Chương 574: Từng chiêu chí mạng
Cá Nhỏ
01/05/2021
Âu Dương Tuyệt cười ma mị cất súng về sau đó lạnh nhạt nói: “Có những người không phải ông có thể nói được, chơi đủ rồi thì để bọn họ rời đi thôi! Còn nữa, người phụ nữ ấy không được bị tổn thương chút nào, nếu không… xung quanh ông sẽ xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.”
Ông già nghiến răng nghiến lợi nhìn Âu Dương Tuyệt nhưng lại không tìm được câu nào phản bác lại anh ta nên chỉ đành bức bối gật đầu.
“Thái độ không tệ.” Âu Dương Tuyệt khen ngợi gật đầu nói: “Đi theo tôi về sau ông sẽ sống tốt.” Nói xong anh đi khỏi đó, lúc gần ra khỏi cửa thì bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nói với Ông già vẫn đang ngồi trên sô pha: “Đúng rồi, hôm nay tôi chưa từng tới đây, chắc ông hiểu nhỉ.”
“Hiểu hiểu!” Ông già bây giờ không dám làm trái.
“Ngoan thật!” Âu Dương Tuyệt hài lòng cười.
“Sao những người này đều đi hết rồi.” Đám lưu manh bao vây kín quanh bọn họ giờ lại lui về hết, đến những lưu manh bị thương trên đất cũng bị người ta kéo đi.
“Đừng nghĩ nhiều như thế, đi thôi!” Minh Ngôn Hạo là người đầu tiên phản ứng kịp, anh ta kéo tay Như Ý chạy ra ngoài nhưng anh ta không hề đi lấy xe nữa mà bây giờ lại chạy đến bãi đỗ xe lấy xe, thế không phải là đồ ngốc sao?
Anh ta gọi một cuộc điện thoại, lúc nãy vừa ra khỏi cửa thì thấy một con Ferrari màu xanh lam đỗ trước cửa, đó là vệ sĩ của nhà Minh Ngôn Hạo.
“Lên xe!” Minh Ngôn Hạo không nhiều lời mà lên thẳng xe, đợi Như Ý cũng lên xe rồi lập tức khởi động xe.
Một con Lamborghini màu trắng đang đổ cách đấy không xa, Âu Dương Tuyệt nhìn bóng xe xanh lam đi xa dần thì khẽ nói: “Em là của tôi, Như Ý.”
An toàn về đến nhà, Minh Ngôn Hạo vừa vào nhà đã dặn dò Như Ý ngủ sớm sau đó nhốt mình trong phòng làm việc.
Như Ý cũng chẳng buồn quan tâm Ngôn Minh Hạo làm gì, hôm nay cô hơi mệt nên đi tắm từ sớm rồi nằm trên chiếc giường mềm mại đi ngủ.
Nhưng trằn trọc trở mình cô vẫn không thể nào ngủ được, trong đầu cứ loạn hết lên không biết đã nhĩ cái gì. Cô nghĩ đến thím Vương ở thành phố L.
“Không biết thím Vương bây giờ như thế nào rồi, có thời gian về thăm cũng tốt,” Trong lòng Như Ý thầm than một tiếng. Sau đó cô lại nhớ tới những chuyện xảy ra hôm nay, cứ nghĩ vậy mà thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau lúc cô tỉnh dậy không hề thấy bóng dáng Minh Ngôn Hạo bên cạnh, cô còn tưởng nhân lúc cô ngủ say thì Minh Ngôn Hạo sẽ âm thầm trèo lên giường.
Cô buộc lại tóc một cách đơn giản sau đó mặc đồ ngủ ra khỏi phòng, khi đi tới đại sảnh thì thấy Minh Ngôn Hạo cuộn tròn trong chăn ngủ trên sô pha trông như con tằm bao bọc mình lại.
“Này, Minh Ngôn Hạo!” Như Ý đi đến trước mặt Minh Ngôn Hạo đá nhẹ anh ta một cái.
“Ừm?” Minh Ngôn Ngạo mơ màng ừm một tiếng rồi trở mình ngủ tiếp.
“…” Thấy cảnh này Như Ý cạn lời nên chỉ đành không quan tâm tới Minh Ngôn Hạo nữa, đang chuẩn bị về phòng thì Thím Ngô đi từ hậu viện vào.
