Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch
Chương 54: Nghẹn
Khánh Linh
18/09/2024
1 tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua. Nhã Tịch tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái. Cô ngồi dậy, dịu mắt, nhìn ngó xung quanh, chân mày hơi nhướng lên. Cô không phải ngủ ở sofa sao? Sao bây giờ lại ngủ trên giường chứ?
Nhã Tịch đưa mắt, dừng lại trên người Hoắc Thời Khâm đang nghiêm túc làm việc ở phía xa, đôi môi cô bất chợt nở nụ cười. Cô biết rồi. Là Hoắc Thời Khâm đã đưa cô lên giường. Thật chu đáo mà. Nếu nói trên đời này có một người đàn ông, đẹp trai nhiều tiền, cưng chiều bạn gái lại còn chu đáo thì chắc chắn người đó là Hoắc Thời Khâm rồi. Thật là một người đàn ông hoàn hảo.
Nhã Tịch bước xuống giường, đeo đôi dép thỏ trắng bông mềm mại vào, chầm chậm bước đến phía sau Hoắc Thời Khâm.
Nhã Tịch bước đến phía sau Hoắc Thời Khâm nhưng hắn lại không hề phát giác, vì do quá tập trung làm việc sao? " Chú! ". Nhã Tịch vòng tay qua cổ Hoắc Thời Khâm, ôm chặt lấy hân, vui vẻ cất tiếng.
Hoắc Thời Khâm giật bắn mình, hắn quay lại nhìn Nhã Tịch với đôi mắt dịu dàng nói. " Dậy rồi à? ".
Vâng ". Nhã Tịch áp sát vào Hoắc Thời Khâm, hai má hai người chạm vào nhau, đáp.
" Đói chưa? ". Hoắc Thời Khâm nắm lấy cánh tay đang khoác trên cổ mình, hỏi.
Nhã Tịch gật đầu đáp lại. Đói cũng đúng thôi, bây giờ đã là 12 giờ trưa rồi mà.
Được rồi. Chúng ta xuống dùng bữa ". Hoắc Thời Khâm nói.
' Vâng ". Nhã Tịch liên tục gật đầu, cười tít mắt đáp. Bụng Nhã Tịch bây giờ đang sôi lên sùng sục, dạ dày không ngừng gáo thét, dùng bữa là điều cô mong muốn nhất lúc này.
Hoắc Thời Khâm nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Nhã Tịch, cùng cô bước xuống dưới phòng bếp.
Vừa đi đến cửa phòng bếp, một hương thơm nức mũi sộc thẳng vào mũi cô, không khỏi khiến cô tham lam hít một hơi một thật sâu.
" Thơm quá ". Nhã Tịch cất tiếng. Cô buông tay Hoắc Thời Khâm ra, chạy thật nhanh đến gần bàn ăn.
Các món ăn ngon nóng hổi được bày biện khắp bàn ăn, vịt quay, sườn nướng, cánh ngó sen, nấm sào thịt...Những món ăn bốc khói nghi ngút, hương thơm lan tỏa khắp nơi, không khỏi khiến người ta nhỏ nước miếng.
Nhã Tịch hí hửng ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa trên bàn, nhanh tay gắp từng miếng thức ăn đưa vào miệng. " Ngon quá đi ". Nhã Tịch cất tiếng tán thưởng.
Hoắc Thời Khâm nhìn cô, ánh mắt như đang nhìn một con mèo nhỏ ham ăn. Hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, cầm đũa liên tục gắp thức ăn vào bát cho cô. " Ăn từ từ thôi. Không có ai tranh với cháu đâu ". Hoắc Thời Khâm hơi nghiêm đầu, chống tay lên bàn, nhìn Nhã Tịch với vẻ mặt dịu dàng, nói.
Nhã Tịch bỏ ngoài tai những lời Hoắc Thời Khâm nói, cô liên tục đút thức ăn vào miệng, gương mặt hiện ra sự vui sướng.
Cô không ngừng đút thức ăn vào miệng, nhưng bỗng nhiên dừng lại, gương mặt trở nên khó coi. Cô đưa lên ngực, gương mặt bắt đầu trở nên nhăn nhó. Do ăn quá nhanh, cô bị nghẹn.
" Tiểu Tịch! Cháu sao vậy? ". Hoắc Thời Khâm lo lắng hỏi.
Nhã Tịch hướng ánh mắt về phía Hoắc Thời Khâm, cô muốn nói nhưng lại không thể nói ra được dù chỉ một chữ. Cô dùng tay không ngừng vỗ nhẹ trước ngực.
Nghẹn rồi ". Hoắc Thời Khâm cất tiếng. Hắn đã biết Nhã Tịch bị làm sao? Hắn vươn tay lấy cốc nước bên cạnh mình, đưa cho Nhã Tịch. "Uống đi ".
