Chương 9
Tĩnh Phi Tuyết
13/01/2018
Edit: Thanh Hưng
Hôm sau là thứ hai, cuối cùng bầu trời cũng trong. Buổi sáng Hề Hi theo anh trai tới nghĩa trang tảo mộ đốt vàng mã cho mẹ, lúc bọn họ đến, cũng giống như năm trước, cha Hề Bá Niên đã chờ ở nơi đó.
Trước bia mộ bày mười mấy vật tế, hàng năm đều trang trọng như vậy. Hương đốt trong bát hương còn dài có nửa ngón tay, bên cạnh ông ta vẻn vẹn chỉ có hai người phụ tá và một người tài xế đi theo tùy lqd thân, không có người không liên quan tới chướng mắt.
Nhớ tới kịch nháo năm ngoái, Hề Hi khinh thường cong miệng, anh trai Hề Duy đã gọi "Cha", cô lại hơi mím môi cúi đầu giả bộ câm. Hề Bá Niên sớm thành thói quen con gái tùy hứng, cũng biết cô kiên trì, trong mấy ngày giỗ vợ này là không thể nào nghe tiếng gọi cha từ trong miệng cô.
"Đến đây đi, trước thắp cho mẹ các con nén hương."
Lễ tảo mộ đơn giản đúng là một bộ kia, dâng hương, đốt vàng mã, dập đầu, từ lúc tám tuổi Hề Hi đã đi theo anh trai nên quen thuộc toàn bộ quá trình này, lúc này làm thuận buồm xuôi gió giống như ăn cơm đi ngủ một dạng. Quỳ ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn ảnh trắng đen trên mộ bia, người phụ nữ trong ảnh mặc sườn xám hoa nhỏ, tóc dài buộc thành búi ở sau đầu, ngũ quan tinh xảo mà xinh đẹp, khí chất cao nhã động lòng người, xinh đẹp giống như tranh vẽ.
Đó là mẹ của cô, bà ấy qua đời lúc cô mới tám tuổi, đã được mười năm, trí nhớ đã sớm mơ hồ, cho dù thấy ảnh, lúc này cũng không cảm thấy thương cảm thế nào. Nhớ khi còn bé rất hay khóc, từ từ dĩ nhiên không thể lại đau lòng, thời gian ngày từng ngày trôi qua, cô từ đứa bé tám tuổi đến hiện tại đã mười tám tuổi, vết thương vẫn như cũ tồn tại ở trong trí nhớ, lại sớm không thể lại tổn thương lòng của cô được nữa.
Đối với cha, đối với tiểu tam, đối với Hề Tễ, nói thù hận thì hơi quá, nhưng chán ghét khẳng định là có, không liên quan đến cái khác, chỉ cần là người bình thường đều sẽ không thích chuyện lee quyy doon cha ruột mình ở bên ngoài tìm tiểu tam sinh con hoang gián tiếp hại chết mẹ ruột như vậy. Cho dù mẹ ruột chết bởi tai nạn xe cộ, nhưng nếu không phải năm đó là cha nhất định ly hôn, mẹ cũng không lái xe đi ra ngoài du lịch giải sầu cuối cùng tai nạn mà chết. Đây là quan hệ nhân quả, một cái vòng quái dị, cha, Sầm Úy đều không thể trốn tránh trách nhiệm. Cho dù cô không đến nỗi báo thù rửa hận cái gì, nhưng cũng không thể thờ ơ ơ hờ.
Tảo mộ xong, cha con ba người trở về. Hề Bá Niên và con trai đi ở phía trước, nói chuyện công việc, Hề Hi an tĩnh đi bộ theo ở phía sau.
Đến trước xe thì nghe được anh trai nói nhỏ hai tiếng, biết anh giải tỏa rồi, Hề Hi rất tự giác, trực tiếp mở ghế trước ra ngồi xuống, sau đó khóa cửa xe một cái, cũng không quản cha ruột còn đứng ở bên ngoài hay không.
Hề Bá Niên nghiêng đầu liếc mắt nhìn, không nói gì, chỉ nói với con trai: "Bên phía nước Anh kia con bớt thời gian đi một chuyến, khảo sát thực địa một chút, ta có chút không yên lòng với nhà đầu tư bên kia. Bác Hạng con cũng rất coi trọng hạng mục này, nhưng tốt nhất chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, nếu như lần này thuận lợi, Hề thị chúng ta cũng không phải là không thể vượt qua thời gian."
Đối với công sự Hề Duy cũng không mơ hồ, anh ta không do dự, lập tức gật đầu nói được: "Con an bài chuyện của công ty một chút, sẽ lập tức lên đường."
Hề Bá Niên nhìn con trai lớn càng lúc càng giống mình, có chút vui mừng vỗ vỗ vai anh ta: "Mấy năm này con làm vô cùng tốt, Hề Duy, con rất ưu tú, làm cha, cha vì con mà kiêu ngạo. Chờ tất cả hạng mục lần này đều kết thúc, cha sẽ tuyên bố từ chức tổng giám đốc, về sau toàn bộ Hề thị đều giao cho con phụ trách."
Hề Duy cũng không có vì thế mà cảm thấy mừng rỡ, anh ta chỉ là nhàn nhạt nhìn cha một cái: "Người còn trẻ, chuyện này bây giờ nói tới quá sớm."
"Ta đã già," Hề Bá Niên cười cười, vân mảnh ở khóe mắt rất rõ ràng, cũng không có vẻ xấu xí, ngược lại có một vẻ phong độ đặc biệt, "Sau này sẽ là thiên hạ của những người tuổi trẻ các con. Bác Hạng con cũng quyết định năm nay sẽ lui xuống, giao công ty cho A Trác xử lý, chúng ta đã thương lượng rồi, đến lúc đó hai nhà cùng nhau làm bữa tiệc đồng thời tuyên bố với bên ngoài chuyện này."
