Chương 10: Tình hãm
Trầm Nịch Vu Mĩ
24/10/2020
Mạch Tử vuốt ve chiếc áo sơ mi trắng trong tay, mùi hương gỗ tự nhiên vẫn chưa biến mất mà vẫn quanh quẩn nơi đầu mũi khiến tim của cậu đập loạn xạ.
Một người đàn ông như một vị thần bí ẩn từ trên trời giáng xuống cứu mình thoát khỏi bóng tối, rồi sau đó lại tiêu sái ra đi như một cơn gió, không biết đã đi tới phương nào.
Gương mặt tuấn tú, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, nụ cười tà khí, cử chỉ tiêu sái, tất thảy không ngừng hiện ra trong đầu cậu. Lên lớp, đi làm thêm đều không thể nào tập trung, rồi sau đó cứ mơ mơ màng màng mà đi đến con đường nhỏ nơi gặp được anh, nhớ lại cảnh tượng gặp anh khi ấy.
Mỗi ngày cậu đều mang theo áo người đàn ông đó để lại mà đi đến nơi gặp nhau hôm ấy. Tuy rằng cậu hiểu cơ hội để gặp lại người đó gần như là con số không nhưng cậu vẫn không kiềm được mà đi đến đó chờ đợi, đợi một lúc nào đó trên con đường nhỏ lại xuất hiện hình bóng tiêu sái kia.
Đã ba ngày, anh ấy vẫn không xuất hiện, có lẽ hôm đó anh ấy chỉ ngẫu nhiên đi qua, từ nay về sau sẽ không còn gặp lại anh nữa, nghĩ đến đây, Mạch Tử liền cảm thấy mất mát. Đằng sau một đống phế tích, nơi không ai để ý đến có một chiếc xe màu bạc đang đậu, bên thân xe là một người đàn ông đang tựa vào, một tay cầm thuốc, một tay gạt vài sợi tóc đen rũ xuống trán. Một động tác tùy ý nhưng người nọ lại làm cho nó rất có mị lực. Gương mặt tuấn tú kiệt ngạo bất tuân đầy vẻ nghiền ngẫm, đôi mắt sắc bén như chim ưng lóe lên một tia sáng, nhìn chằm chằm thân hình gầy gò cách đó không xa.
Buổi tối ba hôm trước ngẫu nhiên đi qua đây, thuận tay cứu được một thiếu niên đáng yêu, lại không ngờ tới tìm được một món đồ chơi thú vị.
“Không ngờ lại cắn câu dễ như vậy! Cảm giác lần này cũng không tệ lắm, không biết có thể chơi được mấy ngày nhưng coi bộ không ngắn đâu!”
Vứt điếu thuốc xuống dưới chân, giày da đen bóng dí lên nghiền nát đốm lửa nhỏ, hai tay đút túi, nhàn nhã đi ra từ đống phế tích. Mạch Tử cúi đầu dùng chân nghiền mấy viên đá nhỏ, ánh trăng đêm nay làm cho bóng cậu đổ dài về phía trước. Trễ như vậy rồi, chắc anh ấy sẽ không xuất hiện đâu! Mạch Tử khẽ thở dài nhìn cái bóng của mình.
Bỗng dưng, bên cạnh cái bóng cô đơn của cậu không biết từ khi nào lại xuất hiện một cái bóng thon dài khác khiến Mạch Tử cả kinh ngẩng đầu lên, trước mắt cậu xuất hiện một đôi mắt phượng quen thuộc.
“Sao thế, đợi tôi à?” Thanh âm tràn đầy từ tính mang theo ý cười.
Mạch Tử hoảng hốt rũ mắt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt người nọ, lắp bắp trả lời: “Tôi… tôi muốn trả quần áo!”
Hai tay run rẩy đưa sơ mi ra, nam nhân tùy ý cầm lấy, nụ cười vẫn vô cùng ấm áp: “Nếu tôi không đến, em vẫn đợi tôi sao?”
