Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch
Chương 57: Hoắc Thời Khâm Tức Giận
Khánh Linh
25/09/2024
Nói thì nói vậy. Nhưng Hoắc Thời Khâm làm sao có thể để người khác biết được chứ?
Nhã Tịch bước vào, đảo mắt nhìn xung quanh quán bar.
' Nhã Tịch! Ở đây ". Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nhã Tịch hướng theo tiếng gọi quen thuộc, Nam Cung Vũ Dao đang vui vẻ vẫy tay với cô. Nhã Tịch quay người, mỉm cười đi về phía Nam Cung Vũ Dao.
Nhã Tịch ngồi xuống ghế một cách tự nhiên, mỉm cười nhìn 3 người bạn thân. ' Xin lỗi, đếm muộn rồi ".
' Quy tắc cũ. Tự phạt 3 ly ". Bách Lý Phong cầm ly rượu, đưa về phía cô, nói.
Được ". Nhã Tịch vui vẻ cầm lấy ly rượu, một hơi uống cạn. Tửu lượng của Nhã Tịch không quá tốt cũng không quá kém. Hai ly rượu mà thôi, đối với cô không đáng là gì cả. (1)
Vừa uống hết 3 ly, cô đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, lập tức quay người lại quan sát, nhưng lại không có ai cả. Ảo giác sao?
Thời gian trôi qua 30 phút, trên bàn của mấy người đã đầy chai rượu rỗng lăn lóc khắp nơi.
' Nhã Tịch! Hôm nay cậu bị sao vậy? Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau rồi, vậy mà cậu uống ít quá ". Bách Lý Phong nhìn cô, gương mặt đã đỏ ửng, giọng nói khàn khàn, ngà ngà say. " Nào. Uống với mình một ly đi ". Bách Lý Phong cầm ly rượu, đưa về phía cô.
" A Phong! Mình không uống được đâu. Mình mà còn uống nữa, mình sẽ bị xử lý đấy ". Nhã Tịch đưa tay đẩy ly rượu quay lại về phía Bách Lý Phong. Cô rất muốn uống, nhưng cô không thể uống được. Cô đã hứa với Hoắc Thời Khâm rồi, nếu mà uống say, không biết hắn sẽ tức giận đến mức độ nào. Hơn nữa, cô đã hứa rồi cô nhất định sẽ làm được. Cô là người giữ chữ tín mà.
' Ai dám xử lý cậu? Mình giúp cậu xử lý kẻ đó". Bách Lý Phong cất tiếng nói.
Không cần đâu ". Nhã Tịch gượng cười đáp. " Người này, cậu không xử lý được đâu ". Nhã Tịch cúi thấp mắt, nhỏ giọng nói. Dĩ nhiên rồi, ở Nam Dương ai có thể xử lý được Hoắc Thời Khâm chứ?
'Người đẹp, không biết tôi có thể mời cô một ly không? ". Một đàn ông mặc chiếc áo khoác màu mè, mái tóc xanh lục, nhìn hắn là biết không phải là người đoàn hoàng gì. Người đàn ông cầm theo ly rượu đi đến gần Nhã Tịch, mỉm cười nói.
Nhã Tịch liếc nhìn người đàn ông rồi lập tức quay lại. " Các cậu đều say rồi, chúng ta về thôi ". Cô khẽ lay người Nam Cung Vũ Dao nói.
Người đàn ông nắm lấy ly rượu trên tay, gân xanh nổi lên vì tức giận. Hắn lớn từng này rồi, chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám lơ hắn, Nhã Tịch là người đầu tiên.
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng lại, đôi môi lại nở nụ cười. " Người đẹp, tôi rất thích cô, cô đi theo tôi đi, muốn cái gì tôi cũng cho cô ". Người đàn ông tự tin nói.
" Cút ". Nhã Tịch liếc nhìn người đàn ông, nhíu mày quát.
Người đàn ông nhăn mặt, nụ cười trên mỗi vụt tắt, hắn túm lấy tay cô. " Cho cô thể diện cô không cần. Nói cho cô biết, được Lăng Thiếu Triết tôi để ý là vinh hạnh của cô. Hôm nay tôi mới cô rồi. Cô không muốn cũng phải đi theo tôi ".
Lăng Thiếu Triết, Thiếu gia Lăng gia. Một tay ăn chơi nổi tiếng ở Nam Dương.
Nhã Tịch nhíu mày, cô hướng ánh mắt xuống cánh tay đang bị Lăng Thiếu Triết nắm lấy, trong đôi mắt hiện lên sự chán ghét. " Muốn chết ". Nhã Tịch cất tiếng.
