Chương 10: Cửu tiểu thư của trác gia
Cá Nhỏ
08/08/2020
Tướng mạo của Như Ý và Mẫn phu nhân gần như được khắc ra từ một khuôn. Ngay khi Trác Lỗi vừa nhìn thấy Như Ý liền biết rằng nữ tử này là em gái ruột của mình đã bị mất tích trong suốt hai mươi năm.
Nhưng trước khi tìm hiểu mọi thứ rõ ràng, hắn không dám vội vàng, vì vậy đã bí mật theo dõi Như Ý, cố gắng tìm hiểu chi tiết về Như Ý, nhưng không ngờ rằng Như Ý đột nhiên bất tỉnh.
Danh tính của Như Ý hầu như không bị ai nghi ngờ. Mặc dù Mẫn phu nhân đã qua đời, nhưng trưởng bối của Trác gia, bao gồm cả cha của Trác Lỗi là Trác Công Quý sau khi đã gặp Như Ý, đều nhất nhất khẳng định Như Ý chính là Trác Linh bị thất lạc. Bởi vì Như Ý và Mẫn phu nhân tướng mạo giống hệt nhau, tuổi tác cũng rất phù hợp.
Gần như không có bất kỳ ai nghi ngờ hay lắt léo gì cả, Như Ý đã trở thành Cửu tiểu thư của Trác gia.
Cơ thể yếu ớt của cô cũng nhận được sự chăm sóc rất cẩn thận.
Như Ý rất tò mò. Tại sao bản thân nhìn lại giống hệt như Mẫn phu nhân?
Nếu loại trừ rằng khả năng cô đến từ một thế giới khác, cô thậm chí sẽ nghi ngờ rằng cô là một đứa trẻ mồ côi và cô thực sự có mối quan hệ huyết thống với Mẫn phu nhân...
Nhưng cô không phải là người của thế giới này.
Làm sao mà có khả năng cô chính là Trác Linh được?
Nhưng bây giờ cô đã xuyên không đến thế giới này một cách kỳ lạ, lại tạm thời có được một tấm vé thông hành! Thân phận Cửu tiểu thư Trác gia là một hộ chiếu siêu cấp mà không thể mua được bằng tiền.
Thân là một đặc công, việc ẩn nấp và thay đổi danh tính của cô là chuyện thường xảy ra như cơm bữa, Như Ý chỉ đơn giản trấn an mình giả làm vị Cửu tiểu thư đã thất lạc trong nhiều năm. Dù sao, cô ấy đã thất lạc được hai mươi năm, cô cũng không có gì để chứng minh và giải thích, thậm chí ngay cả chứng mất trí nhớ mà khi xuyên không thường được sử dụng nhất cũng có thể lược đi rồi.
Sau khi biết sự thật, cô không còn giả vờ hôn mê nữa, chọn thời điểm có nhiều người ở đó nhất, thức dậy rồi giả vờ kêu rên rỉ lên một vài tiếng.
Sự tỉnh lại của cô rõ ràng đã gây ra nhiều hỗn loạn trong phủ Trác.
Lão gia Trác, Trác Công Quý, hầu hết các trưởng bối của Trác gia cùng với anh chị em trong tộc đều đến thăm cô, thuộc hạ cũng cẩn thận hầu hạ và phục vụ.
Đối mặt với những thắc mắc của người khác, lo lắng của người khác, dù sao cô cũng giả vờ ngây ngô. Người nói chuyện bên cạnh nhiều rồi, khả năng ngôn ngữ của cô đã được cải thiện rất nhanh, không lâu sau cô có thể giao tiếp đơn giản với người khác.
“Khuê phòng” bé nhỏ của cô đã náo loạn trong vài ngày mới yên tĩnh trở lại.
"Tiểu muội, nhìn xem đây là cái gì?"
Trác Lỗi bước vào phòng với một nụ cười rất tươi, cầm một bó hoa dành dành. Hắn là anh ruột của Trác Linh, là người con thứ tư trong gia đình, chịu trách nhiệm quản lý công việc hàng ngày của gia đình. Hắn có mối quan hệ rất tốt với mọi người. Không may, lúc còn nhỏ bị một trận ốm nặng, không thể luyện võ. Hắn cũng là một trong số ít người đến thăm Như Ý mỗi ngày sau khoảng thời gian náo nhiệt ấy.
Như Ý khen ngợi: "Thơm quá."
Trác Lỗi nói: "Trác Linh, tặng cho muội. Cả tháng trời muội đều ở trong phòng sẽ rất ngột ngạt, chắc là đã chán lắm rồi đúng không.Ngửi một ít hương hoa, cả người sẽ tràn đầy năng lượng hơn."
Thực ra cơ thể của Như Ý sớm đã hồi phục. Khi không có ai ở cạnh, cô sẽ đóng cửa để rèn luyện kỹ năng chiến đấu và thể lực. Mặc dù đã xuyên không, nhưng cô không thể để mất khả năng chiến đấu được.
Đón lấy bông hoa dành dành vừa hái còn pha trộn với hương vị của đất. Hương thơm nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy thật sảng khoái. Như Ý biết rằng Cửu tiểu thư trở về thì Trác Lỗi là người hạnh phúc nhất. Nhưng thấy anh ta rất ân cần và chu đáo đối với cô, trong lòng cô lại có chút áy náy.
"Tứ ca, tên muội là Như Ý." Cô nhấn mạnh.
"Ồ, ồ, huynh xin lỗi. Muội xem tứ ca này, thật đúng là không có trí nhớ tốt. Muội đã quen với tên Như Ý trong nhiều năm lưu lạc bên ngoài. Sao huynh vẫn gọi tên cũ của muội cơ chứ? Tên Như Ý này nghe rất hay, cả ông và cha đều nói rằng sau này có thể gọi muội là Trác Như Ý." Trác Lỗi nói một tràng.
Nhưng trước khi tìm hiểu mọi thứ rõ ràng, hắn không dám vội vàng, vì vậy đã bí mật theo dõi Như Ý, cố gắng tìm hiểu chi tiết về Như Ý, nhưng không ngờ rằng Như Ý đột nhiên bất tỉnh.
Danh tính của Như Ý hầu như không bị ai nghi ngờ. Mặc dù Mẫn phu nhân đã qua đời, nhưng trưởng bối của Trác gia, bao gồm cả cha của Trác Lỗi là Trác Công Quý sau khi đã gặp Như Ý, đều nhất nhất khẳng định Như Ý chính là Trác Linh bị thất lạc. Bởi vì Như Ý và Mẫn phu nhân tướng mạo giống hệt nhau, tuổi tác cũng rất phù hợp.
Gần như không có bất kỳ ai nghi ngờ hay lắt léo gì cả, Như Ý đã trở thành Cửu tiểu thư của Trác gia.
Cơ thể yếu ớt của cô cũng nhận được sự chăm sóc rất cẩn thận.
Như Ý rất tò mò. Tại sao bản thân nhìn lại giống hệt như Mẫn phu nhân?
Nếu loại trừ rằng khả năng cô đến từ một thế giới khác, cô thậm chí sẽ nghi ngờ rằng cô là một đứa trẻ mồ côi và cô thực sự có mối quan hệ huyết thống với Mẫn phu nhân...
Nhưng cô không phải là người của thế giới này.
Làm sao mà có khả năng cô chính là Trác Linh được?
Nhưng bây giờ cô đã xuyên không đến thế giới này một cách kỳ lạ, lại tạm thời có được một tấm vé thông hành! Thân phận Cửu tiểu thư Trác gia là một hộ chiếu siêu cấp mà không thể mua được bằng tiền.
Thân là một đặc công, việc ẩn nấp và thay đổi danh tính của cô là chuyện thường xảy ra như cơm bữa, Như Ý chỉ đơn giản trấn an mình giả làm vị Cửu tiểu thư đã thất lạc trong nhiều năm. Dù sao, cô ấy đã thất lạc được hai mươi năm, cô cũng không có gì để chứng minh và giải thích, thậm chí ngay cả chứng mất trí nhớ mà khi xuyên không thường được sử dụng nhất cũng có thể lược đi rồi.
Sau khi biết sự thật, cô không còn giả vờ hôn mê nữa, chọn thời điểm có nhiều người ở đó nhất, thức dậy rồi giả vờ kêu rên rỉ lên một vài tiếng.
Sự tỉnh lại của cô rõ ràng đã gây ra nhiều hỗn loạn trong phủ Trác.
Lão gia Trác, Trác Công Quý, hầu hết các trưởng bối của Trác gia cùng với anh chị em trong tộc đều đến thăm cô, thuộc hạ cũng cẩn thận hầu hạ và phục vụ.
Đối mặt với những thắc mắc của người khác, lo lắng của người khác, dù sao cô cũng giả vờ ngây ngô. Người nói chuyện bên cạnh nhiều rồi, khả năng ngôn ngữ của cô đã được cải thiện rất nhanh, không lâu sau cô có thể giao tiếp đơn giản với người khác.
“Khuê phòng” bé nhỏ của cô đã náo loạn trong vài ngày mới yên tĩnh trở lại.
"Tiểu muội, nhìn xem đây là cái gì?"
Trác Lỗi bước vào phòng với một nụ cười rất tươi, cầm một bó hoa dành dành. Hắn là anh ruột của Trác Linh, là người con thứ tư trong gia đình, chịu trách nhiệm quản lý công việc hàng ngày của gia đình. Hắn có mối quan hệ rất tốt với mọi người. Không may, lúc còn nhỏ bị một trận ốm nặng, không thể luyện võ. Hắn cũng là một trong số ít người đến thăm Như Ý mỗi ngày sau khoảng thời gian náo nhiệt ấy.
Như Ý khen ngợi: "Thơm quá."
Trác Lỗi nói: "Trác Linh, tặng cho muội. Cả tháng trời muội đều ở trong phòng sẽ rất ngột ngạt, chắc là đã chán lắm rồi đúng không.Ngửi một ít hương hoa, cả người sẽ tràn đầy năng lượng hơn."
Thực ra cơ thể của Như Ý sớm đã hồi phục. Khi không có ai ở cạnh, cô sẽ đóng cửa để rèn luyện kỹ năng chiến đấu và thể lực. Mặc dù đã xuyên không, nhưng cô không thể để mất khả năng chiến đấu được.
Đón lấy bông hoa dành dành vừa hái còn pha trộn với hương vị của đất. Hương thơm nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy thật sảng khoái. Như Ý biết rằng Cửu tiểu thư trở về thì Trác Lỗi là người hạnh phúc nhất. Nhưng thấy anh ta rất ân cần và chu đáo đối với cô, trong lòng cô lại có chút áy náy.
"Tứ ca, tên muội là Như Ý." Cô nhấn mạnh.
"Ồ, ồ, huynh xin lỗi. Muội xem tứ ca này, thật đúng là không có trí nhớ tốt. Muội đã quen với tên Như Ý trong nhiều năm lưu lạc bên ngoài. Sao huynh vẫn gọi tên cũ của muội cơ chứ? Tên Như Ý này nghe rất hay, cả ông và cha đều nói rằng sau này có thể gọi muội là Trác Như Ý." Trác Lỗi nói một tràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.