' Anh ấy là biến thái sao? Lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó, lời đồn bên ngoài nói anh ấy không thích gần gũi phụ nữ đều là giả cả".
Lời đồn không sai nhưng đó chỉ đối với những người phụ nữ khác, Nhã Tịch là ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.