A Trác là anh trai của Hạng Việt Hạng Trác, cũng là nhân vật hô phong hoán vũ trong thế hệ trẻ ở Vũ Lăng.
Hề Duy không nói thêm nữa, anh ta cũng không phải thích nói đi nói lại một chuyện, nếu cha đã quyết định rồi, như vậy tùy ông ấy cũng tốt.
Tầm mắt Hề Bá Niên không nhịn được nhìn về phía con gái ở trong xe, cho dù cửa sổ xe dán màng không thấy được bên trong, nhưng vẫn là không nhịn được liếc mắt nhìn chằm chằm, lắc đầu mà thở dài: "Đứa nhỏ này đoán chừng là sẽ hận ta cả đời, ngày hôm qua Hạ Y xảy ra tai nạn xe cộ, nếu đi bệnh viện hỏi thăm con nhớ đi cùng với con bé, quan hệ của người nhà họ Hạ rất phức tạp, ta sợ con bé gặp phải chút không vừa mắt , đến lúc đó lại thua thiệt."
Chờ Hề Bá Niên ngồi xe lqd rời đi, Hề Duy mới về trong xe mình. Hề Hi đang cầm điện thoại cùng một đám người hỏi thăm tình huống Hạ Y, thấy anh trai cuối cùng cũng ngồi vào, cô nhíu nhíu lỗ mũi: "Lão già càng ngày càng dài dòng, ở chỗ này còn có thể lôi kéo anh nói công sự, cũng không sợ buổi tối mẹ đi vào trong mộng tìm ông ta nói chuyện!"
Hề Duy gõ xuống cái trán của em gái, nhưng cũng không trách cứ sự vô lễ của cô, chỉ là hỏi: "Em muốn đến thẳng bệnh viện hay là về nhà thay quần áo trước?"
"Em một thân màu đen đi bệnh viện nhiều điềm xấu a," Hề Hi giật nhẹ màu đen của mình, "Vẫn là về nhà đổi bộ không thâm trầm thế này, dù sao cũng là đi thăm bệnh, Hạ Y thì không sao, những người khác nhà bọn họ thấy được khẳng định mất hứng."
***
Ngày đầu tiên Hạng Việt đi làm, không có an bài công việc gì. Anh là chuyên gia não khoa bệnh viện đặc biệt mời về, thân phận xem như là cao cấp. Có phòng làm việc riêng biệt, lại có hai người trợ thủ, cùng với một chút quyền hạn đặc biệt. Trừ trước đó viện trưởng dẫn anh giới thệu với một ít bác sĩ lãnh đạo bệnh viện một lần, thời gian còn thừa lại hôm nay anh tương đối tự do.
Hề Hi gọi điện thoại tới đây, hỏi anh: "Anh giúp em đi thăm Hạ Y chưa?"
Hạng Việt chợt nhớ lại là có chuyện như vậy. Tối hôm qua cho dù anh không uống say, nhưng là uống không ít, cô không đề cập tới, anh thật đúng là quên. Để xuống quy định chế độ của bệnh viện mới xem được một nửa, từ trên ghế làm việc đứng lên, thong dong nói: "Hiện tại anh mới vừa rảnh rỗi, lập tức đi giúp em xem một chút, em còn chưa có nói cho anh biết số phòng bệnh của cậu ta."
"Tối hôm qua em có nói cho anh biết rồi."
"Hề Hi, anh bảo đảm em chưa nói cho anh."
Anh nói khẳng định như vậy, Hề Hi lập tức cảm thấy có chút mơ hồ, nghĩ tới tối hôm qua có thể thật by Thanh Hưng quên nói cũng không biết chừng, cũng không rối rắm loại chi tiết nhỏ này, báo lại số phòng bệnh của Hạ Y, lại bắt trọng điểm: "Là khoa xương, nhà C khu nội trú, đừng nhầm đấy!"
Tổng viện quân khu diện tích rất lớn, kiến trúc tốt có vài tòa, riêng khu nội trú đã có ba tòa, vả lại vị trí chằng chịt không đồng nhất, khoảng cách ở giữa còn có chút xa, cũng không phải là sắp xếp theo thứ tự. Hạng Việt tìm phụ tá Tiểu Giang, bảo anh ta dẫn mình tới khoa xương nhà C phòng bệnh Hạ Y.
Hạ Y ở phòng đơn, anh gõ cửa đi vào, trong phòng bệnh lại không có ai. Hạng Việt hỏi y tá đi ngang qua, cho dù y tá không biết anh, lại biết Tiểu Giang bên cạnh. Chuyện chuyên gia khoa não nhảy dù không phải bí mật trong bệnh viện, y tá nhìn thấy Tiểu Giang cũng đã đoán được vị bác sĩ mặc áo khoác trắng anh tuấn lại xa lạ trước mắt này là ai.
Có chút ngượng ngùng, y tá xinh đẹp thủ thỉ thù thì đáp: "Bệnh nhân ở phòng bệnh này chuyển tới tầng 23 phòng bệnh cán bộ rồi, anh có thể đến tầng 23 hỏi một chút."
Vì vậy Hạng Việt và Tiểu Giang tiếp tục chiến đấu ở tầng 23, rất khó khăn mới tìm được phòng bệnh của Hạ Y.
Anh gõ cửa đi vào, Hạ Y đang bị mẹ cho ăn canh gà, thấy Hạng Việt, kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"
"Nha, Hạng Việt?!"
Hạng Việt còn chưa lên tiếng, mẹ ruột Hạ Y vui mừng trước, để chén canh xuống tủ nhỏ, đứng lên nói: "Cậu trở về khi nào? Thời điểm lễ mừng năm mới tôi gặp được mẹ cậu, bà ấy còn nói cậu phải ở nước ngoài một năm nữa!"
Đều là một khu, trưởng bối ở giữa hầu như đều biết nhau. Vừa vặn, quan hệ giữa mẹ Hạ và Cát Phương Hoa lại tốt, bà ấy cũng coi như là nhìn Hạng Việt lớn lên, Hạng Việt chỉ có thể trước không để ý tới vấn đề của Hạ Y, ngược lại cùng trưởng bối chào hỏi: "Dì Lý, dì khỏe chứ, con là hai ngày trước mới trở về, bây giờ đang công tác ở bệnh viện này."
"Con công tác ở bệnh viện này?!" Nụ cười trên mặt tròn của Lý Chân càng thêm xán lạn: "Ai yêu, đây thật là khéo, ngày hôm qua em trai con gặp xui xẻo, lái xe đụng gãy chân, con mau đến xem nó có sao không? Tương lai sẽ không hỏng chứ?"
Có người nguyền rủa con trai mình như này sao? Hạ Y cau mày: "Mẹ, anh ta cũng không phải là bác sĩ khoa chỉnh hình!" Lý Chân liếc nhìn con trai: "Con biết cái gì, A Việt cũng không phải là người bình thường, cậu ấy cái gì cũng biết!" Vừa nhiệt tình kêu Hạng Việt: "Nhanh, mau đến xem chân em trai con, trước đó bác sĩ nói không rõ ràng gì, trái một cái đại khái, bên phải một cái khả năng, làm cho lòng người cũng không nắm chắc."
Hạng Việt có chút dở khóc dở cười: "Dì vẫn nên nghe bác sĩ phụ trách, con là bác sĩ thần kinh, khoa chỉnh hình không phải là sở trường của con. Con tới là Hề Hi nhờ con đi xem một chút Hạ Y bị thương có nặng hay không, hôm nay cô ấy đi tảo mộ, muộn một chút mới có thể đến."
Vậy cũng là biến tướng trả lời vấn đề của Hạ Y. Hạ Y nghe nói là Hề Hi bảo anh ta đến, trên mặt lộ ra cười yếu ớt: "Cô ấy hôm nay không có cách nào, ngày mai tới cũng không sao, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy." Ý bảo mẹ đưa di động đưa cho cậu ta, Lý Chân cũng thật thích Hề Hi, vừa đưa điện thoại cho con trai vừa tiếp chuyện: "Đứa nhỏ này, tuổi còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy. Tảo mộ? Oh. . . Hôm nay là ngày giỗ mẹ của con bé đúng không?"
Ở trong hội, chuyện của nhà họ Hề không tính là bí mật gì, chuyện cụ thể trải qua năm đó như thế nào không có nhiều người biết, nhưng nguyên nhân đại khái gây ra kết quả lại không gạt được bao nhiêu người. Huống chi còn có tiểu tam Sầm Úy quang minh chính đại tiến dần từng bước đó, Lý Chân than thở nói: "Hề Hi là một đứa bé đáng thương ."
Bên kia Hạ Y đã bấm điện thoại của đứa bé đáng thương, cậu ta nói về phía ống nói: "Tôi không có việc gì, ngày mai cô tới thăm tôi cũng được. A, chị tôi không ở đây, hôm nay chị ấy có chuyện không tới được, ừ, mẹ tôi ở đây, đây chính là số điên thoại di động của mẹ tôi, ngày hôm qua điện thoại di động của tôi bị rơi vỡ rồi, còn chưa có mua mới. Cô đã sắp đến? Vậy cô đến đây đi, tôi đổi phòng bệnh rồi, ở tầng 23, phòng 2303."
Cúp điện thoại, Lý Chân hỏi: "Hề Hi tới?"
Hạ Y nói: "Cô ấy nói một chút nữa là đến." Lại không nhịn được cười: "Cô ấy sợ chị của con, mới vừa rồi còn cố ý hỏi con chị có ở đó hay không. Nếu như mà chị của con ở đây, có thể cô ấy sẽ không tới."
Lý Chân cũng cười: "Lần đó chị con cũng không nên hù dọa con bé, nhìn xem dọa sợ con bé rồi." Nhìn Hạng Việt lộ vẻ ngạc nhiên, lại giải thích nói: "Thời gian trước mấy người Hạ Y đến viện phúc lợi Di Hòa ở thôn Nam Hồ làm chuyện tốt, bị mấy tên lưu manh bám lấy, mấy bé trai như Hạ Y vì bảo vệ mấy cô gái nhỏ như Hề Hi đã đánh nhau với mấy tên côn đồ đó, bị thương một chút. Nhiễm Nhiễm từ nhỏ đã thương em trai nó, vì chuyện này tức không chịu được, còn giận chó đánh mèo đến Hề Hi. Sau lại còn đặc biệt ở trước mặt Hề Hi dùng tay bổ cục gạch ra, từ đó về sau đứa nhỏ này chỉ sợ Nhiễm Nhiễm." Nghĩ đến con gái dữ dội có khuynh hướng bạo lực, bà ấy cũng rất bất đắc dĩ.
Hạng Việt rất thông minh, suy nghĩ một chút, đã hiểu. Khó trách gấu nhỏ muốn anh tới phòng bệnh thăm trước, thì ra là vì đánh mở đường cho cô. Gấu nhỏ này tâm tư không ít, khôn vặt đoán chừng đều dùng trên đây rồi, cho dù rất làm cho người ta không nói được lời nào, rồi lại không nhịn được làm cho lòng người sinh ra buồn cười.
