Chương 41: Em muốn anh phải làm gì đây?
Trầm Nịch Vu Mĩ
24/10/2020
Mạch Tử đứng dưới lầu công ty, nhìn áng mây hồng phía xa xa. Khi mặt trời lặn xuống hoàn toàn, màn đêm chính thức buông xuống, thứ đang chờ đợi mình sẽ là gì đây?
Chiếc xe thể thao đỏ rực như lửa từ xa chạy đến, ở trên dòng xe cộ dày đặc trên đường vẫn hấp dẫn được ánh mắt của bất kỳ ai. Người này lúc nào cũng như vậy, bất kể là đi đến đâu, làm cái gì cũng luôn thu hút sự chú ý của người khác.
Chiếc xe dừng lại trước mặt Mạch Tử, Diệp Tử Phàm xuống xe săn sóc mở cửa cho cậu.
Thứ gì phải đến thì cũng sẽ đến, Mạch Tử ngồi vào trong xe, hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng bản thân.
Diệp Tử Phàm ý vị thâm trường liếc nhìn Mạch Tử, khởi động xe chạy đi. “Tối nay em muốn ăn món gì?”
Mạch Tử đột nhiên cảm thấy mình chẳng khác gì dê béo, đợi ăn uống no đủ xong sẽ bị đem ra làm thịt. Trong lòng nghĩ như vậy thì lập tức chẳng còn khẩu vị, đáp bừa: “Tùy anh, cái gì cũng được!” Mạch Tử quay đầu nhìn khung cảnh thay đổi không ngừng bên ngoài cửa kính.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cửa một nhà hàng Pháp, Diệp Tử Phàm mang Mạch Tử đi vào trong.
Mạch Tử chọc chọc dĩa beefsteak đỏ au, hiển nhiên là không muốn ăn. “Sao em không ăn đi?”
Mạch Tử cẩn thận đáp: “Tôi quên không nói, thuốc của tôi kỵ ăn những thứ này.”
Diệp Tử Phàm buông dao nĩa trong tay xuống, kéo Mạch Tử ra khỏi nhà hàng. (=3= không giả tiền à)
“Anh đi đâu vậy? Còn chưa ăn xong mà?”
Diệp Tử Phàm nhét Mạch Tử vào trong xe rồi nổ máy chạy đi.
Khi Mạch Tử bưng chén cháo thịt gà nóng hôi hổi trong tay, thoáng chốc tưởng như mình đã trở về cái ngày rất xa trước kia. Người nọ bưng một chén cháo nóng hổi đến trước giường, từng thìa từng thìa bón cho mình ăn.
Căn phòng tràn đầy những ký ức ngọt ngào của hai người không còn nữa, tuy rằng chén cháo trong tay vẫn là cùng một người bưng đến, nhưng khi nuốt vào trong miệng đã không thể mang lại cảm giác ngọt ngào ấm áp như năm xưa. Tất cả đều đã thay đổi, dù cho có cố ý bắt chước như cũ thì vẫn không thể trở lại như lúc ban đầu.
Mạch Tử nhẹ nhàng đặt chén cháo xuống, sau đó đứng lên, cậu không cho phép mình được quên mục đích mình có mặt ở đây hôm nay. Mạch Tử lạnh lùng nhìn người đàn ông bên cạnh, nâng tay lên cởi nút áo sơ mi.
“Tôi đồng ý với yêu cầu của anh, vì vậy xin anh hãy giữ lời hứa của mình.”
Áo sơ mi chậm rãi rơi xuống sàn gỗ, ngón tay Mạch Tử run rẩy chuyển đến khóa thắt lưng quần.
Một đôi bàn tay dịu dàng ôm lấy hai bàn tay lạnh cóng của Mạch Tử. Diệp Tử Phàm bất đắc dĩ thì thầm bên tai Mạch Tử: “Em nghĩ anh là loại người nào?”
Áo sơ mi rơi dưới đất được nhặt lên phủ lên người Mạch Tử, Diệp Tử Phàm ôm chầm lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của Mạch Tử. “Mạch Tử ơi là Mạch Tử, em muốn anh phải làm gì đây?”
Mạch Tử vùi đầu chôn trước ngực Diệp Tử Phàm, ủy khuất mà cong môi lên: “Rõ ràng chính anh nói là…”
Cảm nhận được áp suất không khí bao quanh người đàn ông đang ôm lấy mình hạ xuống thấp, Mạch Tử vội vàng ngưng bặt, cúi đầu giả đà điểu.
Diệp Tử Phàm triệt để bất đắc dĩ, buông Mạch Tử ra, nhéo cái mũi cao của cậu: “Ngoan ngoãn ăn cháo đi!”
