Chương 17: Bệnh tình chuyển biến xấu (3)
Trầm Nịch Vu Mĩ
24/10/2020
Hai người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, khi đó Mạch Tử chẳng khác nào một cái đuôi nhỏ cứ bám theo anh mọi lúc.
Sau khi rời khỏi thôn đi ra thành phố mang theo cảm giác bỡ ngỡ, lo lắng, Mạch Tử siết chặt tay anh, dựa dẫm vào anh. Khi đó Từ Hoằng Nghị luôn tin rằng, cậu sẽ luôn nắm tay anh đi đến cuối con đường.
Thế nhưng tất cả đều đã bị phá hủy vào mùa hè năm đó.
Khi Mạch Tử chạy đến nói với anh rằng cậu đã tìm được người mà mình yêu thương nhất, vẻ mặt ngập tràn nhu tình mật ý đó lại khiến cho trước mắt Từ Hoằng Nghị tối đen. Sau này anh biết người nọ là một tên hoa hoa công tử nổi tiếng, thường lấy việc trêu chọc thiếu niên làm vui đã nhiều lần khuyên bảo, nhưng Mạch Tử khi đó bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc mảy may không để lọt vào tai. Cuối cùng còn vì để níu kéo trái tim gã đàn ông đó mà không tiếc nói dối tất cả mọi người mà làm ra việc kia mới dẫn đến hậu quả của ngày hôm nay.
Mạch Tử vốn luôn lạc quan không hề biết rằng cổ độc đã phản phệ lại vô cùng nghiêm trọng, sinh mệnh của cậu càng lúc càng bị rút ngắn. Anh và tế ti trong thôn vẫn luôn giấu diếm bệnh tình của cậu, vốn nghĩ rằng dùng hết khả năng y thuật của cả hai người có thể tìm được phương pháp khắc chế cổ độc, nhưng nhiều năm như vậy họ vẫn không thể kìm hãm được bước chân của Tử thần. Phương pháp duy nhất mà họ tìm ra được là vượt qua thí luyện trong thôn, giành được thuốc giải. Nếu không phải chỉ có những ai lưỡng tình tương duyệt mới đủ tư cách tham gia thì Từ Hoằng Nghị sớm đã gạt Mạch Tử mà chạy đi thí luyện. Hôm nay ôm một tia hi vọng yêu cầu kết giao với Mạch Tử lại bị quyết đoán cự tuyệt.
Tuy rằng anh rất đau lòng vì thái độ của Mạch Tử, nhưng vừa nghĩ đến bệnh của cậu thì trong lòng anh lại vô cùng nôn nóng, lại không dám nói hết sự thật về bệnh tình cho Mạch Tử biết. Với cá tính cố chấp của Mạch Tử, dù có nói thật thì cậu vẫn không đồng ý cho mình đi tham gia thí luyện trong thôn, ngược lại càng khiến cho cậu thêm phiền não.
Không thể trơ mắt nhìn Mạch Tử vì bị cổ độc phản phệ mà chết bất đắc kỳ tử, Từ Hoằng Nghị cố gắng thuyết phục Mạch Tử: “Mạch Tử, đã bao nhiêu năm qua như vậy mà em vẫn không hiểu lòng của anh ư? Dù em chỉ sống được đến bốn mươi tuổi thì thế nào, ngay cả em chỉ còn có thể sống thêm được một ngày nữa thì anh vẫn muốn được ở bên em. Vì sao em lại không chịu chấp nhận anh?”
Người con trai trước mặt đã bắt đầu kháng cự, trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mình: “Anh, em xin lỗi! Bây giờ em chỉ muốn nuôi dưỡng Mạch Bảo khôn lớn thành người, còn những việc khác em thật sự không còn tinh lực để mà suy xét! Mạch Tử lại tiếp tục cự tuyệt nên Từ Hoằng Nghị không nói thêm gì nữa, anh hiểu rõ tính cách của Mạch Tử, một khi cậu đã quyết định việc gì thì không ai có thể lay chuyển nổi.
Trong lòng đầy chua xót nhưng anh tin rằng với tình cảm chân thành cùng ý chí kiên định của mình, nhất định sẽ có một ngày Mạch Tử sẽ hiểu được lòng anh. Chỉ là không biết còn được bao nhiêu ngày, hy vọng thuốc lần này sẽ có thể trì hoãn được thêm một quãng thời gian.
Yêu thương vuốt mái tóc đen của cậu, trong nụ cười ôn hòa lại lộ ra chua xót vô tận: “Được, anh không ép em!” Cầm ấm sắc thuốc đặt lên trên bếp: “Thuốc ngâm được rồi, có thể sắc rồi đấy anh ra ngoài xem Mạch Bảo, đứa bé này nãy giờ yên tĩnh quá, không biết là đang làm gì.”
Từ Hoằng Nghị quay người ra khỏi bếp, Mạch Tử cắn môi nhìn bóng lưng cô đơn của anh, trong lòng vạn phần áy náy.
