Chương 3: Gợn sóng
50 độ U Lam
15/01/2014
“Thật sự phải làm như vậy sao? Chị dâu bên kia…”
Lưu Tử Ngạo trong tay cầm văn kiện được ký ba chữ như rồng bay phượng múa “Trình Diệc Nhiên” do dự hỏi, hỏi như vậy cũng không phải là anh quan tâm đến ý kiến của Mạnh Ảnh, mà là, vì anh đã sớm rục rịch, lo lắng Trình Diệc Nhiên lại thay đổi làm cho anh công dã tràng.
Năm ngoái, khi Mạnh Ảnh chưa là Trình phu nhân, nghe thấy bọn họ muốn động Dương thị, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, trước mặt mọi người áp đảo tinh thần Trình Diệc Nhiên, mà Trình Diệc Nhiên này là tên bị sắc đẹp làm hôn mê thần trí, không những không dạy cô gái của mình, lại còn đem người có công như anh đày đi biên cương để lấy lòng mỹ nhân a… Lúc này hỏi anh làm sao chịu nổi chứ?
Bây giờ trong lòng nghĩ lại anh vẫn còn rùng mình, đây chính là đau thương mãi mãi trong lòng anh…
Lưu Tử Ngạo nghĩ đến chuyện xưa thê thảm, gương mặt tuấn tú vo thành một nắm.
“Sao?” Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu lạnh lùng lướt nhìn Lưu Tử Ngạo, “Thế nào, cậu không muốn làm?”
Làm sao có thể?! Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một để hạ được Dương thị.
Lão đại, anh mất hứng cũng đừng giận chó đánh mèo sang em a, em là người vô tội nha.
Dĩ nhiên, những lời này Lưu Tử Ngạo không dám nói ra khỏi miệng, gần đây lão đại quả thật là mất hết tính người, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, cũng không biết vị kia trong nhà anh lại cho anh cái gì không thoải mái. Mạnh Ảnh a Mạnh Ảnh, ở bên cạnh người đàn ông của cô để kiếm sống đã không dễ, cô yên tĩnh chút có được hay không a?
“… Không có.” Lưu Tử Ngạo kìm nén oan ức nói, dùng tốc độ nửa giây rút khỏi phòng làm việc của Trình Diệc Nhiên, bên trong không khí chèn ép quá cao, trái tim nhỏ của anh không chịu nổi!
Trình Diệc Nhiên mím môi, đem tư liệu của Dương thị mở ra, chăm chú xem.
Dương thị là một cây gai trong lòng anh, không nhổ đi không thoải mái.
“Lão đại nói thế nào?” Hà Nhu Quân nhìn vẻ mặt kinh hồn bất định của Lưu Tử Ngạo, cau đôi mày rậm, không kiên nhẫn rút văn kiện trong tay anh ta ra.
“Chuẩn, tấu.” Lưu Tử Ngạo đoạt lấy cà phê trong tay Lý Trí, ngạo mạn hớp một cái, hé ra một hàm răng trắng cười nói.
Cà phê trong tay bị đoạt đi, Lý Trí không quan tâm giương cao môi đẹp, do cách giáo dục tốt của gia đình nên trên mặt anh lúc nào cũng hiện ra nụ cười ung dung điềm đạm, cộng thêm bộ dạng vừa mắt, quả thật ngay cả phụ nữ có chút ngốc cũng xem anh là đối tượng để theo đuổi.
Lý Trí theo thói quen đẩy gọng kính, con ngươi trong suốt lóe lên tinh quang bị mắt kính che khuất, vẻ mặt lại bình tĩnh, môi mỏng khẽ mở, “Dương gia phiền phức.”
Ánh mắt hướng đến ly cà phê, Lý Trí ra vẻ lơ đãng nói: “Trong cà phê có bỏ thêm sữa.”
Mới nói xong, Lưu Tử Ngạo đã không thấy bóng dáng, anh dị ứng với sữa.
——–
Buổi tối, tại nhà họ Trình.
“Đem cái này uống hết đi.”
Thấy Mạnh Ảnh để chén cơm xuống, chuẩn bị đứng dậy rời bàn ăn, Trình Diệc Nhiên đem chén thuốc bổ đưa tới.
Đã vào thu, khí trời lạnh lẽo, Mạnh Ảnh sẽ lạnh tay lạnh chân, buổi tối Trình Diệc Nhiên phải ôm ấp cô thật lâu thân thể của cô mới từ từ ấm lên, cho nên anh đặc biệt dặn dò nhà bếp hầm cách thủy thang thuốc nhân sâm phụ tử. Nghe nói loại thuốc này có trị chứng khu hàn bổ âm rất công hiệu, cơ thể Mạnh Ảnh không được tốt, dùng thuốc tây nhiều quá sẽ tổn thương thân thể, Trình Diệc Nhiên cảm thấy thực liệu (ý là trị bệnh bằng cách ăn uống đó :D)là lựa chọn không sai, vì thế còn đặc biệt vì cô mà thuê đầu bếp chuyên nghiệp về mặt này tới nhà nấu thuốc cho cô uống. (Ten: hức… anh cưng chị quá luôn ý :-<)
Nhưng mà, rõ ràng là người nào đó không chịu tiếp nhận.
“Em không uống đâu.” Mạnh Ảnh cau mày chán ghét liếc nhìn Trình Diệc Nhiên cầm chén thuốc trong tay.
Kể từ lúc cùng Trình Diệc Nhiên ở chung một chỗ, Mạnh Ảnh lại không ngừng uống đủ loại thang thuốc, cô đã sớm sợ chết những thứ thuốc này.
“Mau uống một chén, ngoan nào.” Dường như Trình Diệc Nhiên trước mặt Mạnh Ảnh vô cùng kiên nhẫn, làm gì có chuyện nhân viên dài dòng phát biểu ý kiến trong cuộc họp mà BOSS mặt đen lười nghe đến mức trực tiếp kêu dừng cuộc họp? Ở trước mặt cô, anh hận không thể moi tim móc phổi, chỉ cần cô vui vẻ thì cái gì cũng tốt.
Mạnh Ảnh nhìn chén thuốc đã được đưa đến trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm chạp miễn cưỡng uống vài ngụm, còn lại kiên quyết không chịu uống nữa. Trình Diệc Nhiên đành để chén thuốc xuống, “Sao lại giống trẻ con vậy nè, uống cái này rất tốt cho thân thể của em đó.”
Trình Diệc Nhiên nghĩ mình thật sự săn sóc cho Mạnh Ảnh như đang săn sóc một cô bé con, đánh cũng không thể mà mắng cũng không được, hết sức đau đầu.
Người giúp việc ngày nào cũng thấy một màn biểu diễn này trên bàn ăn đều im lặng, các cô không hiểu vì sao ông chủ hung dữ như thế lại có thể yêu thương vợ như vậy, tưởng như nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, số mệnh của phu nhân thật là quá tốt.
Buổi tối, Mạnh Ảnh rất nghe lời mà nằm trong ngực Trình Diệc Nhiên, nắm lấy ngón tay của anh vuốt vuốt, “Diệc Nhiên, gần đây anh đang bận cái gì?”
Gần đây Trình Diệc Nhiên trở về hơi trễ, lúc nào cũng gần đến giờ dùng cơm tối mới về.
Mạnh Ảnh uể oải nói, tay trượt dọc theo mặt mũi anh, dáng vẻ anh lạnh lùng lại anh tuấn, Mạnh Ảnh không thể không thừa nhận rằng bản thân đã yêu chết gương mặt anh tuấn của anh.
“Như thế nào, hy vọng anh về sớm một chút sao?” Trình Diệc Nhiên chụp lấy bàn tay không an phận của cô, đặt lên môi khẽ hôn, trong mắt chợt hiện lên ý cười trêu đùa.
“Diệc Nhiên, em cảm thấy anh có chuyện gạt em.” Mạnh Ảnh nói với giọng điệu thờ ơ, dường như là thuận tiện nói tới mà thôi.
Nghe vậy, Trình Diệc Nhiên dừng một chút, lập tức ôn nhu cười rộ lên. Anh cũng không thường xuyên cười, nhưng, một khi cười rộ lên là rất đáng nhìn, mặt mũi cong cong, hàm răng lại trắng, má trái còn xuất hiện lúm đồng tiền.
“Vậy em đoán một chút xem, anh giấu diếm em cái gì?” Trình Diệc Nhiên ôm chặt cô, khẽ vuốt lưng của cô, đầu để lên cái trán mịn màng xinh xắn của cô nhẹ nói.
Mạnh Ảnh rút tay về giả vờ cáu giận đẩy anh một cái: “Em cũng không phải là con giun trong bụng anh, em làm sao đoán được?”
Trình Diệc Nhiên không lên tiếng cong môi lên, trong ánh mắt chợt hiện lên ngọn lửa, tay thăm dò vào đồ ngủ của cô, xoay người nhẹ nhàng đè lên cô.
“Vợ à, nói việc này nhiều chán lắm, chúng ta làm việc khác đi.”
Mạnh Ảnh còn muốn hỏi lại, lại bị Trình Diệc Nhiên chặn môi lại.
Trình Diệc Nhiên trong lòng tuôn ra một chút mất mát, cho dù thân thể sung sướng như thế nào cũng không ngăn được mất mát, cô cuối cùng vẫn không thèm để ý đến anh, nếu không thì cớ gì anh cần cô đoán? Anh biết rõ cô đang suy nghĩ gì, nhưng cô, lại không biết bản thân mình đang suy nghĩ gì, rốt cuộc cái này có tính là bi ai của anh hay không? Cô rốt cuộc có hiểu hay không, anh cũng chỉ là một người đàn ông có huyết nhục bình thường, trao đi nhiều như vậy cũng khát vọng cô đáp lại, dù là chỉ một chút thôi cũng được.
Anh rõ ràng biết cô muốn hỏi cái gì, thế nhưng, anh nhất định không để cho cô hỏi ra miệng. Ba chữ “Dương Kỳ Ngôn” anh vĩnh viễn không muốn nghe được từ trong miệng cô nói ra.
Lưu Tử Ngạo trong tay cầm văn kiện được ký ba chữ như rồng bay phượng múa “Trình Diệc Nhiên” do dự hỏi, hỏi như vậy cũng không phải là anh quan tâm đến ý kiến của Mạnh Ảnh, mà là, vì anh đã sớm rục rịch, lo lắng Trình Diệc Nhiên lại thay đổi làm cho anh công dã tràng.
Năm ngoái, khi Mạnh Ảnh chưa là Trình phu nhân, nghe thấy bọn họ muốn động Dương thị, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, trước mặt mọi người áp đảo tinh thần Trình Diệc Nhiên, mà Trình Diệc Nhiên này là tên bị sắc đẹp làm hôn mê thần trí, không những không dạy cô gái của mình, lại còn đem người có công như anh đày đi biên cương để lấy lòng mỹ nhân a… Lúc này hỏi anh làm sao chịu nổi chứ?
Bây giờ trong lòng nghĩ lại anh vẫn còn rùng mình, đây chính là đau thương mãi mãi trong lòng anh…
Lưu Tử Ngạo nghĩ đến chuyện xưa thê thảm, gương mặt tuấn tú vo thành một nắm.
“Sao?” Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu lạnh lùng lướt nhìn Lưu Tử Ngạo, “Thế nào, cậu không muốn làm?”
Làm sao có thể?! Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một để hạ được Dương thị.
Lão đại, anh mất hứng cũng đừng giận chó đánh mèo sang em a, em là người vô tội nha.
Dĩ nhiên, những lời này Lưu Tử Ngạo không dám nói ra khỏi miệng, gần đây lão đại quả thật là mất hết tính người, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, cũng không biết vị kia trong nhà anh lại cho anh cái gì không thoải mái. Mạnh Ảnh a Mạnh Ảnh, ở bên cạnh người đàn ông của cô để kiếm sống đã không dễ, cô yên tĩnh chút có được hay không a?