Mạch Tử bị ấn ngồi lại trên ghế, Diệp Tử Phàm ngồi ở bên cạnh giúp cậu gắp thêm thức ăn.
Mạch Tử rất thấp thỏm bất an, rốt cục là Diệp Tử Phàm có ý gì? Cậu hơi nhấc mí mắt âm thầm quan sát biểu cảm của người đàn ông bên cạnh, thấy sắc mặt của anh ta vẫn bình thản, do dự rất lâu sau mới cẩn thận mở miệng hỏi: “Ừm… về vấn đề bồi thường…”
Diệp Tử Phàm buông đũa bất đắc dĩ nhìn Mạch Tử: “Em không thể ngoan ngoãn ăn một bữa cơm với anh à?”
Nhưng nếu không có câu trả lời thuyết phục thì mình làm sao trở về báo cáo kết quả. Nghĩ đến những người hàng xóm còn đang mỏi mắt trông chờ tin tức tốt của mình, Mạch Tử sao còn có tâm tư ăn uống gì.
Mạch Tử cắn môi dưới vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nhưng mà…”
Diệp Tử Phàm ngắt lời Mạch Tử: “Em cứ yên tâm đi, vấn đề bồi thường anh nhất định sẽ cho họ một câu trả lời thuyết phục.”
Mạch Tử cảm thấy nhẹ lòng, nụ cười lại quay trở lại trên gương mặt thanh tú. Diệp Tử Phàm cưng chiều mà xoa đầu của cậu: “Đã chịu ăn rồi chứ?!”
Vấn đề lo lắng đã được giải trừ, cái bụng lập tức cảm giác được cơn đói. Hương cháo thơm lừng không ngừng kích thích vị giác, Mạch Tử không khách sáo nữa, cúi đầu ăn rất nhiệt tình.
Mạch Tử cơm nước xong thì thấy sắc trời đã tối đen, có chút lo lắng đến Mạch Bảo đang gửi ở nhà hàng xóm. Mạch Tử nhìn đồng hồ, dự định trở về.
Diệp Tử Phàm đang ngồi trên sô pha ôm notebook xem tư liệu, Mạch Tử đi qua lúng túng nói: “Tôi… tôi phải về.”
Diệp Tử Phàm ngẩng đầu, tà tà nhìn Mạch Tử: “Sao vậy? Em định bội ước à?”
Hơ?! Mạch Tử ngơ ngác… “Anh…”
“Một đêm còn chưa hết mà, em gấp làm gì?”
Mạch Tử Triệt để mất bình tĩnh, Diệp Tử Phàm này đang tính toán cái gì? Vừa nãy thì từ chối mình, tại sao bây giờ còn muốn giữ mình lại? Hay là anh ta hối hận rồi? Mạch Tử nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Diệp Tử Phàm nhướng mày lặng lẽ đánh giá Mạch Tử đang bối rối trước mặt, khóe môi khẽ cong lên thành ý cười nhàn nhạt. Người con trai trước mặt, hai gò má hồng hồng, vẻ mặt gấp gáp đứng ngồi không yên, nhìn như thế nào cũng vô cùng hấp dẫn.
Diệp Tử Phàm thay đổi tư thế, tiếp tục đánh giá Mạch Tử, ánh mắt cũng dần dần không che giấu được dục vọng.
Từ hai má dời xuống cổ, lại từ cổ một đường dời xuống đưới, dừng ở vòng eo mảnh khảnh của Mạch Tử. Diệp Tử Phàm không khỏi nhớ đến làn da mềm mại cùng với vòng eo đầy co giãn kia, dục vọng được chôn chặt trong lòng dần dần bốc lên.
Diệp Tử Phàm âm thầm hối hận, mắc mớ gì mình lại bày đặt giả làm Liễu Hạ Huệ, Mạch Tử đã tự dâng đến tận miệng mà còn thả cho chạy, bị nghẹn chết cũng xứng đáng.
Diệp Tử Phàm khe khẽ thở dài: “Mạch Tử, em có muốn đi tắm không?”
Mạch Tử kinh hoảng cuống quýt xua tay: “Không cần… không cần…”
Diệp Tử Phàm vươn hai tay nhéo má Mạch Tử, nghiến răng nghiến lợi: “Em sợ cái gì? Anh cũng đâu có định ăn em luôn đâu!” Nói xong hung hăng hôn lên khóe miệng bị mình kéo ra một cái, luyến tiếc nhả ra rồi tặc lưỡi: “Anh đi tắm rồi chúng ta đi ngủ!”