Nhã Tịch cầm lấy cốc nước, vội vàng uống. Cốc nước bây giờ giống như một cái phao cứu sinh đối với Nhã Tịch vậy. Có thể cứu sống cô.
Nhã Tịch uống nước, Hoắc Thời Khâm bên cạnh liền dùng tay vuốt nhẹ theo dọc sống lưng cô, giúp thức ăn dễ dàng xuống dạ dày.
Cạch!
Nhã Tịch đặt cốc nước trống không xuống bàn. " Phù! Cuối cùng cũng hết rồi, cứ ngỡ sắp chết rồi chứ? ". Nhã Tịch thở một hơi dài, nói gương mặt trở nên nhẹ nhõm.
' Đã nói cháu ăn từ từ thôi mà ". Hoắc Thời Khâm nhăn mặt, trong ánh mắt có tia tức giận. Hắn tức giận vì điều gì chứ? Vì Nhã Tịch không nghe lời hắn.
Hai tay Nhã Tịch đan vào nhau, hai ngón tay cái không ngừng xoay quanh nhau. Cô ngước lên nhìn Hoắc Thời Khâm, gương mặt hiện rõ sự hối lỗi. " Cháu xin lỗi ". Nhã Tịch nhỏ giọng cất tiếng.
" Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời đấy ". Hoắc Thời Khâm thở dài, nhẹ giọng đáp. Hắn rất muốn mắng Nhã Tịch, nhưng khi nhìn thấy gương mặt cô nhỏ nhắn, đáng yêu của cô, những lời mắng trong lòng không thể thốt ra được.
Rất nhiều lần rồi chứ không chỉ riêng lần này, hắn luôn bất lực trước Nhã Tịch. Muốn mắng, muốn nổi giận với cô nhưng đều không thể làm được. Nhã Tịch giống như khắc tinh của hắn vậy.
Hoắc Thời Khâm cầm lại đôi đũa, gắp thức ăn cho Nhã Tịch. " Ăn từ từ thôi ". Hoắc Thời Khâm căn dặn.
Nhã Tịch gật đầu, cô cầm đũa, từ từ ăn đồ ăn Hoắc Thời Khâm đã gắp cho. Lần này, cô ăn thật từ tốn, cẩn thận. Cô biết nếu còn không nghe lời, để nghẹn một lần nữa, Hoắc Thời Khâm chắc chắn sẽ tức giận.
Hoắc Thời Khâm múc một bát canh ngó sen đưa về phía cô. " Uống chút canh đi ". Hoắc Thời Khâm nói.
Nhã Tịch cầm lấy bát canh, múc từng muỗng từng muỗng đưa vào miệng.
Nhã Tịch đưa mắt, dừng lại trên người Hoắc Thời Khâm đang nghiêm túc làm việc ở phía xa, đôi môi cô bất chợt nở nụ cười. Cô biết rồi. Là Hoắc Thời Khâm đã đưa cô lên giường. Thật chu đáo mà. Nếu nói trên đời này có một người đàn ông, đẹp trai nhiều tiền, cưng chiều bạn gái lại còn chu đáo thì chắc chắn người đó là Hoắc Thời Khâm rồi. Thật là một người đàn ông hoàn hảo.
Nhã Tịch bước xuống giường, đeo đôi dép thỏ trắng bông mềm mại vào, chầm chậm bước đến phía sau Hoắc Thời Khâm.
Nhã Tịch bước đến phía sau Hoắc Thời Khâm nhưng hắn lại không hề phát giác, vì do quá tập trung làm việc sao? " Chú! ". Nhã Tịch vòng tay qua cổ Hoắc Thời Khâm, ôm chặt lấy hân, vui vẻ cất tiếng.
Hoắc Thời Khâm giật bắn mình, hắn quay lại nhìn Nhã Tịch với đôi mắt dịu dàng nói. " Dậy rồi à? ".
Vâng ". Nhã Tịch áp sát vào Hoắc Thời Khâm, hai má hai người chạm vào nhau, đáp.
" Đói chưa? ". Hoắc Thời Khâm nắm lấy cánh tay đang khoác trên cổ mình, hỏi.
Nhã Tịch gật đầu đáp lại. Đói cũng đúng thôi, bây giờ đã là 12 giờ trưa rồi mà.
Được rồi. Chúng ta xuống dùng bữa ". Hoắc Thời Khâm nói.
' Vâng ". Nhã Tịch liên tục gật đầu, cười tít mắt đáp. Bụng Nhã Tịch bây giờ đang sôi lên sùng sục, dạ dày không ngừng gáo thét, dùng bữa là điều cô mong muốn nhất lúc này.
Hoắc Thời Khâm nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Nhã Tịch, cùng cô bước xuống dưới phòng bếp.
Vừa đi đến cửa phòng bếp, một hương thơm nức mũi sộc thẳng vào mũi cô, không khỏi khiến cô tham lam hít một hơi một thật sâu.
