Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 333: Trở về nhận phạt

Cá Nhỏ

01/05/2021

Dì Mộng cười nhạt một tiếng nhưng nụ cười đó cũng không duy trì được bao lâu, bây giờ bà ta vội vã ra ngoài, hôm nay bà ta thả tiếng gió này ra đương nhiên là đang chờ người hợp tác cùng Vệ Quốc Công kia xuất hiện.

Vệ Quốc Công cũng là một người rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, thấy dì Mộng không nói gì nữa cũng không cần phải nhiều lời thêm, dì Mộng cũng không cần chờ lâu liền trực tiếp ra khỏi Vệ phủ.

Như Ý đang trốn ở trên cây sát phòng bên cạnh thấy dì Mộng giống như rất gấp liền vội vàng phi thân đuổi theo dì Mộng.

Càng đuổi theo Như Ý càng cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc là đi tới chỗ nào vậy.

Bởi vì mục đích chủ yếu của dì Mộng là lôi kéo sự chú ý của người khác nên từ lúc bà ta ra khỏi Vệ phủ đã tập trung lực chú ý cao độ, rất chú ý đến phía sau hoặc là xung quanh mình.

Rất nhanh, với bản lĩnh của dì Mộng đã nhận ra có người đi theo sau lưng.

Kỳ thật Như Ý cũng không hề cố ý muốn giấu diếm dì Mộng, bởi vì chút nữa cô vẫn là phải nói chuyện trực tiếp cùng dì Mộng.

Dì Mộng là cố ý dẫn Như Ý đi vào trong núi, như thế này này bà ta mới thuận tiện thực hiện mưu kế của mình.

Như Ý đi theo dì Mộng qua bảy lần quặt tám lần rẽ cuối cùng lại đi tới trên núi, cái này khiến cho cô rất là khó hiểu.

Rốt cục dì Mộng cũng dừng lại nhưng câu nói đầu tiên lại là: “Ra đi!”

Như Ý giật mình, nhưng cũng coi như là dự liệu được dì Mộng biết mình theo dõi, Như Ý cũng liền không tiếp tục ẩn núp nữa trực tiếp hiện thân.

“Ngươi đi theo ta sao?” Dì Mộng nhìn người bên cạnh xem như biết rõ còn cố hỏi, bà ta nói chuyện còn lấy cớ.

Như Ý đầu tiên là sững sờ nhìn về phía dì Mộng sau đó mới chợt nhớ tới mình đang dịch dung: “Dì Mộng, dì đây là muốn đối phó Vệ Quốc Công đúng không, chúng ta là người đồng đạo cần gì phải câu nệ như vậy, chúng ta phải cùng chung mối thù mới đúng!”

Dì Mộng giật mình không nghĩ tới người trước mặt vậy mà còn biết cả danh tự của mình, hơn nữa còn thân cận như thế nhưng bà ta lại không biết, như vậy thì có lẽ đã tra ra điểm mấu chốt của mình rồi, dạng này càng không thể lưu lại, dì Mộng nghĩ tới đây đổi lại một bộ sắc mặt.

“Ngươi đã nói như vậy thì thật là tốt, ta vẫn còn đang muốn biết đến cùng đối phương là địch hay bạn đây, bây giờ thì tốt rồi, xem như là quen biết!” Dì Mộng đi lên chậm rãi tới gần Như Ý, kỳ tích phát hiện vậy mà Như Ý đối với mình không có nửa điểm trốn tránh.

Như Ý cười, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc mỹ mãn, nhưng kết thúc rồi thì cô nên đi nơi nào đây.

Bởi vì trước mặt là dì Mộng nên tất cả lực chú ý của Như Ý hoàn toàn ở trong suy nghĩ của mình không hề chú ý tới dì Mộng đang tới gần.

“Vậy chúng ta phải hợp tác thật tốt nha!” Dì Mộng tới gần Như Ý, cười đến mức vẻ mặt xán lạn.

Như Ý quay đầu lại nhìn về phía dì Mộng cảm thấy bà ta cười có chút lạ, đợi Như Ý ý thức được điểm này thì một cây đao đã chạm vào lồng ngực của cô.

Một khắc này, Như Ý không biết dùng cái gì để hình dung cảm giác của mình, lưỡi đao mang theo băng lãnh như mùa đông so với bất cứ cái gì đều lạnh hơn, cứ như vậy đâm vào ngực cô theo dòng máu đang chậm rãi chảy ra tự tiến vào.

Dì Mộng nở nụ cười mang theo một tia bất đắc dĩ: “Ngươi không nên tới tới đây!”

Như Ý không hiểu, dì Mộng dùng loại vẻ mặt này đối với mình đại biểu cho cái gì, cái gì gọi là không nên, đường này là cô lựa chọn cho nên cô cũng đã không còn đường lui nữa rồi.

Thế nhưng vì sao dì Mộng còn muốn lộ ra loại biểu lộ kia.

Đau đớn từ trên ngực lan ra toàn thân, Như Ý chậm rãi nhắm mắt lại để đau đớn một lần đến hết, có lẽ cô cũng không cần vùng vẫy như vậy nữa.

Trong đầu có thứ gì đó đang lóe lên từng chút từng chút níu lại trí nhớ của cô, dường như cô nhìn thấy thời khắc mình rơi xuống ở vách núi đó, cô nhìn thấy con của mình đang khóc nỉ non, thời khắc cô nhắm mắt lại đó có một thanh âm đang gọi mình một tiếng lại một tiếng thế nhưng tướng mạo lại rất mơ hồ, hình ảnh trong mắt của cô rất mơ hồ nhưng cô rất muốn ký ức của mình trở nên rõ ràng.



“Bịch!” Đột nhiên một người xuất hiện một chưởng vỗ vào trên vai dì Mộng.

Cánh tay dì Mộng run lên thả cây đao cắm vào ngực Như Ý ra, thân thể Như Ý lảo đảo ngã ra trên mặt đất.

Người kia chau mày trực tiếp đỡ lấy thân thể Như Ý, ngay sau đó lại có một thân ảnh đánh tới.

Người kia thấy có người đột kích liền đem thân thể Như Ý đẩy vể phía người vừa tới, sau đó phi thân rời đi.

Hàn tiếp được thân thể Như Ý, nhìn thấy lồng ngực kia máu chảy lan tràn mặt liền trầm xuống, quay đầu nhìn về phía dì Mộng: “Trở về nhận phạt đi!”

Quay người ôm lấy Như Ý rời đi. . Truyện Mạt Thế

Sở dĩ Hàn chạy đến được nhanh như vậy hoàn toàn là do bình minh ngày hôm đó đột nhiên Trác Lỗi gọi Hàn vào trong phòng.

“Ngươi đi tra tình hình gần đây của dì Mộng cho ta, ta cảm thấy trong đó có vấn đề!” Lúc Trác Lỗi nói lời này thần sắc rất là nghiêm trọng.

Hàn nhìn thấy chủ tử như thế này này đương nhiên không dám lười biếng, vội vàng đích thân đi thăm dò.

Bất quá tra một cái lúc này mới phát hiện dì Mộng vậy mà đã sử dụng hết tiền tài, hơn nữa còn hoàn toàn không hể kết nối cùng Như Ý, có khả năng còn đã chiếm hết tiền bạc của Như Ý, điều này thực sự khiến Hàn giật nảy mình.

Hàn ngay lập tức đem tình huống hồi báo cho Trác Lỗi: “Ngươi nhanh chóng tìm dì Mộng mang đến đây!”

Thế là lúc Hàn tìm tới dì Mộng nhìn thấy hết thảy lại là tình hình như vậy.

“Chủ tử, không xong rồi!” Lúc Hàn ôm người tiến vào tòa nhà nhìn thấy máu càng ngày chảy càng nhiều thành ra hoàn toàn không có cách nào giữ nổi sự bình tĩnh.

Trác Lỗi từ giữa phòng đi tới, lúc nhìn thấy cả người Như Ý toàn là máu con mắt kia lại có chút khát máu.

“Nhanh, đi tìm đại phu!” Tay Trác Lỗi ôm thân thể Như Ý đều đang run rẩy, giống như chỉ chớp mắt một cái là có thể mất đi Như Ý.

“Ngươi…” trong mơ hồ Như Ý cảm giác được ai đó đang ôm mình rất ấm áp, giương mắt nhìn Trác Lỗi một cái sau đó lại nhắm mắt lại ngất đi.

Lần này Trác Lỗi càng thêm sốt ruột: “Như Ý, Như Ý, muội phải cố lên, huynh ở đây rồi, muội…” Tiếng ngẹn ngào đã hoàn toàn che lại lo lắng của hắn.

Lúc dì Mộng đi theo Hàn tiến vào vừa vặn nghe được Trác Lỗi xưng huynh lòng lạnh đi một chút, chuyện bà ta và tiểu thư ở cùng một chỗ đương nhiên là biết một chút thế nhưng bởi vì Như Ý dịch dung cho nên bà ta căn bản không nhận ra vậy nên mới có một màn như thế này.

Buông tay, bà ta nhìn thấy hai tay mình nhuộm đầy máu, màu đỏ chói mắt như đang đâm vào mắt bà ta vậy.

“Chủ tử…” dì Mộng quỳ trên mặt đất, tiếng khóc càng phát ra rõ hơn.

“Cút!” Trác Lỗi căn bản nhìn cũng không nhìn bà ta một chút nào, cho nên tại thời khắc này hắn đang bộc phát phẫn nộ, đây cũng là lần đầu tiên hắn hung ác với dì Mộng như vậy.

Dì Mộng cũng không dám nói cái gì chỉ có dập đầu hai ba cái đối với Trác Lỗi sau đó chán nản rời đi.

Toàn bộ đồ đạc đã loạn thành một bầy, tất cả mọi người thấy chủ tử phẫn nộ như vậy chỗ nào còn dám lười biếng nửa khắc.

“Nhiệm vụ đã hoàn thành, người đâu?” Thấy người áo đen trước mặt đang cuồng nộ, giờ phút này dì Mộng cũng biết là hắn ta đang nổi giận.



Người kia cao cao tại thượng nhìn dì Mộng: “Người vẫn chưa chết!”

Một khắc này, dì Mộng cảm thấy mình đang nhìn thấy chính là ác ma, ác ma thật sự.

Nếu như không biết thì bà ta còn có thể miễn cưỡng hạ thủ được, thế nhưng vấn đề lại không phải như vậy, không đúng, kia là con gái của tiểu thư, bà ta sao có thể ra tay được, sao có thể được chứ!

Người kia cũng nhìn ra cảm xúc thất thường của dì Mộng bất quá chuyện này cũng không có bất cứ quan hệ nào với hắn ta, trên đời này có quá nhiều người đáng thương, hắn ta cũng chưa hẳn không nằm trong đó, nếu như muốn không có bất kỳ một sự uy hiếp nào như vậy chỉ có tuyệt tình tuyệt ái mà thôi.

“Thứ này ngươi chắc còn nhận ra chứ!?” Nam tử ném ra một cái túm nhỏ, đồ vật kia liền chuẩn xác rơi xuống trên tay dì Mộng không lệch chút nào, dì Mộng giật mình sau đó nhìn thứ kia rất kỹ.

“Cái này, sao lại thế này?” Tay của bà ta hơi run rẩy, máu ở phía trên đến cùng là của ai? Không, sẽ không, bọn hắn đã đáp ứng mình sẽ không làm chuyện như vậy, hiện tại đây là như thế nào?

Nam nhân châm chọc hừ một cái: “Chuyện đã đáp ứng sao? Ngươi đáp ứng để nữ tử kia đi gặp Diêm La Vương vậy mà hiện tại còn chưa có chết đâu!? Nhớ kỹ đã nhận tiền thì cũng nên hoàn thành công việc!” Cuối cùng nam nhân nhìn thoáng qua dì Mộng một cái sau đó không chút do dự quay người rời đi.

Bất quá nam nhân kia không hề chú ý tới lúc mình rời đi phía sau có một người đi theo, hắn ta đã bị để mắt tới.

“Thuộc hạ tham kiến Thái hậu!” Nam tử vừa về đến nơi liền trực tiếp đến cung điện của Thái hậu phục mệnh, hắn ta cho là nhiệm vụ lần này của mình hoàn thành thì sẽ có thể cứu được người hắn ta yêu, bất quá có rất nhiều đồ vật cũng không phải là hắn ta muốn như thế thì nó sẽ là như thế.

“Ừ, chuyện kia đã làm xong rồi sao?” Mí mắt Thái hậu qua loa ngẩng lên, ánh mắt căn bản không có phóng tới trên người hắn ta qua đó có thể thấy được Thái hậu đối với người này khinh thường cỡ nào.

Người kia cũng biết Thái hậu đang miệt thị thế nhưng là mình cũng coi như đã làm đến bước này rồi: “Vâng!” Hắn ta dập đầu một cái, hi vọng Thái hậu có thể minh bạch ý tứ của hắn ta.

Thái hậu cười nhạo, dường như khá hài lòng mới rốt cục đem ánh mắt chuyển đến trên người hắn ta: “Làm được việc đương nhiên sẽ có thưởng, bất quá…” Thái hậu không có nói tiếp, bởi vì xuyên thấu qua gương lưu ly trong phòng bà ta vừa vặn chiết xạ ra một bóng người đang đi tới.

Thái hậu thừa dịp thời khắc người kia cúi đầu nháy mắt đi đến bên cạnh người kia.

“Bất quá, chẳng những không có làm tốt mà ngược lại còn rước thêm rắc rồi, như vậy chỉ sợ không chỉ có xử phạt thôi đâu!” Lúc phun ra một chữ cuối cùng, người kia chỉ biết lộ ra một biểu tình khiếp sợ, tất cả dường như tới quá nhanh, Thái hậu vẫn chính là Thái hậu, đâm người từ phía sau cũng chỉ có bà ta mới có thể làm được như chuyện đương nhiên như vậy, một chút cũng không cố kỵ.

Thời khắc người kia ngã xuống, Thái hậu nhìn xem thân ảnh kia biến mất liền lộ ra một nụ cười đùa cợt, muốn chơi thì cũng phải xem ai có bản lĩnh, bà ta chính là muốn để cho người kia nghi kỵ đem ánh mắt chuyển tới chỗ này của mình, về phần Như Ý dù cho không chết thì chỉ sợ cũng đã mất nửa cái mạng, Hoàng nhi còn có thể tới chỗ nào tìm được đây!

Nghĩ đến mưu kế của mình rốt cục mặt Thái hậu cũng đã giãn ra thoải mái cười to, cười đến mức có chút giương nanh múa vuốt.

“Đại phu, nàng thế nào rồi?” Cuối cùng Trác Lỗi cũng đã tìm về được lý trí của mình nhưng nhìn về phía đại phu vẫn là sắc mặt u sầu nên sắc mặt hắn cũng phi thường không tốt.

Người kia ngẩng đầu nhìn Trác Lỗi một chút: “Hồi chủ tử, vị cô nương này mất máu quá nhiều chỉ sợ không sống nổi qua đêm nay, còn phải xem ý chí muốn sống của nàng!” Nói xong, đại phu cõng hòm thuốc của mình lên người đi ra cửa.

Thân thể Trác Lỗi có chút như nhũn ra, mấy lời vừa rồi của đại phu còn đang quanh quẩn ở bên tai thời khắc nhắc nhở hắn giờ phút này Như Ý đang nguy hiểm cỡ nào.

Hàn từ bên ngoài trở về nhìn thấy chính là tình cảnh ánh mắt của hắn vô hồn như vậy, giống như lá cây treo giữa không trung bị gió xoáy lấy không biết sẽ hướng về nơi nào.

Hàn nhíu nhíu mày: “Chủ tử, Như Ý cô nương sẽ không có chuyện gì đâu, nàng là một nữ tử kiên cường như vậy nên nhất định sẽ vượt qua được!” Lúc Hàn nói lời này ngay cả hắn ta cũng cảm thấy không có sức thuyết phục, thế nhưng dường như ngoại trừ câu nói này thì hắn ta tạm thời cũng không tìm thấy từ nào có thể xoa dịu được sự hoang mang lo sợ trong lòng Trác Lỗi giờ phút này, hắn ta còn có chuyện quan trọng cần phải bẩm báo cho Trác Lỗi nữa!

Trác Lỗi từ từ ngẩng đầu lên, bên trong ánh mắt lạnh lùng kia giống như là đang đưa ra quyết định nào đó, có chút kỳ quái khiến Hàn có một loại cảm giác không rét mà run.

“Hàn, tra được thế nào rồi? Trước tiên ngươi đem chuyện này nhanh chóng bẩm báo lại cho ta một chút, sau đó chiếu cố tốt cho Như Ý, ta cần ra ngoài làm ít chuyện!” Trác Lỗi nói lời này mang theo vô hạn dũng khí, hắn không có biện pháp nào khác, nếu như ra ngoài vô luận như thế nào hắn cũng sẽ trở về, chỉ là không biết lần này đến vấn đề này sẽ có biến cố như thế nào mà thôi.

Đối với Trác Lỗi, Hàn thực sự không phỏng đoán được, bất quá cũng chỉ có thể như thế này, giống như trong mắt hắn ta quyết định của chủ tử vĩnh viễn là đúng.

Bất quá, Hàn lập tức nghĩ đến chuyện hôm qua phát hiện ra lúc theo dõi tâm giật mình một cái, hắn ta có cần nói cho chủ tử biết chuyện kia hay không, bất quá ngược lại lại nghĩ nếu chủ tử đã giao Như Ý cho hắn ta bảo hộ như vậy thì không có người nào có thể đáng tin hơn hắn ta rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cưng Chiều Của Bạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook