Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch
Chương 76: Tự Tìm Đường Chết
Khánh Linh
10/11/2024
30 phút sau, một chiếc xe Rolls Royce màu bạch kim từ từ tiến vào Lăng gia. Chiếc Rolls Royce màu bạch kim?
Không phải trước đây đã hỏng rồi sao? Phải, đúng là đã bị hỏng, Hoắc Thời Khâm đã cho người đưa đến đi tiêu hủy. Vì thích chiếc xe đó, Hoắc Thời Khâm đã đặt làm một chiếc xe tương tự.
"Đến rồi". Lăng Trạch hướng ánh mắt theo chiếc Rolls Royce màu bạch kim từ cổng cho đến khi chiếc xe dừng hắn.
Lăng Trạch vui vẻ bước đến gần chiếc xe, cẩn thận mở cửa xe. Ông ta lúc này không có chút dáng vẻ nào của một gia chủ Lăng gia, mà giống một kẻ thấp hèn, nịnh nọt.
Hoắc Thời Khâm nắm lấy tay cô, bước xuống xe. Hai người vừa bước xuống, những ánh đèn flash liên tục nhấp nháy. Họ đang cố gắng từng giây từng phút để chụp được những khoảng khắc của hai người.
" Hoắc Tổng! Hoắc Phu nhân! Lăng gia chúng tôi thật quá vinh hạnh khi hai vị đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của tôi ". Lăng Trạch nở nụ cười tươi, nói. (2)
Hoắc Thời Khâm lạnh lùng nhìn Lăng Trạch, im lặng không nói gì. Sự im lặng tưởng chừng như bình thường này lại khiến Lăng Trạch cảm thấy sự áp bách lạ thường. Nhưng lạ ở chỗ nào thì ngay cả ông ta cũng không biết.
" Hoắc Tổng! Hoắc Phu nhân! Mời hai vị vào ". Lăng Trạch cố gắng giữ nụ cười tươi trên môi, cánh tay hướng tay vào phía biệt thự nói. Ông ta thật giống như một nhân viên mời khách của một hàng hàng, khách sạn nào đó.
" Được ". Nhã Tịch nhìn Lăng Trạch đầy ẩn ý, rồi cùng Hoắc Thời Khâm bước vào trong.
Lăng Trạch ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hai người, ánh mắt không hiểu gì. Ánh mắt của Nhã Tịch là có ý gì?
Ông ta hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Lăng Trạch khẽ lắc đầu, nghĩ rằng bản thân đã nghĩ nhiều. " Điều tra ra kẻ đã hại A Triết chưa? ". Lăng Trạch liếc nhìn quản gia, cất tiếng hỏi.
" Vẫn chưa ạ ". Quản gia lắc đầu, đáp.
" Nhất định phải tìm ra hắn, tôi phải lột da hắn, dám làm hại đứa con duy nhất của tôi, tên này đáng chết ngàn vạn lần ". Lăng Trạch lộ ra ánh mắt độc ác nói. Nhưng ông ta đâu có biết, người mà ông ta đang tìm kiếm, ban nãy đã ở trước mặt ông ta, ông ta còn cung kính trước người đó.
Bên trong bữa tiệc, ánh đèn rực rỡ, người người trò chuyện vui vẻ, những nhân vật tiếng tăm ở Nam Dương đều có mặt đầy đủ.
Nhã Tịch khoác tay Hoắc Thời Khâm bước vào, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía hai người, không khí nhộn nhịp lập tức trở nên im lặng.
Những nhân vật có tiếng tăm, dáng vẻ cao ngạo lập tức nở nụ cười tươi bước đến gần hai người, giọng điệu lấy
lòng.
Mục đích của bọn họ đến đây đều là vì để gặp được Hoắc Thời Khâm, gặp được hắn là điều rất khó khăn, bây giờ cơ hội hiếm có như vậy, làm sao có thể bỏ lỡ.
Hoắc Thời Khâm nhìn đám người, trừng một cái, đám người lập tức im lặng, đứng ngây ngắn xếp thành hai hàng tránh đường cho hai người.
Nhã Tịch mỉm cười nhẹ nhìn Hoắc Thời Khâm. Đối với người khác hắn luôn tỏ ra lạnh lùng, đáng sợ, nhưng trước mặt cô, hắn luôn thu lại nanh vuốt, luôn dành sự dịu dàng ít ỏi của cả cuộc đời hắn cho cô.
Hai người đi đến một chiếc ghế sofa gần đó, ngồi xuống.
Mọi người xung quanh không ai dám nói một câu nào, chỉ im lặng đứng ngay ngắn xung quanh. Không khí lúc này giống như đang tham dự một cuộc họp lớn quan trọng vậy.
