Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 63: Tha Thứ Cho Hoắc Thời Khâm

Khánh Linh

08/10/2024

Không còn sớm nữa, ngủ thôi ". Hoắc Thời Khâm ôm Nhã Tịch vào lòng rồi nằm xuống giường.

Nhã Tịch nằm trong lòng Hoắc Thời Khâm, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Nhưng rất nhanh hơi ấm từ lòng ngực của hắn khiến đôi mắt cô dần nhíu lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, ánh sáng chiếu lên gương mặt xinh đẹp diễm lệ của cô khiến cô giật mình tỉnh giấc, cô vô thức nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Hoắc Thời Khâm nhưng căn phòng hoàn toàn trống rỗng. " Chú đi rồi". Nhã Tịch thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Hoắc Thời Khâm đi từ lúc nào chứ? 5 giờ sáng, trời tờ mờ sáng, Hoắc Thời Khâm theo con đường cũ, rời khỏi biệt thự mà không một ai hay biết. Thật buồn cười mà, đường đường là chủ của một tập đoàn lớn như Hoắc thị, vậy mà giống như một kẻ trộm, trèo qua cửa sổ nhà người khác.

Nhã Tịch cũng thật là đặc biệt, từ khi Hoắc Thời Khâm quen biết cô. Những việc hắn cả đời không bao giờ làm cũng chưa từng nghĩ sẽ làm, thì đều làm cả.

Nhã Tịch bước xuống giường, vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi bước xuống dưới nhà.

Nhã Tịch bước vào phòng bếp, cô nhướng mày, đôi mắt mở to, trong đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên. " Chú Tư! Giờ này sao chú còn ở đây? Không đến tập đoàn sao ạ? ". Nhã Tịch bước đến gần Đông Phương Tẫn, hỏi.

" Thời gian này không có việc gì quan trọng, chú làm việc ở nhà ". Đông Phương Tẫn nhìn Nhã Tịch, đáp.

" Vâng ". Nhã Tịch mỉm cười. Cô hiểu rồi, không phải không có việc gì quan trọng mà là Đông Phương Tẫn đang muốn canh trừng Nhã Tịch mà thôi. Canh trừng được sao? Dĩ nhiên là không. Canh phòng tầng tầng lớp lớp như vậy rồi, nhưng Hoắc Thời Khâm vẫn vào được đấy thôi.

Mấy ngày sau, Đông Phương Tẫn vẫn ở nhà canh trừng Nhã Tịch, mỗi lần Hoắc Thời Khâm đến đều bị Đông Phương Tẫn đuổi ra khỏi nhà.

Ban ngày thì Hoắc Thời Khâm không vào được, nhưng đêm nào, đúng giờ đến phòng của Nhã Tịch. Sự canh trừng của Đông Phương Tẫn, không là gì đối với Hoắc Thời Khâm.



Phòng khách biệt thự của Đông Phương Tẫn.

' Chú Tư! Chú cũng biết sai rồi mà. Chú tha lỗi cho chú ấy đi ". Nhã Tịch nắm lấy cánh tay Đông Phương Tẫn, lắc nhẹ nói.

Đã mấy ngày rồi, mối quan hệ của hai người đàn ông luôn trong trạng thái căng thẳng. Người khó xử, mệt mỏi nhất là Nhã Tịch. Là người đứng giữa đâu mấy dễ chịu chứ? Một bên là chồng sắp cưới, một bên là người chú đã nuôi mình từ nhỏ.

Không ". Đông Phương Tẫn dứt khoát đáp.

" Chú Tư! Coi như cháu xin chú đấy ". Nhã Tịch nũng nịu nói tiếp.

'Không. Trừ khi hắn thành ý đến đây xin lỗi chú, nếu không đừng hòng bước nửa bước vào nhà này ".

" Chú Tư! ". Nhã Tịch nhẹ nhàng nói.

'Được thôi, tao sẽ thành tâm xin lỗi mày ". Hoắc Thời Khâm bước vào, trên tay cầm túi quà trước đó. Hoắc Thời Khâm bước đến gần Đông Phương Tẫn, đưa chiếc túi về phía Đông Phương Tẫn. " Mở ra xem đi, xem có đủ thành ý không? ". Hoắc Thời Khâm cười nhẹ, nói.

Đông Phương Tẫn nghi hoặc cầm lấy túi quà, mở ra. Đôi mắt Đông Phương Tẫn mở to, sự bất ngờ hiện rõ trên gương mặt. Đông Phương Tẫn cầm lấy một món đồ trong túi ra. Bên trong là một ấn ngọc hình kỳ lân màu xanh thẫm. " Mày thực sự tặng nó cho tao? ". Đông Phương Tẫn ngước nhìn Hoắc Thời Khâm, hỏi.

Ấn + ngọc kỳ lân này là đồ cổ sưu tầm mà Hoắc Thời Khâm thích nhất, trên thế giới cũng chỉ có một cái, có tiền cũng không mua được.



' Thời Khâm! Nó không phải là bảo bối của mày sao? ". Đông Phương Tẫn hỏi.

Hoắc Thời Khâm cười nhẹ, hắn ngồi xuống bên cạnh Nhã Tịch, vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng. " Tao lấy bảo bối của tao đổi lấy bảo bối của mày, công bằng. Hoắc Thời Khâm nhìn cô mỉm cười nói. " Hơn nữa, bây giờ Tiểu Tịch mới là bảo bối của tao ".

Nhã Tịch mỉm cười đầy hạnh phúc. Cô bây giờ ở trong tim Hoắc Thời Khâm là người quan trọng nhất. Không thứ gì có thể so được.

Hoắc Thời Khâm chuyển ánh mắt về phía Đông Phương Tẫn, hỏi. " Quà này đã đủ thành ý chưa?".

Đông Phương Tẫn mỉm cười, trên gương mặt đầy sự hài lòng. " Ừm. Tạo tha thứ cho mày đấy ". Đông Phương Tẫn vui vẻ đáp.

Hoắc Thời Khâm khẽ cười. Hắn đã biết trước được kết quả. Cũng đúng, hắn nhắm vào sở thích của Đông Phương Tẫn mà. Đối với một người mê ngọc như Đông Phương Tẫn, ấn ngọc quý hiếm vô giá này làm sao có thể cưỡng lại được.

' A Tẫn! Tao muốn đưa Tiểu Tịch ra ngoài, được chứ? ". Hoắc Thời Khâm kiêu ngạo hỏi. Đông Phương Tẫn có thể từ chối sao? Làm sao có thể chứ?

'Được ". Đông Phương Tẫn gật đầu, đồng ý. Đông Phương Tẫn bây giờ có lý do nào để ngăn cản chứ?

Hoắc Thời Khâm nhìn cô. " Chúng ta ra ngoài thôi, chú đưa cháu đi chơi ".

Nhã Tịch vui vẻ liên tục gật đầu, đôi mắt cô sáng lên như sao. " Vâng". Đã mấy ngày rồi cô không được ra khỏi nhà, cô đã sắp chán chết rồi. " Chú Tư! Cháu đi đây ". Nhã Tịch chuyển ánh mắt về phía Đông Phương Tẫn nói.

Hoắc Thời Khâm khoác tay lên vai cô, đưa cô rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook