Chương 31: Nó mắc bẫy rồi
Cá Nhỏ
08/08/2020
Trác Vân Phong nói: “Vậy rốt cục là chuyện gì? Con nghe người ta đồn rằng, gần đây trong kinh thành xuất hiện một cao thủ dùng kiếm ẩn danh, biệt danh Hắc Trường Vi, có phải ông nội đang nhắc đến chuyện này không?”
Trác lão gia nói: “Phong Nhi, Hắc Tường Vi tuy giết người cướp của, nhưng hắn cũng là người chính nghĩa, chỉ giết bọn hải tặc cướp bóc, những tên vô lại tội chất đầy mình. Cho dù phải bắt Hắc Tường Vi, thì đó cũng là chuyện của nha môn, không liên quan gì đến Phủ Trác Vương chúng ta. Công, Phú, Phong Nhi bế quan luyện kiếm một năm, vừa mới xuất quan, con hãy kể lại cho nó biết.”
Trác Công Phú nói: “Vâng, thưa cha.”
Trác Vân Phong tò mò hỏi: “Ông nội, cha, rốt cục là chuyện gì? Con vừa xuất quan, ông nội còn chưa kịp kiểm tra võ công của con tiến bộ đến đâu. Bình thường ông nội quan tâm nhất là võ công có tiến triển hay không, tại sao mấy ngày này mọi người đều nghiêm túc như vậy? Ông nội hình như cũng không quan tâm võ công của con rồi.”
Trác Công Phú nói: “Phong Nhi, con còn nhớ Mộ Dung Thiên không?”
Trác Vân Phong gật đầu: “Đương nhiên con nhớ! Mộ Dung Thiên là quan trong phủ Trác Vương chúng ta, trước đây là phó tướng của quân Thanh Long, một tay hai rìu công lực rất mạnh, là một cao thủ khó tìm. Lúc nhỏ, ngài ấy thường xuyên chỉ điểm giúp con luyện võ. Nhưng ba năm trước ngài ấy đã lên chức, được điều đi làm thống lĩnh Cấm Vệ Quân trong kinh thành, con rất hiếm khi gặp ngài ấy. Nhưng ngài ấy trung thành với triều đình, cũng trung thành với phủ Trác Vương chúng ta, là một anh hùng đáng kính trọng.”
Trác Công Phú gật đầu, đau buồn nói: “Ngài ấy đã chết rồi!”
Trác Vân Phong kinh ngạc: “Mộ Dung…ngài ấy chết rồi?” Một người võ công cao cường, sao lại chết được?”
Trác Công Phú nói: “Ông ấy không phải bị người giết, mà là bị một con ma thú hung dữ giết!”
Trác Vân Phong nói: “Ma thú? Có phải con ma thú rừng Thương Kỳ trong truyền thuyết không ạ?”
Trác Công Phú nói: “Ma thú đã tuyệt chủng, biến mất khỏi đất liền từ một trăm năm trước rồi mà, nghe nói ở nơi lạnh nhất phương Bắc, trong rừng Thương Kỳ chỉ còn một con ma thú may mắn duy nhất còn sót lại. Nhưng, gần đây ở gần vịnh Tiềm Long ở phía Bắc kinh thành xuất hiện một con ma thú hung ác…chó ngao Tử Kim hai đầu!”
“Ngao Tử Kim hai đầu? Trong sách sử có ghi gì về ma thú ăn thịt hung ác thời hồng hoang không? Trên thế giới này thật sự có dị thú hai đầu tồn tại sao?”
“Đúng vậy! Ma thú xuất hiện trong thế giới loài người, là điềm báo hiểm ác! Chỉ trong thời gian chưa đầy một tháng, ma thú đã thảm sát hàng trăm bách tính vô tội, cướp vô số gia súc gia cầm, làm cho lòng người hoang mang, nhân dân kinh thành lâm vào nguy hiểm.”
“Con súc sinh này gậy họa cho con người! Sao có thể không giết!”
“Cấm Vệ Quân đã phái quân đi giết con ma thú gây họa cho chúng sinh ấy, nhưng, tất cả đều đi mà không thể trở về… Mộ Dung thúc thúc của con, cũng trong số đó.”
“Ma thú hung ác đến vậy ư? Phủ Trác Vương chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
“Đây là lí do tại sao bọn ta đợi con xuất quan. Ý của ông nội con là mong con lần này có thể dẫn đầu các cao thủ của Trác gia đi giết ma thú! Phong Nhi, lần này đi vô cùng nguy hiểm, nếu con không thể nắm chắc được…”
“Không! Con có thể!”
Trác Vân Phong nói: “Ông nội, cha, các vị thúc thúc, bá bá, Phong Nhi vẫn luôn biết mọi người yêu thương con hết lòng, từ nhỏ đến lớn, mọi người luôn cho con những điều tốt nhất! Thậm chí đến võ công của con cũng nhờ ông nội và các vị thúc thúc chỉ giáo. Phong Nhi có được ngày hôm nay, đều nhờ vào sự chăm sóc, nhờ tâm huyết của mọi người. Lần này đi tiêu diệt ma thú, nhiệm vụ nguy hiểm gian nan, Phong Nhi biết ông nội và mọi người muốn thử năng lực của con, con nhất định sẽ cố gắng hết mình, không để mọi người thất vọng!”
Trác lão gia tán thưởng gật đầu: “Phong Nhi, con thật thông minh, vừa chỉ điểm đã hiểu. Không uổng phí công lao dạy dỗ của ta. Nếu lần này con có thể thống lĩnh cao thủ Trác gia đánh thắng ma thú, thì không chỉ trừ hại cho dân, mà còn có thể nổi danh thiên hạ, lập uy danh, có sự trợ giúp lớn cho thành tựu sau này của con. Lần này, không chỉ là thử khả năng của con, mà còn là một cơ hội để con kiến công lập nghiệp!”
Trác Vân Phong nói: “Ông nội, ông yên tâm, con sẽ không làm ông thất vọng!”
Trác lão gia nói: “Phong Nhi, Hắc Tường Vi tuy giết người cướp của, nhưng hắn cũng là người chính nghĩa, chỉ giết bọn hải tặc cướp bóc, những tên vô lại tội chất đầy mình. Cho dù phải bắt Hắc Tường Vi, thì đó cũng là chuyện của nha môn, không liên quan gì đến Phủ Trác Vương chúng ta. Công, Phú, Phong Nhi bế quan luyện kiếm một năm, vừa mới xuất quan, con hãy kể lại cho nó biết.”
Trác Công Phú nói: “Vâng, thưa cha.”
Trác Vân Phong tò mò hỏi: “Ông nội, cha, rốt cục là chuyện gì? Con vừa xuất quan, ông nội còn chưa kịp kiểm tra võ công của con tiến bộ đến đâu. Bình thường ông nội quan tâm nhất là võ công có tiến triển hay không, tại sao mấy ngày này mọi người đều nghiêm túc như vậy? Ông nội hình như cũng không quan tâm võ công của con rồi.”
Trác Công Phú nói: “Phong Nhi, con còn nhớ Mộ Dung Thiên không?”
Trác Vân Phong gật đầu: “Đương nhiên con nhớ! Mộ Dung Thiên là quan trong phủ Trác Vương chúng ta, trước đây là phó tướng của quân Thanh Long, một tay hai rìu công lực rất mạnh, là một cao thủ khó tìm. Lúc nhỏ, ngài ấy thường xuyên chỉ điểm giúp con luyện võ. Nhưng ba năm trước ngài ấy đã lên chức, được điều đi làm thống lĩnh Cấm Vệ Quân trong kinh thành, con rất hiếm khi gặp ngài ấy. Nhưng ngài ấy trung thành với triều đình, cũng trung thành với phủ Trác Vương chúng ta, là một anh hùng đáng kính trọng.”