“… Không có.” Lưu Tử Ngạo kìm nén oan ức nói, dùng tốc độ nửa giây rút khỏi phòng làm việc của Trình Diệc Nhiên, bên trong không khí chèn ép quá cao, trái tim nhỏ của anh không chịu nổi!
Trình Diệc Nhiên mím môi, đem tư liệu của Dương thị mở ra, chăm chú xem.
Dương thị là một cây gai trong lòng anh, không nhổ đi không thoải mái.
“Lão đại nói thế nào?” Hà Nhu Quân nhìn vẻ mặt kinh hồn bất định của Lưu Tử Ngạo, cau đôi mày rậm, không kiên nhẫn rút văn kiện trong tay anh ta ra.
“Chuẩn, tấu.” Lưu Tử Ngạo đoạt lấy cà phê trong tay Lý Trí, ngạo mạn hớp một cái, hé ra một hàm răng trắng cười nói.
Cà phê trong tay bị đoạt đi, Lý Trí không quan tâm giương cao môi đẹp, do cách giáo dục tốt của gia đình nên trên mặt anh lúc nào cũng hiện ra nụ cười ung dung điềm đạm, cộng thêm bộ dạng vừa mắt, quả thật ngay cả phụ nữ có chút ngốc cũng xem anh là đối tượng để theo đuổi.
Lý Trí theo thói quen đẩy gọng kính, con ngươi trong suốt lóe lên tinh quang bị mắt kính che khuất, vẻ mặt lại bình tĩnh, môi mỏng khẽ mở, “Dương gia phiền phức.”
Ánh mắt hướng đến ly cà phê, Lý Trí ra vẻ lơ đãng nói: “Trong cà phê có bỏ thêm sữa.”
Mới nói xong, Lưu Tử Ngạo đã không thấy bóng dáng, anh dị ứng với sữa.
——–
Buổi tối, tại nhà họ Trình.
“Đem cái này uống hết đi.”
Thấy Mạnh Ảnh để chén cơm xuống, chuẩn bị đứng dậy rời bàn ăn, Trình Diệc Nhiên đem chén thuốc bổ đưa tới.
Đã vào thu, khí trời lạnh lẽo, Mạnh Ảnh sẽ lạnh tay lạnh chân, buổi tối Trình Diệc Nhiên phải ôm ấp cô thật lâu thân thể của cô mới từ từ ấm lên, cho nên anh đặc biệt dặn dò nhà bếp hầm cách thủy thang thuốc nhân sâm phụ tử. Nghe nói loại thuốc này có trị chứng khu hàn bổ âm rất công hiệu, cơ thể Mạnh Ảnh không được tốt, dùng thuốc tây nhiều quá sẽ tổn thương thân thể, Trình Diệc Nhiên cảm thấy thực liệu (ý là trị bệnh bằng cách ăn uống đó :D)là lựa chọn không sai, vì thế còn đặc biệt vì cô mà thuê đầu bếp chuyên nghiệp về mặt này tới nhà nấu thuốc cho cô uống. (Ten: hức… anh cưng chị quá luôn ý :-<)
Nhưng mà, rõ ràng là người nào đó không chịu tiếp nhận.
“Em không uống đâu.” Mạnh Ảnh cau mày chán ghét liếc nhìn Trình Diệc Nhiên cầm chén thuốc trong tay.
Kể từ lúc cùng Trình Diệc Nhiên ở chung một chỗ, Mạnh Ảnh lại không ngừng uống đủ loại thang thuốc, cô đã sớm sợ chết những thứ thuốc này.
“Mau uống một chén, ngoan nào.” Dường như Trình Diệc Nhiên trước mặt Mạnh Ảnh vô cùng kiên nhẫn, làm gì có chuyện nhân viên dài dòng phát biểu ý kiến trong cuộc họp mà BOSS mặt đen lười nghe đến mức trực tiếp kêu dừng cuộc họp? Ở trước mặt cô, anh hận không thể moi tim móc phổi, chỉ cần cô vui vẻ thì cái gì cũng tốt.