Cô vừa dứt lời, Lăng Thiếu Triết bị cánh cánh tay đấm mạnh ngã văng sang một bên.
Nhã Tịch hướng mắt nhìn về phía cánh tay, đôi mắt cô mở to, sự bất ngờ hiện rõ trong đôi mắt. " Chú! ". Cô bất ngờ nói. Sao Hoắc Thời Khâm lại ở đây chứ? Không phải đồng ý với cô về rồi sao?
Hoắc Thời Khâm vươn tay vòng qua vai cô, kéo cô vào lòng.
Lăng Thiếu Triết đứng dậy, gân xanh nổi hết lên cánh tay và mặt. " Khốn khiếp. Dám đánh tao? Mày có biết tạo là ai không? ". Lăng Thiếu Triết hướng đôi mắt đầy sự tức giận về phía Hoắc Thời Khâm. " Hoắc... Hoắc Tổng! ". Sự tức giận trên gương mặt Lăng Thiếu Triết dần dần biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi.
Lăng Thiếu Triết đúng không? Người phụ nữ của tôi cũng muốn dành ". Hoắc Thời Khâm tức giận nói, trong đôi mắt kèm theo tia sát ý. Hắn nắm chặt tay lại thành nắm đấm, gân xanh hiện lên rõ rệt.
Hoắc Thời Khâm lúc này, thực sự muốn lập tức giết chết Lăng Thiếu Triết. Nhã Tịch là người hắn yêu, bây giờ lại có kẻ muốn cướp người hắn yêu trước mặt hắn, nếu trên tay hắn bây giờ có một khẩu súng, hắn sẽ không do dự mà bóp cò giết chết Lăng Thiếu Triết ngay lập tức. Đối với Hoắc Thời Khâm, Nhã Tịch là quan trọng nhất, không ai có thể cướp cô khỏi hẳn.
" Hoắc Tổng! Tôi thực sự không biết cô ấy là người phụ nữ của ngài, nếu biết có cho tôi 100 lá gan tôi cũng không dám có bất kỳ chủ ý gì. Hoắc Tổng! Tôi thực sự không cố ý, cầu xin ngài tha cho tôi ". Lăng Thiếu Triết run rẩy, vội vàng cất tiếng giải thích. Lăng Thiếu Triết hốt hoảng nói, cứ như sợ chậm một giây sẽ lập tức mất mạng vậy.
Nhã Tịch bước vào, đảo mắt nhìn xung quanh quán bar.
' Nhã Tịch! Ở đây ". Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nhã Tịch hướng theo tiếng gọi quen thuộc, Nam Cung Vũ Dao đang vui vẻ vẫy tay với cô. Nhã Tịch quay người, mỉm cười đi về phía Nam Cung Vũ Dao.
Nhã Tịch ngồi xuống ghế một cách tự nhiên, mỉm cười nhìn 3 người bạn thân. ' Xin lỗi, đếm muộn rồi ".
' Quy tắc cũ. Tự phạt 3 ly ". Bách Lý Phong cầm ly rượu, đưa về phía cô, nói.
Được ". Nhã Tịch vui vẻ cầm lấy ly rượu, một hơi uống cạn. Tửu lượng của Nhã Tịch không quá tốt cũng không quá kém. Hai ly rượu mà thôi, đối với cô không đáng là gì cả. (1)
Vừa uống hết 3 ly, cô đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, lập tức quay người lại quan sát, nhưng lại không có ai cả. Ảo giác sao?
Thời gian trôi qua 30 phút, trên bàn của mấy người đã đầy chai rượu rỗng lăn lóc khắp nơi.
' Nhã Tịch! Hôm nay cậu bị sao vậy? Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau rồi, vậy mà cậu uống ít quá ". Bách Lý Phong nhìn cô, gương mặt đã đỏ ửng, giọng nói khàn khàn, ngà ngà say. " Nào. Uống với mình một ly đi ". Bách Lý Phong cầm ly rượu, đưa về phía cô.
" A Phong! Mình không uống được đâu. Mình mà còn uống nữa, mình sẽ bị xử lý đấy ". Nhã Tịch đưa tay đẩy ly rượu quay lại về phía Bách Lý Phong. Cô rất muốn uống, nhưng cô không thể uống được. Cô đã hứa với Hoắc Thời Khâm rồi, nếu mà uống say, không biết hắn sẽ tức giận đến mức độ nào. Hơn nữa, cô đã hứa rồi cô nhất định sẽ làm được. Cô là người giữ chữ tín mà.
' Ai dám xử lý cậu? Mình giúp cậu xử lý kẻ đó". Bách Lý Phong cất tiếng nói.
Không cần đâu ". Nhã Tịch gượng cười đáp. " Người này, cậu không xử lý được đâu ". Nhã Tịch cúi thấp mắt, nhỏ giọng nói. Dĩ nhiên rồi, ở Nam Dương ai có thể xử lý được Hoắc Thời Khâm chứ?
'Người đẹp, không biết tôi có thể mời cô một ly không? ". Một đàn ông mặc chiếc áo khoác màu mè, mái tóc xanh lục, nhìn hắn là biết không phải là người đoàn hoàng gì. Người đàn ông cầm theo ly rượu đi đến gần Nhã Tịch, mỉm cười nói.
Nhã Tịch liếc nhìn người đàn ông rồi lập tức quay lại. " Các cậu đều say rồi, chúng ta về thôi ". Cô khẽ lay người Nam Cung Vũ Dao nói.
Người đàn ông nắm lấy ly rượu trên tay, gân xanh nổi lên vì tức giận. Hắn lớn từng này rồi, chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám lơ hắn, Nhã Tịch là người đầu tiên.
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng lại, đôi môi lại nở nụ cười. " Người đẹp, tôi rất thích cô, cô đi theo tôi đi, muốn cái gì tôi cũng cho cô ". Người đàn ông tự tin nói.
" Cút ". Nhã Tịch liếc nhìn người đàn ông, nhíu mày quát.
Người đàn ông nhăn mặt, nụ cười trên mỗi vụt tắt, hắn túm lấy tay cô. " Cho cô thể diện cô không cần. Nói cho cô biết, được Lăng Thiếu Triết tôi để ý là vinh hạnh của cô. Hôm nay tôi mới cô rồi. Cô không muốn cũng phải đi theo tôi ".
Lăng Thiếu Triết, Thiếu gia Lăng gia. Một tay ăn chơi nổi tiếng ở Nam Dương.
Nhã Tịch nhíu mày, cô hướng ánh mắt xuống cánh tay đang bị Lăng Thiếu Triết nắm lấy, trong đôi mắt hiện lên sự chán ghét. " Muốn chết ". Nhã Tịch cất tiếng.
Cô vừa dứt lời, Lăng Thiếu Triết bị cánh cánh tay đấm mạnh ngã văng sang một bên.
Nhã Tịch hướng mắt nhìn về phía cánh tay, đôi mắt cô mở to, sự bất ngờ hiện rõ trong đôi mắt. " Chú! ". Cô bất ngờ nói. Sao Hoắc Thời Khâm lại ở đây chứ? Không phải đồng ý với cô về rồi sao?
Hoắc Thời Khâm vươn tay vòng qua vai cô, kéo cô vào lòng.
Lăng Thiếu Triết đứng dậy, gân xanh nổi hết lên cánh tay và mặt. " Khốn khiếp. Dám đánh tao? Mày có biết tạo là ai không? ". Lăng Thiếu Triết hướng đôi mắt đầy sự tức giận về phía Hoắc Thời Khâm. " Hoắc... Hoắc Tổng! ". Sự tức giận trên gương mặt Lăng Thiếu Triết dần dần biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi.
Lăng Thiếu Triết đúng không? Người phụ nữ của tôi cũng muốn dành ". Hoắc Thời Khâm tức giận nói, trong đôi mắt kèm theo tia sát ý. Hắn nắm chặt tay lại thành nắm đấm, gân xanh hiện lên rõ rệt.
Hoắc Thời Khâm lúc này, thực sự muốn lập tức giết chết Lăng Thiếu Triết. Nhã Tịch là người hắn yêu, bây giờ lại có kẻ muốn cướp người hắn yêu trước mặt hắn, nếu trên tay hắn bây giờ có một khẩu súng, hắn sẽ không do dự mà bóp cò giết chết Lăng Thiếu Triết ngay lập tức. Đối với Hoắc Thời Khâm, Nhã Tịch là quan trọng nhất, không ai có thể cướp cô khỏi hẳn.
" Hoắc Tổng! Tôi thực sự không biết cô ấy là người phụ nữ của ngài, nếu biết có cho tôi 100 lá gan tôi cũng không dám có bất kỳ chủ ý gì. Hoắc Tổng! Tôi thực sự không cố ý, cầu xin ngài tha cho tôi ". Lăng Thiếu Triết run rẩy, vội vàng cất tiếng giải thích. Lăng Thiếu Triết hốt hoảng nói, cứ như sợ chậm một giây sẽ lập tức mất mạng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.