Chương 500: Kế mê hồn!
Cá Nhỏ
01/05/2021
Bây giờ Cát Băng nhìn mọi người ngã trái ngã phải, hoàn toàn không có sự khí phách và quyết đoán lúc tiến vào ban đầu, nói chuyện cũng không còn ý lấy lòng, quét mắt nhìn những người khác, miệng hắn ta nhếch lên: “Nếu người khác có suy nghĩ như vậy, ta cũng tán thành!”
Thật ra đại khái nơi nào có ám khí gì, mặc dù không biết cụ thể là gì, nhưng trên địa đồ cũng được ngầm ám chỉ, vậy nên cả đoạn đường đi, mặc dù có nguy hiểm nhưng Cát Băng vẫn có thể tránh né, dù sao trong lòng hắn ta đã có chuẩn bị từ trước.
Tráng hán kia nghe Cát Băng nói như vậy, cắn răng kiên trì đứng lên, nhưng thoạt nhìn lung lay sắp đổ, bởi vì lời Cát Băng nói ra mà có chút mất mặt mà đỏ mặt, nhưng vẫn mạnh miệng: “Lão tử mệt sao được, cơ thể lão tử to lớn như vậy, sao có thể mệt được, đi!”
Nói xong còn không khách khí kéo đồng bạn đi phía trước.
Cát Băng trào phúng nhìn thoáng qua, cũng không nói gì thêm, tiếp tục dẫn đường ở phía trước.
Sau đó, mọi người lộ ra vẻ rất lo lắng, loại lo lắng này ngoài trừ do sự nguy hiểm ngầm còn có nguyên nhân là bởi vì một loại cảm giác vô cùng quỷ dị tràn ngập trong lòng bọn họ, đây không phải ảo giác, bởi vì mọi người đều cảm giác được.
Càng đi sâu vào trong, ánh sáng càng trở nên thâm trầm, còn có hoa đào làm cho bọn họ có cảm giác tầm mắt mê loạn!
Rõ ràng không có gió, tại sao bọn họ cảm giác hoa đào này giống như được do một tay yêu nữ giựt dây, cứ như vậy khi thì xoay quanh, khi thì quanh quẩn, khi thì nhảy lên nhảy xuống, không chỉ ánh mắt họ bị mê loạn, còn có tâm trí của bọn họ.
“Kế tiếp cẩn thận một chút!”
Cát Băng tựa như biết nguyên nhân xuất hiện cái này, bởi vì trên địa đồ có nói, nơi đây có tên quỷ táng.
Dựa vào cái tên này cũng biết được nơi này tại sao có dạng như vậy, hắn ta nhìn thấy ký hiệu ở phía trước cách đó không xa, Cát Băng biết nơi này chắc chắn rất nguy hiểm, hơn nữa cách Hắc Huyền Lệnh càng ngày càng gần, là thời điểm quét sạch những người này, bởi vậy hắn ta mới cẩn thận phân phó mấy tùy tùng theo bên cạnh, sau đó ý vị sâu xa mà nhìn Như Ý, ánh mắt kia quá mức phức tạp, Như Ý có chút không hiểu.
Nhưng nghe thấy câu này, cô biết sắp tới sẽ rất nguy hiểm, gật đầu với Mộ Dung Tinh Thần, đương nhiên không phải đưa đẩy tình ý, là cô muốn Mộ Dung Tinh Thần cẩn thận, sau đó cho Hồng Đậu một ánh mắt, nhắc nhở nàng ta cũng phải cẩn thận hơn.
Hồng Đậu cũng nhận được nhắc nhở của Mộ Dung Tinh Thần, cũng ăn ý gật đầu, nhưng không biết tại sao Cát Băng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hồng Đậu, đương nhiên không phải nhắc nhở, cũng không có áy náy, có một loại hận, trong hận dường như còn có một loại thoải mái.
Lòng Hồng Đậu nhói lên, quay đầu đi không nhìn Cát Băng, cái loại thoải mái kia tại sao lại làm cô đau như vậy, cô cũng nên thoải mái mới phải, chỉ vì hắn ta từng là sư huynh mà mình thương yêu sao?