Lý Chân vẫn nghĩ muốn Hạng Việt xem chân cho con trai, Hạng Việt bất đắc dĩ, mới vừa rồi may mà đã đuổi Tiểu Giang rời đi, phòng bệnh cũng không còn có người khác, thịnh tình khó chối, chỉ có thể nhận lấy cuộn phim của Hạ Y nhìn một chút, sau đó nói: "Cũng không tính là nghiêm trọng, phối hợp trị liệu cho tốt, sau khi bỏ thạch cao đi, lại phối hợp thảo dược Trung y trị liệu, cũng sẽ không lưu lại di chứng về sau." Còn nói: "Chẳng qua dù sao con cũng không phải là bác sĩ khoa chỉnh hình, tốt nhất vẫn là dì nhờ bác sĩ phụ trách của Hạ Y nói lại rõ ràng một chút, bình thường bác sĩ nói chuyện tương đối hàm súc bảo thủ, dì cũng đừng quá lo lắng."
Rất kỳ quái, trước đó bác sĩ phụ trách của Hạ Y nói một đống, Lý Chân cảm thấy tất cả đều là nói nhảm, nhưng Hạng Việt nói cũng chỉ là lời nói bên ngoài, Lý Chân lại coi như chân lý, bà ấy gật đầu liên tục, giống như Hạng Việt nói lời nói khó lường gì, để cho Hạ Y chứng kiến toàn bộ quá trình không nói nên lời.
Hề Hi ôm bó hoa, đi theo anh trai thuận lợi đến phòng bệnh ân cần hỏi han người bạn nhỏ một lần. Có câu nói, trăm nghe lqd không bằng một thấy, trước đó trong điện thoại bạn bè đều nói Hạ Y bị thương không nặng, thật sự nhìn thấy, thật ra thì cảm thấy cậu ta vẫn là có chút thảm. Chân trái bó thạch cao treo lên, trên đầu trên mặt đều có vết thương, nếu trên gương mặt xinh đẹp như vậy lại để lại sẹo vậy thì thật là có lỗi. Hề Hi chớp mắt hỏi: "Anh không đau à?"
Mắt Hạ Y trợn trắng: "Cô nói có đau hay không? Tối qua sau khi hết thuốc tê tôi đau đến không ngủ được!"
Hề Hi bĩu bĩu môi: "Tôi quan tâm anh, nói chuyện với anh, làm gì tức giận như vậy a?" Thấy mẹ Hạ Y đi nhà vệ sinh còn chưa ra, anh trai và Hạng Việt ở bên ngoài phòng khách nhỏ không biết nói gì, cô nhỏ giọng hỏi: "Chị anh không nói gì chứ?"
"Chị ấy có thể nói cái gì, tôi tự lái xe không cẩn thận chẳng lẽ còn có thể oán người khác." Hạ Y cau mày nhìn cô hỏi: "Ngày đó rốt cuộc chị tôi làm gì cô, sao cô sợ chị ấy như vậy?" Ngay trước mặt bổ đôi gạch sao có thể sợ đến như vậy?
Hề Hi buồn buồn nói: "Cũng không phải là sợ, chính là cảm thấy chị anh không thích tôi, thời điểm nhìn tôi ánh mắt thật hù dọa người." Đó không phải là một loại hung ác, nhưng dù sao cũng sẽ làm cho người khác cảm thấy rất không thoải mái.
Cái này Hạ Y thật đúng là không có chú ý tới, cậu ta kinh ngạc: "Ánh mắt chị tôi nhìn cô rất kinh khủng sao? Tôi cảm thấy được giống như không có chứ?"
Hề Hi lắc đầu: "Nói anh cũng không hiểu, dù sao tôi rất sợ chị ấy."
Khéo léo từ chối mẹ Hạ Y giữ lại, ba người Hề Hi ngồi không bao lâu đã rời khỏi phòng bệnh. Đã sắp buổi trưa, Hề Duy đề nghị đi ăn cơm, Hạng Việt xem đồng hồ, nói: "Đi phòng làm việc của tôi trước, tôi thay quần áo." Anh vẫn còn đang mặc áo khoác trắng, bóp da và chìa khóa xe vẫn ở phòng làm việc.
Nhà hàng được chọn là một nhà hàng Tây lân cận bệnh viện, dạ dày Hề Hi không tốt, muốn ăn thịt bò bít tết cũng không được, cuối cùng chọn cá. Ăn được một chút, Hề Duy nhận được điện thoại của cấp dưới ở công ty, có phần tài liệu quan trọng cần anh lập tức xử lý. Bất đắc dĩ, chỉ có thể giao em gái cho Hạng Việt, anh vội vàng đi công ty làm việc.
Anh trai đi, Hề Hi có chút không vui. Hạng Việt thú vị nhìn cô: "Anh trai em vội công việc nên em không vui?"
Hề Hi liếc mắt, nguỵ biện: "Em cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, có cái gì mất hứng?" Nói xong cúi đầu chuyên duy nhất tại lê~quý~đôn tâm ăn, cũng không để ý người khác. Hạng Việt kinh ngạc: "Tức giận?" Thấy cô không lên tiếng, anh có chút mờ mịt, không hiểu cô đang giận cái gì. Sau một lát nghe được âm thanh hút mũi, tâm tình Hạng Việt hơi kì lạ, để thìa xuống, đưa tay nhấc cằm cô lên, thấy là thật khóc, nước mắt chảy đầy mặt, mắt to long lanh ướt nhẹp, nhìn qua đáng thương cực kỳ.
Hạng Việt thấy buồn cười. . . . . . Dùng khăn giấy trên bàn lau mặt giúp cô, dịu dàng hỏi: "Sao lại khóc, hả?"
Hề Hi không nói lời nào, chính là khóc. Từ vốn là an tĩnh khóc càng về sau phát ra nhẹ nhàng nức nở nghẹn ngào, giống như mèo, cố tình nước mắt còn càng chảy càng mãnh liệt. May ở chỗ này là phòng đơn, nếu như là ở đại sảnh, không biết bị bao nhiêu người vây xem.
Hạng Việt thấy cô chỉ là khóc, khuyên lại khuyên không được, chỉ đành phải đề nghị: "Anh gọi điện thoại cho anh trai em?" Anh đoán gấu nhỏ khóc, phần lớn có thể là bởi vì Hề Duy đột nhiên rời đi.
Anh muốn lấy điện thoại di động trong túi áo ra, cô lại bắt lại tay anh: "Anh đừng." Cuối cùng cô cũng mở miệng nói rồi, Hạng Việt thở phào nhẹ nhõm: "Anh không gọi, vậy em đừng khóc, có được hay không?" Tựa như dỗ đứa bé, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, không dám giống như mới vừa rồi trêu ghẹo cô.
Hạng Việt thấy được mấy ngày nay cùng gấu nhỏ dính chung vào một chỗ cũng không có chuyện gì tốt.
Hề Hi uất uất ức ức: "Anh để cho em khóc xong."
Hạng Việt: ". . . . . ."
Đợi cô khóc xong, thức ăn phong phú trên bàn đã nguội. Hề Hi thút tha thút thít lấy khăn ướt từ trong túi của mình ra lau mặt, lau sạch rồi, ngẩng đầu nói với anh: "Không cho nói chuyện em khóc với anh trai em."
Lúc này, giọng điệu của gấu nhỏ rất hùng hồn. . . . . . Hạng Việt vừa tức vừa buồn cười: "Yên tâm đi, miệng anh cũng không có lớn như vậy." Bọn họ tuy là giao tình từ nhỏ, nhưng là không tới mức không có gì lqd không nói, ai có thể không có một chút bí mật nhỏ? Lại nói mấy ngày nay số lần anh tiếp xúc với cô nhóc này mới nhiều một chút, trước kia coi như anh ở trong nước thì mười ngày nửa tháng hai người cũng không thấy gặp nhau một lần. Dù sao số tuổi không giống nhau, hội chơi cũng không giống nhau.
Hôm sau là thứ hai, cuối cùng bầu trời cũng trong. Buổi sáng Hề Hi theo anh trai tới nghĩa trang tảo mộ đốt vàng mã cho mẹ, lúc bọn họ đến, cũng giống như năm trước, cha Hề Bá Niên đã chờ ở nơi đó.
Trước bia mộ bày mười mấy vật tế, hàng năm đều trang trọng như vậy. Hương đốt trong bát hương còn dài có nửa ngón tay, bên cạnh ông ta vẻn vẹn chỉ có hai người phụ tá và một người tài xế đi theo tùy lqd thân, không có người không liên quan tới chướng mắt.
Nhớ tới kịch nháo năm ngoái, Hề Hi khinh thường cong miệng, anh trai Hề Duy đã gọi "Cha", cô lại hơi mím môi cúi đầu giả bộ câm. Hề Bá Niên sớm thành thói quen con gái tùy hứng, cũng biết cô kiên trì, trong mấy ngày giỗ vợ này là không thể nào nghe tiếng gọi cha từ trong miệng cô.
"Đến đây đi, trước thắp cho mẹ các con nén hương."
Lễ tảo mộ đơn giản đúng là một bộ kia, dâng hương, đốt vàng mã, dập đầu, từ lúc tám tuổi Hề Hi đã đi theo anh trai nên quen thuộc toàn bộ quá trình này, lúc này làm thuận buồm xuôi gió giống như ăn cơm đi ngủ một dạng. Quỳ ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn ảnh trắng đen trên mộ bia, người phụ nữ trong ảnh mặc sườn xám hoa nhỏ, tóc dài buộc thành búi ở sau đầu, ngũ quan tinh xảo mà xinh đẹp, khí chất cao nhã động lòng người, xinh đẹp giống như tranh vẽ.
Đó là mẹ của cô, bà ấy qua đời lúc cô mới tám tuổi, đã được mười năm, trí nhớ đã sớm mơ hồ, cho dù thấy ảnh, lúc này cũng không cảm thấy thương cảm thế nào. Nhớ khi còn bé rất hay khóc, từ từ dĩ nhiên không thể lại đau lòng, thời gian ngày từng ngày trôi qua, cô từ đứa bé tám tuổi đến hiện tại đã mười tám tuổi, vết thương vẫn như cũ tồn tại ở trong trí nhớ, lại sớm không thể lại tổn thương lòng của cô được nữa.
Đối với cha, đối với tiểu tam, đối với Hề Tễ, nói thù hận thì hơi quá, nhưng chán ghét khẳng định là có, không liên quan đến cái khác, chỉ cần là người bình thường đều sẽ không thích chuyện lee quyy doon cha ruột mình ở bên ngoài tìm tiểu tam sinh con hoang gián tiếp hại chết mẹ ruột như vậy. Cho dù mẹ ruột chết bởi tai nạn xe cộ, nhưng nếu không phải năm đó là cha nhất định ly hôn, mẹ cũng không lái xe đi ra ngoài du lịch giải sầu cuối cùng tai nạn mà chết. Đây là quan hệ nhân quả, một cái vòng quái dị, cha, Sầm Úy đều không thể trốn tránh trách nhiệm. Cho dù cô không đến nỗi báo thù rửa hận cái gì, nhưng cũng không thể thờ ơ ơ hờ.
Tảo mộ xong, cha con ba người trở về. Hề Bá Niên và con trai đi ở phía trước, nói chuyện công việc, Hề Hi an tĩnh đi bộ theo ở phía sau.
Đến trước xe thì nghe được anh trai nói nhỏ hai tiếng, biết anh giải tỏa rồi, Hề Hi rất tự giác, trực tiếp mở ghế trước ra ngồi xuống, sau đó khóa cửa xe một cái, cũng không quản cha ruột còn đứng ở bên ngoài hay không.
Hề Bá Niên nghiêng đầu liếc mắt nhìn, không nói gì, chỉ nói với con trai: "Bên phía nước Anh kia con bớt thời gian đi một chuyến, khảo sát thực địa một chút, ta có chút không yên lòng với nhà đầu tư bên kia. Bác Hạng con cũng rất coi trọng hạng mục này, nhưng tốt nhất chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, nếu như lần này thuận lợi, Hề thị chúng ta cũng không phải là không thể vượt qua thời gian."
Đối với công sự Hề Duy cũng không mơ hồ, anh ta không do dự, lập tức gật đầu nói được: "Con an bài chuyện của công ty một chút, sẽ lập tức lên đường."
Hề Bá Niên nhìn con trai lớn càng lúc càng giống mình, có chút vui mừng vỗ vỗ vai anh ta: "Mấy năm này con làm vô cùng tốt, Hề Duy, con rất ưu tú, làm cha, cha vì con mà kiêu ngạo. Chờ tất cả hạng mục lần này đều kết thúc, cha sẽ tuyên bố từ chức tổng giám đốc, về sau toàn bộ Hề thị đều giao cho con phụ trách."
Hề Duy cũng không có vì thế mà cảm thấy mừng rỡ, anh ta chỉ là nhàn nhạt nhìn cha một cái: "Người còn trẻ, chuyện này bây giờ nói tới quá sớm."
"Ta đã già," Hề Bá Niên cười cười, vân mảnh ở khóe mắt rất rõ ràng, cũng không có vẻ xấu xí, ngược lại có một vẻ phong độ đặc biệt, "Sau này sẽ là thiên hạ của những người tuổi trẻ các con. Bác Hạng con cũng quyết định năm nay sẽ lui xuống, giao công ty cho A Trác xử lý, chúng ta đã thương lượng rồi, đến lúc đó hai nhà cùng nhau làm bữa tiệc đồng thời tuyên bố với bên ngoài chuyện này."
A Trác là anh trai của Hạng Việt Hạng Trác, cũng là nhân vật hô phong hoán vũ trong thế hệ trẻ ở Vũ Lăng.
Hề Duy không nói thêm nữa, anh ta cũng không phải thích nói đi nói lại một chuyện, nếu cha đã quyết định rồi, như vậy tùy ông ấy cũng tốt.
Tầm mắt Hề Bá Niên không nhịn được nhìn về phía con gái ở trong xe, cho dù cửa sổ xe dán màng không thấy được bên trong, nhưng vẫn là không nhịn được liếc mắt nhìn chằm chằm, lắc đầu mà thở dài: "Đứa nhỏ này đoán chừng là sẽ hận ta cả đời, ngày hôm qua Hạ Y xảy ra tai nạn xe cộ, nếu đi bệnh viện hỏi thăm con nhớ đi cùng với con bé, quan hệ của người nhà họ Hạ rất phức tạp, ta sợ con bé gặp phải chút không vừa mắt , đến lúc đó lại thua thiệt."
Chờ Hề Bá Niên ngồi xe lqd rời đi, Hề Duy mới về trong xe mình. Hề Hi đang cầm điện thoại cùng một đám người hỏi thăm tình huống Hạ Y, thấy anh trai cuối cùng cũng ngồi vào, cô nhíu nhíu lỗ mũi: "Lão già càng ngày càng dài dòng, ở chỗ này còn có thể lôi kéo anh nói công sự, cũng không sợ buổi tối mẹ đi vào trong mộng tìm ông ta nói chuyện!"
Hề Duy gõ xuống cái trán của em gái, nhưng cũng không trách cứ sự vô lễ của cô, chỉ là hỏi: "Em muốn đến thẳng bệnh viện hay là về nhà thay quần áo trước?"
"Em một thân màu đen đi bệnh viện nhiều điềm xấu a," Hề Hi giật nhẹ màu đen của mình, "Vẫn là về nhà đổi bộ không thâm trầm thế này, dù sao cũng là đi thăm bệnh, Hạ Y thì không sao, những người khác nhà bọn họ thấy được khẳng định mất hứng."
***
Ngày đầu tiên Hạng Việt đi làm, không có an bài công việc gì. Anh là chuyên gia não khoa bệnh viện đặc biệt mời về, thân phận xem như là cao cấp. Có phòng làm việc riêng biệt, lại có hai người trợ thủ, cùng với một chút quyền hạn đặc biệt. Trừ trước đó viện trưởng dẫn anh giới thệu với một ít bác sĩ lãnh đạo bệnh viện một lần, thời gian còn thừa lại hôm nay anh tương đối tự do.
Hề Hi gọi điện thoại tới đây, hỏi anh: "Anh giúp em đi thăm Hạ Y chưa?"
