Chương 516: Nói của anh thì là của anh sao?
Cá Nhỏ
01/05/2021
Người đàn ông đẹp trai thấy Như Ý nhìn qua, vội vàng phục hồi lại tinh thần, vội ho một tiếng che giấu. Như Ý thấy vậy thầm nghĩ: “Tên đẹp trai này còn rất thú vị.”
Nhưng cô vẫn không quên có chuyện cần làm. Như Ý làm bộ kêu ai da một tiếng, nhặt chiếc ví từ dưới đất lên, quơ quơ nói: “Ví tiền của ai đây?” Sau đó cô nhìn về phía người đàn ông đẹp trai kia hỏi: “Thưa anh, đây có phải là ví tiền của anh không?”
Người đàn ông mập vừa nhìn thấy ví tiền, sắc mặt từ hồng nhuận biến thành trắng bệch, bậc thầy thay đổi sắc mặt còn không bằng một phần mười ngàn hắn ta.
“Là của tôi, là của tôi.” Tên mập vội vã chạy tới, mắt nhìn thấy tay cầm ví da của Như Ý đưa ra lại đột nhiên rút về.
Như Ý lùi về phía sau một bước, duy trì khoảng cách với tên mập, chậm rãi nói: “Nói của anh thì là của anh hả? Anh có chứng cứ gì không?”
Tên mập nhìn chằm chằm chiếc ví da được đưa tới đưa lui, nói: “Đây chính là ví của tôi, không tin cô có thể hỏi tôi xem bên trong có gì.”
Lúc này, tên đẹp trai vội ho một tiếng, rất lịch sự nói: “Cô gái xinh đẹp, tôi có thể chứng minh chiếc ví này đúng là của anh ta. Nói đúng hơn, chủ nhân chiếc ví này…chính là tôi!”
“Anh là ai?” Như Ý cố nén ý cười trong lòng, tiếp tục nói: “Anh nói chiếc ví này là của anh, anh ta lại nói chiếc ví này là của anh ta. Được rồi, các anh nói tên đi, chỉ cần đúng với giấy tờ bên trong, tôi sẽ tin chiếc ví nay là của một trong hai người. Vậy ai nói trước đây?”
“Tôi trước, tôi là Hà Tiểu Bàn.” Tên mập hăng hái nói.
Như Ý suýt chút nữa thì cười lăn ra đất. Tên của tên mập này thực sự là quá xứng với hắn ta. Như Ý đang tán thưởng cha hắn ta, đúng là biết dự tính trước!
Như Ý không nhịn được trêu chọc một câu, dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Tiểu Bàn: “Anh chắc chắn anh là Tiểu Bàn, chứ không phải là Đại Bàn chứ?”
Lần này, toàn bộ người trong sảnh lớn đều nở nụ cười, bao gồm cả nhân viên phục vụ vừa bị Tiểu Bàn mắng cũng đang ở trong góc lén cười lên.
Không sai, Như Ý đúng là đang giúp nhân viên phục vụ kia xả cục tức này.
Tên mập mặt đỏ như Quan Công, đang muốn giải thích thì nhìn thấy mặt cậu chủ bên cạnh đã đen lại, vội vàng nói: “Đây là cậu hai nhà tôi, tên là Giai Tử Trạch. Cô có thể lấy thẻ căn cước trong ví để so sánh.”
“Đúng vậy, tôi là Giai Tử Trạch, cô có thể gọi là Tử Trạch.” Giai Tử Trạch chỉnh lại quần áo một chút, đi đến trước mặt Như Ý, không keo kiệt mà tán thưởng: “Cô rất xinh đẹp!”
Ngay khi Giai Tử Trạch đến gần, Như Ý cũng lặng lẽ lùi về phía sau một bước. Cô đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, lạnh lùng nói: “Cảm ơn! Không cần kiểm tra nữa, xem ra chiếc ví này đúng là của các anh.” Nói xong, cô tiện tay ném ví da cho tên mập, cầm thẻ phòng từ quầy lễ tân đi về phía thang máy, để lại hai người đứng ngơ tại chỗ chẳng rõ nguyên do.
Trong nháy mắt khi Giai Tử Trạch đến gần, Như Ý cảm thấy hơi mệt mỏi.