Vẫn đợi anh ấy sao? Mạch Tử không biết, chỉ biết là tim cậu lúc này đang đập như điên trong ***g ngực không cách nào khống chế nổi.
“Trễ rồi, em về nhà sớm một chút, tôi đi đây!” Nam nhân tiêu sái xoay người rời đi.
Mạch Tử lập tức trợn tròn mắt, anh ấy đi rồi? Vất vả lắm mới gặp lại anh ấy, anh ấy…sao lại đi nhanh như thế…
Vừa nghĩ sẽ không còn được gặp lại người này nữa, Mạch Tử vội vàng kêu lên: “Đợi chút!”
Nam nhân dừng bước nhưng không xoay người lại, trên mặt hắn tràn ngập ý cười khinh thường mà Mạch Tử không hề biết. Hắn biết thiếu niên này đã hoàn toàn mê luyến hắn đến không thể tự kiềm chế, xem ra đã đến lúc thu lưới!
Nhẹ nhàng quay đầu nhếch môi cười: “Còn việc gì sao?”
Mạch Tử đỏ mặt, giọng nói hơi run rẩy: “Tôi… anh có thể cho tôi biết tên của anh không?” Tựa như cậu phải cố gắng hết sức mới nói ra được những lời này.
Đáp án mà cậu chờ đợi mãi không nghe thấy, mùi hương quen thuộc lại càng lúc càng đậm, nam nhân đã đứng cách cậu rất gần. Mạch Tử còn chưa hồi hồn thì một cánh tay dài đã vươn ra kéo cậu ôm vào trong lòng, tiếp đó là một nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống bờ môi đang run rẩy.
Nụ hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn nhẹ nhàng của hôm trước, nụ hôn mang theo hương vị *** nồng đậm nháy mắt bao phủ lấy Mạch Tử. Đại não của cậu trắng xóa, mùi thuốc lá nhè nhẹ quấn quanh môi, không biết đã qua bao lâu, bờ môi mềm mại của nam nhân mới buông môi cậu ra mà lướt đến bên tai.
“Nhớ kỹ tên của anh, anh là Diệp Tử Phàm!”
Một người đàn ông như một vị thần bí ẩn từ trên trời giáng xuống cứu mình thoát khỏi bóng tối, rồi sau đó lại tiêu sái ra đi như một cơn gió, không biết đã đi tới phương nào.
Gương mặt tuấn tú, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, nụ cười tà khí, cử chỉ tiêu sái, tất thảy không ngừng hiện ra trong đầu cậu. Lên lớp, đi làm thêm đều không thể nào tập trung, rồi sau đó cứ mơ mơ màng màng mà đi đến con đường nhỏ nơi gặp được anh, nhớ lại cảnh tượng gặp anh khi ấy.
Mỗi ngày cậu đều mang theo áo người đàn ông đó để lại mà đi đến nơi gặp nhau hôm ấy. Tuy rằng cậu hiểu cơ hội để gặp lại người đó gần như là con số không nhưng cậu vẫn không kiềm được mà đi đến đó chờ đợi, đợi một lúc nào đó trên con đường nhỏ lại xuất hiện hình bóng tiêu sái kia.
Đã ba ngày, anh ấy vẫn không xuất hiện, có lẽ hôm đó anh ấy chỉ ngẫu nhiên đi qua, từ nay về sau sẽ không còn gặp lại anh nữa, nghĩ đến đây, Mạch Tử liền cảm thấy mất mát. Đằng sau một đống phế tích, nơi không ai để ý đến có một chiếc xe màu bạc đang đậu, bên thân xe là một người đàn ông đang tựa vào, một tay cầm thuốc, một tay gạt vài sợi tóc đen rũ xuống trán. Một động tác tùy ý nhưng người nọ lại làm cho nó rất có mị lực. Gương mặt tuấn tú kiệt ngạo bất tuân đầy vẻ nghiền ngẫm, đôi mắt sắc bén như chim ưng lóe lên một tia sáng, nhìn chằm chằm thân hình gầy gò cách đó không xa.
Buổi tối ba hôm trước ngẫu nhiên đi qua đây, thuận tay cứu được một thiếu niên đáng yêu, lại không ngờ tới tìm được một món đồ chơi thú vị.
“Không ngờ lại cắn câu dễ như vậy! Cảm giác lần này cũng không tệ lắm, không biết có thể chơi được mấy ngày nhưng coi bộ không ngắn đâu!”
Vứt điếu thuốc xuống dưới chân, giày da đen bóng dí lên nghiền nát đốm lửa nhỏ, hai tay đút túi, nhàn nhã đi ra từ đống phế tích. Mạch Tử cúi đầu dùng chân nghiền mấy viên đá nhỏ, ánh trăng đêm nay làm cho bóng cậu đổ dài về phía trước. Trễ như vậy rồi, chắc anh ấy sẽ không xuất hiện đâu! Mạch Tử khẽ thở dài nhìn cái bóng của mình.
Bỗng dưng, bên cạnh cái bóng cô đơn của cậu không biết từ khi nào lại xuất hiện một cái bóng thon dài khác khiến Mạch Tử cả kinh ngẩng đầu lên, trước mắt cậu xuất hiện một đôi mắt phượng quen thuộc.
“Sao thế, đợi tôi à?” Thanh âm tràn đầy từ tính mang theo ý cười.
Mạch Tử hoảng hốt rũ mắt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt người nọ, lắp bắp trả lời: “Tôi… tôi muốn trả quần áo!”
Hai tay run rẩy đưa sơ mi ra, nam nhân tùy ý cầm lấy, nụ cười vẫn vô cùng ấm áp: “Nếu tôi không đến, em vẫn đợi tôi sao?”
Vẫn đợi anh ấy sao? Mạch Tử không biết, chỉ biết là tim cậu lúc này đang đập như điên trong ***g ngực không cách nào khống chế nổi.
“Trễ rồi, em về nhà sớm một chút, tôi đi đây!” Nam nhân tiêu sái xoay người rời đi.
Mạch Tử lập tức trợn tròn mắt, anh ấy đi rồi? Vất vả lắm mới gặp lại anh ấy, anh ấy…sao lại đi nhanh như thế…
Vừa nghĩ sẽ không còn được gặp lại người này nữa, Mạch Tử vội vàng kêu lên: “Đợi chút!”
Nam nhân dừng bước nhưng không xoay người lại, trên mặt hắn tràn ngập ý cười khinh thường mà Mạch Tử không hề biết. Hắn biết thiếu niên này đã hoàn toàn mê luyến hắn đến không thể tự kiềm chế, xem ra đã đến lúc thu lưới!
Nhẹ nhàng quay đầu nhếch môi cười: “Còn việc gì sao?”
Mạch Tử đỏ mặt, giọng nói hơi run rẩy: “Tôi… anh có thể cho tôi biết tên của anh không?” Tựa như cậu phải cố gắng hết sức mới nói ra được những lời này.
Đáp án mà cậu chờ đợi mãi không nghe thấy, mùi hương quen thuộc lại càng lúc càng đậm, nam nhân đã đứng cách cậu rất gần. Mạch Tử còn chưa hồi hồn thì một cánh tay dài đã vươn ra kéo cậu ôm vào trong lòng, tiếp đó là một nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống bờ môi đang run rẩy.
Nụ hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn nhẹ nhàng của hôm trước, nụ hôn mang theo hương vị *** nồng đậm nháy mắt bao phủ lấy Mạch Tử. Đại não của cậu trắng xóa, mùi thuốc lá nhè nhẹ quấn quanh môi, không biết đã qua bao lâu, bờ môi mềm mại của nam nhân mới buông môi cậu ra mà lướt đến bên tai.
“Nhớ kỹ tên của anh, anh là Diệp Tử Phàm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.