“mợ chủ, cô tỉnh rồi?” Thím Ngô thấy Như Ý thì gọi: “Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, mợ chủ đi rửa mặt rồi xuống ăn đi.”
Như Ý nghe thấy từ “mợ chủ” bèn thấy cả người nổi hết da gà, cô vội vàng xua tay: “Thím Ngô bà gọi tôi là Như Ý là được, xưng hô này.. khiến tôi không thoải mái.”
Thím Ngô khó xử quay người nhìn Minh Ngôn Hạo một cái, ý là chủ nhân dặn dò nên đây là chuyện là người làm bọn họ nên làm.
Như Ý vội nói: “Dù sao bà cứ gọi tôi là Như Ý là được, xưng mợ chủ nặng nề quá tôi không gánh được, về sau bà sẽ hiểu thôi.”
Thím Ngô thấy Như Ý kiên trì nên đành thôi, gật đầu nói: “Lúc riêng tư thì tôi gọi tên cô vậy, nhưng lúc cậu chủ ở đây tôi vẫn gọi như bình thường!”
“Vậy thì được!” Như Ý gật đầu, đây đúng là cách giải quyết tốt nhất.
Thím Ngô lại hỏi: “Vậy cô Như Ý muốn ăn sáng không?”
“Ăn chứ, tôi lên súc miệng, bà đợi chút…” Như Ý vội đáp, nói xong cô chuẩn bị đi lên phòng.
“Đợi đã, tôi cũng đi.” Lúc này giọng Minh Ngôn Hạo truyền từ đằng sau lưng cô tới.
Như Ý bất ngờ quay người, kinh ngạc nhìn Minh Ngôn Hạo nói: “Anh tỉnh rồi à?”
“Tôi tỉnh dậy khiến cô thấy kì lạ à?” Minh Ngôn Hạo vừa nói vừa lười biếng vươn vai, thoải mái thở dài một tiếng.
Như Ý lắc đầu: “Không lạ, vừa nãy bọn tôi…”
“Nghe thấy hết rồi.” Minh Ngôn Hạo tới gần cô sau nó lạnh nhạt nói: “Cô ghét làm vị hôn thê của tôi thế sao?”
“Hả?” Như Ý ngẩn người, nhất thời không biết trả lời như nào: “Không phải… chỉ là…” Như Ý bỗng nghẹn lời.
“Bỏ đi, tôi cũng không buồn hỏi, đi thôi, không phải cô muốn lên phòng sao?” Minh Ngôn Hạo nói rồi nắm cổ tay cô lôi cô lên phòng.
Thím Ngô thấy cảnh này thì lắc đầu cười thầm sau đó đi xuống chuẩn bị bữa sáng.
Vừa vào phòng Như Ý vội thoát khỏi tay Minh Ngôn Hạo sao đó tránh xa Minh Ngôn Hạo như một con thỏ sợ hãi, dường như sợ anh ta sẽ ăn mất mắt của cô.
“Chuồn nhanh thế làm gì? Tôi cũng không ăn thịt cô.” Minh Ngôn Hạo như nhìn thấu lòng cô, cong môi nở nụ cười chế giễu.
Như Ý đảo mắt nhìn anh ta rồi nói: “Chả muốn nói với anh.” Nói rồi cô đi vào phòng tắm, Minh Ngôn Hạo cũng đi theo.
“Anh làm gì?” Như Ý lại đứng ở cửa phòng tắm dừng bước ở đó nếu không Minh Ngôn Hạo sẽ vào.
“Đi rửa mặt, không lẽ tôi không phải ăn sáng à? Cô nghĩ tôi là người rừng à!” Minh Ngôn Hạo không hề khách sáo đẩy cô ra rồi đi vào.
“Thôi vậy, chẳng thèm cãi nhau với người như thế.” Như Ý bất mãn trong lòng.
Mỗi lần cô cãi nhau với Minh Ngôn Hào đều chưa bao giờ thắng, lâu dần cô cũng chẳng muốn nói nhiều với Minh Ngôn Hạo.
Thế là Như ý khoanh tay đứng ở cửa nhìn Minh Ngôn Hạo lấy bàn chải, bóp kem đánh răng rồi đánh răng.