Từ trước tới nay Từ Hoằng Nghị đều giống như anh trai mình, không oán không hối ở bên cạnh cậu, thay cậu che nắng che mưa. Khi cha cậu mất, Mạch Bảo thì vì sinh non mà phải nằm trong ***g kính chăm sóc, quãng thời gian đen tối nhất của cuộc đời cậu, nếu không có anh ở bên giúp đỡ thì căn bản cậu không thể kiên cường mà trụ vững được.
Mạch Tử biết cậu nợ anh quá nhiều, ân tình mà anh dành cho cậu cả đời này không biết lấy gì báo đáp. Ngày hôm nay cậu kiên quyết từ chối anh cũng là hy vọng anh đừng lãng phí thời gian trên người mình nữa mà nên buông tay theo đuổi hạnh phúc của riêng anh. Mạch Tử tin rằng nhất định sẽ có một người có thể thay mình mang lại hạnh phúc cho anh.
Từ Hoằng Nghị chơi đùa với Mạch Bảo một lúc, sau khi nhìn Mạch Tử uống hết thuốc thì mới ra về.
“Mạch Bảo, chú phải đi rồi, con phải nghe lời ba nhé!”
Mạch Bảo ôm chặt lấy Từ Hoằng Nghị quyến luyến: “Chú Từ phải nhớ đến thăm Mạch Bảo nha!”
Từ Hoằng Nghị sủng nịch nhéo gò má bầu bĩnh của Mạch Bảo: “Nhất định, khi nào có thời gian rảnh chú sẽ đến chơi với con!”
“Mạch Bảo, chúng ta xuống lầu tiễn chú nào!” Mạch Tử bế con trai lên rồi cùng Từ Hoằng Nghị đi ra khỏi nhà.
Từ Hoằng Nghị nhìn thẳng vào mắt Mạch Tử mà nghiêm túc dặn dò: “Mạch Tử, nhớ uống thuốc đúng giờ. Ngoài ra nhớ phải về thôn cho anh Tiêu kiểm tra cho em. Phải nhớ về kiểm tra sớm, em lúc nào cũng bảo công việc bận rộn, lần này không được trốn nữa!”
Mạch Tử gật đầu: “Gần đây công việc của em bận thật mà, đợi qua hết đợt này em sẽ mang Mạch Bảo về luôn.”
Từ Hoằng Nghị phẩy tay từ biệt: “Được rồi, không còn sớm nữa, cả hai mau vào nhà nghỉ đi!”
“Bái bai chú Từ!” Mạch Bảo vẫy bàn tay nhỏ bé nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Từ Hoằng Nghị.
Sau khi rời khỏi thôn đi ra thành phố mang theo cảm giác bỡ ngỡ, lo lắng, Mạch Tử siết chặt tay anh, dựa dẫm vào anh. Khi đó Từ Hoằng Nghị luôn tin rằng, cậu sẽ luôn nắm tay anh đi đến cuối con đường.
Thế nhưng tất cả đều đã bị phá hủy vào mùa hè năm đó.
Khi Mạch Tử chạy đến nói với anh rằng cậu đã tìm được người mà mình yêu thương nhất, vẻ mặt ngập tràn nhu tình mật ý đó lại khiến cho trước mắt Từ Hoằng Nghị tối đen. Sau này anh biết người nọ là một tên hoa hoa công tử nổi tiếng, thường lấy việc trêu chọc thiếu niên làm vui đã nhiều lần khuyên bảo, nhưng Mạch Tử khi đó bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc mảy may không để lọt vào tai. Cuối cùng còn vì để níu kéo trái tim gã đàn ông đó mà không tiếc nói dối tất cả mọi người mà làm ra việc kia mới dẫn đến hậu quả của ngày hôm nay.
Mạch Tử vốn luôn lạc quan không hề biết rằng cổ độc đã phản phệ lại vô cùng nghiêm trọng, sinh mệnh của cậu càng lúc càng bị rút ngắn. Anh và tế ti trong thôn vẫn luôn giấu diếm bệnh tình của cậu, vốn nghĩ rằng dùng hết khả năng y thuật của cả hai người có thể tìm được phương pháp khắc chế cổ độc, nhưng nhiều năm như vậy họ vẫn không thể kìm hãm được bước chân của Tử thần. Phương pháp duy nhất mà họ tìm ra được là vượt qua thí luyện trong thôn, giành được thuốc giải. Nếu không phải chỉ có những ai lưỡng tình tương duyệt mới đủ tư cách tham gia thì Từ Hoằng Nghị sớm đã gạt Mạch Tử mà chạy đi thí luyện. Hôm nay ôm một tia hi vọng yêu cầu kết giao với Mạch Tử lại bị quyết đoán cự tuyệt.