" Thơm quá ". Nhã Tịch cất tiếng. Cô buông tay Hoắc Thời Khâm ra, chạy thật nhanh đến gần bàn ăn.
Các món ăn ngon nóng hổi được bày biện khắp bàn ăn, vịt quay, sườn nướng, cánh ngó sen, nấm sào thịt...Những món ăn bốc khói nghi ngút, hương thơm lan tỏa khắp nơi, không khỏi khiến người ta nhỏ nước miếng.
Nhã Tịch hí hửng ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa trên bàn, nhanh tay gắp từng miếng thức ăn đưa vào miệng. " Ngon quá đi ". Nhã Tịch cất tiếng tán thưởng.
Hoắc Thời Khâm nhìn cô, ánh mắt như đang nhìn một con mèo nhỏ ham ăn. Hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, cầm đũa liên tục gắp thức ăn vào bát cho cô. " Ăn từ từ thôi. Không có ai tranh với cháu đâu ". Hoắc Thời Khâm hơi nghiêm đầu, chống tay lên bàn, nhìn Nhã Tịch với vẻ mặt dịu dàng, nói.
Nhã Tịch bỏ ngoài tai những lời Hoắc Thời Khâm nói, cô liên tục đút thức ăn vào miệng, gương mặt hiện ra sự vui sướng.
Cô không ngừng đút thức ăn vào miệng, nhưng bỗng nhiên dừng lại, gương mặt trở nên khó coi. Cô đưa lên ngực, gương mặt bắt đầu trở nên nhăn nhó. Do ăn quá nhanh, cô bị nghẹn.
" Tiểu Tịch! Cháu sao vậy? ". Hoắc Thời Khâm lo lắng hỏi.
Nhã Tịch hướng ánh mắt về phía Hoắc Thời Khâm, cô muốn nói nhưng lại không thể nói ra được dù chỉ một chữ. Cô dùng tay không ngừng vỗ nhẹ trước ngực.
Nghẹn rồi ". Hoắc Thời Khâm cất tiếng. Hắn đã biết Nhã Tịch bị làm sao? Hắn vươn tay lấy cốc nước bên cạnh mình, đưa cho Nhã Tịch. "Uống đi ".
Nhã Tịch cầm lấy cốc nước, vội vàng uống. Cốc nước bây giờ giống như một cái phao cứu sinh đối với Nhã Tịch vậy. Có thể cứu sống cô.
Nhã Tịch uống nước, Hoắc Thời Khâm bên cạnh liền dùng tay vuốt nhẹ theo dọc sống lưng cô, giúp thức ăn dễ dàng xuống dạ dày.
Cạch!
Nhã Tịch đặt cốc nước trống không xuống bàn. " Phù! Cuối cùng cũng hết rồi, cứ ngỡ sắp chết rồi chứ? ". Nhã Tịch thở một hơi dài, nói gương mặt trở nên nhẹ nhõm.
' Đã nói cháu ăn từ từ thôi mà ". Hoắc Thời Khâm nhăn mặt, trong ánh mắt có tia tức giận. Hắn tức giận vì điều gì chứ? Vì Nhã Tịch không nghe lời hắn.
Hai tay Nhã Tịch đan vào nhau, hai ngón tay cái không ngừng xoay quanh nhau. Cô ngước lên nhìn Hoắc Thời Khâm, gương mặt hiện rõ sự hối lỗi. " Cháu xin lỗi ". Nhã Tịch nhỏ giọng cất tiếng.
" Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời đấy ". Hoắc Thời Khâm thở dài, nhẹ giọng đáp. Hắn rất muốn mắng Nhã Tịch, nhưng khi nhìn thấy gương mặt cô nhỏ nhắn, đáng yêu của cô, những lời mắng trong lòng không thể thốt ra được.
Rất nhiều lần rồi chứ không chỉ riêng lần này, hắn luôn bất lực trước Nhã Tịch. Muốn mắng, muốn nổi giận với cô nhưng đều không thể làm được. Nhã Tịch giống như khắc tinh của hắn vậy.
Hoắc Thời Khâm cầm lại đôi đũa, gắp thức ăn cho Nhã Tịch. " Ăn từ từ thôi ". Hoắc Thời Khâm căn dặn.
Nhã Tịch gật đầu, cô cầm đũa, từ từ ăn đồ ăn Hoắc Thời Khâm đã gắp cho. Lần này, cô ăn thật từ tốn, cẩn thận. Cô biết nếu còn không nghe lời, để nghẹn một lần nữa, Hoắc Thời Khâm chắc chắn sẽ tức giận.
Hoắc Thời Khâm múc một bát canh ngó sen đưa về phía cô. " Uống chút canh đi ". Hoắc Thời Khâm nói.
Nhã Tịch cầm lấy bát canh, múc từng muỗng từng muỗng đưa vào miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.