Người họ Diệp nào đó ngâm nga một bài hát trong miệng chui vào toilet, để lại Mạch Tử đần mặt đứng ngơ ngác trong phòng khách.
Chiếc xe thể thao đỏ rực như lửa từ xa chạy đến, ở trên dòng xe cộ dày đặc trên đường vẫn hấp dẫn được ánh mắt của bất kỳ ai. Người này lúc nào cũng như vậy, bất kể là đi đến đâu, làm cái gì cũng luôn thu hút sự chú ý của người khác.
Chiếc xe dừng lại trước mặt Mạch Tử, Diệp Tử Phàm xuống xe săn sóc mở cửa cho cậu.
Thứ gì phải đến thì cũng sẽ đến, Mạch Tử ngồi vào trong xe, hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng bản thân.
Diệp Tử Phàm ý vị thâm trường liếc nhìn Mạch Tử, khởi động xe chạy đi. “Tối nay em muốn ăn món gì?”
Mạch Tử đột nhiên cảm thấy mình chẳng khác gì dê béo, đợi ăn uống no đủ xong sẽ bị đem ra làm thịt. Trong lòng nghĩ như vậy thì lập tức chẳng còn khẩu vị, đáp bừa: “Tùy anh, cái gì cũng được!” Mạch Tử quay đầu nhìn khung cảnh thay đổi không ngừng bên ngoài cửa kính.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cửa một nhà hàng Pháp, Diệp Tử Phàm mang Mạch Tử đi vào trong.
Mạch Tử chọc chọc dĩa beefsteak đỏ au, hiển nhiên là không muốn ăn. “Sao em không ăn đi?”
Mạch Tử cẩn thận đáp: “Tôi quên không nói, thuốc của tôi kỵ ăn những thứ này.”
Diệp Tử Phàm buông dao nĩa trong tay xuống, kéo Mạch Tử ra khỏi nhà hàng. (=3= không giả tiền à)
“Anh đi đâu vậy? Còn chưa ăn xong mà?”
Diệp Tử Phàm nhét Mạch Tử vào trong xe rồi nổ máy chạy đi.
Khi Mạch Tử bưng chén cháo thịt gà nóng hôi hổi trong tay, thoáng chốc tưởng như mình đã trở về cái ngày rất xa trước kia. Người nọ bưng một chén cháo nóng hổi đến trước giường, từng thìa từng thìa bón cho mình ăn.
Căn phòng tràn đầy những ký ức ngọt ngào của hai người không còn nữa, tuy rằng chén cháo trong tay vẫn là cùng một người bưng đến, nhưng khi nuốt vào trong miệng đã không thể mang lại cảm giác ngọt ngào ấm áp như năm xưa. Tất cả đều đã thay đổi, dù cho có cố ý bắt chước như cũ thì vẫn không thể trở lại như lúc ban đầu.
Mạch Tử nhẹ nhàng đặt chén cháo xuống, sau đó đứng lên, cậu không cho phép mình được quên mục đích mình có mặt ở đây hôm nay. Mạch Tử lạnh lùng nhìn người đàn ông bên cạnh, nâng tay lên cởi nút áo sơ mi.
“Tôi đồng ý với yêu cầu của anh, vì vậy xin anh hãy giữ lời hứa của mình.”
Áo sơ mi chậm rãi rơi xuống sàn gỗ, ngón tay Mạch Tử run rẩy chuyển đến khóa thắt lưng quần.
Một đôi bàn tay dịu dàng ôm lấy hai bàn tay lạnh cóng của Mạch Tử. Diệp Tử Phàm bất đắc dĩ thì thầm bên tai Mạch Tử: “Em nghĩ anh là loại người nào?”
Áo sơ mi rơi dưới đất được nhặt lên phủ lên người Mạch Tử, Diệp Tử Phàm ôm chầm lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của Mạch Tử. “Mạch Tử ơi là Mạch Tử, em muốn anh phải làm gì đây?”
Mạch Tử vùi đầu chôn trước ngực Diệp Tử Phàm, ủy khuất mà cong môi lên: “Rõ ràng chính anh nói là…”
Cảm nhận được áp suất không khí bao quanh người đàn ông đang ôm lấy mình hạ xuống thấp, Mạch Tử vội vàng ngưng bặt, cúi đầu giả đà điểu.
Diệp Tử Phàm triệt để bất đắc dĩ, buông Mạch Tử ra, nhéo cái mũi cao của cậu: “Ngoan ngoãn ăn cháo đi!”
Mạch Tử bị ấn ngồi lại trên ghế, Diệp Tử Phàm ngồi ở bên cạnh giúp cậu gắp thêm thức ăn.
