Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch
Chương 65: Mất Tích
Khánh Linh
11/10/2024
Chiều hôm đó, Hoắc Thời Khâm đưa Nhã Tịch về nhà.
Reng reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hoắc Thời Khâm nhìn Nhã Tịch rồi bước ra một góc nhấc máy. Trước đây không bao giờ có chuyện này cả.
" Thế nào rồi? ". Hoắc Thời Khâm lạnh lùng hỏi.
" Hoắc Tổng! Mất dấu rồi ". Tần Viêm đáp.
' Tiếp tục tìm ông ta, tôi không muốn thấy ông ta xuất hiện trước mặt tôi nữa ". Hoắc Thời Khâm nhíu mày, nói
" Vâng ".
Tút!
Cuộc gọi kết thúc. Hoắc Thời Khâm chuyển ánh mắt về phía Nhã Tịch, đôi môi khẽ cong lên, đi đến gần cô.
Tuy hắn đang cười nhưng Nhã Tịch có thể nhìn thấy vẻ khó chịu nấp sau nụ cười đó. Nhã Tịch khẽ cười đáp lại. Cô không hỏi, hắn không muốn nói cô cũng không ép.
Hoắc Thời Khâm đưa Nhã Tịch vào biệt thự.
' Tiểu Tịch! Chú có chuyện muốn nói với chú Tư cháu, cháu lên phòng trước đi ". Hoắc Thời Khâm nhìn cô, nói.
" Vâng ". Nhã Tịch gật đầu, đáp lại. Cô quay người, bước lên tầng. Cô không tò mò sao? Có. Nhưng Hoắc Thời Khâm muốn giấu, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giấu đi sự tò mò vào tận sâu trong đáy lòng mà thôi.
Hoắc Thời Khâm bước lên tầng, đi vào phòng của Đông Phương Tẫn.
Đông Phương Tẫn ngồi ở bàn làm việc, trên tay cầm một chiếc kính núp, cẩn thận quan sát ngọc ấn kỳ lân.
'Mày quan sát cái ấn ngọc đó cả ngày hôm nay? ". Hoắc Thời Khâm bước đến gần Đông Phương Tẫn, hỏi.
" Ừm ". Đông Phương Tẫn đáp, câu trả lời có lệ. Đúng là người mê ngọc, ngắm nhìn một khối ngọc cả ngày không biết chán.
Hoắc Thời Khâm thở dài, chân mày nhíu lại, dáng vẻ khó chịu hiện rõ. " Bỏ nó qua một bên đi, tao có chuyện muốn nói với mày ". Giọng nói nghiêm túc vang lên.
Mày cứ nói đi ". Đông Phương Tẫn thản nhiên đáp, tay vẫn cầm chiếc kính núp di chuyển khắp ấn ngọc, chăm chú quan sát.
" Hoắc Viễn trốn thoát rồi ". Hoắc Thời Khâm cất tiếng.
Đông Phương Tẫn khựng lại, chiếc kính núp trên tay lập tức đặt xuống bàn, nhìn Hoắc Thời Khâm với đôi mắt không thể tin được. "Sao ông ta trốn thoát được?".
" Tao cũng không biết, hôm nay tao và Tiểu Tịch gặp ông ta ở nhà hàng. Ông ta có vẻ nhắm vào Tiểu Tịch rồi ". Hoắc Thời Khâm lo lắng nói.
" Thời Khâm! Bây giờ mày tính thế nào? Với tính cách của ông ta sẽ không tha cho mày đâu ". Đông Phương Tẫn lo lắng hỏi. Đối với Đông Phương Tẫn mà nói, cái tên Hoắc Viễn này không có gì xa lạ cả. Tính cách của ông ta, Đông Phương Tẫn cũng hiểu được phần nào.
Năm xưa vì cứu Hoắc Thời Khâm, Hoắc Viễn bị Hoắc Thời chọc mù một bên mắt, bị giam giữ bao nhiêu năm. Bây giờ ông trở về, loại người có thù tất báo như ông ta, làm sao có thể bỏ qua cho Hoắc gia và Hoắc Thời Khâm được chứ.
" Tao chỉ lo cho Tiểu Tịch thôi. A Tẫn! Thời gian này, mày đừng để Tiểu Tịch ra ngoài, bảo vệ cô ấy giúp tao, Hoắc Viễn tạo sẽ giải quyết ông ta nhanh nhất có thể".
Được ". Đông Phương Tẫn gật đầu đồng ý.
Mấy ngày sau, Hoắc Thời Khâm như biến mất khỏi Nam Dương. Hắn làm gì? Ở đâu? Không ai biết được. Tung tích của hắn trở thành bí ẩn ở Nam Dương.
" Chú Tư! Đã mấy ngày rồi, không có chút tung tích gì của chú. Cháu gọi cho chú cũng không được. Chú Tư! Có khi nào chú gặp chuyện gì không? ". Nhã Tịch đi qua đi lại ở phòng khách, lo lắng nói. Không liên lạc được với Hoắc Thời Khâm khiến lòng cô như lửa đốt.
" Cháu đừng có đi lại nữa được không? Chóng mặt quá ". Đông Phương Tẫn thở dài bất lực đáp. " Cháu yên tâm đi, cậu ấy nhất định không sao ". Đông Phương Tẫn bình tĩnh trả lời. Bề ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho Hoắc Thời Khâm. Đã mấy ngày rồi, không có lấy một chút tin tức. Hoắc Viễn khó đối phó đến vậy sao?
Reng reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đông Phương Tẫn vội vàng nghe máy.
" Có tin tức gì không? ".
" Tẫn Tổng! Phát hiện xe của Hoắc Tổng ở chìm dưới một vùng biển ở phía Tây ". Giọng nói một người đàn ông vang lên, là người Đông Phương Tẫn sắp xếp âm thầm điều tra tung tích của Hoắc Thời Khâm.
" Thời Khâm thì sao? ". Đông Phương Tẫn nhăn mày, lo lắng hỏi.
"Không thấy Hoắc Tổng ".
Đông Phương Tẫn thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt giãn ra. " Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đó ". Đông Phương Tẫn tắt máy.
" Chú Tư! Thế nào rồi? Có phải có tin của chú không? ". Nhã Tịch nhìn Đông Phương Tẫn vội ánh mắt mong chờ hỏi. Cô rất mong có tin tức của Hoắc Thời Khâm, dù chỉ một chút thôi cũng được.
" Tìm thấy xe của Thời Khâm nhưng không thấy cậu ta ". Đông Phương Tẫn chuyển ánh mắt sang Nhã Tịch đáp. " Tiểu Tịch! Bây giờ cháu ngoan ngoãn ở nhà, chú đến đây xem thế nào? ".
" Chú Tư! Cháu đi cùng chú ". Nhã Tịch vội vàng nói. Cô muốn đi, cô không muốn chờ đợi trong vô vọng thế này.
" Tiểu Tịch! Bây giờ cháu ra ngoài rất nguy hiểm, cháu ở nhà đi ". Đông Phương Tẫn nghiêm túc đáp. Hoắc Viễn đã để ý đến Nhã Tịch, ngày nào chưa giải quyết ông ta thì ngày đó Nhã Tịch có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Bây giờ ở nhà là nơi an toàn nhất.
Đông Phương Tẫn đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Reng reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hoắc Thời Khâm nhìn Nhã Tịch rồi bước ra một góc nhấc máy. Trước đây không bao giờ có chuyện này cả.
" Thế nào rồi? ". Hoắc Thời Khâm lạnh lùng hỏi.
" Hoắc Tổng! Mất dấu rồi ". Tần Viêm đáp.
' Tiếp tục tìm ông ta, tôi không muốn thấy ông ta xuất hiện trước mặt tôi nữa ". Hoắc Thời Khâm nhíu mày, nói
" Vâng ".
Tút!
Cuộc gọi kết thúc. Hoắc Thời Khâm chuyển ánh mắt về phía Nhã Tịch, đôi môi khẽ cong lên, đi đến gần cô.
Tuy hắn đang cười nhưng Nhã Tịch có thể nhìn thấy vẻ khó chịu nấp sau nụ cười đó. Nhã Tịch khẽ cười đáp lại. Cô không hỏi, hắn không muốn nói cô cũng không ép.
Hoắc Thời Khâm đưa Nhã Tịch vào biệt thự.
' Tiểu Tịch! Chú có chuyện muốn nói với chú Tư cháu, cháu lên phòng trước đi ". Hoắc Thời Khâm nhìn cô, nói.
" Vâng ". Nhã Tịch gật đầu, đáp lại. Cô quay người, bước lên tầng. Cô không tò mò sao? Có. Nhưng Hoắc Thời Khâm muốn giấu, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giấu đi sự tò mò vào tận sâu trong đáy lòng mà thôi.
Hoắc Thời Khâm bước lên tầng, đi vào phòng của Đông Phương Tẫn.
Đông Phương Tẫn ngồi ở bàn làm việc, trên tay cầm một chiếc kính núp, cẩn thận quan sát ngọc ấn kỳ lân.
'Mày quan sát cái ấn ngọc đó cả ngày hôm nay? ". Hoắc Thời Khâm bước đến gần Đông Phương Tẫn, hỏi.
" Ừm ". Đông Phương Tẫn đáp, câu trả lời có lệ. Đúng là người mê ngọc, ngắm nhìn một khối ngọc cả ngày không biết chán.
Hoắc Thời Khâm thở dài, chân mày nhíu lại, dáng vẻ khó chịu hiện rõ. " Bỏ nó qua một bên đi, tao có chuyện muốn nói với mày ". Giọng nói nghiêm túc vang lên.