Nhưng khi Minh Ngôn Hạo đánh răng được một nửa thì bỗng dừng lại sau đó quay đầu khó hiểu nhìn cô nói: “Sao cô không đi vào?”
Như Ý đảo mắt nhìn anh sau đó nói: “Anh mới là chủ nhân ở đây nên để anh rửa trước, tôi không sao… nếu anh thấy tôi đứng ở đây vướng mắt thì tôi đi ngay đây.” Nói rồi lúc cô chuẩn bị đi ra thì Minh Ngôn Hạo bước dài tới, cho dù cô có kháng cự hay không thì vẫn lôi cô vào phòng tắm, nhét một cái bàn chải mới vào tay trái cô, sau đó nhét kem đánh răng vào tay phải cô rồi ngang ngược nói: “Đánh răng!”
Lúc này Như Ý mới hết ngẩn người bĩu môi bất mãn trong lòng: “Sao lại có người ngang ngược như vậy chứ.”
“Có cần tôi dạy cô đánh răng không?” Minh Ngôn Hạo thấy cô chẳng làm gì, không ngờ đi ra sau lưng cô chuẩn bị ôm lấy, bày ra dáng vẻ định dạy cô đánh răng như nào.
Như Ý vội vàng tránh sang một bên, kinh ngạc hoảng loạn nói: “Không cần, tôi biết đánh răng, không cần anh dạy tôi.” Nói xong cô bóp kem đánh răng ra sau đó bắt đầu đánh.
Hai người cứ vậy đứng trước chiếc gương to đánh răng cùng nhau.
Cảm giác kỳ lạ bắt đầu nảy nở trong lòng Như Ý rồi sinh sôi với tốc độ nhanh nhất…
Bỗng nhiên cô thấy không ổn, quả thật khi cô chưa kịp phản ứng thì mông của Minh Ngôn Hạo đã đẩy tới, cô không có phòng bị nào mà suýt bị đẩy ngã xuống đấy.
“Anh làm gì thế!” Như Ý bỏ bàn chải ra, nhưng bởi kem đánh răng còn trong miệng nên nói không rõ.
Minh Ngôn Hạo cười gian nói: “Không sao, đùa tí thôi! Tiếp tục tiếp tục…”
“Đùa, có gì vui chứ?”
Như Ý bĩu môi trông rất bất mãn.
“Không đùa? Thế làm thật nhé!” Bỗng nhiên Minh Ngôn Hạo đá một đá vào Như Ý!
Động tác ấy vừa đột ngột vừa mạnh!
Như là thấy kẻ thù giết cha vậy!
“Anh điên rồi à?” Như Ý vội vàng tránh ra!
“Hừ!” Minh Ngôn Hạo dường như trở thành người khác, sức lực bỗng vô cùng mạnh, chiêu nào cũng vừa nhanh vừa mạnh tấn công Như Ý, không nể mặt chút nào!
Như Ý hơi kinh ngạc, cẩn thận tránh né: “Nếu anh muốn làm thật thì cũng quá nghiêm túc rồi nhỉ? Anh đang muốn giết tôi sao? Chiêu nào cũng vừa độc vừa mạnh! Anh điên thật à?”
Minh Ngôn Hạo như vậy như điên thật rồi!
Một giây trước còn vui cười duyên dáng.
Một giây sau lại thành kẻ địch sống chết đối đầu rồi?
Thế giới này bị làm sao thế?
Tại sao chuyện nào cũng điên rồ như vậy?
Đã có một đống chuyện tồi tệ rồi sao Minh Ngôn Hạo khá đáng dựa dẫm ở bên cạnh lại tự nhiên phát điên?
Như Ý có hơi kinh ngạc và bất lực cố gắng tránh né Minh Ngôn Hạo rồi nghĩ cách ngăn lại anh ta phát điên.
Nhưng Minh Ngôn Hạo nào có nghe lọt tai lời cô nói?
Anh ta vẫn tung chiêu chí mạng và hiểm độc!
“Nếu hôm nay cô không phát huy toàn lực thì chắc chắn sẽ chết dưới tay tôi!” Bỗng Minh Ngôn Hạo lạnh lùng cười!
“Anh bị điên thật à?”