Lại là cảm giác này.
Thực ra, trong nửa năm cô tỉnh lại, cô thường xuyên ngất xỉu, triệu chứng này không hề có dấu hiệu báo trước. Bác sĩ nói là do di chứng của lần hôn mê kia để lại.
Như Ý sợ rằng mình sẽ đột nhiên ngất xỉu ở đây, cho nên mới phải vội vàng lên phòng.
Ngay khi cô nhấn nút muốn đóng cửa thang máy, Giai Tử Trạch bước nhanh đến, vội vã ấn nút thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại. Như Ý ở bên trong, thấy tên mập đang ra sức xông tới, chỉ tiếc, cửa thang máy đã đóng lại một cách vô tình…
Như Ý hiện tại rất buồn ngủ, cô muốn ngủ.
Nhìn nút ấn tầng hai mươi ba, Giai Tử Trạch cười nói: “Thật khéo, tôi cũng ở tầng hai mươi ba. Tôi ở phòng hai không ba ba, cô thì sao?”
“Vậy sao? Đúng là xui xẻo! Thế mà lại ở cùng tầng với anh.” Như Ý không hề cảm kích nói. Hiện tại cô cũng không có tâm trạng nói chuyện với anh ta, cơn buồn ngủ kéo đến ngày càng nặng.
Giai Tử Trạch nghe vậy lúng túng đứng tại chỗ, không biết nên nói gì. Vốn dĩ cô không nên nói như vậy. Mục đích “mượn” ví tiền của cô chính là để tiếp cận với cậu ấm quần áo lụa là này, thế nhưng hiện tại cô không để ý được nhiều như vậy. Nếu như cô hôn mê ở đây, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Giai Tử Trạch dường như nhận ra sự bất thường của Như Ý, quan tâm hỏi: “Cô à, sắc mặt cô không tốt lắm, cô không sao chứ?”
Như Ý không để ý đến anh ta, cô bây giờ đang chán ghét tại sao tòa nhà này lại xây cao như vậy? Hơn hai mươi tầng, không phải là muốn lấy mạng cô sao?
“Cô à, cô thực sự không sao chứ? Sắc mặt của cô khó coi lắm.” Giai Tử Trạch lần thứ hai hỏi dò.
“Cút!”
Như Ý khẽ quát một tiếng. Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, cô loạng choạng đi ra ngoài, Giai Tử Trạch vội vã chạy đến đỡ cô, lại bị cô đẩy va vào tường.
Như Ý cũng không dừng lại. Cô tìm được phòng thì mở cửa, vội vã đi vào. Giai Tử Trạch đi tới chống cửa phòng vội hỏi: “Chúng ta còn có thể gặp lại sao?”
“Gặp mặt? Gặp quỷ đi!” Như Ý cũng không chờ Giai Tử Trạch nói lần thứ hai, cô dùng hết sức lực đóng cửa phòng lại.
Trong phòng an tĩnh dị thường, lúc đóng cửa lại, Như Ý đã không còn sức chống đỡ, ý thức cũng dần dần mơ hồ, ngã lên thảm trong phòng, ngất đi.
Ngoài cửa, tay Giai Tử Trạch vẫn chống bên cạnh mép cửa.
Suýt chút nữa, thiết chút nữa thôi, tay hắn ta đã bị kẹp rồi.
“Sắc mặt người phụ nữ này giống như thời tiết vậy, vừa nắng xong đã mưa….” Giai Tử Trạch chậm rãi xoay người, vừa cảm thán vừa đi về phòng mình.
Thực ra đây cũng không phải là kết quả Như Ý mong muốn. Kết quả mà Như Ý muốn chính là làm quen với Giai Tử Trạch, sau đó ở trong phạm vi bạn bè của hắn ta từ từ tìm hiểu tin tức.
Cẩn thận sắp xếp hết tất cả, đột nhiên lại bị bệnh của mình phá hỏng. Hết cách rồi, bây giờ cô chỉ cần nghỉ ngơi mà thôi…
Cảnh đêm Hong Kong rất đẹp…
Màn đêm buông xuống, toàn bộ thành phố được bao trùm bởi ánh đèn rực rỡ chói mắt. Cảm giác nhìn từ trên cao xuống, giống như một dải ngân hà, hướng về nơi xa…
Lúc này Như Ý tinh thần sáng láng đứng ở cửa sổ sát đất thật to, nhìn cảnh tượng bên dưới.
Cô không có mở đèn, lẳng lặng cảm nhận sự yên tĩnh khó có được ở nơi đô thị phồn hoa này.
Như Ý đã tỉnh lại, hơn nữa tinh thần còn cực kỳ tốt. Mỗi lần ngất đi tỉnh lại, cô đều sẽ cảm thấy nhạy bén với người ở thế giới này.
“Xem ra lại phải xây dựng lại kế hoạch từ đầu.” Như Ý vừa cởi quần áo vừa đi đến phòng tắm.
“Buổi chiều, kế hoạch đã bị đảo lộn. Nếu như muốn tiếp cận người đàn ông Giai Tử Trạch kia, dường như độ khó không cao, có điều trước hết phải hiểu hắn ta là hạng người gì, có thể giúp mình ở phương diện nào đã.”
“Nhưng mà xem ra tên ngốc kia vẫn chưa thôi ý định với mình. Đêm nay, chưa biết chừng hắn ta sẽ còn tới tìm mình, cứ tiếp tục ra tay với hắn ta là được.”
Như Ý tìm một tư thế thoải mái dựa vào bồn tắm, nghĩ chuyện tiếp theo.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
“Còn nhanh hơn cả tưởng tượng của mình.” Như Ý quấn thêm khăn tắm đi ra ngoài.
“Là anh? Có chuyện gì sao?” Như Ý mở hé cửa, nhìn Giai Tử Trạch và tên mập đứng bên ngoài nói.
Tuy rằng cô quấn khăn tắm, thế nhưng cô cũng không sợ hai người đàn ông trước mặt này, thậm chí một người trong đó còn cao hơn cô một cái đầu.
Cô có tự tin, chỉ cần hai người này có bất kỳ ý đồ bất chính nào, cô có thể ném bọn họ xuống từ tầng hai mươi ba trong vòng ba giây mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
“Khụ khụ, cô à, cô… cô có khá hơn chút nào không?” Giai Tử Trạch luôn thích ho khan hai tiếng làm bộ.
“Làm phiền anh đã quan tâm, nhưng đây là chuyện của tôi, nếu không có chuyện gì, mời Anh Giai về cho.”
Giai Tử Trạch làm bộ không nghe thấy, chỉ lo lắng nói: “Vừa rồi tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, giống như thiếu máu, cho nên tôi đã xuống dưới mua chút tổ yến cho cô. Cô ăn nhiều một chút, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.”
Hắn ta vừa nói xong, tên mập từ phía sau đưa hai hộp tổ yến ra trước mặt Như Ý nói: “Đây là tâm ý của cậu chủ nhà tôi, cô không cần khách sáo…”
“Vậy thì cám ơn Anh Giai.” Như Ý không khách sáo nhận lấy, sau sau đó nói.
Hiện tại cô đang cho Giai Tử Trạch cơ hội tiếp cận mình.
Quả nhiên, Giai Tử Trạch thấy cô nhận quà thì vui vẻ cười nói: “Đừng khách sáo đừng khách sáo, vậy cô nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi lại tới thăm cô, cô nhớ phải ăn đấy.”
“Ừ.”
“Được rồi, còn không biết tên cô là gì?” Trước khi đóng cửa, Giai Tử Trạch đột nhiên hỏi.
Như Ý cố ý tự hỏi một lát, sau đó mới lên tiếng: “Anh gọi tôi là Như Ý đi.”
“Như Ý, Như Ý! Tên rất hay.” Giai Tử Trạch tán thưởng nói.
Như Ý hơi không biết nói gì, thủ đoạn khích lệ cấp thấp như thế mà cũng lôi ra được, nhưng mà xác thực rất hữu dụng, bởi vì Như Ý cũng rất thích cái tên này.
“Ngủ ngon, Anh Giai.” Như Ý không đợi Giai Tử Trạch nói, lần thứ hai nhanh chóng đóng cửa lại.