Mạch Tử rất thấp thỏm bất an, rốt cục là Diệp Tử Phàm có ý gì? Cậu hơi nhấc mí mắt âm thầm quan sát biểu cảm của người đàn ông bên cạnh, thấy sắc mặt của anh ta vẫn bình thản, do dự rất lâu sau mới cẩn thận mở miệng hỏi: “Ừm… về vấn đề bồi thường…”
Diệp Tử Phàm buông đũa bất đắc dĩ nhìn Mạch Tử: “Em không thể ngoan ngoãn ăn một bữa cơm với anh à?”
Nhưng nếu không có câu trả lời thuyết phục thì mình làm sao trở về báo cáo kết quả. Nghĩ đến những người hàng xóm còn đang mỏi mắt trông chờ tin tức tốt của mình, Mạch Tử sao còn có tâm tư ăn uống gì.
Mạch Tử cắn môi dưới vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nhưng mà…”
Diệp Tử Phàm ngắt lời Mạch Tử: “Em cứ yên tâm đi, vấn đề bồi thường anh nhất định sẽ cho họ một câu trả lời thuyết phục.”
Mạch Tử cảm thấy nhẹ lòng, nụ cười lại quay trở lại trên gương mặt thanh tú. Diệp Tử Phàm cưng chiều mà xoa đầu của cậu: “Đã chịu ăn rồi chứ?!”
Vấn đề lo lắng đã được giải trừ, cái bụng lập tức cảm giác được cơn đói. Hương cháo thơm lừng không ngừng kích thích vị giác, Mạch Tử không khách sáo nữa, cúi đầu ăn rất nhiệt tình.
Mạch Tử cơm nước xong thì thấy sắc trời đã tối đen, có chút lo lắng đến Mạch Bảo đang gửi ở nhà hàng xóm. Mạch Tử nhìn đồng hồ, dự định trở về.
Diệp Tử Phàm đang ngồi trên sô pha ôm notebook xem tư liệu, Mạch Tử đi qua lúng túng nói: “Tôi… tôi phải về.”
Diệp Tử Phàm ngẩng đầu, tà tà nhìn Mạch Tử: “Sao vậy? Em định bội ước à?”
Hơ?! Mạch Tử ngơ ngác… “Anh…”
“Một đêm còn chưa hết mà, em gấp làm gì?”
Mạch Tử Triệt để mất bình tĩnh, Diệp Tử Phàm này đang tính toán cái gì? Vừa nãy thì từ chối mình, tại sao bây giờ còn muốn giữ mình lại? Hay là anh ta hối hận rồi? Mạch Tử nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Diệp Tử Phàm nhướng mày lặng lẽ đánh giá Mạch Tử đang bối rối trước mặt, khóe môi khẽ cong lên thành ý cười nhàn nhạt. Người con trai trước mặt, hai gò má hồng hồng, vẻ mặt gấp gáp đứng ngồi không yên, nhìn như thế nào cũng vô cùng hấp dẫn.
Diệp Tử Phàm thay đổi tư thế, tiếp tục đánh giá Mạch Tử, ánh mắt cũng dần dần không che giấu được dục vọng.
Từ hai má dời xuống cổ, lại từ cổ một đường dời xuống đưới, dừng ở vòng eo mảnh khảnh của Mạch Tử. Diệp Tử Phàm không khỏi nhớ đến làn da mềm mại cùng với vòng eo đầy co giãn kia, dục vọng được chôn chặt trong lòng dần dần bốc lên.
Diệp Tử Phàm âm thầm hối hận, mắc mớ gì mình lại bày đặt giả làm Liễu Hạ Huệ, Mạch Tử đã tự dâng đến tận miệng mà còn thả cho chạy, bị nghẹn chết cũng xứng đáng.
Diệp Tử Phàm khe khẽ thở dài: “Mạch Tử, em có muốn đi tắm không?”
Mạch Tử kinh hoảng cuống quýt xua tay: “Không cần… không cần…”
Diệp Tử Phàm vươn hai tay nhéo má Mạch Tử, nghiến răng nghiến lợi: “Em sợ cái gì? Anh cũng đâu có định ăn em luôn đâu!” Nói xong hung hăng hôn lên khóe miệng bị mình kéo ra một cái, luyến tiếc nhả ra rồi tặc lưỡi: “Anh đi tắm rồi chúng ta đi ngủ!”
Người họ Diệp nào đó ngâm nga một bài hát trong miệng chui vào toilet, để lại Mạch Tử đần mặt đứng ngơ ngác trong phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.