Chương 101
Cá Nhỏ
08/08/2020
Cô vừa nói, thừa tướng, các vu sư nào dám không theo?
Vào lúc này nếu ai dám đắc tội với cô thì chỉ sợ sẽ trở thành kẻ địch của toàn dân, dẫn đến nỗi căm giận chung!
Vài chục người ở gần đó nhất đều tự giác lùi về sau hơn chục bước...
Như Ý tiếp tục nói: "Cách xa một chút! Xa hơn nữa! Các ngươi lại gần như vậy thì có thể dính chút khí tiên sao? Cách xa hơn nữa! Này, ngươi nhìn gì? Nhìn ai? Nói ngươi đó! Còn có ngươi! Ngươi! Toàn bộ các ngươi đều đứng xa ra!"
"Các ngươi có nghe thấy hay không? Tất cả mọi người đều lùi về sau!"
Bạo quân lạnh lùng quát.
Hoàng đế vừa mở miệng nói thì đương nhiên không còn ai dám không nghe theo?
Người nào người nấy đều liều mạng lui về sau, lui đến hẳn cuối cùng. Bởi thế ở giữa lộ ra một khoảng không gian trống rất lớn. Một đám người ở cuối giống như bị dán ở trên tường vậy.
Đường Bắc Cương nói: "Giả thần giả quỷ! Bây giờ cũng nên bắt đầu rồi chứ?"
"Được!"
Như Ý gật gật đầu. Ngay sau đó đôi tay nhỏ bé khéo léo mở đỉnh của hộp thần, không tốn một chút hơi sức nào.
Hộp sắt màu đen được gia công đặc biệt sau một trăm ba mươi năm bặt vô âm tín.
Hôm nay...
Trước mặt hoàng đế vương triều Thiến Tống, đại thần, vu sư và hàng nghìn binh sĩ cuối cùng cũng được mở ra một lần nữa!
Trên khuôn mặt của bạo quân lần này không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa, không thể tin tưởng mà thầm đoán: "Nàng? Nàng thật sự có thể mở hộp thần? Đây... đây sao có thể?"
Vu sư gấp gáp hỏi: "Bên trong có gì vậy?"
Tất cả mọi người vì đứng ở quá xa nên căn bản không thể nhìn rõ trong hộp có gì.
Vu sư hỏi như vậy.
Tất cả mọi người đều tỉnh lại từ trong kinh ngạc, toàn bộ tò mò nhìn Như Ý...
Trong hộp thần đến cuối cùng có gì?
Người nào cũng muốn biết!
Bí mật của hộp thần đã kéo dài hơn trăm năm rồi!
Qua nhiều triều đại, đều do hoàng đế tự mình thờ cúng hộp thần. Nhưng từ trước đến nay lại không có một hoàng đế nào đủ khả năng giải câu đố về hộp thần!
Như Ý cố ý chỉ mở hộp thần một nửa, rồi đưa một tay vào mò. Nàng mò được một vật, nói: "Các ngươi muốn biết trong hộp thần cuối cùng có gì? Chính là cái này! Các người biết không?"
Trong tay nàng cầm một bộ đồ tắm bikini hình tam giác!
Đây là bộ đồ tắm một lần mà lần trước cô mua trên Taobao định đi khi nào đi biển thì mặc. Kết quả vì tạm thời có nhiệm vụ nên mới bỏ bộ đồ tắm vào hộp gia công đặc biệt...
Để lão phu tận mắt nhìn xem trong hộp thần rốt cuộc là gì!
Bỗng nhiên một con chim lớn bay vụt đến!
Không!
Không phải chim lớn!
Mà là Đường Bắc Cương hóa thân thành chim lớn hung dữ xông đến muốn cướp hộp thần!
"Hừ!"
"Già rồi không nghỉ hưu, còn muốn cướp bảo bối của chị đây?"
"Khinh nhờn thần linh! Tội không thể tha!"
Như Ý một chưởng đánh qua!
"Ầm!"
Đường Bắc Cương hét thảm một tiếng rồi cơ thể đang bay đến đột nhiên bị đánh bay về phía sau. Nội lực của ông ta cực kỳ thâm hậu, nên cuối cùng vẫn là vững vàng tiếp đất. Nhưng sắc mặt lại tái nhạt vô cùng, nội tức quay cuồng và ngột ngạt đến không nói nên lời.
Ông cụ Trác âm thầm thán phục: "Mặc dù bề ngoài nhìn có vẻ thắng bại bất phân nhưng lão đầu Đường Bắc Cương rõ ràng đã chịu nội thương nhẹ. Một chưởng của Như Ý lại dễ dàng đẩy lui lão đầu Đường Bắc Cương, còn khiến ông ta chịu nội thương. Võ công của bé gái này đã đến trình độ nào rồi?"
Như Ý vừa lạnh lùng vừa giận dữ nói: "Ai dám lại cướp hộp thần? Chính là bất kính với thần linh! Tội nặng thêm một tầng!"
Như Ý không thích phát cáu.
Lúc cô mỉm cười thì đã rất đáng sợ rồi!
Cao thủ thực sự thì cười thôi cũng có thể giết người!
Tuy nhiên vào lúc Như Ý chân chính nổi giận thì đó mới là bản sắc hung dữ mạnh mẽ của đặc công!
Như Ý như vậy càng đáng sợ hơn!
"Thiên thần vạn tuế!"
"Thiên thần vạn tuế!"
"Tiên nữ vạn tuế!"
"Thần linh phù hộ!"
Các binh sĩ nào dám hành động thiếu suy nghĩ? Tất cả nằm rạp xuống quỳ lễ, trong miệng đều rối loạn khấn kinh ngữ cầu thần linh phù hộ.
Nội lực quay cuồng của Đường Bắc Cương bị ép xuống xong nói: "Ngươi... ngươi dựa vào đâu mà một mình độc chiếm bí mật của hộp thần? Hoàng đế còn ở đây! Vu sư sứ giả của thần linh cũng ở đây!"
Như Ý lạnh lùng nói: "Sợ là lão đầu chết tiệt hồ đổ ngu xuẩn là ngươi muốn biết bí mật của hộp thần đi? Được! Ngươi muốn biết bên trong có gì? Đến đây! Ngươi tự mình xem!"
Đường Bắc Cương kinh ngạc nhìn cô, lại không dám có động tác gì.
Như Ý cười nhẹ, dường như đang lừa con nít mà nói: "Yên tâm đi! Lần này ta đảm bảo sẽ không động thủ!"
Đường Bắc Cương nói: "Ngươi thật sự không động thủ?"
Như Ý nói: "Hoàng thượng có thể làm chứng! Lần này ta nhất định sẽ không động thủ! Ngươi muốn xem thì xem, cứ thoải mái đến xem! Chỉ cần ngươi..."
"Hừ!"
Như Ý cười gian xảo, sau đó tiện tay đóng hộp gia công đặc biêt.
Hộp gia công đặc biệt lại lần nữa đóng lại, một lần nữa quay trở về dáng vẻ lạnh lùng mà tĩnh lặng trước kia...
Như Ý cười ha ha nói: "Nếu như ngươi có bản lĩnh tự mình mở thì tùy tiện đến xem! Đồ vật ở bên trong ngươi cũng tùy tiện lấy! Không cần khách khí!"
Đường Bắc Cương suýt nữa tin là thật mà đi qua. Kết quả lại phát hiện bản thân mắc bẫy rồi!
"Ngươi... ngươi..."
Ông ta tức đến mức nói không nên lời!
Nếu như là lúc bình thường với thái độ hung hăng càn quấy và ngạo mạn không ai bì nổi của ông ta thì ai dám qua loa hoặc có chút bất kính với ông ta thì chỉ sợ đã chết rồi!
Chỉ là hiện tại...
Ông ta hai lần giao đấu với Như Ý đều không chiếm được phần thắng.