Hạng Việt chợt nhớ lại là có chuyện như vậy. Tối hôm qua cho dù anh không uống say, nhưng là uống không ít, cô không đề cập tới, anh thật đúng là quên. Để xuống quy định chế độ của bệnh viện mới xem được một nửa, từ trên ghế làm việc đứng lên, thong dong nói: "Hiện tại anh mới vừa rảnh rỗi, lập tức đi giúp em xem một chút, em còn chưa có nói cho anh biết số phòng bệnh của cậu ta."
"Tối hôm qua em có nói cho anh biết rồi."
"Hề Hi, anh bảo đảm em chưa nói cho anh."
Anh nói khẳng định như vậy, Hề Hi lập tức cảm thấy có chút mơ hồ, nghĩ tới tối hôm qua có thể thật by Thanh Hưng quên nói cũng không biết chừng, cũng không rối rắm loại chi tiết nhỏ này, báo lại số phòng bệnh của Hạ Y, lại bắt trọng điểm: "Là khoa xương, nhà C khu nội trú, đừng nhầm đấy!"
Tổng viện quân khu diện tích rất lớn, kiến trúc tốt có vài tòa, riêng khu nội trú đã có ba tòa, vả lại vị trí chằng chịt không đồng nhất, khoảng cách ở giữa còn có chút xa, cũng không phải là sắp xếp theo thứ tự. Hạng Việt tìm phụ tá Tiểu Giang, bảo anh ta dẫn mình tới khoa xương nhà C phòng bệnh Hạ Y.
Hạ Y ở phòng đơn, anh gõ cửa đi vào, trong phòng bệnh lại không có ai. Hạng Việt hỏi y tá đi ngang qua, cho dù y tá không biết anh, lại biết Tiểu Giang bên cạnh. Chuyện chuyên gia khoa não nhảy dù không phải bí mật trong bệnh viện, y tá nhìn thấy Tiểu Giang cũng đã đoán được vị bác sĩ mặc áo khoác trắng anh tuấn lại xa lạ trước mắt này là ai.
Có chút ngượng ngùng, y tá xinh đẹp thủ thỉ thù thì đáp: "Bệnh nhân ở phòng bệnh này chuyển tới tầng 23 phòng bệnh cán bộ rồi, anh có thể đến tầng 23 hỏi một chút."
Vì vậy Hạng Việt và Tiểu Giang tiếp tục chiến đấu ở tầng 23, rất khó khăn mới tìm được phòng bệnh của Hạ Y.
Anh gõ cửa đi vào, Hạ Y đang bị mẹ cho ăn canh gà, thấy Hạng Việt, kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"
"Nha, Hạng Việt?!"
Hạng Việt còn chưa lên tiếng, mẹ ruột Hạ Y vui mừng trước, để chén canh xuống tủ nhỏ, đứng lên nói: "Cậu trở về khi nào? Thời điểm lễ mừng năm mới tôi gặp được mẹ cậu, bà ấy còn nói cậu phải ở nước ngoài một năm nữa!"
Đều là một khu, trưởng bối ở giữa hầu như đều biết nhau. Vừa vặn, quan hệ giữa mẹ Hạ và Cát Phương Hoa lại tốt, bà ấy cũng coi như là nhìn Hạng Việt lớn lên, Hạng Việt chỉ có thể trước không để ý tới vấn đề của Hạ Y, ngược lại cùng trưởng bối chào hỏi: "Dì Lý, dì khỏe chứ, con là hai ngày trước mới trở về, bây giờ đang công tác ở bệnh viện này."
"Con công tác ở bệnh viện này?!" Nụ cười trên mặt tròn của Lý Chân càng thêm xán lạn: "Ai yêu, đây thật là khéo, ngày hôm qua em trai con gặp xui xẻo, lái xe đụng gãy chân, con mau đến xem nó có sao không? Tương lai sẽ không hỏng chứ?"
Có người nguyền rủa con trai mình như này sao? Hạ Y cau mày: "Mẹ, anh ta cũng không phải là bác sĩ khoa chỉnh hình!" Lý Chân liếc nhìn con trai: "Con biết cái gì, A Việt cũng không phải là người bình thường, cậu ấy cái gì cũng biết!" Vừa nhiệt tình kêu Hạng Việt: "Nhanh, mau đến xem chân em trai con, trước đó bác sĩ nói không rõ ràng gì, trái một cái đại khái, bên phải một cái khả năng, làm cho lòng người cũng không nắm chắc."
Hạng Việt có chút dở khóc dở cười: "Dì vẫn nên nghe bác sĩ phụ trách, con là bác sĩ thần kinh, khoa chỉnh hình không phải là sở trường của con. Con tới là Hề Hi nhờ con đi xem một chút Hạ Y bị thương có nặng hay không, hôm nay cô ấy đi tảo mộ, muộn một chút mới có thể đến."
Vậy cũng là biến tướng trả lời vấn đề của Hạ Y. Hạ Y nghe nói là Hề Hi bảo anh ta đến, trên mặt lộ ra cười yếu ớt: "Cô ấy hôm nay không có cách nào, ngày mai tới cũng không sao, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy." Ý bảo mẹ đưa di động đưa cho cậu ta, Lý Chân cũng thật thích Hề Hi, vừa đưa điện thoại cho con trai vừa tiếp chuyện: "Đứa nhỏ này, tuổi còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy. Tảo mộ? Oh. . . Hôm nay là ngày giỗ mẹ của con bé đúng không?"
Ở trong hội, chuyện của nhà họ Hề không tính là bí mật gì, chuyện cụ thể trải qua năm đó như thế nào không có nhiều người biết, nhưng nguyên nhân đại khái gây ra kết quả lại không gạt được bao nhiêu người. Huống chi còn có tiểu tam Sầm Úy quang minh chính đại tiến dần từng bước đó, Lý Chân than thở nói: "Hề Hi là một đứa bé đáng thương ."
