Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 136: Ngươi là yêu nghiệt công tử

Cá Nhỏ

08/08/2020

Như Ý làm sao có thể cho hắn chạy trốn dễ dàng như vậy?

Một chưởng hóa trảo, nhanh như chớp đánh thẳng vào cái túi hình vuông trên lưng Đường Bắc Khôi...

"Hồng Chúc! Chặn đường lui của cô ta!"

Hoa Lâu Vân hô to một tiếng, xông tới đứng chính diện nghênh chiến Như Ý!

Mà Hồng Chúc nghe thấy tiếng Hoa Lâu Vân, cũng đồng thời hóa thành một đạo hồng quang, tập kích đằng sau Như Ý!

Trước sau giáp kích!

Như Ý phải tạm thời từ bỏ truy sát Đường Bắc Khôi, thu hồi sức lực, song chưởng tách ra, một trước một sau hướng Hoa Lâu Vân cùng Hồng Chúc đánh tới!

Như Ý không muốn cùng bọn họ dây dưa... Cũng không thể để ác nhân kia trốn thoát! Cho nên một chưởng này, dường như cô đã dùng đến sáu bảy phần nội lực! Trước đó cô cùng Trác lão gia tử đại chiến, cũng chỉ dùng đến tám phần nội lực là có thể đánh hòa. Sáu bảy phần nội lực này thế nhưng lại là một chưởng hung mãnh.

Cô vốn tưởng rằng chưởng này nhất định sẽ khiến hai người chấn động và mất đi sức chống cự. Thế nhưng một chưởng này đánh ra, hai người Hoa Lâu Vân cùng Hồng Chúc đều đối kháng chính diện, sắc mặt không hề thay đổi.

Như Ý kinh hãi!

Võ công của hai người này cao đến cực hạn như vậy sao?

Hoa Lâu Vân cùng Hồng Chúc sợ Như Ý dây dưa với Đường Bắc Khôi nên cả hai đều đối kháng nhận lấy chưởng của Như Ý, không cho cô có cơ hội tạm nghỉ, liền song song cùng đánh tới…

Hoa Lâu Vân thế công phiêu dật.

Hồng Chúc thân pháp quỷ dị.

Hai người một trước một sau, gắt gao vây lấy Như Ý!

Đường Bắc Khôi đã sớm thừa cơ bỏ chạy, mang theo hai tử sĩ áo đen đến Tịch Mịch Yên Vũ lâu. Như Ý dứt khoát không đuổi theo, thả lỏng thân thể, mỉm cười nói: “Gặp được đối thủ như vậy không phải dễ dàng gì, bốn người các ngươi đã lợi hại như vậy, liền để ta lĩnh giáo một chút Tứ đại mạc khách chưa từng chiến bại xem sao.”

Bỗng nhiên...

Đường Bắc Khôi lui lại. Thân pháp có chút hỗn loạn, khoảnh khắc hắn lùi về phía sau, hai thi thể tử sĩ áo đen phía sau lưng bị hắn ném vào…

"Tới Yên Vũ lâu của ta làm khách, phải để cho bản công tử làm tốt vị trí của một người chủ nhà hữu nghị nha!” Một giọng thoải mái mà phiêu dật từ bên ngoài đi tới...

Lại chính là Mộ Dung Tinh Thần!

Mộ Dung Tinh Thần nhìn thấy Như Ý cùng hai người Hoa Lâu Vân, Hồng Chúc đang kịch liệt chiến đấu, lớn tiếng kêu: “Sửu huynh đệ, a, không, là Nghiêm huynh đệ, tất cả các cung thủ bên ngoài đểu đã bị tại hạ xử lý! Ngươi cứ chuyên tâm quyết đấu đi! Gánh nặng giữ của cứ việc giao cho tại hạ! Tại hạ cam đoan, không để kẻ nào có thể chuồn mất!”

Gia hỏa này!

Thế mà gọi mình là sửu huynh đệ?

Cái này không phải chỉ cây dâu mắng cây hòe hay sao?

Như Ý cười nhạt một tiếng, trả lời: "Vậy ngươi liền giữ cửa đi! Tịch Mịch Yên Vũ lâu của ngươi lớn như vậy xém chút nữa bị người khác phá hủy, nếu ngay cả việc giữ cửa cũng không làm nổi, vậy lâu chủ cũng nên dứt khoát về làm ruộng đi thôi.”