Mặc dù chỉ là thử qua hai nước cờ nhưng lại rõ công lực của Như Ý sâu không lường được...
Ông ta một chút cảm giác sẽ nắm chắc chiến thắng cũng không có.
Hơn nữa trước đó Như Ý có nói qua một câu mà đến giờ ông ta vẫn để ý cực kỳ.
Ông ta là thần sống trụ chống cho cả gia tộc Đường Bản!
Sự tồn tại của ông ta trong vô hình là tiền vốn để gia tộc Đường Bắc uy danh hiển hách mà không sụp đổ ở thế giới này!
Nếu như ông ta chết rồi!
Vậy thì gia tộc Đường Bắc chỉ sợ từ đó cũng suy bại!
Vì vậy, vào lúc ông ta gặp phải một đối thủ đáng sợ như Như Ý thì trong lòng luôn có vài phần sợ hãi!
Ông ta có thể thua ông cụ Trác vì ông cụ Trác là tông sư của võ học thiên hạ, tên tuổi ngang với ông ta, đẳng cấp như nhau!
Nhưng ông ta tuyệt đối không thể thua Như Ý!
Đây giống như Đường Bắc Tĩnh chết trên tay một đứa trẻ năm tuổi vậy. Tên tuổi lẫy lừng cả đời này chỉ sợ hoàn toàn mất rồi!
Bạo quân không vui nói: "Nữ nhân! Nàng sao lại đóng hộp thần rồi?"
Như Ý cười nói: "Ý chỉ của thần là lần này chỉ để ta lấy ra... bảo bối này! Đợi đến lần sau thần có ý chỉ thì ta lại mở ra là được! Dù sao lúc nào ta muốn mở cũng có thể mở ra được!"
Bạo quân nhìn bộ quần áo tắm trong tay cô, tò mò hỏi: "Đây là bảo bối gì vậy?"
Như Ý suy nghĩ một lúc, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của vu sự thì đột nhiên có một cách nghĩ rất thú vị.
"Đây chính là một bảo bối!"
"Đây là chiến bào của thần linh!"
"Chỉ dụ của thần, hễ người gần với thần nhất, chỉ cần mặc bộ chiến bào này cúng bái muôn dân thì có thể hóa giải thiên tai quốc nạn!"
Bạo quân hỏi: "Ai là người gần gũi với thần nhất?"
"Hắn!"
Như Ý chỉ người vu sư đang kinh sợ kia!
Bạo quân nói: "Ngươi chắc chắn? Vu sư tả hộ pháp của trẫm là người gần với thần nhất? Vậy vu sư hữu hộ pháp thì sao?"
Như Ý lanh lợi đảo mắt nói: "Đúng rồi. Có hai vị vu sư! Không thể tuy tiện đưa cho một người được!"
Như Ý trong lòng đã cười đến mức người ngã ngựa đổ rồi!
Cô rất tò mò muốn nhìn thấy đường đường là vu sư đại nhân mặc bikini thấp kém hai mươi tệ một bộ mua từ trên Taobao sẽ có dáng vẻ gì...
Bạo quân gật đầu theo, nói: "Người đâu! Ban thưởng bộ chiến bào của thần này cho vu sư! Nhưng... Rốt cuộc nên cho ai đây?"
"Hoàng thượng! Thời gian vi thần làm vu sư khá dài, bộ chiến bào của thần này nên ban cho vi thần!"
"Không! Hoàng thượng! Vì thần cao hơn, chiến bào nên cho thần!"
Hắn ta thực sự nghĩ không ra lý do gì nên cuối cùng lại nói bản thân khá cao!
Hai vu sư gần như muốn đánh nhau rồi...
Bạo quân tức giận nói: "Không cần cãi nhau nữa! Chiến bào mang về cung! Ba ngày sau hoàng cung tổ chức đại điển tế thiên. Đến lúc đó trẫm lại quyết định ai mặc bộ chiến bào này!"
"Vâng! Hoàng thượng!"
Hai vu sư đều không hài lòng lại không dám nói nữa. Nhưng trong lòng đều âm thầm phân tranh, nhất định phải nghĩ cách nhận được bộ chiến bào của thần này!
Bạo Quân liếc mắt nhìn Đường Bắc Cương và Đường Bắc Khôi, cười lạnh nói: "Không biết lão tướng quân Đường Bắc và tể tướng đại nhân hiện tại còn gì muốn nói?"
Sắc mặt tể tướng rất khó coi, nói: "Vi thần không có gì để nói! Tất cả nghe theo sự phân phó của hoàng thượng!"
Bạo quân lại nói: "Còn lão tướng quân thì sao? Vừa nãy lão tướng quân còn tự mình nói chỉ cần Như Ý có thể mở hộp thần, chứng minh rằng nàng thực sự là người thần linh chọn để cứu nguy cho vận hạn đất nước thì lão tướng quân sẽ thật lòng tin phục! Không biết lão tướng quân bây giờ đã tâm phục khẩu phục chưa?"
Bạo quân hiển nhiên là tức giận rồi!
Vừa nãy anh đuối lý nên luôn bị Đưởng Bắc Cương và Đường Bắc Khôi hai người đe nẹt và uy hiếp...
Mặt mũi của hoàng đế như hắn biết để vào đâu?
Tình thế bây giờ đã xoay chuyển, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hăm dọa người khác!
Đường Bắc Cương cực kỳ không tình nguyện nói: "Lão phu không có gì để nói! Tạm biệt!"
Nói xong thì ông ta tức giận mà tông cửa xông ra, lao điên cuồng vào trong sắc trời tối đen...
"Thúc thúc!"
Đường Bắc Khôi hô một tiếng nhưng nào có ai đáp lại?
Hắn ta biết, đêm nay gia tộc Đường Bắc đã thua triệt để rồi!
Thua một cách rối tinh rối mù!
Đến chỗ dựa duy nhất là thúc thúc đã đi rồi thì thừa tướng hoàn toàn biến thành kẻ phụ họa như hắn ta cũng không có tư cách kiêu ngạo rồi.
Bạo quân nháy mắt với Hà Thiên Chiếu.
Hà Thiên Chiếu hiểu ý, bước lên trước hai bước, giọng nói được rót nội lực thêm vào hét to: "Sự việc đã được chứng minh rõ ràng. Tiểu thư Như Ý của nhà họ Trác là người đủ khả năng mở hộp thần, đây là phúc của triều đình và bách tính! Cho dù là người của nhà họ Trác hay người của nhà họ Đường Bắc thì hoàng thượng sẽ không truy cứu nữa! Sự việc ngày hôm nay đến đây là kết thúc! Tất cả tướng sĩ đều đứng dậy!"
Anh ta hô một lần thì các tướng sỹ đều vẫn quỳ như cũ.
Hà Thiên Chiếu cho rằng bọn họ không nghe rõ, lại hét càng to hơn: "Tất cả các binh sỹ đứng dậy! Về hàng!"
Các binh sỹ quy rạp trên đất vẫn như cũ không có phản ứng gì.
"Hà đại nhân, để ta."
Như Ý mỉm cười vẫy tay, nói: "Mọi người không cần quỳ nữa! Thần sẽ phù hộ cho tất cả mọi người! Chỉ cần về sau mọi người trung thành với triều đình, dựa vào lòng trung thành và lương thiện cố gắng phấn đầu vì bách tính non sông, thần nhất định sẽ phù hộ che chở người chính trực mà dũng cảm! Đều đứng dậy đi!"
"Tiên nữ vạn tuế!"
"Tiên nữ vạn tuế!"
Các binh sỹ hô to vạn tuế, rồi tất cả đều đứng dậy, trật tự mà xếp hàng.
Hơn nữa bọn họ hô to vạn tuế đều xuất phát từ sự thật lòng. Chứ không giống lúc gặp hoàng đề, hành lễ do lễ tiết.
Danh tiếng của Như Ý thậm chí vượt qua cả bạo quân!