Cát Băng cũng không quan tâm tới cái quay đầu phiền chán của Hồng Đậu, nguy hiểm sắp tới, hắn ta nghĩ có lẽ đây chính là ngày chết của tất cả mọi người, đương nhiên cũng bao gồm Hồng Đậu các nàng, nên hắn ta mới có ánh mắt như vậy.
“Vù, vù…”
Đột nhiên, một trận gió từ phía trước thổi tới, tất cả mọi người bị hoa đào mê loạn tới mức không mở nổi mắt.
Ngay tại lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy choáng váng đầu óc.
“Á…”
Một tiếng hét to, sau đó chính là một tiếng bịch một tiếng, tựa như có người đã chết.
“Bảo vệ người!”
Cát Bằng nói đương nhiên là bảo vệ Như Ý, bởi vì bây giờ Như Ý không có công phu, nên phải bảo vệ cho tốt.
Mộ Dung Tinh Thần cũng lo lắng, mặc dù biết Như Ý có công phu, nhưng dưới loại tình huống này, mắt của hắn còn không thể mở ra, ngoại trừ bảo vệ bản thân, ngay cả người ở đâu hắn cũng không biết.
“Á, cái cây này đang di chuyển….”
Cũng không biết là người nào hét lên, “Á…”
Lại một tiếng hét, lại một người bị cây di chuyển đánh ngã lên mặt đất.
Cuối cùng mọi người cũng biết được tại sao mình có cảm giác choáng váng đầu, hóa ra là do cây đào này biết di chuyển.
“Kế mê hồn!”
Cát Băng từng nghe phụ thân nói, kế mê hồn, chính là trận cây đào, không ngừng xoay tròn, mê loạn thần trí của ngươi, khiến cho ngươi thần trí mê mang, tự mình va vào cây, căn bản không phải cái cây kia di chuyển, loại trận pháp này tương đối cao thâm, cần phải tĩnh tâm, vận công ngồi xếp bằng là cách tốt nhất, nhưng người công lực thấp sẽ không có cách để tĩnh tâm, trừ phi ý chí của ngươi đủ mạnh, ngươi có ý chí sống nào đó.
Như Ý lắc mình một cái, thật sự cảm thấy cái cây này di chuyển rất nhanh, khiến cho cô không hiểu sao lại có chút hoảng hốt, còn tiếp tục như vậy chắc chắn không thể sống, lại thêm gió mạnh như vậy, hoa đào làm rối loạn tầm nhìn của mắt, căn bản không dám mở mắt, nếu mở chỉ sợ hai mắt của mình sẽ lập tức vứt bỏ.
Cô vận công, muốn tạo ra một lối đi trong trận hoa đào bay múa này, xem có tìm được Mộ Dung Tinh Thần bọn họ hay không.
Mặc dù Mộ Dung Tinh thần có công phu cao, công lực cũng đủ thâm hậu, nhưng Như Ý là mạng của hắn, là lý trí của hắn, bây giờ không biết Như Ý đang ở đâu, điều này làm cho hắn hoàn toàn không thể tĩnh tâm, vẫn luôn cảm thấy có gì đó đang xoay xung quanh mình, nhưng lại càng khiến cho hắn choáng váng hơn.
“Á…”
Lại một tiếng hét, đây là giọng của một nữ tử, tiếng hét vừa phát ra, làm trái tim của Cát Băng và Mộ Dung Tinh Thần nhảy lên tới tận cổ.
“Như Ý…”
“Như Ý…”
Hai người hoàn toàn không cố kỵ, lớn tiếng gọi tên của Như Ý.
Như Ý nghe thấy tên mình, phân rõ phương hướng của hai người, trong lòng vui vẻ, xem ra âm thanh có thể xuyên thấu qua đám cánh hoa này, tạm thời tìm về lý trí của bọn họ.
“Ta ở đây!”
Như Ý hô lên, cái cần vào lúc này là mọi người, không phải một người, một người chỉ có thể từ từ rơi vào tay giặc, cô muốn gọi cả hai người tới, bây giờ đang vào thời điểm mấu chốt như vậy, chỉ có vậy mới có thể cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.
Cát Băng cách Như Ý gần hơn, vừa nghe thấy tiếng của Như Ý, thừa dịp tốc độ này, hắn ta bổ ra một đám hoa ra, lập tức nhìn thấy Như Ý, nhanh chóng lao qua, ôm lấy Như Ý.
“Nàng không sao chứ!” Loại lo lắng này làm Như Ý kinh ngạc, Như Ý cho rằng Cát Băng đối xử tốt với mình là bởi vì Hắc Huyền Lệnh, nhưng dựa vào sự lo lắng lúc nãy, lúc này còn có thể cảm nhận được sự run rẩy của trái tim hắn ta, điều này làm Như Ý dường như hiểu ra được cái gì đó.
Lúc Mộ Dung Tinh Thần lần theo thanh âm tìm được Như Ý, Như Ý đang được Cát Bằng ôm, bàn tay hắn nắm chặt thành đấm, kéo Như Ý qua.
“Nhị đương gia, bây giờ không phải là lúc nữ nhi tình trường.”
Trong lời nói của Mộ Dung Tinh Thần lộ rõ sự tức giận, nếu không phải hoa đào này quá mạnh, một mặt dữ tợn của hắn chỉ sợ sẽ lập tức xuất hiện trước mặt Cát Băng.
Bởi vì bây giờ rất nguy hiểm, Cát Băng vẫn còn lý trí, hắn ta hừ nhẹ một tiếng: “Như Ý, để ta giúp nàng đả thông kinh mạch, đợi tới lúc qua được cửa này, nhớ phải ngồi xuống vận công, chỉ cần không bị bên ngoài quấy rầy là được!”
Lúc này không còn cách nào khác, hắn ta cũng không muốn đả thông cho Như Ý, nhưng nếu không đả thông mà bản thân lại không có cách nào để chăm sóc Như Ý, mọi cố gắng của mình cũng uổng phí, hắn ta bắt Như Ý vì muốn có được Hắc Huyền Lệnh, cũng muốn mở Hắc Huyền Lệnh này ra.
Trong lòng Như Ý căng thẳng, Cát Băng muốn giải huyệt đạo cho cô là chuyện tốt, nhưng nếu để hắn ta phát hiện huyệt đạo của mình đã được giải, cũng không biết sẽ như thế nào.
Mộ Dung Tinh Thần dường như đã nghĩ tới cái này từ sớm, đứng lên chặn Cát Băng lại: “Nhị đương gia làm chủ, không thể xảy ra sơ xuất, vẫn nên để thuộc hạ làm đi!”
Nói xong, Mộ Dung Tinh Thần kéo Như Ý qua, khoanh chân ngồi xuống, sau đó thi triển công lực.
Cát Băng đương nhiên hy vọng thuộc hạ thức thời như vậy, sau đó cũng tự mình chậm rãi ngồi khoanh chân.
Thật ra sau khi ngồi xuống, Như Ý cũng chậm rãi tĩnh tâm, những hỗn loạn bên ngoài dường như không còn nữa, tất cả chỉ còn cô, ngay cả cánh hoa vừa cắt lên mặt mình, lúc này cũng trở nên yếu ớt, giống như mang theo linh hồn của mình mà khiêu vũ.
Như Ý nhắm mắt lại, tựa như đang hưởng thụ tất cả những thứ này.
Trước khi Mộ Dung Tinh Thần nhắm mắt, khoanh chân, nghĩ tới thủ hạ của mình, cũng chính là mấy người Hồng Đậu, hắn dùng thuật truyền âm ngàn dặm nói với Hồng Đậu làm như thế nào.
Vì vậy, rất nhiều người, từng người từng người bị trận mê hồn này mê hoặc tâm trí, từng tiếng hét thảm thiết cùng vang lên.
Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới mấy người Như Ý đang tĩnh tâm dưỡng khí.
Tiếng gió đã không còn, cánh hoa đã ngừng bay, tất cả cây cối tựa như cũng ngừng lại, im lặng, tất cả đều im lặng.
Lúc Như Ý mở mắt ra lập tức nhìn thấy một đống hỗn độn, thi thể khắp nơi, dường như phải thật sự chôn vùi ở đây, bởi vì hoa đào bao trùm lên thi thể của bọn họ, dần dần bao trùm thành hình người, máu nhuộm cánh hoa thành màu đỏ tươi, giống như là bữa tiệc thịnh yến phồn hoa, có điều là bữa tiệc của hoa, chỉ là những người này sắp vĩnh viễn ngủ tại nơi đây.
“Mọi người không sao chứ?”
Cát Băng đứng dậy, hắn ta giả ý hỏi một câu, theo hắn ta thấy chỉ có vài người tránh thoát khỏi cửa ải này, hắn ta cho rằng nên giữ lại vài người, nhưng lúc tầm mắt hắn ta dừng trên người của Hồng Đậu và nha hoàn của nàng ta, Phinh Đình đang ở cách đó không xa, hắn ta cũng có chút khó tin.
“Nhờ hồng phúc của Nhị đại đương gia, tất cả chúng ta đều tốt, hơn nữa còn vô cùng tốt!”
Hồng Đậu nghiến răng nghiến lợi nói ra, bây giờ nàng ta đã hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt lúc nãy của Cát Băng, xem ra là hy vọng mình táng thân ở đây sớm một chút.
Đảo mắt nhìn một đám người bị chôn vùi trong hoa đào, đã không còn quá nhiều ý niệm gì nữa, nàng ta cùng Phinh Đình đi về phía Mộ Dung Tinh Thần.
Cát Băng đi tới bên cạnh Như Ý, thấy Như Ý dường như không sao, lúc này mới yên tâm.
“Kế tiếp chúng ta sẽ tới nơi, có thể đi vào động núi, đi vào có nghĩa Hắc Huyền Lệnh ở bên trong, nhưng đồng thời cũng có thể có nghĩa là nguy hiểm ở bên trong!”
Bây giờ chỉ còn lại mấy người bọn họ, Cát Băng cũng không giấu diếm, nhưng cũng không ăn ngay nói thật, trong lòng hắn ta có mối bận tâm, đó chính là kế tiếp nên làm thế nào để Hồng Đậu và người bên cạnh cô ta không thể đi ra ngoài nữa, hơn nữa không thể để họ nhìn thấy Hắc Huyền Lệnh, bằng không nhiều đối thủ sẽ càng thêm phiền toái, nhưng trong lòng nghĩ đại ca chưa tới, phụ thân nói hai người liền tâm, vậy thật sự không biết mình có thể lấy đư
Thật ra đại khái nơi nào có ám khí gì, mặc dù không biết cụ thể là gì, nhưng trên địa đồ cũng được ngầm ám chỉ, vậy nên cả đoạn đường đi, mặc dù có nguy hiểm nhưng Cát Băng vẫn có thể tránh né, dù sao trong lòng hắn ta đã có chuẩn bị từ trước.
Tráng hán kia nghe Cát Băng nói như vậy, cắn răng kiên trì đứng lên, nhưng thoạt nhìn lung lay sắp đổ, bởi vì lời Cát Băng nói ra mà có chút mất mặt mà đỏ mặt, nhưng vẫn mạnh miệng: “Lão tử mệt sao được, cơ thể lão tử to lớn như vậy, sao có thể mệt được, đi!”
Nói xong còn không khách khí kéo đồng bạn đi phía trước.
Cát Băng trào phúng nhìn thoáng qua, cũng không nói gì thêm, tiếp tục dẫn đường ở phía trước.
Sau đó, mọi người lộ ra vẻ rất lo lắng, loại lo lắng này ngoài trừ do sự nguy hiểm ngầm còn có nguyên nhân là bởi vì một loại cảm giác vô cùng quỷ dị tràn ngập trong lòng bọn họ, đây không phải ảo giác, bởi vì mọi người đều cảm giác được.
Càng đi sâu vào trong, ánh sáng càng trở nên thâm trầm, còn có hoa đào làm cho bọn họ có cảm giác tầm mắt mê loạn!
Rõ ràng không có gió, tại sao bọn họ cảm giác hoa đào này giống như được do một tay yêu nữ giựt dây, cứ như vậy khi thì xoay quanh, khi thì quanh quẩn, khi thì nhảy lên nhảy xuống, không chỉ ánh mắt họ bị mê loạn, còn có tâm trí của bọn họ.
“Kế tiếp cẩn thận một chút!”
Cát Băng tựa như biết nguyên nhân xuất hiện cái này, bởi vì trên địa đồ có nói, nơi đây có tên quỷ táng.
Dựa vào cái tên này cũng biết được nơi này tại sao có dạng như vậy, hắn ta nhìn thấy ký hiệu ở phía trước cách đó không xa, Cát Băng biết nơi này chắc chắn rất nguy hiểm, hơn nữa cách Hắc Huyền Lệnh càng ngày càng gần, là thời điểm quét sạch những người này, bởi vậy hắn ta mới cẩn thận phân phó mấy tùy tùng theo bên cạnh, sau đó ý vị sâu xa mà nhìn Như Ý, ánh mắt kia quá mức phức tạp, Như Ý có chút không hiểu.
Nhưng nghe thấy câu này, cô biết sắp tới sẽ rất nguy hiểm, gật đầu với Mộ Dung Tinh Thần, đương nhiên không phải đưa đẩy tình ý, là cô muốn Mộ Dung Tinh Thần cẩn thận, sau đó cho Hồng Đậu một ánh mắt, nhắc nhở nàng ta cũng phải cẩn thận hơn.
Hồng Đậu cũng nhận được nhắc nhở của Mộ Dung Tinh Thần, cũng ăn ý gật đầu, nhưng không biết tại sao Cát Băng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hồng Đậu, đương nhiên không phải nhắc nhở, cũng không có áy náy, có một loại hận, trong hận dường như còn có một loại thoải mái.
Lòng Hồng Đậu nhói lên, quay đầu đi không nhìn Cát Băng, cái loại thoải mái kia tại sao lại làm cô đau như vậy, cô cũng nên thoải mái mới phải, chỉ vì hắn ta từng là sư huynh mà mình thương yêu sao?
Cát Băng cũng không quan tâm tới cái quay đầu phiền chán của Hồng Đậu, nguy hiểm sắp tới, hắn ta nghĩ có lẽ đây chính là ngày chết của tất cả mọi người, đương nhiên cũng bao gồm Hồng Đậu các nàng, nên hắn ta mới có ánh mắt như vậy.
“Vù, vù…”
Đột nhiên, một trận gió từ phía trước thổi tới, tất cả mọi người bị hoa đào mê loạn tới mức không mở nổi mắt.
Ngay tại lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy choáng váng đầu óc.
“Á…”
Một tiếng hét to, sau đó chính là một tiếng bịch một tiếng, tựa như có người đã chết.
“Bảo vệ người!”
Cát Bằng nói đương nhiên là bảo vệ Như Ý, bởi vì bây giờ Như Ý không có công phu, nên phải bảo vệ cho tốt.
Mộ Dung Tinh Thần cũng lo lắng, mặc dù biết Như Ý có công phu, nhưng dưới loại tình huống này, mắt của hắn còn không thể mở ra, ngoại trừ bảo vệ bản thân, ngay cả người ở đâu hắn cũng không biết.
“Á, cái cây này đang di chuyển….”
Cũng không biết là người nào hét lên, “Á…”
Lại một tiếng hét, lại một người bị cây di chuyển đánh ngã lên mặt đất.
Cuối cùng mọi người cũng biết được tại sao mình có cảm giác choáng váng đầu, hóa ra là do cây đào này biết di chuyển.
“Kế mê hồn!”
Cát Băng từng nghe phụ thân nói, kế mê hồn, chính là trận cây đào, không ngừng xoay tròn, mê loạn thần trí của ngươi, khiến cho ngươi thần trí mê mang, tự mình va vào cây, căn bản không phải cái cây kia di chuyển, loại trận pháp này tương đối cao thâm, cần phải tĩnh tâm, vận công ngồi xếp bằng là cách tốt nhất, nhưng người công lực thấp sẽ không có cách để tĩnh tâm, trừ phi ý chí của ngươi đủ mạnh, ngươi có ý chí sống nào đó.
Như Ý lắc mình một cái, thật sự cảm thấy cái cây này di chuyển rất nhanh, khiến cho cô không hiểu sao lại có chút hoảng hốt, còn tiếp tục như vậy chắc chắn không thể sống, lại thêm gió mạnh như vậy, hoa đào làm rối loạn tầm nhìn của mắt, căn bản không dám mở mắt, nếu mở chỉ sợ hai mắt của mình sẽ lập tức vứt bỏ.
Cô vận công, muốn tạo ra một lối đi trong trận hoa đào bay múa này, xem có tìm được Mộ Dung Tinh Thần bọn họ hay không.
Mặc dù Mộ Dung Tinh thần có công phu cao, công lực cũng đủ thâm hậu, nhưng Như Ý là mạng của hắn, là lý trí của hắn, bây giờ không biết Như Ý đang ở đâu, điều này làm cho hắn hoàn toàn không thể tĩnh tâm, vẫn luôn cảm thấy có gì đó đang xoay xung quanh mình, nhưng lại càng khiến cho hắn choáng váng hơn.
“Á…”
Lại một tiếng hét, đây là giọng của một nữ tử, tiếng hét vừa phát ra, làm trái tim của Cát Băng và Mộ Dung Tinh Thần nhảy lên tới tận cổ.
“Như Ý…”
“Như Ý…”
Hai người hoàn toàn không cố kỵ, lớn tiếng gọi tên của Như Ý.
Như Ý nghe thấy tên mình, phân rõ phương hướng của hai người, trong lòng vui vẻ, xem ra âm thanh có thể xuyên thấu qua đám cánh hoa này, tạm thời tìm về lý trí của bọn họ.
“Ta ở đây!”
Như Ý hô lên, cái cần vào lúc này là mọi người, không phải một người, một người chỉ có thể từ từ rơi vào tay giặc, cô muốn gọi cả hai người tới, bây giờ đang vào thời điểm mấu chốt như vậy, chỉ có vậy mới có thể cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.
Cát Băng cách Như Ý gần hơn, vừa nghe thấy tiếng của Như Ý, thừa dịp tốc độ này, hắn ta bổ ra một đám hoa ra, lập tức nhìn thấy Như Ý, nhanh chóng lao qua, ôm lấy Như Ý.
“Nàng không sao chứ!” Loại lo lắng này làm Như Ý kinh ngạc, Như Ý cho rằng Cát Băng đối xử tốt với mình là bởi vì Hắc Huyền Lệnh, nhưng dựa vào sự lo lắng lúc nãy, lúc này còn có thể cảm nhận được sự run rẩy của trái tim hắn ta, điều này làm Như Ý dường như hiểu ra được cái gì đó.
Lúc Mộ Dung Tinh Thần lần theo thanh âm tìm được Như Ý, Như Ý đang được Cát Bằng ôm, bàn tay hắn nắm chặt thành đấm, kéo Như Ý qua.
“Nhị đương gia, bây giờ không phải là lúc nữ nhi tình trường.”
Trong lời nói của Mộ Dung Tinh Thần lộ rõ sự tức giận, nếu không phải hoa đào này quá mạnh, một mặt dữ tợn của hắn chỉ sợ sẽ lập tức xuất hiện trước mặt Cát Băng.
Bởi vì bây giờ rất nguy hiểm, Cát Băng vẫn còn lý trí, hắn ta hừ nhẹ một tiếng: “Như Ý, để ta giúp nàng đả thông kinh mạch, đợi tới lúc qua được cửa này, nhớ phải ngồi xuống vận công, chỉ cần không bị bên ngoài quấy rầy là được!”
Lúc này không còn cách nào khác, hắn ta cũng không muốn đả thông cho Như Ý, nhưng nếu không đả thông mà bản thân lại không có cách nào để chăm sóc Như Ý, mọi cố gắng của mình cũng uổng phí, hắn ta bắt Như Ý vì muốn có được Hắc Huyền Lệnh, cũng muốn mở Hắc Huyền Lệnh này ra.
Trong lòng Như Ý căng thẳng, Cát Băng muốn giải huyệt đạo cho cô là chuyện tốt, nhưng nếu để hắn ta phát hiện huyệt đạo của mình đã được giải, cũng không biết sẽ như thế nào.
Mộ Dung Tinh Thần dường như đã nghĩ tới cái này từ sớm, đứng lên chặn Cát Băng lại: “Nhị đương gia làm chủ, không thể xảy ra sơ xuất, vẫn nên để thuộc hạ làm đi!”