“Xem chiêu đây!”
Minh Ngôn Hạo hét lên tung quyền tới. Thân thủ của anh vốn rất khá, lúc này dường như đã ăn thuốc nổ vậy mà chiêu nào cũng chí mạng, vô cùng độc ác.
“Được! Anh muốn đánh đúng không? Tôi phục vụ!”
Đáy mắt Như Ý tối lại, sau đó đột ngột tung người lên không đạp vào đầu của Minh Ngôn Hạo.
“Thân thủ tốt!”
Minh Ngôn Hạo khen một tiếng sau đó tiện tay vớ một cái thùng rác rồi ném vào Như Ý.
Như Ý nhẹ nhàng nghiêng người, thùng rác đập vào bức tường đằng sau cô!
“Bốp!”
Bỗng nhiên một tiếng vỡ vang lên!
Bởi vì lực va đập quá mạnh khiến thùng rác vỡ tan!
“Anh độc ác thế!” Như Ý tức giận rồi!
Động tác tay chân càng ngày càng nhanh, chiêu nào cũng ngày càng mạnh hơn!
Rất nhanh sau đó Minh Ngôn Hạo trở nên yếu thế bị Như Ý đàn áp gần như không còn sức đáp trả, đến phòng thủ cũng vô cùng khó khăn!
“Tôi biết ngay thân thủ của cô còn tốt hơn bình thường cô biểu hiện ra ngoài! Hừ! Thế thì để tôi xem thân thủ thật sự của cô đi!” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng hét lớn, tránh được một chiêu của Như Ý.
Như Ý nói: “Không phải anh muốn ép tôi ra tay sao?”
Minh Ngôn Hạo nói: “Không phải cô muốn tìm một số thứ sao?”
Như Ý hỏi: “Ý anh là gì?”
Minh Ngôn Hạo đáp: “Tôi biết cô chưa bao giờ thừa nhận, nhưng tôi luôn coi cô như vị hôn thê của mình. Nhưng tôi biết đây là tôi đơn phương, tôi biết chuyện này là bởi vì cô bị mất trí nhớ! Tuy tôi không biết cô là ai, cô từng có trải nghiệm lý thú như thế nào, nhưng tôi biết chắc chắn tôi không thể xứng với người như cô! Thực ra tôi đã biết lâu rồi! Nhưng… “
Ông già nghiến răng nghiến lợi nhìn Âu Dương Tuyệt nhưng lại không tìm được câu nào phản bác lại anh ta nên chỉ đành bức bối gật đầu.
“Thái độ không tệ.” Âu Dương Tuyệt khen ngợi gật đầu nói: “Đi theo tôi về sau ông sẽ sống tốt.” Nói xong anh đi khỏi đó, lúc gần ra khỏi cửa thì bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nói với Ông già vẫn đang ngồi trên sô pha: “Đúng rồi, hôm nay tôi chưa từng tới đây, chắc ông hiểu nhỉ.”
“Hiểu hiểu!” Ông già bây giờ không dám làm trái.
“Ngoan thật!” Âu Dương Tuyệt hài lòng cười.
“Sao những người này đều đi hết rồi.” Đám lưu manh bao vây kín quanh bọn họ giờ lại lui về hết, đến những lưu manh bị thương trên đất cũng bị người ta kéo đi.
“Đừng nghĩ nhiều như thế, đi thôi!” Minh Ngôn Hạo là người đầu tiên phản ứng kịp, anh ta kéo tay Như Ý chạy ra ngoài nhưng anh ta không hề đi lấy xe nữa mà bây giờ lại chạy đến bãi đỗ xe lấy xe, thế không phải là đồ ngốc sao?
Anh ta gọi một cuộc điện thoại, lúc nãy vừa ra khỏi cửa thì thấy một con Ferrari màu xanh lam đỗ trước cửa, đó là vệ sĩ của nhà Minh Ngôn Hạo.
“Lên xe!” Minh Ngôn Hạo không nhiều lời mà lên thẳng xe, đợi Như Ý cũng lên xe rồi lập tức khởi động xe.
Một con Lamborghini màu trắng đang đổ cách đấy không xa, Âu Dương Tuyệt nhìn bóng xe xanh lam đi xa dần thì khẽ nói: “Em là của tôi, Như Ý.”