2 phút sau, Lăng Trạch cùng quản gia bức vào, ông ta bước đến trước mặt Hoắc Thời Khâm và Nhã Tịch, nụ cười tươi vẫn giữ trên môi, nói. " Hoắc Tổng! Hoắc Phu nhân! Hai vị có muốn dùng gì không ạ? ".
"Không cần đâu ". Nhã Tịch mỉm cười đáp. " À! Tôi nghe nói ông có người con trai đúng không? Sao không thấy vậy? ". Nhã Tịch chuyển ánh mắt nhìn xung quanh.
" Con trai tôi thật vinh hạnh khi được Hoắc Phu nhân nhớ đến, nhưng mà nó có chút không khỏẻ nên không tiện xuống đây ".
"Ô, vậy sao? ". Nhã Tịch cười nhẹ, giọng điệu đầy ẩn ý.
Lăng Trạch cười gượng, liếc nhìn quản gia ra lệnh điều gì đó.
Quản gia khẽ gật đầu rồi lập tức quay người rời đi.
Dù không nói, nhưng Nhã Tịch có thể đoán được ông ta muốn làm gì? Cô mỉm cười, đôi mắt tràn đầy thích thú chờ đợi Lăng Triết xuất hiện.
Chưa đầy 5 phút, Lăng Triết cùng quản gia xuất hiện. Hắn ta vừa nhìn thấy hai người, cơn lửa giận trong người lập tức bùng nổ. Hắn ta bước đến trước mặt hai người, tức giận cất tiếng. " Là chúng mày. Hay lắm, tao tìm chúng mày lâu lắm rồi, bây giờ chúng mày tự mình đưa tới cửa ".
Ánh mắt mọi người hướng về phía Lăng Triết, lời thì thầm bàn tán bắt đầu vang lên không ngừng.
"Lăng Triết này chán sống rồi sao? Lại dám ăn nói như vậy với Hoắc Tổng với Hoắc Phu nhân "
" Day la che Lang gia ton tai qua lau roi sao? ".
" Đúng là tự tìm đường chết mà ".
" Lần này Lăng gia tiêu đời rồi ".
Lăng Trạch nhìn hai người, ánh mắt lộ rõ sự sợ sệt rồi chuyển sang Lăng Triết, quát lớn. " Tên ngu này! Mày câm miệng ngay cho tao ".
Không phải trước đây đã hỏng rồi sao? Phải, đúng là đã bị hỏng, Hoắc Thời Khâm đã cho người đưa đến đi tiêu hủy. Vì thích chiếc xe đó, Hoắc Thời Khâm đã đặt làm một chiếc xe tương tự.
"Đến rồi". Lăng Trạch hướng ánh mắt theo chiếc Rolls Royce màu bạch kim từ cổng cho đến khi chiếc xe dừng hắn.
Lăng Trạch vui vẻ bước đến gần chiếc xe, cẩn thận mở cửa xe. Ông ta lúc này không có chút dáng vẻ nào của một gia chủ Lăng gia, mà giống một kẻ thấp hèn, nịnh nọt.
Hoắc Thời Khâm nắm lấy tay cô, bước xuống xe. Hai người vừa bước xuống, những ánh đèn flash liên tục nhấp nháy. Họ đang cố gắng từng giây từng phút để chụp được những khoảng khắc của hai người.
" Hoắc Tổng! Hoắc Phu nhân! Lăng gia chúng tôi thật quá vinh hạnh khi hai vị đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của tôi ". Lăng Trạch nở nụ cười tươi, nói. (2)
Hoắc Thời Khâm lạnh lùng nhìn Lăng Trạch, im lặng không nói gì. Sự im lặng tưởng chừng như bình thường này lại khiến Lăng Trạch cảm thấy sự áp bách lạ thường. Nhưng lạ ở chỗ nào thì ngay cả ông ta cũng không biết.
" Hoắc Tổng! Hoắc Phu nhân! Mời hai vị vào ". Lăng Trạch cố gắng giữ nụ cười tươi trên môi, cánh tay hướng tay vào phía biệt thự nói. Ông ta thật giống như một nhân viên mời khách của một hàng hàng, khách sạn nào đó.
" Được ". Nhã Tịch nhìn Lăng Trạch đầy ẩn ý, rồi cùng Hoắc Thời Khâm bước vào trong.
Lăng Trạch ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hai người, ánh mắt không hiểu gì. Ánh mắt của Nhã Tịch là có ý gì?
Ông ta hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Lăng Trạch khẽ lắc đầu, nghĩ rằng bản thân đã nghĩ nhiều. " Điều tra ra kẻ đã hại A Triết chưa? ". Lăng Trạch liếc nhìn quản gia, cất tiếng hỏi.
" Vẫn chưa ạ ". Quản gia lắc đầu, đáp.
" Nhất định phải tìm ra hắn, tôi phải lột da hắn, dám làm hại đứa con duy nhất của tôi, tên này đáng chết ngàn vạn lần ". Lăng Trạch lộ ra ánh mắt độc ác nói. Nhưng ông ta đâu có biết, người mà ông ta đang tìm kiếm, ban nãy đã ở trước mặt ông ta, ông ta còn cung kính trước người đó.
Bên trong bữa tiệc, ánh đèn rực rỡ, người người trò chuyện vui vẻ, những nhân vật tiếng tăm ở Nam Dương đều có mặt đầy đủ.
Nhã Tịch khoác tay Hoắc Thời Khâm bước vào, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía hai người, không khí nhộn nhịp lập tức trở nên im lặng.
Những nhân vật có tiếng tăm, dáng vẻ cao ngạo lập tức nở nụ cười tươi bước đến gần hai người, giọng điệu lấy
lòng.
Mục đích của bọn họ đến đây đều là vì để gặp được Hoắc Thời Khâm, gặp được hắn là điều rất khó khăn, bây giờ cơ hội hiếm có như vậy, làm sao có thể bỏ lỡ.
Hoắc Thời Khâm nhìn đám người, trừng một cái, đám người lập tức im lặng, đứng ngây ngắn xếp thành hai hàng tránh đường cho hai người.
Nhã Tịch mỉm cười nhẹ nhìn Hoắc Thời Khâm. Đối với người khác hắn luôn tỏ ra lạnh lùng, đáng sợ, nhưng trước mặt cô, hắn luôn thu lại nanh vuốt, luôn dành sự dịu dàng ít ỏi của cả cuộc đời hắn cho cô.
Hai người đi đến một chiếc ghế sofa gần đó, ngồi xuống.
Mọi người xung quanh không ai dám nói một câu nào, chỉ im lặng đứng ngay ngắn xung quanh. Không khí lúc này giống như đang tham dự một cuộc họp lớn quan trọng vậy.
2 phút sau, Lăng Trạch cùng quản gia bức vào, ông ta bước đến trước mặt Hoắc Thời Khâm và Nhã Tịch, nụ cười tươi vẫn giữ trên môi, nói. " Hoắc Tổng! Hoắc Phu nhân! Hai vị có muốn dùng gì không ạ? ".
"Không cần đâu ". Nhã Tịch mỉm cười đáp. " À! Tôi nghe nói ông có người con trai đúng không? Sao không thấy vậy? ". Nhã Tịch chuyển ánh mắt nhìn xung quanh.
" Con trai tôi thật vinh hạnh khi được Hoắc Phu nhân nhớ đến, nhưng mà nó có chút không khỏẻ nên không tiện xuống đây ".
"Ô, vậy sao? ". Nhã Tịch cười nhẹ, giọng điệu đầy ẩn ý.
Lăng Trạch cười gượng, liếc nhìn quản gia ra lệnh điều gì đó.
Quản gia khẽ gật đầu rồi lập tức quay người rời đi.
Dù không nói, nhưng Nhã Tịch có thể đoán được ông ta muốn làm gì? Cô mỉm cười, đôi mắt tràn đầy thích thú chờ đợi Lăng Triết xuất hiện.
Chưa đầy 5 phút, Lăng Triết cùng quản gia xuất hiện. Hắn ta vừa nhìn thấy hai người, cơn lửa giận trong người lập tức bùng nổ. Hắn ta bước đến trước mặt hai người, tức giận cất tiếng. " Là chúng mày. Hay lắm, tao tìm chúng mày lâu lắm rồi, bây giờ chúng mày tự mình đưa tới cửa ".
Ánh mắt mọi người hướng về phía Lăng Triết, lời thì thầm bàn tán bắt đầu vang lên không ngừng.
"Lăng Triết này chán sống rồi sao? Lại dám ăn nói như vậy với Hoắc Tổng với Hoắc Phu nhân "
" Day la che Lang gia ton tai qua lau roi sao? ".
" Đúng là tự tìm đường chết mà ".
" Lần này Lăng gia tiêu đời rồi ".
Lăng Trạch nhìn hai người, ánh mắt lộ rõ sự sợ sệt rồi chuyển sang Lăng Triết, quát lớn. " Tên ngu này! Mày câm miệng ngay cho tao ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.