Trác Công Phú gật đầu, đau buồn nói: “Ngài ấy đã chết rồi!”
Trác Vân Phong kinh ngạc: “Mộ Dung…ngài ấy chết rồi?” Một người võ công cao cường, sao lại chết được?”
Trác Công Phú nói: “Ông ấy không phải bị người giết, mà là bị một con ma thú hung dữ giết!”
Trác Vân Phong nói: “Ma thú? Có phải con ma thú rừng Thương Kỳ trong truyền thuyết không ạ?”
Trác Công Phú nói: “Ma thú đã tuyệt chủng, biến mất khỏi đất liền từ một trăm năm trước rồi mà, nghe nói ở nơi lạnh nhất phương Bắc, trong rừng Thương Kỳ chỉ còn một con ma thú may mắn duy nhất còn sót lại. Nhưng, gần đây ở gần vịnh Tiềm Long ở phía Bắc kinh thành xuất hiện một con ma thú hung ác…chó ngao Tử Kim hai đầu!”
“Ngao Tử Kim hai đầu? Trong sách sử có ghi gì về ma thú ăn thịt hung ác thời hồng hoang không? Trên thế giới này thật sự có dị thú hai đầu tồn tại sao?”
“Đúng vậy! Ma thú xuất hiện trong thế giới loài người, là điềm báo hiểm ác! Chỉ trong thời gian chưa đầy một tháng, ma thú đã thảm sát hàng trăm bách tính vô tội, cướp vô số gia súc gia cầm, làm cho lòng người hoang mang, nhân dân kinh thành lâm vào nguy hiểm.”
“Con súc sinh này gậy họa cho con người! Sao có thể không giết!”
“Cấm Vệ Quân đã phái quân đi giết con ma thú gây họa cho chúng sinh ấy, nhưng, tất cả đều đi mà không thể trở về… Mộ Dung thúc thúc của con, cũng trong số đó.”
“Ma thú hung ác đến vậy ư? Phủ Trác Vương chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
“Đây là lí do tại sao bọn ta đợi con xuất quan. Ý của ông nội con là mong con lần này có thể dẫn đầu các cao thủ của Trác gia đi giết ma thú! Phong Nhi, lần này đi vô cùng nguy hiểm, nếu con không thể nắm chắc được…”
“Không! Con có thể!”
Trác Vân Phong nói: “Ông nội, cha, các vị thúc thúc, bá bá, Phong Nhi vẫn luôn biết mọi người yêu thương con hết lòng, từ nhỏ đến lớn, mọi người luôn cho con những điều tốt nhất! Thậm chí đến võ công của con cũng nhờ ông nội và các vị thúc thúc chỉ giáo. Phong Nhi có được ngày hôm nay, đều nhờ vào sự chăm sóc, nhờ tâm huyết của mọi người. Lần này đi tiêu diệt ma thú, nhiệm vụ nguy hiểm gian nan, Phong Nhi biết ông nội và mọi người muốn thử năng lực của con, con nhất định sẽ cố gắng hết mình, không để mọi người thất vọng!”
Trác lão gia tán thưởng gật đầu: “Phong Nhi, con thật thông minh, vừa chỉ điểm đã hiểu. Không uổng phí công lao dạy dỗ của ta. Nếu lần này con có thể thống lĩnh cao thủ Trác gia đánh thắng ma thú, thì không chỉ trừ hại cho dân, mà còn có thể nổi danh thiên hạ, lập uy danh, có sự trợ giúp lớn cho thành tựu sau này của con. Lần này, không chỉ là thử khả năng của con, mà còn là một cơ hội để con kiến công lập nghiệp!”
Trác Vân Phong nói: “Ông nội, ông yên tâm, con sẽ không làm ông thất vọng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.