Nói xong, Mộ Dung Tinh Thần kéo Như Ý qua, khoanh chân ngồi xuống, sau đó thi triển công lực.
Cát Băng đương nhiên hy vọng thuộc hạ thức thời như vậy, sau đó cũng tự mình chậm rãi ngồi khoanh chân.
Thật ra sau khi ngồi xuống, Như Ý cũng chậm rãi tĩnh tâm, những hỗn loạn bên ngoài dường như không còn nữa, tất cả chỉ còn cô, ngay cả cánh hoa vừa cắt lên mặt mình, lúc này cũng trở nên yếu ớt, giống như mang theo linh hồn của mình mà khiêu vũ.
Như Ý nhắm mắt lại, tựa như đang hưởng thụ tất cả những thứ này.
Trước khi Mộ Dung Tinh Thần nhắm mắt, khoanh chân, nghĩ tới thủ hạ của mình, cũng chính là mấy người Hồng Đậu, hắn dùng thuật truyền âm ngàn dặm nói với Hồng Đậu làm như thế nào.
Vì vậy, rất nhiều người, từng người từng người bị trận mê hồn này mê hoặc tâm trí, từng tiếng hét thảm thiết cùng vang lên.
Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới mấy người Như Ý đang tĩnh tâm dưỡng khí.
Tiếng gió đã không còn, cánh hoa đã ngừng bay, tất cả cây cối tựa như cũng ngừng lại, im lặng, tất cả đều im lặng.
Lúc Như Ý mở mắt ra lập tức nhìn thấy một đống hỗn độn, thi thể khắp nơi, dường như phải thật sự chôn vùi ở đây, bởi vì hoa đào bao trùm lên thi thể của bọn họ, dần dần bao trùm thành hình người, máu nhuộm cánh hoa thành màu đỏ tươi, giống như là bữa tiệc thịnh yến phồn hoa, có điều là bữa tiệc của hoa, chỉ là những người này sắp vĩnh viễn ngủ tại nơi đây.
“Mọi người không sao chứ?”
Cát Băng đứng dậy, hắn ta giả ý hỏi một câu, theo hắn ta thấy chỉ có vài người tránh thoát khỏi cửa ải này, hắn ta cho rằng nên giữ lại vài người, nhưng lúc tầm mắt hắn ta dừng trên người của Hồng Đậu và nha hoàn của nàng ta, Phinh Đình đang ở cách đó không xa, hắn ta cũng có chút khó tin.
“Nhờ hồng phúc của Nhị đại đương gia, tất cả chúng ta đều tốt, hơn nữa còn vô cùng tốt!”
Hồng Đậu nghiến răng nghiến lợi nói ra, bây giờ nàng ta đã hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt lúc nãy của Cát Băng, xem ra là hy vọng mình táng thân ở đây sớm một chút.
Đảo mắt nhìn một đám người bị chôn vùi trong hoa đào, đã không còn quá nhiều ý niệm gì nữa, nàng ta cùng Phinh Đình đi về phía Mộ Dung Tinh Thần.
Cát Băng đi tới bên cạnh Như Ý, thấy Như Ý dường như không sao, lúc này mới yên tâm.
“Kế tiếp chúng ta sẽ tới nơi, có thể đi vào động núi, đi vào có nghĩa Hắc Huyền Lệnh ở bên trong, nhưng đồng thời cũng có thể có nghĩa là nguy hiểm ở bên trong!”
Bây giờ chỉ còn lại mấy người bọn họ, Cát Băng cũng không giấu diếm, nhưng cũng không ăn ngay nói thật, trong lòng hắn ta có mối bận tâm, đó chính là kế tiếp nên làm thế nào để Hồng Đậu và người bên cạnh cô ta không thể đi ra ngoài nữa, hơn nữa không thể để họ nhìn thấy Hắc Huyền Lệnh, bằng không nhiều đối thủ sẽ càng thêm phiền toái, nhưng trong lòng nghĩ đại ca chưa tới, phụ thân nói hai người liền tâm, vậy thật sự không biết mình có thể lấy đư
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.