Mày cứ nói đi ". Đông Phương Tẫn thản nhiên đáp, tay vẫn cầm chiếc kính núp di chuyển khắp ấn ngọc, chăm chú quan sát.
" Hoắc Viễn trốn thoát rồi ". Hoắc Thời Khâm cất tiếng.
Đông Phương Tẫn khựng lại, chiếc kính núp trên tay lập tức đặt xuống bàn, nhìn Hoắc Thời Khâm với đôi mắt không thể tin được. "Sao ông ta trốn thoát được?".
" Tao cũng không biết, hôm nay tao và Tiểu Tịch gặp ông ta ở nhà hàng. Ông ta có vẻ nhắm vào Tiểu Tịch rồi ". Hoắc Thời Khâm lo lắng nói.
" Thời Khâm! Bây giờ mày tính thế nào? Với tính cách của ông ta sẽ không tha cho mày đâu ". Đông Phương Tẫn lo lắng hỏi. Đối với Đông Phương Tẫn mà nói, cái tên Hoắc Viễn này không có gì xa lạ cả. Tính cách của ông ta, Đông Phương Tẫn cũng hiểu được phần nào.
Năm xưa vì cứu Hoắc Thời Khâm, Hoắc Viễn bị Hoắc Thời chọc mù một bên mắt, bị giam giữ bao nhiêu năm. Bây giờ ông trở về, loại người có thù tất báo như ông ta, làm sao có thể bỏ qua cho Hoắc gia và Hoắc Thời Khâm được chứ.
" Tao chỉ lo cho Tiểu Tịch thôi. A Tẫn! Thời gian này, mày đừng để Tiểu Tịch ra ngoài, bảo vệ cô ấy giúp tao, Hoắc Viễn tạo sẽ giải quyết ông ta nhanh nhất có thể".
Được ". Đông Phương Tẫn gật đầu đồng ý.
Mấy ngày sau, Hoắc Thời Khâm như biến mất khỏi Nam Dương. Hắn làm gì? Ở đâu? Không ai biết được. Tung tích của hắn trở thành bí ẩn ở Nam Dương.
" Chú Tư! Đã mấy ngày rồi, không có chút tung tích gì của chú. Cháu gọi cho chú cũng không được. Chú Tư! Có khi nào chú gặp chuyện gì không? ". Nhã Tịch đi qua đi lại ở phòng khách, lo lắng nói. Không liên lạc được với Hoắc Thời Khâm khiến lòng cô như lửa đốt.
" Cháu đừng có đi lại nữa được không? Chóng mặt quá ". Đông Phương Tẫn thở dài bất lực đáp. " Cháu yên tâm đi, cậu ấy nhất định không sao ". Đông Phương Tẫn bình tĩnh trả lời. Bề ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho Hoắc Thời Khâm. Đã mấy ngày rồi, không có lấy một chút tin tức. Hoắc Viễn khó đối phó đến vậy sao?
Reng reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đông Phương Tẫn vội vàng nghe máy.
" Có tin tức gì không? ".
" Tẫn Tổng! Phát hiện xe của Hoắc Tổng ở chìm dưới một vùng biển ở phía Tây ". Giọng nói một người đàn ông vang lên, là người Đông Phương Tẫn sắp xếp âm thầm điều tra tung tích của Hoắc Thời Khâm.
" Thời Khâm thì sao? ". Đông Phương Tẫn nhăn mày, lo lắng hỏi.
"Không thấy Hoắc Tổng ".
Đông Phương Tẫn thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt giãn ra. " Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đó ". Đông Phương Tẫn tắt máy.
" Chú Tư! Thế nào rồi? Có phải có tin của chú không? ". Nhã Tịch nhìn Đông Phương Tẫn vội ánh mắt mong chờ hỏi. Cô rất mong có tin tức của Hoắc Thời Khâm, dù chỉ một chút thôi cũng được.
" Tìm thấy xe của Thời Khâm nhưng không thấy cậu ta ". Đông Phương Tẫn chuyển ánh mắt sang Nhã Tịch đáp. " Tiểu Tịch! Bây giờ cháu ngoan ngoãn ở nhà, chú đến đây xem thế nào? ".
" Chú Tư! Cháu đi cùng chú ". Nhã Tịch vội vàng nói. Cô muốn đi, cô không muốn chờ đợi trong vô vọng thế này.
" Tiểu Tịch! Bây giờ cháu ra ngoài rất nguy hiểm, cháu ở nhà đi ". Đông Phương Tẫn nghiêm túc đáp. Hoắc Viễn đã để ý đến Nhã Tịch, ngày nào chưa giải quyết ông ta thì ngày đó Nhã Tịch có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Bây giờ ở nhà là nơi an toàn nhất.
Đông Phương Tẫn đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.