Tuy rằng anh rất đau lòng vì thái độ của Mạch Tử, nhưng vừa nghĩ đến bệnh của cậu thì trong lòng anh lại vô cùng nôn nóng, lại không dám nói hết sự thật về bệnh tình cho Mạch Tử biết. Với cá tính cố chấp của Mạch Tử, dù có nói thật thì cậu vẫn không đồng ý cho mình đi tham gia thí luyện trong thôn, ngược lại càng khiến cho cậu thêm phiền não.
Không thể trơ mắt nhìn Mạch Tử vì bị cổ độc phản phệ mà chết bất đắc kỳ tử, Từ Hoằng Nghị cố gắng thuyết phục Mạch Tử: “Mạch Tử, đã bao nhiêu năm qua như vậy mà em vẫn không hiểu lòng của anh ư? Dù em chỉ sống được đến bốn mươi tuổi thì thế nào, ngay cả em chỉ còn có thể sống thêm được một ngày nữa thì anh vẫn muốn được ở bên em. Vì sao em lại không chịu chấp nhận anh?”
Người con trai trước mặt đã bắt đầu kháng cự, trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mình: “Anh, em xin lỗi! Bây giờ em chỉ muốn nuôi dưỡng Mạch Bảo khôn lớn thành người, còn những việc khác em thật sự không còn tinh lực để mà suy xét! Mạch Tử lại tiếp tục cự tuyệt nên Từ Hoằng Nghị không nói thêm gì nữa, anh hiểu rõ tính cách của Mạch Tử, một khi cậu đã quyết định việc gì thì không ai có thể lay chuyển nổi.
Trong lòng đầy chua xót nhưng anh tin rằng với tình cảm chân thành cùng ý chí kiên định của mình, nhất định sẽ có một ngày Mạch Tử sẽ hiểu được lòng anh. Chỉ là không biết còn được bao nhiêu ngày, hy vọng thuốc lần này sẽ có thể trì hoãn được thêm một quãng thời gian.
Yêu thương vuốt mái tóc đen của cậu, trong nụ cười ôn hòa lại lộ ra chua xót vô tận: “Được, anh không ép em!” Cầm ấm sắc thuốc đặt lên trên bếp: “Thuốc ngâm được rồi, có thể sắc rồi đấy anh ra ngoài xem Mạch Bảo, đứa bé này nãy giờ yên tĩnh quá, không biết là đang làm gì.”
Từ Hoằng Nghị quay người ra khỏi bếp, Mạch Tử cắn môi nhìn bóng lưng cô đơn của anh, trong lòng vạn phần áy náy.
Từ trước tới nay Từ Hoằng Nghị đều giống như anh trai mình, không oán không hối ở bên cạnh cậu, thay cậu che nắng che mưa. Khi cha cậu mất, Mạch Bảo thì vì sinh non mà phải nằm trong ***g kính chăm sóc, quãng thời gian đen tối nhất của cuộc đời cậu, nếu không có anh ở bên giúp đỡ thì căn bản cậu không thể kiên cường mà trụ vững được.
Mạch Tử biết cậu nợ anh quá nhiều, ân tình mà anh dành cho cậu cả đời này không biết lấy gì báo đáp. Ngày hôm nay cậu kiên quyết từ chối anh cũng là hy vọng anh đừng lãng phí thời gian trên người mình nữa mà nên buông tay theo đuổi hạnh phúc của riêng anh. Mạch Tử tin rằng nhất định sẽ có một người có thể thay mình mang lại hạnh phúc cho anh.
Từ Hoằng Nghị chơi đùa với Mạch Bảo một lúc, sau khi nhìn Mạch Tử uống hết thuốc thì mới ra về.
“Mạch Bảo, chú phải đi rồi, con phải nghe lời ba nhé!”
Mạch Bảo ôm chặt lấy Từ Hoằng Nghị quyến luyến: “Chú Từ phải nhớ đến thăm Mạch Bảo nha!”
Từ Hoằng Nghị sủng nịch nhéo gò má bầu bĩnh của Mạch Bảo: “Nhất định, khi nào có thời gian rảnh chú sẽ đến chơi với con!”
“Mạch Bảo, chúng ta xuống lầu tiễn chú nào!” Mạch Tử bế con trai lên rồi cùng Từ Hoằng Nghị đi ra khỏi nhà.
Từ Hoằng Nghị nhìn thẳng vào mắt Mạch Tử mà nghiêm túc dặn dò: “Mạch Tử, nhớ uống thuốc đúng giờ. Ngoài ra nhớ phải về thôn cho anh Tiêu kiểm tra cho em. Phải nhớ về kiểm tra sớm, em lúc nào cũng bảo công việc bận rộn, lần này không được trốn nữa!”
Mạch Tử gật đầu: “Gần đây công việc của em bận thật mà, đợi qua hết đợt này em sẽ mang Mạch Bảo về luôn.”
Từ Hoằng Nghị phẩy tay từ biệt: “Được rồi, không còn sớm nữa, cả hai mau vào nhà nghỉ đi!”
“Bái bai chú Từ!” Mạch Bảo vẫy bàn tay nhỏ bé nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Từ Hoằng Nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.