Phản công hoàn hảo!

Mộ Dung Tinh Thần xấu hổ cười một tiếng.

Đường Bắc Khôi nhìn thấy đột nhiên lại xuất hiện một vị công tử cực kỳ anh tuấn, cử chỉ ưu nhã quý khí bức người, trầm giọng nói: "Các hạ rốt cuộc là ai?"

Mộ Dung Tinh Thần nói: "Chủ nhân Tịch Mịch Yên Vũ lâu!"

Đường Bắc Khôi hoảng sợ nói: "Cái gì? Ngươi... Ngươi là yêu nghiệt công tử?"

"Đúng vậy!"

"Yêu nghiệt công tử kia là ai?”

Nam nhân đã gãy mất một cánh tay nhìn thấy yêu nghiệt công tử, vị chủ nhân chân chính đã tới, cất cao giọng nói: "Ta gọi Lôi Hổ! Chẳng qua chỉ là tùy tùng mà thôi! Mở mắt chó của các ngươi ra mà nhìn, đây mới thật sự là chủ nhân chân chính của Tịch Mịch Yên Vũ lâu! Ngươi quả thực là chán sống rồi, cũng dám đến Tịch Mịch Yên Vũ lâu gây sự, hừ!"

Mặc dù hắn đã gãy mất một cánh tay, nhưng vẫn rất uy vũ.

Mộ Dung Tinh Thần nói: "Lôi Hổ, Kim lão bản, hai người các ngươi tranh thủ thời gian cứu chữa những người bị thương."

"Vâng! Chủ nhân!"



Mặc dù Lôi Hổ cùng Kim lão bản đều trúng độc bị thương, nhưng cũng không có ảnh hưởng đến tính mạng, lúc này chủ nhân đến làm bọn họ tràn đầy khí thế.”

Bọn họ biết, chỉ cần có chủ nhân ở chỗ này, dù cho có đại tông sư cấp bậc cao thủ tới, cũng không đáng kể, khắp thiên hạ chỉ có hai người bọn họ biết, yêu nghiệt công tử chân chính đáng sợ bao nhiêu. Cũng chỉ có hai người bọn họ biết, yêu nghiệt công tử vì sao lại gọi là yêu nghiệt công tử!

Một khi những ác nhân này biết đến sự tồn tại của cái tên yêu nghiệt công tử, bọn họ sẽ vô cùng hối hận, là sai lầm nhất trong cuộc đời bọn họ.

Trên lầu có cao thủ thần bí ngăn cản hai đại ma tướng Lôi Đình, Phích Lịch, dưới lầu có sửu tiểu tử bí ẩn quyết đấu với Tứ đại mạc khách…Bây giờ còn thêm một yêu nghiệt công tử chân chính vô cùng tuấn mỹ, tình thế trở nên đảo chiều, Đường Bắc Khôi dường như đã rơi vào trạng thái bị bao vây tứ phía…

Mà trên lầu cao thủ thần bí tựa hồ cực kì khó đối phó, xác của những tử sĩ áo đen không ngừng bị ném xuống dưới…

Hiện tại, Đường Bắc Khôi chỉ có thể hi vọng ở Tứ đại mạc khách!

Truyền thuyết Tứ đại mạc khách, chưa từng bị thất bại!

Đường Bắc Khôi đương nhiên biết Tứ đại mạc khách võ công đáng sợ bao nhiêu, lúc trước hắn mới có thể không tiếc vốn liếng âm thầm thu mua bọn họ.

Đường Bắc Khôi là thừa tướng, sau khi quản lý Đường gia, có tác phong làm việc khác hoàn toàn với đời trước.

Hắn tin tưởng vào tác dụng của vũ lực khác xa trưởng bối đời trước.

Cho nên gia tộc Đường Bắc không tiếc tiền thu mua những nhân vật chính tà trên giang hồ. Đường gia tộc cực kỳ nhiều tiền!

Chỉ cần một con số, không có khả năng không trả nồi tiền.

Vài chục năm nay, Gia tộc Đường Bắc âm thầm thu mua một nhóm lớn các nhân vật đứng đầu trên giang hồ.

Thái Bát Gia...

Khoái kiếm sát thủ!

Lôi Đình, Phích Lịch hai đại ma tướng.

Đường Bắc Khôi tin tưởng mỗi người đều có một cái giá, chỉ cần ngươi ra giá, Gia tộc Đường Bắc liền trả tiền. Lúc trước hắn thu mua Tứ đại mạc khách, đã từng bị cự tuyệt một cách vô tình. Tứ đại mạc khách căn bản không đòi tiền. Đường Bắc Khôi đưa ra cái giá mà không ai có thể cự tuyệt, nhưng cũng không có cách nào làm lung lay Tứ đại mạc khách. Mãi về sau qua nhiều người hắn mới biết được, căn bản Tứ đại mạc khách ký thác Tịch Mịch Yên Vũ lâu là vì tìm tiểu chủ nhân của bọn họ.

Tịch Mịch Yên Vũ lâu là nơi bí mật và quan trọng mà người giang hồ thường hay tụ tập. Chỗ như vậy lại là một nơi có tin tình báo linh thông nhất.

Về sau Đường Bắc Khôi lấy danh nghĩa thừa tướng đồng ý với bọn họ, giúp bọn họ tìm vị tiểu chủ nhân trên khắp cả nước, lúc đó Tứ đại mạc khách mới đáp ứng phản bội lại Tịch Mịch Yên Vũ lâu.

Đường Bắc Khôi sở dĩ coi trọng Tứ đại mạc khách như thế, là bởi vì hắn biết, Tứ đại mạc khách tuyệt đối xứng đáng với cái giá đó!

Võ công của bốn người này, mỗi người đều rất cao minh và vô cùng kinh khủng.

Về điều này...

Như Ý cũng đã bị rung động sâu sắc!

Hoa Lâu Vân đột nhiên lui lại hai bước, rút lui ra khỏi vòng chiến!

Chỉ để lại một mình Hồng Chúc cùng Như Ý chiến đấu.

Đặc điểm lớn nhất trong chiêu thức của Hồng Chúc chính là kỳ lạ.

Chiêu thức của cô vừa nhanh lại mạnh, lại giống như không theo bất cứ bộ sách võ thuật nào, ra chiêu lung tung, nhưng mặc dù lung tung nhưng bên trong lại chưa đựng huyển cơ kỳ diệu.

Như Ý cũng bị mấy loại chiêu thức này của Hồng Chúc làm cho khiếp sợ!

Yêu nghiệt công tử dường như cũng không có ý định ra tay…

Hắn giống như chỉ là dự định thủ vệ, đứng đấy không nhúc nhích... Chỉ là ánh mắt của hắn vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào Đường Bắc Khôi cùng Tứ đại mạc khách, địch không động ta cũng không động.

Đường Bắc Khôi cũng không có ý định chạy trốn. Hắn biết Tứ đại mạc khách nhất định sẽ không để cho hắn thất vọng. Đám ba người Hoa Lâu Vân đều đứng thẳng bất động...

Chỉ có một mình Hồng Chúc quyết đấu với Như Ý.

Căn bản nếu cô cùng Hoa Lâu Vân liên thủ quyết đấu với Như Ý, còn có thể đánh ngang tay, hiện tại chỉ còn lại một mình Hồng Chúc, dĩ nhiên là thua chị kém em!

Mộ Dung Tinh Thần dường như phát hiện ra gì đó, nói: “Sửu huynh đệ! Ngươi phải cẩn thận, bọn hắn định cậy đông hiếp yếu nha.”

Như Ý cười nhạt một tiếng, cô sớm đã phát hiện ra!



Sau đó, cô tránh thoát được một kiếm của Hồng Chúc, không biết từ lúc nào trong tay đã nhặt được một thanh trường kiếm rơi dưới đất.

Như Ý cười nhạt một tiếng: "Nếu ngươi đã muốn dùng chiêu thức kỳ quái để tiêu hao thể lực của ta, vậy ta liền dùng chiêu thức kỳ quái đối phó với ngươi.”

"Ngươi đây là muốn chết!"

Hồng Chúc hung mãnh tung chiêu, hồng ảnh chớp động, hàn khí ập tới.

Như Ý cũng tung chiêu, bóng xanh chớp động, hàn khi cũng ập tới, góc độ y hệt đánh tới.

Lại là đấu pháp giống nhau như đúc!

Quá ngạc nhiên!

Như Ý vậy mà đã bắt chước được chiêu thức của Hồng Chúc.

Hơn nữa, chiêu thức Như Ý bắt chước không hề kém chút nào, ngược lại tốc độ càng nhanh, nội lực càng thêm hùng mạnh!

Đi sau mà đến trước.

Hồng Chúc kinh hãi!

Lập tức rút chiêu kiếm của mình về!

Bởi vì Như Ý nhanh hơn cô!

Kiếm của cô còn không có đâm trúng đối phương, kiếm của đối phương đã đâm xuyên qua cô!

"Hừ! Ngươi muốn học? Vậy liền học đi!"

Hồng Chúc tựa hồ tức giận!

Kiếm trong tay, càng lúc càng nhanh, mà lại một chiêu so một chiêu phức tạp, làm cho người khác không kịp nhìn!

Đường Bắc Khôi thân cũng là một tuyệt đỉnh cao thủ, nhìn thấy kiếm pháp của Hồng Chúc tinh diệu mà kỳ quái, trong lòng âm thầm kinh ngạc: "Nữ tử này học kiếm pháp này từ đâu? Vậy mà tinh diệu hết mức như thế! Ở tuổi này của cô mà đã có thể luyện thành kiếp pháp kinh khủng như vậy, chỉ sợ rằng tất cả nữ tử của Gia tộc Đường Bắc cùng Trác vương phủ đều không ai đạt được công lực như vậy.”

Như Ý cười nhạt một tiếng, không hề sốt ruột, sau khi nhìn thấy kiếm của Hồng Chúc, cũng đánh ra chiêu thức phức tạp khiến cho người ta hoa mắt.

Thế nhưng kiếm pháp lại giống y hệt kiếm pháp của Hồng Chúc kiếm pháp. Kiếm khí của Như Ý mang theo thanh âm xoẹt xoẹt, giống như tia chớp đánh tới. Hồng Chúc né tránh không kịp, trực tiếp quăng kiếm nhanh chóng thối lui vài chục bước!

Như Ý cũng là không đuổi theo, không có đuổi tận giết tuyệt, nhẹ nhàng thu kiếm, sau đó nói: "Ngươi còn có kiếm pháp gì lợi hại mà kỳ quái thì đều xuất ra hết đi. Kiếm pháp của ngươi chính xác là rất lợi hại, ta còn muốn học mấy thêm chiêu nha!"

Sắc mặt Hồng Chúc trắng bệch, nói: "Ngươi... Ngươi vậy mà học trộm kiếm pháp của ta!"

Như Ý nói: "Học trộm? Này làm sao được cho là học trộm? Là chính ngươi xuất ra để ta nhìn nha! Nếu như ngươi không muốn để cho ta học, liền dùng loại kiếm pháp nào cao minh hơn một chút, để ta không học được. Bất quá, ngươi cũng nên cẩn thận, kiếm pháp của ngươi đánh tới càng lợi hại, làm chiêu thức ta học lén để công kích ngươi cũng lại càng lợi hại hơn, chính bản thân ngươi cũng càng dễ gặp nguy hiểm hơn!"

Hồng Chúc cả giận nói: "Ngươi!"

Như Ý nói: "Còn muốn đánh nữa hay thôi?"

"Đánh!"

Hồng Chúc rút ra một thanh kiếm bên người, mạnh mẽ nhào tới.

Lần này!

Cô ta thật sự động sát khí!

Hồng Chúc biết mình đã đụng phải cao thủ tuyệt thế xưa nay chưa từng có. Nếu như hôm nay không dốc toàn lực, chỉ sợ cũng sẽ thất bại thảm hại!

Hồng Chúc...

Luôn là một cô nương mạnh mẽ, trên mặt hiện đầy nồng đậm sát khí. Kiếm trong tay, đột nhiên mãnh liệt run rẩy. Phát ra xoẹt xoẹt, xoẹt xoẹt, mãnh liệt mà vang dội không phá âm thanh!

Đường Bắc Khôi thấy thế, trong lòng hoảng hốt!

Cái này... Cái này...

Hồng Chúc này là muốn...

Chẳng lẽ kiếm pháp cô muốn đánh tới, là loại tuyệt kỹ có một không hai kia sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cưng Chiều Của Bạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook