Chương 50: Cửu tiểu thư thật sự
Cá Nhỏ
08/08/2020
Từ sau khi Như Ý đến Từ đường, nàng không rời Như Ý nửa bước, cho dù Như Ý muốn gian lận cũng không có cơ hội đâu.
"Tiểu Lục, mở rộng lòng con đi, có thể nó đúng là muội muội của con." Trác lão gia nói.
"Không! Ả đúng là giả! Nhất định là giả! Ông nội, người nhất định phải tin tưởng con! Chắc chắn con sẽ tìm chứng cứ chứng minh ả là giả!" Trác Uyển kích động nói.
Lúc đoàn người bạo quân cải trang tiến vào phủ Trác Vương, kết quả nhỏ máu nhận người thân đã kết thúc.
Chỉ suýt chút nữa...
Bạo quân đã có thể thấy được tiên nữ lúc nào cũng quấy rầy giấc mộng của hắn rồi.
Năm tháng trước tiên nữ từ trên trời rớt xuống xuất hiện tại hoàng cung, sau một đêm triền miên lại mất tích một cách bí ẩn...
Năm tháng qua bạo quân cũng không còn hứng thú sủng hạnh phi tử của hắn nữa, trong lòng hắn chỉ nhớ mãi không quên tiên nữ đã câu mất hồn phách của hắn đi mất kia...
Nếu hắn vào phủ Trác Vương sớm hơn nửa canh giờ thì đã có thể nhìn thấy tiên nữ Như Ý của hắn rồi...
"Các ngươi là người nào? Các ngươi không phải là người của Trác gia!"
Trác lão tam Trác Công Vinh vừa mới từ trong Từ đường bước ra đã nhìn thấy một đoàn người lén la lén lút ở trong phủ, lập tức bước ông ta bước lên phía trước hét mấy người đứng lại.
"Trác lão tam không được càn rỡ!"
Thừa tướng Đường Bắc Khôi quen biết Trác Công Vinh, ông ta vội tiến lên ngăn cản.
Trác Công Vinh vừa nhìn thấy một người trong đó lại chính là thừa tướng đại nhân của vương triều Thiên Tống Đường Bắc Khôi, ông ta cảnh giác nói: "Đường Bắc thừa tướng? Ông không ở nhà mình lại chạy đến phủ Trác Vương của chúng ta làm gì? Hơn nữa còn ăn mặc như thế này, lẽ nào ông muốn thăm dò phủ Trác Vương của chúng ta?"
Đường Bắc Khôi khinh thường nói: "Nếu như ta muốn thăm dò cũng sẽ đợi tối buổi tối mới đi thăm dò. Hơn nữa phủ Trác Vương của các ngươi có gì tốt để thăm dò chứ? Chẳng lẽ có bí mật không thể cho người khác biết sao?"
Trác Công Vinh cả giận nói: "Lão thất phu! Miệng của ngươi sạch sẽ một chút! Cha ta và các ca ca lấy đại cục làm trọng, nể tình Trác gia và Đường Bắc gia đều là vi thần cùng triều, ta không muốn tổn thương đến hòa khí nên cố nhẫn nhịn Đường Bản gia các ngươi hết lần này đến lần khác. Nhưng Trác lão tam ta là không sợ trời không sợ đất, lão tử nổi danh là một kẻ lưu manh, lúc nhỏ còn xông vào hoàng cung thi bắn nước tiểu với tiểu tử hoàng đế kia đấy. Ngươi đừng ép lão tử cuống lên, nếu không..."
"Nếu không thế nào?"
Bạo quân từ phía sau đoàn người đi ra.
Trác Công Vinh nói: "Ngươi lại là người nào? Dám đến phủ Trác Vương của chúng ta làm càn?"
Bạo quân cười hờ hững: "Phủ Trác Vương này trẫm cũng không thể đến sao?"
"Trẫm?"
Mặc dù Trác Công Vinh là kẻ lưu manh, thế nhưng cũng không phải là người ngu, ông ta vừa nghe nói thế đã cảm thấy hơi không thích hợp...
Bạo quân ngạo khí bức người nói: "Trác lão tam ngươi mở mắt chó của ngươi nhìn xem rốt cuộc trẫm là ai!"
Trác Công Vinh nhìn thấy khuôn mặt âm u tuấn tú của hắn, ánh mắt sâu thẳm, tuy rằng sau khi trưởng thành dung mạo đã thay đổi, nhưng ít nhiều gì vẫn còn dáng vẻ ngày bé...
"Hoàng... Hoàng thượng!" Trác Công Vinh bị dọa sợ.
Bạo quân cười lạnh nói: "Hoàng thượng? Sao không phải là tiểu tử hoàng đế trong miệng ngươi nữa rồi?"
Trác Công Vinh quỳ phịch xuống nói: "Vi thần không dám! Vừa nãy vi thần mạo phạm, xin hoàng thượng thứ tội!"
Cho dù ông ta không sợ trời không sợ đất, nhưng vẫn sợ đến chảy mồ hôi lạnh.
Bạo quân này nổi tiếng hung tàn đấy!
Ai bảo ông ta thấy ngứa mắt nhưng lại gặp phải xui xẻo. Đừng nói ở trước mặt mắng hắn, cho dù là ngôn từ có hơi bất kính với hắn thôi cũng sẽ mất đầu.
Thác Bạt Liệt được ‘khen’ là quân chủ tàn bạo nhất của vương triều Thiên Tống trong ba trăm năm qua!
Đáng sợ hơn chính là tuy hắn tàn bạo nhưng cũng không ngu ngốc, rất có suy nghĩ và mưu lược, thủ đoạn quyết đoán, quản lý triều đình người người thần phục, không ai dám nói!
"Đứng lên đi, ngươi mau dẫn trẫm đi gặp lão gia tử."
Trong lòng bạo quân lóe lên một tia sát khí, những cũng chỉ là lóe lên mà thôi. Nơi này là phủ Trác Vương, nếu như chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà giết chết Trác lão tam, sợ rằng người của phủ Trác Vương sẽ không chịu bỏ qua.
Giang sơn này có một nửa là do phủ Trác Vương đánh chiếm về, bạo quân cũng sẽ không tùy tiện đắc tội với phủ Trác Vương.
"Dạ! Dạ! Thần cảm tạ hoàng thượng đã khoan dung!"
"Tiểu Lục, mở rộng lòng con đi, có thể nó đúng là muội muội của con." Trác lão gia nói.
"Không! Ả đúng là giả! Nhất định là giả! Ông nội, người nhất định phải tin tưởng con! Chắc chắn con sẽ tìm chứng cứ chứng minh ả là giả!" Trác Uyển kích động nói.
Lúc đoàn người bạo quân cải trang tiến vào phủ Trác Vương, kết quả nhỏ máu nhận người thân đã kết thúc.
Chỉ suýt chút nữa...
Bạo quân đã có thể thấy được tiên nữ lúc nào cũng quấy rầy giấc mộng của hắn rồi.
Năm tháng trước tiên nữ từ trên trời rớt xuống xuất hiện tại hoàng cung, sau một đêm triền miên lại mất tích một cách bí ẩn...
Năm tháng qua bạo quân cũng không còn hứng thú sủng hạnh phi tử của hắn nữa, trong lòng hắn chỉ nhớ mãi không quên tiên nữ đã câu mất hồn phách của hắn đi mất kia...
Nếu hắn vào phủ Trác Vương sớm hơn nửa canh giờ thì đã có thể nhìn thấy tiên nữ Như Ý của hắn rồi...
"Các ngươi là người nào? Các ngươi không phải là người của Trác gia!"
Trác lão tam Trác Công Vinh vừa mới từ trong Từ đường bước ra đã nhìn thấy một đoàn người lén la lén lút ở trong phủ, lập tức bước ông ta bước lên phía trước hét mấy người đứng lại.
"Trác lão tam không được càn rỡ!"
Thừa tướng Đường Bắc Khôi quen biết Trác Công Vinh, ông ta vội tiến lên ngăn cản.
Trác Công Vinh vừa nhìn thấy một người trong đó lại chính là thừa tướng đại nhân của vương triều Thiên Tống Đường Bắc Khôi, ông ta cảnh giác nói: "Đường Bắc thừa tướng? Ông không ở nhà mình lại chạy đến phủ Trác Vương của chúng ta làm gì? Hơn nữa còn ăn mặc như thế này, lẽ nào ông muốn thăm dò phủ Trác Vương của chúng ta?"
Đường Bắc Khôi khinh thường nói: "Nếu như ta muốn thăm dò cũng sẽ đợi tối buổi tối mới đi thăm dò. Hơn nữa phủ Trác Vương của các ngươi có gì tốt để thăm dò chứ? Chẳng lẽ có bí mật không thể cho người khác biết sao?"
Trác Công Vinh cả giận nói: "Lão thất phu! Miệng của ngươi sạch sẽ một chút! Cha ta và các ca ca lấy đại cục làm trọng, nể tình Trác gia và Đường Bắc gia đều là vi thần cùng triều, ta không muốn tổn thương đến hòa khí nên cố nhẫn nhịn Đường Bản gia các ngươi hết lần này đến lần khác. Nhưng Trác lão tam ta là không sợ trời không sợ đất, lão tử nổi danh là một kẻ lưu manh, lúc nhỏ còn xông vào hoàng cung thi bắn nước tiểu với tiểu tử hoàng đế kia đấy. Ngươi đừng ép lão tử cuống lên, nếu không..."
"Nếu không thế nào?"
Bạo quân từ phía sau đoàn người đi ra.
Trác Công Vinh nói: "Ngươi lại là người nào? Dám đến phủ Trác Vương của chúng ta làm càn?"
Bạo quân cười hờ hững: "Phủ Trác Vương này trẫm cũng không thể đến sao?"
"Trẫm?"
Mặc dù Trác Công Vinh là kẻ lưu manh, thế nhưng cũng không phải là người ngu, ông ta vừa nghe nói thế đã cảm thấy hơi không thích hợp...
Bạo quân ngạo khí bức người nói: "Trác lão tam ngươi mở mắt chó của ngươi nhìn xem rốt cuộc trẫm là ai!"
Trác Công Vinh nhìn thấy khuôn mặt âm u tuấn tú của hắn, ánh mắt sâu thẳm, tuy rằng sau khi trưởng thành dung mạo đã thay đổi, nhưng ít nhiều gì vẫn còn dáng vẻ ngày bé...
"Hoàng... Hoàng thượng!" Trác Công Vinh bị dọa sợ.
Bạo quân cười lạnh nói: "Hoàng thượng? Sao không phải là tiểu tử hoàng đế trong miệng ngươi nữa rồi?"
Trác Công Vinh quỳ phịch xuống nói: "Vi thần không dám! Vừa nãy vi thần mạo phạm, xin hoàng thượng thứ tội!"
Cho dù ông ta không sợ trời không sợ đất, nhưng vẫn sợ đến chảy mồ hôi lạnh.
Bạo quân này nổi tiếng hung tàn đấy!
Ai bảo ông ta thấy ngứa mắt nhưng lại gặp phải xui xẻo. Đừng nói ở trước mặt mắng hắn, cho dù là ngôn từ có hơi bất kính với hắn thôi cũng sẽ mất đầu.
Thác Bạt Liệt được ‘khen’ là quân chủ tàn bạo nhất của vương triều Thiên Tống trong ba trăm năm qua!
Đáng sợ hơn chính là tuy hắn tàn bạo nhưng cũng không ngu ngốc, rất có suy nghĩ và mưu lược, thủ đoạn quyết đoán, quản lý triều đình người người thần phục, không ai dám nói!
"Đứng lên đi, ngươi mau dẫn trẫm đi gặp lão gia tử."
Trong lòng bạo quân lóe lên một tia sát khí, những cũng chỉ là lóe lên mà thôi. Nơi này là phủ Trác Vương, nếu như chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà giết chết Trác lão tam, sợ rằng người của phủ Trác Vương sẽ không chịu bỏ qua.
Giang sơn này có một nửa là do phủ Trác Vương đánh chiếm về, bạo quân cũng sẽ không tùy tiện đắc tội với phủ Trác Vương.
"Dạ! Dạ! Thần cảm tạ hoàng thượng đã khoan dung!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.