"Mang theo hộp thần! Bãi giá! Hồi cung!"
Bạo quân hét lớn một tiếng rồi trừng mắt nhìn Như Ý: "Trẫm ngày mai sẽ sai người đến đến ngươi vào cung!"
Như Ý hỏi: "Không phải ba tháng sau sao?"
Bạo quân nói: "Nữ nhân hung dữ như nàng nào có chút phong phạm mẫu nghi thiên hạ đâu? Nếu như không sớm tiến cung tiếp nhận chỉ bảo thì chỉ sợ... đến lúc đó hoàng cung thực sự bị nàng lật ngược cả lên!"
Như Ý tò mò hỏi: "Làm hoàng hậu còn cần tiến cung học tập sao?"
Bạo quân nói: "Nàng có thể hỏi thử phụ thân của nàng."
Như Ý quay đầu nhìn Trác Công Quý.
Trác Công Quý đành gật đầu. Sắc mặt nhớ lại còn có chút xấu hổ lại khó xử nói: "Tứ tỷ của con cũng ở trong cung! Tất cả những phi tần mới nhập cung đều phải đến tẩm cung của Thái hậu hầu hạ một thời gian, thích ứng với cuộc sống trong cung. Chỉ là... chỉ là... thái hậu..."
Thái hậu?
Vừa nhắc đến Thái hậu thì sắc mặt của mọi người đều thay đổi hết sức đau khổ và vặn vẹo.
Như Ý kinh ngạc hỏi: "Sao? Hầu hạ thái hậu?"
Bạo quân cười gian xảo: "Không sai! Mỗi một tú nữ nhập cung đều phải hầu hạ thái hậu! Hơn nữa, Thái hậu chính là cực kỳ khó hầu hạ! Nhưng nàng không cần lo lắng, tứ tỷ của nàng sẽ giúp đỡ nàng! Ít nhất nàng cũng có người phối hợp. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của nàng, trẫm nghĩ nàng chắc chắn sẽ không phải chịu thua thiệt gì!"
Như Ý hỏi ngược lại: "Chờ mà xem! Đến lúc đó không biết là Thái hậu dạy dỗ ta hay là ta dạy dỗ Thái hậu đâu!"
Thái hậu...
Đến cùng là người như thế nào?
Như Ý rất tò mò, vì sao vừa nhắc đến Thái hậu thì sắc mặt mọi người đều thay đổi?
Trác Vương Phủ cuối cũng cũng được yên tĩnh!
Một trận mưa gió rầm rộ cuối cùng cũng đi qua. Trừ cái chết của Trác Địch khiến trong lòng mọi người có bóng ma không thể thoát khổi ra thì kết cục cuối cùng cũng coi như kết cục vui!
Đặc biệt là sự xuất sắc của Như Ý!
Quả thực khiến người nhà họ Trác giật nảy mình!
Tiểu trúc Lạc Vũ để không lâu ngày của Như Ý thoáng đã trở nên đông như trẩy hội, nối liền không dứt!
Không chỉ các đệ tử nhỏ tuổi vây quanh Như Ý, líu ríu tò mò mà sùng bái muốn biết nhiều hơn về Như Ý.
Ngay cả Trác Viễn Hải, Trác Công Quý và các bậc cha chú đều rất tò mò về Như Ý, hơn nữa còn rất khâm phục!
Như Ý trở thành anh hùng trong mắt mọi người nhà họ Trác!
Cô thực sự là anh hùng!
Ít nhất đã cứu được nhà họ Trác!
Dựa vào sức của một người mà một cô gái yếu đuối như cô lại có thể cứu được Trác vương phủ!
Đây làm sao mà không khiến người nhà họ Trác sùng bái cô bái phục cô?
Những lời khen ngợi và hoa tươi đó không khiến Như Ý mụ mị đầu óc. Vì cô biết Trác lão tam vốn bị nhốt và đánh một trận nhừ tử nên chuyện đầu tiên phải làm chính là nhắc thả Trác Cộng Vinh.
Trác Công Quý nói: "Như Ý, con đã nói vậy thì ông nội ở bên kia chắc chắn là không thành vấn đề! Hơn nữa trong chuyện này thật sự cũng có một phần công lao của tam đệ! Lần này tam đệ cũng coi như có công lớn với nhà họ Trác! Cha lập tức sai người thả tam thúc của con!"
"Cảm ơn cha..."
Như Ý thản nhiên đáp một tiếng.
Tiếng "Cha" này với cô đại diện cho rất nhiều ý nghĩa!
Ý nghĩa rất phức tạp!
Tuy nhiên phần lớn là "xấu hổ"!
Cô không biết phải đối mặt như thế nào với thân phận mới của mình!
Dường như trong một đêm mà có cảm giác cô biến thành một người khác vậy!
Cô là một đặc công, muốn thay đổi thân phận là một chuyện rất bình thường. Nhưng lần này thay đổi không chỉ là thân phận mà còn cả linh hồn!
Điều này khiến trong lòng Như Ý có chút hoài nghi không thể gỡ bỏ!
Cô nghĩ: Hi vọng có một ngày có thể giải được câu đố về thân phận của ta!
Cuối cùng Trác Công Phú ra mặt át tiếng nên cuối cùng cũng dọa chạy những chú khỉ nhỏ tập trung ở tiểu trúc Lạc Vũ không muốn đi.
Cả tiểu trúc Lạc Vũ chỉ còn lại bốn người Trác Công Phúc, Trác Công Quý, Tiêu phu nhân, Trác Văn Phong.
Người vui nhất đêm nay không ai khác chính là Tiêu phu nhân!
Trong mắt của bà, Trác Lôi và Như Ý đều là con mà bà mang nặng đẻ đau!
Trong bao nhiêu năm qua, bà thấy Trác Lôi nhường nhịn rồi bị ức hiếp và hèn nhát!
Trong lòng người mẹ kế này thật ra đều khó chịu hơn bất cứ ai!
Bà hy vọng Trác Lôi có thể trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, trở thành một người có tiền đồ sáng lạng!
Mà Như Ý làm được rồi!
Như Ý đã hoàn thành mộng ước của bà!
Cô lại càng hoàn thành mộng ước của Trác Lôi!
Lúc Trác Lôi bị binh sỹ của hoàng đế bắt đi thì một câu kích động cũng không nói. Nhưng trong mắt của anh lấp lánh hào quang, hào quang ấy rõ ràng như vậy, mãnh liệt như vậy!
Tiêu phu nhân đột nhiên rơi nước mắt, vừa khóc vừa cười nói: "Tiểu thư, người thành công rồi! Người vang danh thiên hạ rồi! Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Ô ô ô!"
Trác Vân Phong cười nói: "Tiêu phu nhân, người đây là khóc hay cười?"
Tiêu phu nhân lau nước mắt nói: "Đương nhiên là cười! Là cười! Chuyện vui như vậy, ta là cười đến mức không nhịn được muốn khóc! Nếu như tứ công tử cũng ở đây chia vui với chúng ta thì càng tốt hơn!"
Trác Vân Phong nói: "Tứ đệ, không biết có chuyện gì không!"
Trác Công Quý nói: "Mọi người không cần lo lắng! Nếu như hoàng thượng đã nói miễn tội cho Trác Lôi vậy thì sẽ không sao cả! Chỉ cần đợi Đại Lý Tự và bộ Hình thẩm vấn xong thì Trác Lôi sẽ được về nhà!"
Trác Vân Phong thở dài nói: "Thẩm vấn! Thấm vấn không biết mất bao nhiêu thời gian đây? Hơn nữa Đại Lý Tự và bộ Hình đều do gia tộc Đường Bắc nắm giữ, ai biết được bọn họ sẽ hành hạ tứ đệ như thế nào!"
Như Ý nghe Trác Vân Phong nói như vậy mới cảm thấy vấn đề này trở nên nghiêm trọng rồi.