Mạnh Ảnh nhìn chén thuốc đã được đưa đến trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm chạp miễn cưỡng uống vài ngụm, còn lại kiên quyết không chịu uống nữa. Trình Diệc Nhiên đành để chén thuốc xuống, “Sao lại giống trẻ con vậy nè, uống cái này rất tốt cho thân thể của em đó.”
Trình Diệc Nhiên nghĩ mình thật sự săn sóc cho Mạnh Ảnh như đang săn sóc một cô bé con, đánh cũng không thể mà mắng cũng không được, hết sức đau đầu.
Người giúp việc ngày nào cũng thấy một màn biểu diễn này trên bàn ăn đều im lặng, các cô không hiểu vì sao ông chủ hung dữ như thế lại có thể yêu thương vợ như vậy, tưởng như nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, số mệnh của phu nhân thật là quá tốt.
Buổi tối, Mạnh Ảnh rất nghe lời mà nằm trong ngực Trình Diệc Nhiên, nắm lấy ngón tay của anh vuốt vuốt, “Diệc Nhiên, gần đây anh đang bận cái gì?”
Gần đây Trình Diệc Nhiên trở về hơi trễ, lúc nào cũng gần đến giờ dùng cơm tối mới về.
Mạnh Ảnh uể oải nói, tay trượt dọc theo mặt mũi anh, dáng vẻ anh lạnh lùng lại anh tuấn, Mạnh Ảnh không thể không thừa nhận rằng bản thân đã yêu chết gương mặt anh tuấn của anh.
“Như thế nào, hy vọng anh về sớm một chút sao?” Trình Diệc Nhiên chụp lấy bàn tay không an phận của cô, đặt lên môi khẽ hôn, trong mắt chợt hiện lên ý cười trêu đùa.
“Diệc Nhiên, em cảm thấy anh có chuyện gạt em.” Mạnh Ảnh nói với giọng điệu thờ ơ, dường như là thuận tiện nói tới mà thôi.
Nghe vậy, Trình Diệc Nhiên dừng một chút, lập tức ôn nhu cười rộ lên. Anh cũng không thường xuyên cười, nhưng, một khi cười rộ lên là rất đáng nhìn, mặt mũi cong cong, hàm răng lại trắng, má trái còn xuất hiện lúm đồng tiền.
“Vậy em đoán một chút xem, anh giấu diếm em cái gì?” Trình Diệc Nhiên ôm chặt cô, khẽ vuốt lưng của cô, đầu để lên cái trán mịn màng xinh xắn của cô nhẹ nói.
Mạnh Ảnh rút tay về giả vờ cáu giận đẩy anh một cái: “Em cũng không phải là con giun trong bụng anh, em làm sao đoán được?”
Trình Diệc Nhiên không lên tiếng cong môi lên, trong ánh mắt chợt hiện lên ngọn lửa, tay thăm dò vào đồ ngủ của cô, xoay người nhẹ nhàng đè lên cô.
“Vợ à, nói việc này nhiều chán lắm, chúng ta làm việc khác đi.”
Mạnh Ảnh còn muốn hỏi lại, lại bị Trình Diệc Nhiên chặn môi lại.
Trình Diệc Nhiên trong lòng tuôn ra một chút mất mát, cho dù thân thể sung sướng như thế nào cũng không ngăn được mất mát, cô cuối cùng vẫn không thèm để ý đến anh, nếu không thì cớ gì anh cần cô đoán? Anh biết rõ cô đang suy nghĩ gì, nhưng cô, lại không biết bản thân mình đang suy nghĩ gì, rốt cuộc cái này có tính là bi ai của anh hay không? Cô rốt cuộc có hiểu hay không, anh cũng chỉ là một người đàn ông có huyết nhục bình thường, trao đi nhiều như vậy cũng khát vọng cô đáp lại, dù là chỉ một chút thôi cũng được.
Anh rõ ràng biết cô muốn hỏi cái gì, thế nhưng, anh nhất định không để cho cô hỏi ra miệng. Ba chữ “Dương Kỳ Ngôn” anh vĩnh viễn không muốn nghe được từ trong miệng cô nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.