Tình huống lần thứ hai trở lại lúc buổi chiều, tay Giai Tử Trạch lại suýt chút nữa bị kẹp…
Giai Tử Trạch lần thứ hai rút cánh tay về, liếc mắt nhìn Hà Tiểu Bàn nói: “Như Ý, đúng là tên rất hay mà! Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
“Cậu chủ, tôi cũng vậy, thấy tên rất hay.” Hà Tiểu Bàn phụ họa nói.
Trong phòng, Như Ý ngồi trước máy vi tính, ánh sáng xanh nhạt chiếu lên người cô, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ gì đó.
Trong máy tính hiện lên một trang web, Quốc kỳ Z được hiển thị ở góc trên bên phải của trang web. Dưới cờ có ghi: Hồ sơ tuyệt mật!
Đây dường như không phải là một trang web bình thường. Về phần tại sao có thể mở được, ngay chính Như Ý cũng không biết. Lúc cô vừa muốn tìm tư liệu của Giai Tử Trạch, trong đầu tự nhiên lóe ra địa chỉ trang web này, sau đó đưa vào máy tính thì xuất hiện cái này.
“Giai Tử Trạch, hai mươi hai tuổi, cha là một trong những cổ đông lớn của tập đoàn Minh Triệu, thích du lịch và mua xe thể thao, là một công tử phong lưu có chút danh tiếng ở Hong Kong.” Bên dưới tài liệu cá nhân của Giai Tử Trạch còn có cả đống hình ảnh giới thiệu về cuộc sống sinh hoạt cá nhân của hắn ta.
Như Ý nhíu mày, mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính, lẩm bẩm nói: “Tập đoàn Minh Triệu?”
Cô lần thứ hai nhập vào thanh tìm kiếm: Tập đoàn Minh Triệu!
“Tập đoàn Minh Triệu, thành lập năm 1998 ở thành phố C đại lục, sau đó chuyển đến Hong Kong, người đại diện kiêm người sáng lập là Minh Gia Hưng … một trong những căn cứ quan trọng của Mafia ở Đông Nam Á.”
“Một trong những căn cứ quan trọng của Mafia ở Đông Nam Á?”
Như Ý lặp lại hàng chữ này một lần.
“Cứ điểm Mafia?? Đó không phải là xã hội đen sao? Hơn nữa còn là cứ điểm quan trọng.” Như Ý nghi ngờ độ đáng tin của trang web này, nhưng trong tiềm thức, cô lại vô cùng tin tưởng tin tức của trang web này.
Nhưng cô vẫn không quên có chuyện cần làm. Như Ý làm bộ kêu ai da một tiếng, nhặt chiếc ví từ dưới đất lên, quơ quơ nói: “Ví tiền của ai đây?” Sau đó cô nhìn về phía người đàn ông đẹp trai kia hỏi: “Thưa anh, đây có phải là ví tiền của anh không?”
Người đàn ông mập vừa nhìn thấy ví tiền, sắc mặt từ hồng nhuận biến thành trắng bệch, bậc thầy thay đổi sắc mặt còn không bằng một phần mười ngàn hắn ta.
“Là của tôi, là của tôi.” Tên mập vội vã chạy tới, mắt nhìn thấy tay cầm ví da của Như Ý đưa ra lại đột nhiên rút về.
Như Ý lùi về phía sau một bước, duy trì khoảng cách với tên mập, chậm rãi nói: “Nói của anh thì là của anh hả? Anh có chứng cứ gì không?”
Tên mập nhìn chằm chằm chiếc ví da được đưa tới đưa lui, nói: “Đây chính là ví của tôi, không tin cô có thể hỏi tôi xem bên trong có gì.”
Lúc này, tên đẹp trai vội ho một tiếng, rất lịch sự nói: “Cô gái xinh đẹp, tôi có thể chứng minh chiếc ví này đúng là của anh ta. Nói đúng hơn, chủ nhân chiếc ví này…chính là tôi!”
“Anh là ai?” Như Ý cố nén ý cười trong lòng, tiếp tục nói: “Anh nói chiếc ví này là của anh, anh ta lại nói chiếc ví này là của anh ta. Được rồi, các anh nói tên đi, chỉ cần đúng với giấy tờ bên trong, tôi sẽ tin chiếc ví nay là của một trong hai người. Vậy ai nói trước đây?”
“Tôi trước, tôi là Hà Tiểu Bàn.” Tên mập hăng hái nói.
Như Ý suýt chút nữa thì cười lăn ra đất. Tên của tên mập này thực sự là quá xứng với hắn ta. Như Ý đang tán thưởng cha hắn ta, đúng là biết dự tính trước!
Như Ý không nhịn được trêu chọc một câu, dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Tiểu Bàn: “Anh chắc chắn anh là Tiểu Bàn, chứ không phải là Đại Bàn chứ?”
Lần này, toàn bộ người trong sảnh lớn đều nở nụ cười, bao gồm cả nhân viên phục vụ vừa bị Tiểu Bàn mắng cũng đang ở trong góc lén cười lên.
Không sai, Như Ý đúng là đang giúp nhân viên phục vụ kia xả cục tức này.
Tên mập mặt đỏ như Quan Công, đang muốn giải thích thì nhìn thấy mặt cậu chủ bên cạnh đã đen lại, vội vàng nói: “Đây là cậu hai nhà tôi, tên là Giai Tử Trạch. Cô có thể lấy thẻ căn cước trong ví để so sánh.”
“Đúng vậy, tôi là Giai Tử Trạch, cô có thể gọi là Tử Trạch.” Giai Tử Trạch chỉnh lại quần áo một chút, đi đến trước mặt Như Ý, không keo kiệt mà tán thưởng: “Cô rất xinh đẹp!”
Ngay khi Giai Tử Trạch đến gần, Như Ý cũng lặng lẽ lùi về phía sau một bước. Cô đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, lạnh lùng nói: “Cảm ơn! Không cần kiểm tra nữa, xem ra chiếc ví này đúng là của các anh.” Nói xong, cô tiện tay ném ví da cho tên mập, cầm thẻ phòng từ quầy lễ tân đi về phía thang máy, để lại hai người đứng ngơ tại chỗ chẳng rõ nguyên do.
Trong nháy mắt khi Giai Tử Trạch đến gần, Như Ý cảm thấy hơi mệt mỏi.
Lại là cảm giác này.
Thực ra, trong nửa năm cô tỉnh lại, cô thường xuyên ngất xỉu, triệu chứng này không hề có dấu hiệu báo trước. Bác sĩ nói là do di chứng của lần hôn mê kia để lại.
Như Ý sợ rằng mình sẽ đột nhiên ngất xỉu ở đây, cho nên mới phải vội vàng lên phòng.
Ngay khi cô nhấn nút muốn đóng cửa thang máy, Giai Tử Trạch bước nhanh đến, vội vã ấn nút thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại. Như Ý ở bên trong, thấy tên mập đang ra sức xông tới, chỉ tiếc, cửa thang máy đã đóng lại một cách vô tình…
Như Ý hiện tại rất buồn ngủ, cô muốn ngủ.
Nhìn nút ấn tầng hai mươi ba, Giai Tử Trạch cười nói: “Thật khéo, tôi cũng ở tầng hai mươi ba. Tôi ở phòng hai không ba ba, cô thì sao?”
“Vậy sao? Đúng là xui xẻo! Thế mà lại ở cùng tầng với anh.” Như Ý không hề cảm kích nói. Hiện tại cô cũng không có tâm trạng nói chuyện với anh ta, cơn buồn ngủ kéo đến ngày càng nặng.
Giai Tử Trạch nghe vậy lúng túng đứng tại chỗ, không biết nên nói gì. Vốn dĩ cô không nên nói như vậy. Mục đích “mượn” ví tiền của cô chính là để tiếp cận với cậu ấm quần áo lụa là này, thế nhưng hiện tại cô không để ý được nhiều như vậy. Nếu như cô hôn mê ở đây, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Giai Tử Trạch dường như nhận ra sự bất thường của Như Ý, quan tâm hỏi: “Cô à, sắc mặt cô không tốt lắm, cô không sao chứ?”
Như Ý không để ý đến anh ta, cô bây giờ đang chán ghét tại sao tòa nhà này lại xây cao như vậy? Hơn hai mươi tầng, không phải là muốn lấy mạng cô sao?
“Cô à, cô thực sự không sao chứ? Sắc mặt của cô khó coi lắm.” Giai Tử Trạch lần thứ hai hỏi dò.
“Cút!”
Như Ý khẽ quát một tiếng. Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, cô loạng choạng đi ra ngoài, Giai Tử Trạch vội vã chạy đến đỡ cô, lại bị cô đẩy va vào tường.
Như Ý cũng không dừng lại. Cô tìm được phòng thì mở cửa, vội vã đi vào. Giai Tử Trạch đi tới chống cửa phòng vội hỏi: “Chúng ta còn có thể gặp lại sao?”
“Gặp mặt? Gặp quỷ đi!” Như Ý cũng không chờ Giai Tử Trạch nói lần thứ hai, cô dùng hết sức lực đóng cửa phòng lại.
Trong phòng an tĩnh dị thường, lúc đóng cửa lại, Như Ý đã không còn sức chống đỡ, ý thức cũng dần dần mơ hồ, ngã lên thảm trong phòng, ngất đi.
Ngoài cửa, tay Giai Tử Trạch vẫn chống bên cạnh mép cửa.
Suýt chút nữa, thiết chút nữa thôi, tay hắn ta đã bị kẹp rồi.
“Sắc mặt người phụ nữ này giống như thời tiết vậy, vừa nắng xong đã mưa….” Giai Tử Trạch chậm rãi xoay người, vừa cảm thán vừa đi về phòng mình.
Thực ra đây cũng không phải là kết quả Như Ý mong muốn. Kết quả mà Như Ý muốn chính là làm quen với Giai Tử Trạch, sau đó ở trong phạm vi bạn bè của hắn ta từ từ tìm hiểu tin tức.
Cẩn thận sắp xếp hết tất cả, đột nhiên lại bị bệnh của mình phá hỏng. Hết cách rồi, bây giờ cô chỉ cần nghỉ ngơi mà thôi…
Cảnh đêm Hong Kong rất đẹp…
Màn đêm buông xuống, toàn bộ thành phố được bao trùm bởi ánh đèn rực rỡ chói mắt. Cảm giác nhìn từ trên cao xuống, giống như một dải ngân hà, hướng về nơi xa…
Lúc này Như Ý tinh thần sáng láng đứng ở cửa sổ sát đất thật to, nhìn cảnh tượng bên dưới.
Cô không có mở đèn, lẳng lặng cảm nhận sự yên tĩnh khó có được ở nơi đô thị phồn hoa này.
Như Ý đã tỉnh lại, hơn nữa tinh thần còn cực kỳ tốt. Mỗi lần ngất đi tỉnh lại, cô đều sẽ cảm thấy nhạy bén với người ở thế giới này.
“Xem ra lại phải xây dựng lại kế hoạch từ đầu.” Như Ý vừa cởi quần áo vừa đi đến phòng tắm.
“Buổi chiều, kế hoạch đã bị đảo lộn. Nếu như muốn tiếp cận người đàn ông Giai Tử Trạch kia, dường như độ khó không cao, có điều trước hết phải hiểu hắn ta là hạng người gì, có thể giúp mình ở phương diện nào đã.”
“Nhưng mà xem ra tên ngốc kia vẫn chưa thôi ý định với mình. Đêm nay, chưa biết chừng hắn ta sẽ còn tới tìm mình, cứ tiếp tục ra tay với hắn ta là được.”
Như Ý tìm một tư thế thoải mái dựa vào bồn tắm, nghĩ chuyện tiếp theo.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
“Còn nhanh hơn cả tưởng tượng của mình.” Như Ý quấn thêm khăn tắm đi ra ngoài.
“Là anh? Có chuyện gì sao?” Như Ý mở hé cửa, nhìn Giai Tử Trạch và tên mập đứng bên ngoài nói.
Tuy rằng cô quấn khăn tắm, thế nhưng cô cũng không sợ hai người đàn ông trước mặt này, thậm chí một người trong đó còn cao hơn cô một cái đầu.
Cô có tự tin, chỉ cần hai người này có bất kỳ ý đồ bất chính nào, cô có thể ném bọn họ xuống từ tầng hai mươi ba trong vòng ba giây mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
“Khụ khụ, cô à, cô… cô có khá hơn chút nào không?” Giai Tử Trạch luôn thích ho khan hai tiếng làm bộ.
“Làm phiền anh đã quan tâm, nhưng đây là chuyện của tôi, nếu không có chuyện gì, mời Anh Giai về cho.”
Giai Tử Trạch làm bộ không nghe thấy, chỉ lo lắng nói: “Vừa rồi tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, giống như thiếu máu, cho nên tôi đã xuống dưới mua chút tổ yến cho cô. Cô ăn nhiều một chút, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.”
Hắn ta vừa nói xong, tên mập từ phía sau đưa hai hộp tổ yến ra trước mặt Như Ý nói: “Đây là tâm ý của cậu chủ nhà tôi, cô không cần khách sáo…”
“Vậy thì cám ơn Anh Giai.” Như Ý không khách sáo nhận lấy, sau sau đó nói.
Hiện tại cô đang cho Giai Tử Trạch cơ hội tiếp cận mình.
Quả nhiên, Giai Tử Trạch thấy cô nhận quà thì vui vẻ cười nói: “Đừng khách sáo đừng khách sáo, vậy cô nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi lại tới thăm cô, cô nhớ phải ăn đấy.”
“Ừ.”
“Được rồi, còn không biết tên cô là gì?” Trước khi đóng cửa, Giai Tử Trạch đột nhiên hỏi.
Như Ý cố ý tự hỏi một lát, sau đó mới lên tiếng: “Anh gọi tôi là Như Ý đi.”
“Như Ý, Như Ý! Tên rất hay.” Giai Tử Trạch tán thưởng nói.
Như Ý hơi không biết nói gì, thủ đoạn khích lệ cấp thấp như thế mà cũng lôi ra được, nhưng mà xác thực rất hữu dụng, bởi vì Như Ý cũng rất thích cái tên này.
“Ngủ ngon, Anh Giai.” Như Ý không đợi Giai Tử Trạch nói, lần thứ hai nhanh chóng đóng cửa lại.
Tình huống lần thứ hai trở lại lúc buổi chiều, tay Giai Tử Trạch lại suýt chút nữa bị kẹp…
Giai Tử Trạch lần thứ hai rút cánh tay về, liếc mắt nhìn Hà Tiểu Bàn nói: “Như Ý, đúng là tên rất hay mà! Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
“Cậu chủ, tôi cũng vậy, thấy tên rất hay.” Hà Tiểu Bàn phụ họa nói.
Trong phòng, Như Ý ngồi trước máy vi tính, ánh sáng xanh nhạt chiếu lên người cô, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ gì đó.
Trong máy tính hiện lên một trang web, Quốc kỳ Z được hiển thị ở góc trên bên phải của trang web. Dưới cờ có ghi: Hồ sơ tuyệt mật!
Đây dường như không phải là một trang web bình thường. Về phần tại sao có thể mở được, ngay chính Như Ý cũng không biết. Lúc cô vừa muốn tìm tư liệu của Giai Tử Trạch, trong đầu tự nhiên lóe ra địa chỉ trang web này, sau đó đưa vào máy tính thì xuất hiện cái này.
“Giai Tử Trạch, hai mươi hai tuổi, cha là một trong những cổ đông lớn của tập đoàn Minh Triệu, thích du lịch và mua xe thể thao, là một công tử phong lưu có chút danh tiếng ở Hong Kong.” Bên dưới tài liệu cá nhân của Giai Tử Trạch còn có cả đống hình ảnh giới thiệu về cuộc sống sinh hoạt cá nhân của hắn ta.
Như Ý nhíu mày, mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính, lẩm bẩm nói: “Tập đoàn Minh Triệu?”
Cô lần thứ hai nhập vào thanh tìm kiếm: Tập đoàn Minh Triệu!
“Tập đoàn Minh Triệu, thành lập năm 1998 ở thành phố C đại lục, sau đó chuyển đến Hong Kong, người đại diện kiêm người sáng lập là Minh Gia Hưng … một trong những căn cứ quan trọng của Mafia ở Đông Nam Á.”
“Một trong những căn cứ quan trọng của Mafia ở Đông Nam Á?”
Như Ý lặp lại hàng chữ này một lần.
“Cứ điểm Mafia?? Đó không phải là xã hội đen sao? Hơn nữa còn là cứ điểm quan trọng.” Như Ý nghi ngờ độ đáng tin của trang web này, nhưng trong tiềm thức, cô lại vô cùng tin tưởng tin tức của trang web này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.