Việc tù oan cô biết rất rõ ràng!
Rất nhiều người rõ ràng không có tội, nhưng một khi bị bắt vào ngục thì coi như ngươi thanh bạch thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc ra tù!
Nếu như người của gia tộc Đường Bắc có ý mưu hạ Trác Lôi thì coi như thẩm vấn xong thì cho dù tâm kết quả thẩm vấn nhưthế nào, hoàng đế cũng sẽ tự mình đặc xá cho Trác Lôi!
Nhưng trong quá trình thẩm vấn, ai dám đảm bảo bọn họ sẽ không chơi âm mưu đâu?
Như Ý nói: "Ngày mai con phải vào cung! Đến lúc đó con sẽ nói với hoàng thượng lập tức thả tứ ca!"
"Cửu muội. Muội có chắc chắn không?"
"Chắc được!"
"Điều này sợ là hoàng thượng sẽ không không ý? Ngài ấy đã đáp ứng đặc xá tứ ca, nếu như lập tức thả tứ ca thì ngài ấy sợ bị người khác nói. Sợ rằng sẽ không dễ dàng thả tứ ca!"
"Muội có cách để đối phó với ngài ấy!"
"Cửu muội. Muội thực sự muốn tiến cung làm hoàng hậu sao?"
Trác Vân Phong hỏi vấn đề mà đã ở trong lòng mọi ngươi cả đêm nhưng lại không có ai đủ dũng khí hỏi!
Vì bọn họ không muốn khiến Như Ý buồn.
Ai cũng biết Như Ý ghét việc tiến cung như thế nào!
Nhưng cuối cùng vì nhà họ Trác, cô vẫn chọn thỏa hiệp!
Người họ Trác chắc chắn rất biết ơn!
Nhưng hạnh phúc của mình Như Ý thì làm sao bây giờ?
Trác Vân Phong thật sự không thể nhịn được nữa mới nói ra nỗi lòng của tất cả mọi người!
Như Ý thoải mái mà cười nói: "Làm hoàng hậu có gì không tốt? Có thời gian thì trêu bạo quân, còn có vô số nha hoàn thái giám hầu hạ, ăn uống sung sướng, rất tốt! Rất tốt mà!"
Trác Vân Phong nói: "Cửu Muội. Muội... muội nói thật đi. Ở đây đều là người mình, muội không cần phải gượng cười!"
Như Ý cười nói: "Muội đâu có gượng cười đâu? Ai cũng không thể ép muội làm chuyện muội không muốn? Dù sao thì làm hoàng hậu, muội cảm thấy rất thú vị! Đợi muội chơi xong, chơi chán rồi thì muội sẽ từ chức không làm nữa!"
"Hả?"
Tất cả mọi người mắt chữ A mồm chữ O rồi.
Cách nghĩ của cô thật sự quá cấp tiến rồi.
Tiêu phu nhân bóng gió nhắc nhở: "Tiểu thư... Tiểu thư... Người chắc không biết, làm hoàng hậu là... là..."
Như Ý nói: "Là gì? Phu nhân người cứ nói thẳng ra! Còn có về sau gọi con là Như Ý! Cứ tiểu thư này tiểu thư kia nghe không quen!"
Câu nói này thật sự là câu nói thật lòng!
Như Ý quả thực không thích người khác gọi cô là tiểu thư!
Tiểu thư...
Vào thời đại của cô lại là cách gọi của kỹ nữ!
Tiêu phu nhân có chút xấu hổ nói: "Làm hoàng hậu là phải hầu hạ hoàng thượng."
Như Ý thản nhiên cười nói: "Hầu hạ hoàng thượng? Ngài ấy hầu hạ ta mới đúng!"
Tiêu phu nhân nói: "Đây thực sự không thể nói bừa. Danh tiếng của người con gái thực sự rất quan trọng!"
Như Ý lại nói: "Không quan trọng! Không quan trọng!"
Tiêu phu nhận thấy dáng vẻ không gấp gáp của cô, bà thực sự gấp muốn chết, nên vội vàng nói: "Sao lại không quan trọng? Đây là chuyện rất quan trọng! Cực kỳ quan trọng!"
Như Ý nói: "Thật sự không quan trọng mà! Dù sao... dù sao ta sẽ chia phòng phủ với ngài ấy!"
"Phốc!"
Tiêu phu nhân suýt nữa thì ngất!
Trác Công Phú, Trác Công Quý và những người khác cũng đều là vẻ mặt thay đổi kinh khủng!
Chia phòng...
Ở thời đại này không hề lưu hành từ này.
Nhưng với tư cách của người đi trước, đã trải qua chuyện tình nam nữ thì chắc chắn hiểu rõ ý nghĩa bao hàm trong từ này.
Nhưng Trác Vân Phong lại không hiểu vì sao, to mò mà truy hỏi: "Tiểu muội. Chia phòng là làm gì vậy?"
Trác Công Phú mắng ngay lập tức: "Trẻ nhỏ không được phép hỏi nhiều!"
Trác Vân Phong bĩu môi nói: "Con còn lớn hơn cửu muội, sao vẫn là trẻ nhỏ."
Trác Công Phu tức giận nói: "Chính là không cho phép hỏi."
Trác Vân Phong đành ngậm miệng.
Như Ý sớm đã đoán được vẻ mặt của mọi người sẽ như thế nào. Cô nói: "Mọi người không cần lo lắng! Dù sao thì con đã là người của hoàng đế rồi, coi như không làm hoàng hậu thì sau này cũng không gả đi được! Vì vậy nên chức vị hoàng hậu này con không làm không được! Nếu đã như vậy thì dứt khoát làm hoàng hậu thử xem! Nói chung sẽ không bị thiệt thòi!"
Cô cố ý thuận theo tư tưởng quan niệm của người nhà họ Trác mà nói, hy vọng mọi người sẽ không quá ngạc nhiên!
Thật sự cô muốn nói: "Chia phòng có phải chuyện gì to tát đâu?"
"Ở thời đại kia của chúng tôi!"
"Con gái mười lăm tuổi đã không tìm được xử nữ rồi."
"Nếu như ai học trung học mà vẫn còn là xử nữ vậy quả thực chính là thánh nữ rồi!"
Những lời này nếu như nói ra thì chỉ sợ những người có mặt ở đây đều hôn mê tập thể.
Cuối cùng, đêm đã khuya.
Mọi người cũng dần dần rời đi.
Tiểu trúc Lạc Vũ lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Như Ý đột nhiên có chút nhớ những ngày có một mình ở tiểu trúc Lạc Vũ...
Lúc đó cô một mình luyện võ ở tiểu trúc Lạc Vũ.
Đói thì tự mình nấu cháo ăn.
Khát thì uống nước suối sau nhà...
Còn có Tiểu Bạch đáng yêu cùng luyện công...
Ngày hôm nay ồn ã như vậy thật ra cô cũng có chút mệt.
Đêm khuya... cô cuối cùng cũng ôm Tiểu Bạch, vội vã chìm vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ đẹp...
Ánh trăng sáng trong từ ngoài cửa sổ chiếu vào...
Tiểu Bạch đang ngủ say trong lòng Như Ý bỗng nhiên mở mắt...
Ánh mắt vừa mông lung vừa vô hại đột nhiên xuất hiện sát khí lạnh lẽo...
Dưới ánh trăng...
Sát khí trong mắt Tiểu Bạch lạnh lẽo mà quỷ dị!
Ngắn ngủi chỉ sau vài giây...
Sát khí chợt hiện rồi biến mất.
Tiểu Bạch lại là đứa đáng yêu vô hại cực kỳ kia, trong ánh mắt đều là mơ màng buồn ngủ...
Vù vù...
Nó lại ngã vào lòng Như Ý, ngáy khò khò mà ngủ say...
Ngày thứ hai Như Ý phải tiến cung!