An toàn về đến nhà, Minh Ngôn Hạo vừa vào nhà đã dặn dò Như Ý ngủ sớm sau đó nhốt mình trong phòng làm việc.
Như Ý cũng chẳng buồn quan tâm Ngôn Minh Hạo làm gì, hôm nay cô hơi mệt nên đi tắm từ sớm rồi nằm trên chiếc giường mềm mại đi ngủ.
Nhưng trằn trọc trở mình cô vẫn không thể nào ngủ được, trong đầu cứ loạn hết lên không biết đã nhĩ cái gì. Cô nghĩ đến thím Vương ở thành phố L.
“Không biết thím Vương bây giờ như thế nào rồi, có thời gian về thăm cũng tốt,” Trong lòng Như Ý thầm than một tiếng. Sau đó cô lại nhớ tới những chuyện xảy ra hôm nay, cứ nghĩ vậy mà thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau lúc cô tỉnh dậy không hề thấy bóng dáng Minh Ngôn Hạo bên cạnh, cô còn tưởng nhân lúc cô ngủ say thì Minh Ngôn Hạo sẽ âm thầm trèo lên giường.
Cô buộc lại tóc một cách đơn giản sau đó mặc đồ ngủ ra khỏi phòng, khi đi tới đại sảnh thì thấy Minh Ngôn Hạo cuộn tròn trong chăn ngủ trên sô pha trông như con tằm bao bọc mình lại.
“Này, Minh Ngôn Hạo!” Như Ý đi đến trước mặt Minh Ngôn Hạo đá nhẹ anh ta một cái.
“Ừm?” Minh Ngôn Ngạo mơ màng ừm một tiếng rồi trở mình ngủ tiếp.
“…” Thấy cảnh này Như Ý cạn lời nên chỉ đành không quan tâm tới Minh Ngôn Hạo nữa, đang chuẩn bị về phòng thì Thím Ngô đi từ hậu viện vào.
“mợ chủ, cô tỉnh rồi?” Thím Ngô thấy Như Ý thì gọi: “Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, mợ chủ đi rửa mặt rồi xuống ăn đi.”
Như Ý nghe thấy từ “mợ chủ” bèn thấy cả người nổi hết da gà, cô vội vàng xua tay: “Thím Ngô bà gọi tôi là Như Ý là được, xưng hô này.. khiến tôi không thoải mái.”
Thím Ngô khó xử quay người nhìn Minh Ngôn Hạo một cái, ý là chủ nhân dặn dò nên đây là chuyện là người làm bọn họ nên làm.
Như Ý vội nói: “Dù sao bà cứ gọi tôi là Như Ý là được, xưng mợ chủ nặng nề quá tôi không gánh được, về sau bà sẽ hiểu thôi.”
Thím Ngô thấy Như Ý kiên trì nên đành thôi, gật đầu nói: “Lúc riêng tư thì tôi gọi tên cô vậy, nhưng lúc cậu chủ ở đây tôi vẫn gọi như bình thường!”
“Vậy thì được!” Như Ý gật đầu, đây đúng là cách giải quyết tốt nhất.
Thím Ngô lại hỏi: “Vậy cô Như Ý muốn ăn sáng không?”
“Ăn chứ, tôi lên súc miệng, bà đợi chút…” Như Ý vội đáp, nói xong cô chuẩn bị đi lên phòng.
“Đợi đã, tôi cũng đi.” Lúc này giọng Minh Ngôn Hạo truyền từ đằng sau lưng cô tới.
Như Ý bất ngờ quay người, kinh ngạc nhìn Minh Ngôn Hạo nói: “Anh tỉnh rồi à?”
“Tôi tỉnh dậy khiến cô thấy kì lạ à?” Minh Ngôn Hạo vừa nói vừa lười biếng vươn vai, thoải mái thở dài một tiếng.
Như Ý lắc đầu: “Không lạ, vừa nãy bọn tôi…”
“Nghe thấy hết rồi.” Minh Ngôn Hạo tới gần cô sau nó lạnh nhạt nói: “Cô ghét làm vị hôn thê của tôi thế sao?”
“Hả?” Như Ý ngẩn người, nhất thời không biết trả lời như nào: “Không phải… chỉ là…” Như Ý bỗng nghẹn lời.
“Bỏ đi, tôi cũng không buồn hỏi, đi thôi, không phải cô muốn lên phòng sao?” Minh Ngôn Hạo nói rồi nắm cổ tay cô lôi cô lên phòng.
Thím Ngô thấy cảnh này thì lắc đầu cười thầm sau đó đi xuống chuẩn bị bữa sáng.
Vừa vào phòng Như Ý vội thoát khỏi tay Minh Ngôn Hạo sao đó tránh xa Minh Ngôn Hạo như một con thỏ sợ hãi, dường như sợ anh ta sẽ ăn mất mắt của cô.
“Chuồn nhanh thế làm gì? Tôi cũng không ăn thịt cô.” Minh Ngôn Hạo như nhìn thấu lòng cô, cong môi nở nụ cười chế giễu.
Như Ý đảo mắt nhìn anh ta rồi nói: “Chả muốn nói với anh.” Nói rồi cô đi vào phòng tắm, Minh Ngôn Hạo cũng đi theo.
“Anh làm gì?” Như Ý lại đứng ở cửa phòng tắm dừng bước ở đó nếu không Minh Ngôn Hạo sẽ vào.
“Đi rửa mặt, không lẽ tôi không phải ăn sáng à? Cô nghĩ tôi là người rừng à!” Minh Ngôn Hạo không hề khách sáo đẩy cô ra rồi đi vào.
“Thôi vậy, chẳng thèm cãi nhau với người như thế.” Như Ý bất mãn trong lòng.
Mỗi lần cô cãi nhau với Minh Ngôn Hào đều chưa bao giờ thắng, lâu dần cô cũng chẳng muốn nói nhiều với Minh Ngôn Hạo.
Thế là Như ý khoanh tay đứng ở cửa nhìn Minh Ngôn Hạo lấy bàn chải, bóp kem đánh răng rồi đánh răng.
Nhưng khi Minh Ngôn Hạo đánh răng được một nửa thì bỗng dừng lại sau đó quay đầu khó hiểu nhìn cô nói: “Sao cô không đi vào?”
Như Ý đảo mắt nhìn anh sau đó nói: “Anh mới là chủ nhân ở đây nên để anh rửa trước, tôi không sao… nếu anh thấy tôi đứng ở đây vướng mắt thì tôi đi ngay đây.” Nói rồi lúc cô chuẩn bị đi ra thì Minh Ngôn Hạo bước dài tới, cho dù cô có kháng cự hay không thì vẫn lôi cô vào phòng tắm, nhét một cái bàn chải mới vào tay trái cô, sau đó nhét kem đánh răng vào tay phải cô rồi ngang ngược nói: “Đánh răng!”
Lúc này Như Ý mới hết ngẩn người bĩu môi bất mãn trong lòng: “Sao lại có người ngang ngược như vậy chứ.”
“Có cần tôi dạy cô đánh răng không?” Minh Ngôn Hạo thấy cô chẳng làm gì, không ngờ đi ra sau lưng cô chuẩn bị ôm lấy, bày ra dáng vẻ định dạy cô đánh răng như nào.
Như Ý vội vàng tránh sang một bên, kinh ngạc hoảng loạn nói: “Không cần, tôi biết đánh răng, không cần anh dạy tôi.” Nói xong cô bóp kem đánh răng ra sau đó bắt đầu đánh.
Hai người cứ vậy đứng trước chiếc gương to đánh răng cùng nhau.
Cảm giác kỳ lạ bắt đầu nảy nở trong lòng Như Ý rồi sinh sôi với tốc độ nhanh nhất…
Bỗng nhiên cô thấy không ổn, quả thật khi cô chưa kịp phản ứng thì mông của Minh Ngôn Hạo đã đẩy tới, cô không có phòng bị nào mà suýt bị đẩy ngã xuống đấy.
“Anh làm gì thế!” Như Ý bỏ bàn chải ra, nhưng bởi kem đánh răng còn trong miệng nên nói không rõ.
Minh Ngôn Hạo cười gian nói: “Không sao, đùa tí thôi! Tiếp tục tiếp tục…”
“Đùa, có gì vui chứ?”
Như Ý bĩu môi trông rất bất mãn.
“Không đùa? Thế làm thật nhé!” Bỗng nhiên Minh Ngôn Hạo đá một đá vào Như Ý!
Động tác ấy vừa đột ngột vừa mạnh!
Như là thấy kẻ thù giết cha vậy!
“Anh điên rồi à?” Như Ý vội vàng tránh ra!
“Hừ!” Minh Ngôn Hạo dường như trở thành người khác, sức lực bỗng vô cùng mạnh, chiêu nào cũng vừa nhanh vừa mạnh tấn công Như Ý, không nể mặt chút nào!
Như Ý hơi kinh ngạc, cẩn thận tránh né: “Nếu anh muốn làm thật thì cũng quá nghiêm túc rồi nhỉ? Anh đang muốn giết tôi sao? Chiêu nào cũng vừa độc vừa mạnh! Anh điên thật à?”
Minh Ngôn Hạo như vậy như điên thật rồi!
Một giây trước còn vui cười duyên dáng.
Một giây sau lại thành kẻ địch sống chết đối đầu rồi?
Thế giới này bị làm sao thế?
Tại sao chuyện nào cũng điên rồ như vậy?
Đã có một đống chuyện tồi tệ rồi sao Minh Ngôn Hạo khá đáng dựa dẫm ở bên cạnh lại tự nhiên phát điên?
Như Ý có hơi kinh ngạc và bất lực cố gắng tránh né Minh Ngôn Hạo rồi nghĩ cách ngăn lại anh ta phát điên.
Nhưng Minh Ngôn Hạo nào có nghe lọt tai lời cô nói?
Anh ta vẫn tung chiêu chí mạng và hiểm độc!
“Nếu hôm nay cô không phát huy toàn lực thì chắc chắn sẽ chết dưới tay tôi!” Bỗng Minh Ngôn Hạo lạnh lùng cười!
“Anh bị điên thật à?”
“Xem chiêu đây!”
Minh Ngôn Hạo hét lên tung quyền tới. Thân thủ của anh vốn rất khá, lúc này dường như đã ăn thuốc nổ vậy mà chiêu nào cũng chí mạng, vô cùng độc ác.
“Được! Anh muốn đánh đúng không? Tôi phục vụ!”
Đáy mắt Như Ý tối lại, sau đó đột ngột tung người lên không đạp vào đầu của Minh Ngôn Hạo.
“Thân thủ tốt!”
Minh Ngôn Hạo khen một tiếng sau đó tiện tay vớ một cái thùng rác rồi ném vào Như Ý.
Như Ý nhẹ nhàng nghiêng người, thùng rác đập vào bức tường đằng sau cô!
“Bốp!”
Bỗng nhiên một tiếng vỡ vang lên!
Bởi vì lực va đập quá mạnh khiến thùng rác vỡ tan!
“Anh độc ác thế!” Như Ý tức giận rồi!
Động tác tay chân càng ngày càng nhanh, chiêu nào cũng ngày càng mạnh hơn!
Rất nhanh sau đó Minh Ngôn Hạo trở nên yếu thế bị Như Ý đàn áp gần như không còn sức đáp trả, đến phòng thủ cũng vô cùng khó khăn!
“Tôi biết ngay thân thủ của cô còn tốt hơn bình thường cô biểu hiện ra ngoài! Hừ! Thế thì để tôi xem thân thủ thật sự của cô đi!” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng hét lớn, tránh được một chiêu của Như Ý.
Như Ý nói: “Không phải anh muốn ép tôi ra tay sao?”
Minh Ngôn Hạo nói: “Không phải cô muốn tìm một số thứ sao?”
Như Ý hỏi: “Ý anh là gì?”
Minh Ngôn Hạo đáp: “Tôi biết cô chưa bao giờ thừa nhận, nhưng tôi luôn coi cô như vị hôn thê của mình. Nhưng tôi biết đây là tôi đơn phương, tôi biết chuyện này là bởi vì cô bị mất trí nhớ! Tuy tôi không biết cô là ai, cô từng có trải nghiệm lý thú như thế nào, nhưng tôi biết chắc chắn tôi không thể xứng với người như cô! Thực ra tôi đã biết lâu rồi! Nhưng… “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.