Sau khi cô tỉnh lại thì phát hiện Tiểu Bạch lại biến mất rồi.
Vào lúc này nếu ai dám đắc tội với cô thì chỉ sợ sẽ trở thành kẻ địch của toàn dân, dẫn đến nỗi căm giận chung!
Vài chục người ở gần đó nhất đều tự giác lùi về sau hơn chục bước...
Như Ý tiếp tục nói: "Cách xa một chút! Xa hơn nữa! Các ngươi lại gần như vậy thì có thể dính chút khí tiên sao? Cách xa hơn nữa! Này, ngươi nhìn gì? Nhìn ai? Nói ngươi đó! Còn có ngươi! Ngươi! Toàn bộ các ngươi đều đứng xa ra!"
"Các ngươi có nghe thấy hay không? Tất cả mọi người đều lùi về sau!"
Bạo quân lạnh lùng quát.
Hoàng đế vừa mở miệng nói thì đương nhiên không còn ai dám không nghe theo?
Người nào người nấy đều liều mạng lui về sau, lui đến hẳn cuối cùng. Bởi thế ở giữa lộ ra một khoảng không gian trống rất lớn. Một đám người ở cuối giống như bị dán ở trên tường vậy.
Đường Bắc Cương nói: "Giả thần giả quỷ! Bây giờ cũng nên bắt đầu rồi chứ?"
"Được!"
Như Ý gật gật đầu. Ngay sau đó đôi tay nhỏ bé khéo léo mở đỉnh của hộp thần, không tốn một chút hơi sức nào.
Hộp sắt màu đen được gia công đặc biệt sau một trăm ba mươi năm bặt vô âm tín.
Hôm nay...
Trước mặt hoàng đế vương triều Thiến Tống, đại thần, vu sư và hàng nghìn binh sĩ cuối cùng cũng được mở ra một lần nữa!
Trên khuôn mặt của bạo quân lần này không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa, không thể tin tưởng mà thầm đoán: "Nàng? Nàng thật sự có thể mở hộp thần? Đây... đây sao có thể?"
Vu sư gấp gáp hỏi: "Bên trong có gì vậy?"
Tất cả mọi người vì đứng ở quá xa nên căn bản không thể nhìn rõ trong hộp có gì.
Vu sư hỏi như vậy.
Tất cả mọi người đều tỉnh lại từ trong kinh ngạc, toàn bộ tò mò nhìn Như Ý...
Trong hộp thần đến cuối cùng có gì?
Người nào cũng muốn biết!
Bí mật của hộp thần đã kéo dài hơn trăm năm rồi!
Qua nhiều triều đại, đều do hoàng đế tự mình thờ cúng hộp thần. Nhưng từ trước đến nay lại không có một hoàng đế nào đủ khả năng giải câu đố về hộp thần!
Như Ý cố ý chỉ mở hộp thần một nửa, rồi đưa một tay vào mò. Nàng mò được một vật, nói: "Các ngươi muốn biết trong hộp thần cuối cùng có gì? Chính là cái này! Các người biết không?"
Trong tay nàng cầm một bộ đồ tắm bikini hình tam giác!
Đây là bộ đồ tắm một lần mà lần trước cô mua trên Taobao định đi khi nào đi biển thì mặc. Kết quả vì tạm thời có nhiệm vụ nên mới bỏ bộ đồ tắm vào hộp gia công đặc biệt...
Để lão phu tận mắt nhìn xem trong hộp thần rốt cuộc là gì!
Bỗng nhiên một con chim lớn bay vụt đến!
Không!
Không phải chim lớn!
Mà là Đường Bắc Cương hóa thân thành chim lớn hung dữ xông đến muốn cướp hộp thần!
"Hừ!"
"Già rồi không nghỉ hưu, còn muốn cướp bảo bối của chị đây?"
"Khinh nhờn thần linh! Tội không thể tha!"
Như Ý một chưởng đánh qua!
"Ầm!"
Đường Bắc Cương hét thảm một tiếng rồi cơ thể đang bay đến đột nhiên bị đánh bay về phía sau. Nội lực của ông ta cực kỳ thâm hậu, nên cuối cùng vẫn là vững vàng tiếp đất. Nhưng sắc mặt lại tái nhạt vô cùng, nội tức quay cuồng và ngột ngạt đến không nói nên lời.
Ông cụ Trác âm thầm thán phục: "Mặc dù bề ngoài nhìn có vẻ thắng bại bất phân nhưng lão đầu Đường Bắc Cương rõ ràng đã chịu nội thương nhẹ. Một chưởng của Như Ý lại dễ dàng đẩy lui lão đầu Đường Bắc Cương, còn khiến ông ta chịu nội thương. Võ công của bé gái này đã đến trình độ nào rồi?"
Như Ý vừa lạnh lùng vừa giận dữ nói: "Ai dám lại cướp hộp thần? Chính là bất kính với thần linh! Tội nặng thêm một tầng!"
Như Ý không thích phát cáu.
Lúc cô mỉm cười thì đã rất đáng sợ rồi!
Cao thủ thực sự thì cười thôi cũng có thể giết người!
Tuy nhiên vào lúc Như Ý chân chính nổi giận thì đó mới là bản sắc hung dữ mạnh mẽ của đặc công!
Như Ý như vậy càng đáng sợ hơn!
"Thiên thần vạn tuế!"
"Thiên thần vạn tuế!"
"Tiên nữ vạn tuế!"
"Thần linh phù hộ!"
Các binh sĩ nào dám hành động thiếu suy nghĩ? Tất cả nằm rạp xuống quỳ lễ, trong miệng đều rối loạn khấn kinh ngữ cầu thần linh phù hộ.
Nội lực quay cuồng của Đường Bắc Cương bị ép xuống xong nói: "Ngươi... ngươi dựa vào đâu mà một mình độc chiếm bí mật của hộp thần? Hoàng đế còn ở đây! Vu sư sứ giả của thần linh cũng ở đây!"
Như Ý lạnh lùng nói: "Sợ là lão đầu chết tiệt hồ đổ ngu xuẩn là ngươi muốn biết bí mật của hộp thần đi? Được! Ngươi muốn biết bên trong có gì? Đến đây! Ngươi tự mình xem!"
Đường Bắc Cương kinh ngạc nhìn cô, lại không dám có động tác gì.
Như Ý cười nhẹ, dường như đang lừa con nít mà nói: "Yên tâm đi! Lần này ta đảm bảo sẽ không động thủ!"
Đường Bắc Cương nói: "Ngươi thật sự không động thủ?"
Như Ý nói: "Hoàng thượng có thể làm chứng! Lần này ta nhất định sẽ không động thủ! Ngươi muốn xem thì xem, cứ thoải mái đến xem! Chỉ cần ngươi..."
"Hừ!"
Như Ý cười gian xảo, sau đó tiện tay đóng hộp gia công đặc biêt.
Hộp gia công đặc biệt lại lần nữa đóng lại, một lần nữa quay trở về dáng vẻ lạnh lùng mà tĩnh lặng trước kia...
Như Ý cười ha ha nói: "Nếu như ngươi có bản lĩnh tự mình mở thì tùy tiện đến xem! Đồ vật ở bên trong ngươi cũng tùy tiện lấy! Không cần khách khí!"
Đường Bắc Cương suýt nữa tin là thật mà đi qua. Kết quả lại phát hiện bản thân mắc bẫy rồi!
"Ngươi... ngươi..."
Ông ta tức đến mức nói không nên lời!
Nếu như là lúc bình thường với thái độ hung hăng càn quấy và ngạo mạn không ai bì nổi của ông ta thì ai dám qua loa hoặc có chút bất kính với ông ta thì chỉ sợ đã chết rồi!
Chỉ là hiện tại...
Ông ta hai lần giao đấu với Như Ý đều không chiếm được phần thắng.
Mặc dù chỉ là thử qua hai nước cờ nhưng lại rõ công lực của Như Ý sâu không lường được...
Ông ta một chút cảm giác sẽ nắm chắc chiến thắng cũng không có.
Hơn nữa trước đó Như Ý có nói qua một câu mà đến giờ ông ta vẫn để ý cực kỳ.
Ông ta là thần sống trụ chống cho cả gia tộc Đường Bản!
Sự tồn tại của ông ta trong vô hình là tiền vốn để gia tộc Đường Bắc uy danh hiển hách mà không sụp đổ ở thế giới này!
Nếu như ông ta chết rồi!
Vậy thì gia tộc Đường Bắc chỉ sợ từ đó cũng suy bại!
Vì vậy, vào lúc ông ta gặp phải một đối thủ đáng sợ như Như Ý thì trong lòng luôn có vài phần sợ hãi!
Ông ta có thể thua ông cụ Trác vì ông cụ Trác là tông sư của võ học thiên hạ, tên tuổi ngang với ông ta, đẳng cấp như nhau!
Nhưng ông ta tuyệt đối không thể thua Như Ý!
Đây giống như Đường Bắc Tĩnh chết trên tay một đứa trẻ năm tuổi vậy. Tên tuổi lẫy lừng cả đời này chỉ sợ hoàn toàn mất rồi!
Bạo quân không vui nói: "Nữ nhân! Nàng sao lại đóng hộp thần rồi?"
Như Ý cười nói: "Ý chỉ của thần là lần này chỉ để ta lấy ra... bảo bối này! Đợi đến lần sau thần có ý chỉ thì ta lại mở ra là được! Dù sao lúc nào ta muốn mở cũng có thể mở ra được!"
Bạo quân nhìn bộ quần áo tắm trong tay cô, tò mò hỏi: "Đây là bảo bối gì vậy?"
Như Ý suy nghĩ một lúc, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của vu sự thì đột nhiên có một cách nghĩ rất thú vị.
"Đây chính là một bảo bối!"
"Đây là chiến bào của thần linh!"
"Chỉ dụ của thần, hễ người gần với thần nhất, chỉ cần mặc bộ chiến bào này cúng bái muôn dân thì có thể hóa giải thiên tai quốc nạn!"
Bạo quân hỏi: "Ai là người gần gũi với thần nhất?"
"Hắn!"
Như Ý chỉ người vu sư đang kinh sợ kia!
Bạo quân nói: "Ngươi chắc chắn? Vu sư tả hộ pháp của trẫm là người gần với thần nhất? Vậy vu sư hữu hộ pháp thì sao?"
Như Ý lanh lợi đảo mắt nói: "Đúng rồi. Có hai vị vu sư! Không thể tuy tiện đưa cho một người được!"
Như Ý trong lòng đã cười đến mức người ngã ngựa đổ rồi!
Cô rất tò mò muốn nhìn thấy đường đường là vu sư đại nhân mặc bikini thấp kém hai mươi tệ một bộ mua từ trên Taobao sẽ có dáng vẻ gì...
Bạo quân gật đầu theo, nói: "Người đâu! Ban thưởng bộ chiến bào của thần này cho vu sư! Nhưng... Rốt cuộc nên cho ai đây?"
"Hoàng thượng! Thời gian vi thần làm vu sư khá dài, bộ chiến bào của thần này nên ban cho vi thần!"
"Không! Hoàng thượng! Vì thần cao hơn, chiến bào nên cho thần!"
Hắn ta thực sự nghĩ không ra lý do gì nên cuối cùng lại nói bản thân khá cao!
Hai vu sư gần như muốn đánh nhau rồi...
Bạo quân tức giận nói: "Không cần cãi nhau nữa! Chiến bào mang về cung! Ba ngày sau hoàng cung tổ chức đại điển tế thiên. Đến lúc đó trẫm lại quyết định ai mặc bộ chiến bào này!"
"Vâng! Hoàng thượng!"
Hai vu sư đều không hài lòng lại không dám nói nữa. Nhưng trong lòng đều âm thầm phân tranh, nhất định phải nghĩ cách nhận được bộ chiến bào của thần này!
Bạo Quân liếc mắt nhìn Đường Bắc Cương và Đường Bắc Khôi, cười lạnh nói: "Không biết lão tướng quân Đường Bắc và tể tướng đại nhân hiện tại còn gì muốn nói?"
Sắc mặt tể tướng rất khó coi, nói: "Vi thần không có gì để nói! Tất cả nghe theo sự phân phó của hoàng thượng!"
Bạo quân lại nói: "Còn lão tướng quân thì sao? Vừa nãy lão tướng quân còn tự mình nói chỉ cần Như Ý có thể mở hộp thần, chứng minh rằng nàng thực sự là người thần linh chọn để cứu nguy cho vận hạn đất nước thì lão tướng quân sẽ thật lòng tin phục! Không biết lão tướng quân bây giờ đã tâm phục khẩu phục chưa?"
Bạo quân hiển nhiên là tức giận rồi!
Vừa nãy anh đuối lý nên luôn bị Đưởng Bắc Cương và Đường Bắc Khôi hai người đe nẹt và uy hiếp...
Mặt mũi của hoàng đế như hắn biết để vào đâu?
Tình thế bây giờ đã xoay chuyển, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hăm dọa người khác!
Đường Bắc Cương cực kỳ không tình nguyện nói: "Lão phu không có gì để nói! Tạm biệt!"
Nói xong thì ông ta tức giận mà tông cửa xông ra, lao điên cuồng vào trong sắc trời tối đen...
"Thúc thúc!"
Đường Bắc Khôi hô một tiếng nhưng nào có ai đáp lại?
Hắn ta biết, đêm nay gia tộc Đường Bắc đã thua triệt để rồi!
Thua một cách rối tinh rối mù!
Đến chỗ dựa duy nhất là thúc thúc đã đi rồi thì thừa tướng hoàn toàn biến thành kẻ phụ họa như hắn ta cũng không có tư cách kiêu ngạo rồi.
Bạo quân nháy mắt với Hà Thiên Chiếu.
Hà Thiên Chiếu hiểu ý, bước lên trước hai bước, giọng nói được rót nội lực thêm vào hét to: "Sự việc đã được chứng minh rõ ràng. Tiểu thư Như Ý của nhà họ Trác là người đủ khả năng mở hộp thần, đây là phúc của triều đình và bách tính! Cho dù là người của nhà họ Trác hay người của nhà họ Đường Bắc thì hoàng thượng sẽ không truy cứu nữa! Sự việc ngày hôm nay đến đây là kết thúc! Tất cả tướng sĩ đều đứng dậy!"
Anh ta hô một lần thì các tướng sỹ đều vẫn quỳ như cũ.
Hà Thiên Chiếu cho rằng bọn họ không nghe rõ, lại hét càng to hơn: "Tất cả các binh sỹ đứng dậy! Về hàng!"
Các binh sỹ quy rạp trên đất vẫn như cũ không có phản ứng gì.
"Hà đại nhân, để ta."
Như Ý mỉm cười vẫy tay, nói: "Mọi người không cần quỳ nữa! Thần sẽ phù hộ cho tất cả mọi người! Chỉ cần về sau mọi người trung thành với triều đình, dựa vào lòng trung thành và lương thiện cố gắng phấn đầu vì bách tính non sông, thần nhất định sẽ phù hộ che chở người chính trực mà dũng cảm! Đều đứng dậy đi!"
"Tiên nữ vạn tuế!"
"Tiên nữ vạn tuế!"
Các binh sỹ hô to vạn tuế, rồi tất cả đều đứng dậy, trật tự mà xếp hàng.
Hơn nữa bọn họ hô to vạn tuế đều xuất phát từ sự thật lòng. Chứ không giống lúc gặp hoàng đề, hành lễ do lễ tiết.
Danh tiếng của Như Ý thậm chí vượt qua cả bạo quân!
"Mang theo hộp thần! Bãi giá! Hồi cung!"
Bạo quân hét lớn một tiếng rồi trừng mắt nhìn Như Ý: "Trẫm ngày mai sẽ sai người đến đến ngươi vào cung!"
Như Ý hỏi: "Không phải ba tháng sau sao?"
Bạo quân nói: "Nữ nhân hung dữ như nàng nào có chút phong phạm mẫu nghi thiên hạ đâu? Nếu như không sớm tiến cung tiếp nhận chỉ bảo thì chỉ sợ... đến lúc đó hoàng cung thực sự bị nàng lật ngược cả lên!"
Như Ý tò mò hỏi: "Làm hoàng hậu còn cần tiến cung học tập sao?"
Bạo quân nói: "Nàng có thể hỏi thử phụ thân của nàng."
Như Ý quay đầu nhìn Trác Công Quý.
Trác Công Quý đành gật đầu. Sắc mặt nhớ lại còn có chút xấu hổ lại khó xử nói: "Tứ tỷ của con cũng ở trong cung! Tất cả những phi tần mới nhập cung đều phải đến tẩm cung của Thái hậu hầu hạ một thời gian, thích ứng với cuộc sống trong cung. Chỉ là... chỉ là... thái hậu..."
Thái hậu?
Vừa nhắc đến Thái hậu thì sắc mặt của mọi người đều thay đổi hết sức đau khổ và vặn vẹo.
Như Ý kinh ngạc hỏi: "Sao? Hầu hạ thái hậu?"
Bạo quân cười gian xảo: "Không sai! Mỗi một tú nữ nhập cung đều phải hầu hạ thái hậu! Hơn nữa, Thái hậu chính là cực kỳ khó hầu hạ! Nhưng nàng không cần lo lắng, tứ tỷ của nàng sẽ giúp đỡ nàng! Ít nhất nàng cũng có người phối hợp. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của nàng, trẫm nghĩ nàng chắc chắn sẽ không phải chịu thua thiệt gì!"
Như Ý hỏi ngược lại: "Chờ mà xem! Đến lúc đó không biết là Thái hậu dạy dỗ ta hay là ta dạy dỗ Thái hậu đâu!"
Thái hậu...
Đến cùng là người như thế nào?
Như Ý rất tò mò, vì sao vừa nhắc đến Thái hậu thì sắc mặt mọi người đều thay đổi?
Trác Vương Phủ cuối cũng cũng được yên tĩnh!
Một trận mưa gió rầm rộ cuối cùng cũng đi qua. Trừ cái chết của Trác Địch khiến trong lòng mọi người có bóng ma không thể thoát khổi ra thì kết cục cuối cùng cũng coi như kết cục vui!
Đặc biệt là sự xuất sắc của Như Ý!
Quả thực khiến người nhà họ Trác giật nảy mình!
Tiểu trúc Lạc Vũ để không lâu ngày của Như Ý thoáng đã trở nên đông như trẩy hội, nối liền không dứt!
Không chỉ các đệ tử nhỏ tuổi vây quanh Như Ý, líu ríu tò mò mà sùng bái muốn biết nhiều hơn về Như Ý.
Ngay cả Trác Viễn Hải, Trác Công Quý và các bậc cha chú đều rất tò mò về Như Ý, hơn nữa còn rất khâm phục!
Như Ý trở thành anh hùng trong mắt mọi người nhà họ Trác!
Cô thực sự là anh hùng!
Ít nhất đã cứu được nhà họ Trác!
Dựa vào sức của một người mà một cô gái yếu đuối như cô lại có thể cứu được Trác vương phủ!
Đây làm sao mà không khiến người nhà họ Trác sùng bái cô bái phục cô?
Những lời khen ngợi và hoa tươi đó không khiến Như Ý mụ mị đầu óc. Vì cô biết Trác lão tam vốn bị nhốt và đánh một trận nhừ tử nên chuyện đầu tiên phải làm chính là nhắc thả Trác Cộng Vinh.
Trác Công Quý nói: "Như Ý, con đã nói vậy thì ông nội ở bên kia chắc chắn là không thành vấn đề! Hơn nữa trong chuyện này thật sự cũng có một phần công lao của tam đệ! Lần này tam đệ cũng coi như có công lớn với nhà họ Trác! Cha lập tức sai người thả tam thúc của con!"
"Cảm ơn cha..."
Như Ý thản nhiên đáp một tiếng.
Tiếng "Cha" này với cô đại diện cho rất nhiều ý nghĩa!
Ý nghĩa rất phức tạp!
Tuy nhiên phần lớn là "xấu hổ"!
Cô không biết phải đối mặt như thế nào với thân phận mới của mình!
Dường như trong một đêm mà có cảm giác cô biến thành một người khác vậy!
Cô là một đặc công, muốn thay đổi thân phận là một chuyện rất bình thường. Nhưng lần này thay đổi không chỉ là thân phận mà còn cả linh hồn!
Điều này khiến trong lòng Như Ý có chút hoài nghi không thể gỡ bỏ!
Cô nghĩ: Hi vọng có một ngày có thể giải được câu đố về thân phận của ta!
Cuối cùng Trác Công Phú ra mặt át tiếng nên cuối cùng cũng dọa chạy những chú khỉ nhỏ tập trung ở tiểu trúc Lạc Vũ không muốn đi.
Cả tiểu trúc Lạc Vũ chỉ còn lại bốn người Trác Công Phúc, Trác Công Quý, Tiêu phu nhân, Trác Văn Phong.
Người vui nhất đêm nay không ai khác chính là Tiêu phu nhân!
Trong mắt của bà, Trác Lôi và Như Ý đều là con mà bà mang nặng đẻ đau!
Trong bao nhiêu năm qua, bà thấy Trác Lôi nhường nhịn rồi bị ức hiếp và hèn nhát!
Trong lòng người mẹ kế này thật ra đều khó chịu hơn bất cứ ai!
Bà hy vọng Trác Lôi có thể trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, trở thành một người có tiền đồ sáng lạng!
Mà Như Ý làm được rồi!
Như Ý đã hoàn thành mộng ước của bà!
Cô lại càng hoàn thành mộng ước của Trác Lôi!
Lúc Trác Lôi bị binh sỹ của hoàng đế bắt đi thì một câu kích động cũng không nói. Nhưng trong mắt của anh lấp lánh hào quang, hào quang ấy rõ ràng như vậy, mãnh liệt như vậy!
Tiêu phu nhân đột nhiên rơi nước mắt, vừa khóc vừa cười nói: "Tiểu thư, người thành công rồi! Người vang danh thiên hạ rồi! Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Ô ô ô!"
Trác Vân Phong cười nói: "Tiêu phu nhân, người đây là khóc hay cười?"
Tiêu phu nhân lau nước mắt nói: "Đương nhiên là cười! Là cười! Chuyện vui như vậy, ta là cười đến mức không nhịn được muốn khóc! Nếu như tứ công tử cũng ở đây chia vui với chúng ta thì càng tốt hơn!"
Trác Vân Phong nói: "Tứ đệ, không biết có chuyện gì không!"
Trác Công Quý nói: "Mọi người không cần lo lắng! Nếu như hoàng thượng đã nói miễn tội cho Trác Lôi vậy thì sẽ không sao cả! Chỉ cần đợi Đại Lý Tự và bộ Hình thẩm vấn xong thì Trác Lôi sẽ được về nhà!"
Trác Vân Phong thở dài nói: "Thẩm vấn! Thấm vấn không biết mất bao nhiêu thời gian đây? Hơn nữa Đại Lý Tự và bộ Hình đều do gia tộc Đường Bắc nắm giữ, ai biết được bọn họ sẽ hành hạ tứ đệ như thế nào!"
Như Ý nghe Trác Vân Phong nói như vậy mới cảm thấy vấn đề này trở nên nghiêm trọng rồi.
Việc tù oan cô biết rất rõ ràng!
Rất nhiều người rõ ràng không có tội, nhưng một khi bị bắt vào ngục thì coi như ngươi thanh bạch thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc ra tù!
Nếu như người của gia tộc Đường Bắc có ý mưu hạ Trác Lôi thì coi như thẩm vấn xong thì cho dù tâm kết quả thẩm vấn nhưthế nào, hoàng đế cũng sẽ tự mình đặc xá cho Trác Lôi!
Nhưng trong quá trình thẩm vấn, ai dám đảm bảo bọn họ sẽ không chơi âm mưu đâu?
Như Ý nói: "Ngày mai con phải vào cung! Đến lúc đó con sẽ nói với hoàng thượng lập tức thả tứ ca!"
"Cửu muội. Muội có chắc chắn không?"
"Chắc được!"
"Điều này sợ là hoàng thượng sẽ không không ý? Ngài ấy đã đáp ứng đặc xá tứ ca, nếu như lập tức thả tứ ca thì ngài ấy sợ bị người khác nói. Sợ rằng sẽ không dễ dàng thả tứ ca!"
"Muội có cách để đối phó với ngài ấy!"
"Cửu muội. Muội thực sự muốn tiến cung làm hoàng hậu sao?"
Trác Vân Phong hỏi vấn đề mà đã ở trong lòng mọi ngươi cả đêm nhưng lại không có ai đủ dũng khí hỏi!
Vì bọn họ không muốn khiến Như Ý buồn.
Ai cũng biết Như Ý ghét việc tiến cung như thế nào!
Nhưng cuối cùng vì nhà họ Trác, cô vẫn chọn thỏa hiệp!
Người họ Trác chắc chắn rất biết ơn!
Nhưng hạnh phúc của mình Như Ý thì làm sao bây giờ?
Trác Vân Phong thật sự không thể nhịn được nữa mới nói ra nỗi lòng của tất cả mọi người!
Như Ý thoải mái mà cười nói: "Làm hoàng hậu có gì không tốt? Có thời gian thì trêu bạo quân, còn có vô số nha hoàn thái giám hầu hạ, ăn uống sung sướng, rất tốt! Rất tốt mà!"
Trác Vân Phong nói: "Cửu Muội. Muội... muội nói thật đi. Ở đây đều là người mình, muội không cần phải gượng cười!"
Như Ý cười nói: "Muội đâu có gượng cười đâu? Ai cũng không thể ép muội làm chuyện muội không muốn? Dù sao thì làm hoàng hậu, muội cảm thấy rất thú vị! Đợi muội chơi xong, chơi chán rồi thì muội sẽ từ chức không làm nữa!"
"Hả?"
Tất cả mọi người mắt chữ A mồm chữ O rồi.
Cách nghĩ của cô thật sự quá cấp tiến rồi.
Tiêu phu nhân bóng gió nhắc nhở: "Tiểu thư... Tiểu thư... Người chắc không biết, làm hoàng hậu là... là..."
Như Ý nói: "Là gì? Phu nhân người cứ nói thẳng ra! Còn có về sau gọi con là Như Ý! Cứ tiểu thư này tiểu thư kia nghe không quen!"
Câu nói này thật sự là câu nói thật lòng!
Như Ý quả thực không thích người khác gọi cô là tiểu thư!
Tiểu thư...
Vào thời đại của cô lại là cách gọi của kỹ nữ!
Tiêu phu nhân có chút xấu hổ nói: "Làm hoàng hậu là phải hầu hạ hoàng thượng."
Như Ý thản nhiên cười nói: "Hầu hạ hoàng thượng? Ngài ấy hầu hạ ta mới đúng!"
Tiêu phu nhân nói: "Đây thực sự không thể nói bừa. Danh tiếng của người con gái thực sự rất quan trọng!"
Như Ý lại nói: "Không quan trọng! Không quan trọng!"
Tiêu phu nhận thấy dáng vẻ không gấp gáp của cô, bà thực sự gấp muốn chết, nên vội vàng nói: "Sao lại không quan trọng? Đây là chuyện rất quan trọng! Cực kỳ quan trọng!"
Như Ý nói: "Thật sự không quan trọng mà! Dù sao... dù sao ta sẽ chia phòng phủ với ngài ấy!"
"Phốc!"
Tiêu phu nhân suýt nữa thì ngất!
Trác Công Phú, Trác Công Quý và những người khác cũng đều là vẻ mặt thay đổi kinh khủng!
Chia phòng...
Ở thời đại này không hề lưu hành từ này.
Nhưng với tư cách của người đi trước, đã trải qua chuyện tình nam nữ thì chắc chắn hiểu rõ ý nghĩa bao hàm trong từ này.
Nhưng Trác Vân Phong lại không hiểu vì sao, to mò mà truy hỏi: "Tiểu muội. Chia phòng là làm gì vậy?"
Trác Công Phú mắng ngay lập tức: "Trẻ nhỏ không được phép hỏi nhiều!"
Trác Vân Phong bĩu môi nói: "Con còn lớn hơn cửu muội, sao vẫn là trẻ nhỏ."
Trác Công Phu tức giận nói: "Chính là không cho phép hỏi."
Trác Vân Phong đành ngậm miệng.
Như Ý sớm đã đoán được vẻ mặt của mọi người sẽ như thế nào. Cô nói: "Mọi người không cần lo lắng! Dù sao thì con đã là người của hoàng đế rồi, coi như không làm hoàng hậu thì sau này cũng không gả đi được! Vì vậy nên chức vị hoàng hậu này con không làm không được! Nếu đã như vậy thì dứt khoát làm hoàng hậu thử xem! Nói chung sẽ không bị thiệt thòi!"
Cô cố ý thuận theo tư tưởng quan niệm của người nhà họ Trác mà nói, hy vọng mọi người sẽ không quá ngạc nhiên!
Thật sự cô muốn nói: "Chia phòng có phải chuyện gì to tát đâu?"
"Ở thời đại kia của chúng tôi!"
"Con gái mười lăm tuổi đã không tìm được xử nữ rồi."
"Nếu như ai học trung học mà vẫn còn là xử nữ vậy quả thực chính là thánh nữ rồi!"
Những lời này nếu như nói ra thì chỉ sợ những người có mặt ở đây đều hôn mê tập thể.
Cuối cùng, đêm đã khuya.
Mọi người cũng dần dần rời đi.
Tiểu trúc Lạc Vũ lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Như Ý đột nhiên có chút nhớ những ngày có một mình ở tiểu trúc Lạc Vũ...
Lúc đó cô một mình luyện võ ở tiểu trúc Lạc Vũ.
Đói thì tự mình nấu cháo ăn.
Khát thì uống nước suối sau nhà...
Còn có Tiểu Bạch đáng yêu cùng luyện công...
Ngày hôm nay ồn ã như vậy thật ra cô cũng có chút mệt.
Đêm khuya... cô cuối cùng cũng ôm Tiểu Bạch, vội vã chìm vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ đẹp...
Ánh trăng sáng trong từ ngoài cửa sổ chiếu vào...
Tiểu Bạch đang ngủ say trong lòng Như Ý bỗng nhiên mở mắt...
Ánh mắt vừa mông lung vừa vô hại đột nhiên xuất hiện sát khí lạnh lẽo...
Dưới ánh trăng...
Sát khí trong mắt Tiểu Bạch lạnh lẽo mà quỷ dị!
Ngắn ngủi chỉ sau vài giây...
Sát khí chợt hiện rồi biến mất.
Tiểu Bạch lại là đứa đáng yêu vô hại cực kỳ kia, trong ánh mắt đều là mơ màng buồn ngủ...
Vù vù...
Nó lại ngã vào lòng Như Ý, ngáy khò khò mà ngủ say...
Ngày thứ hai Như Ý phải tiến cung!
Sau khi cô tỉnh lại thì phát hiện Tiểu Bạch lại biến mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.