Bên kia Hạ Y đã bấm điện thoại của đứa bé đáng thương, cậu ta nói về phía ống nói: "Tôi không có việc gì, ngày mai cô tới thăm tôi cũng được. A, chị tôi không ở đây, hôm nay chị ấy có chuyện không tới được, ừ, mẹ tôi ở đây, đây chính là số điên thoại di động của mẹ tôi, ngày hôm qua điện thoại di động của tôi bị rơi vỡ rồi, còn chưa có mua mới. Cô đã sắp đến? Vậy cô đến đây đi, tôi đổi phòng bệnh rồi, ở tầng 23, phòng 2303."
Cúp điện thoại, Lý Chân hỏi: "Hề Hi tới?"
Hạ Y nói: "Cô ấy nói một chút nữa là đến." Lại không nhịn được cười: "Cô ấy sợ chị của con, mới vừa rồi còn cố ý hỏi con chị có ở đó hay không. Nếu như mà chị của con ở đây, có thể cô ấy sẽ không tới."
Lý Chân cũng cười: "Lần đó chị con cũng không nên hù dọa con bé, nhìn xem dọa sợ con bé rồi." Nhìn Hạng Việt lộ vẻ ngạc nhiên, lại giải thích nói: "Thời gian trước mấy người Hạ Y đến viện phúc lợi Di Hòa ở thôn Nam Hồ làm chuyện tốt, bị mấy tên lưu manh bám lấy, mấy bé trai như Hạ Y vì bảo vệ mấy cô gái nhỏ như Hề Hi đã đánh nhau với mấy tên côn đồ đó, bị thương một chút. Nhiễm Nhiễm từ nhỏ đã thương em trai nó, vì chuyện này tức không chịu được, còn giận chó đánh mèo đến Hề Hi. Sau lại còn đặc biệt ở trước mặt Hề Hi dùng tay bổ cục gạch ra, từ đó về sau đứa nhỏ này chỉ sợ Nhiễm Nhiễm." Nghĩ đến con gái dữ dội có khuynh hướng bạo lực, bà ấy cũng rất bất đắc dĩ.
Hạng Việt rất thông minh, suy nghĩ một chút, đã hiểu. Khó trách gấu nhỏ muốn anh tới phòng bệnh thăm trước, thì ra là vì đánh mở đường cho cô. Gấu nhỏ này tâm tư không ít, khôn vặt đoán chừng đều dùng trên đây rồi, cho dù rất làm cho người ta không nói được lời nào, rồi lại không nhịn được làm cho lòng người sinh ra buồn cười.
Lý Chân vẫn nghĩ muốn Hạng Việt xem chân cho con trai, Hạng Việt bất đắc dĩ, mới vừa rồi may mà đã đuổi Tiểu Giang rời đi, phòng bệnh cũng không còn có người khác, thịnh tình khó chối, chỉ có thể nhận lấy cuộn phim của Hạ Y nhìn một chút, sau đó nói: "Cũng không tính là nghiêm trọng, phối hợp trị liệu cho tốt, sau khi bỏ thạch cao đi, lại phối hợp thảo dược Trung y trị liệu, cũng sẽ không lưu lại di chứng về sau." Còn nói: "Chẳng qua dù sao con cũng không phải là bác sĩ khoa chỉnh hình, tốt nhất vẫn là dì nhờ bác sĩ phụ trách của Hạ Y nói lại rõ ràng một chút, bình thường bác sĩ nói chuyện tương đối hàm súc bảo thủ, dì cũng đừng quá lo lắng."
Rất kỳ quái, trước đó bác sĩ phụ trách của Hạ Y nói một đống, Lý Chân cảm thấy tất cả đều là nói nhảm, nhưng Hạng Việt nói cũng chỉ là lời nói bên ngoài, Lý Chân lại coi như chân lý, bà ấy gật đầu liên tục, giống như Hạng Việt nói lời nói khó lường gì, để cho Hạ Y chứng kiến toàn bộ quá trình không nói nên lời.
Hề Hi ôm bó hoa, đi theo anh trai thuận lợi đến phòng bệnh ân cần hỏi han người bạn nhỏ một lần. Có câu nói, trăm nghe lqd không bằng một thấy, trước đó trong điện thoại bạn bè đều nói Hạ Y bị thương không nặng, thật sự nhìn thấy, thật ra thì cảm thấy cậu ta vẫn là có chút thảm. Chân trái bó thạch cao treo lên, trên đầu trên mặt đều có vết thương, nếu trên gương mặt xinh đẹp như vậy lại để lại sẹo vậy thì thật là có lỗi. Hề Hi chớp mắt hỏi: "Anh không đau à?"
Mắt Hạ Y trợn trắng: "Cô nói có đau hay không? Tối qua sau khi hết thuốc tê tôi đau đến không ngủ được!"
Hề Hi bĩu bĩu môi: "Tôi quan tâm anh, nói chuyện với anh, làm gì tức giận như vậy a?" Thấy mẹ Hạ Y đi nhà vệ sinh còn chưa ra, anh trai và Hạng Việt ở bên ngoài phòng khách nhỏ không biết nói gì, cô nhỏ giọng hỏi: "Chị anh không nói gì chứ?"
"Chị ấy có thể nói cái gì, tôi tự lái xe không cẩn thận chẳng lẽ còn có thể oán người khác." Hạ Y cau mày nhìn cô hỏi: "Ngày đó rốt cuộc chị tôi làm gì cô, sao cô sợ chị ấy như vậy?" Ngay trước mặt bổ đôi gạch sao có thể sợ đến như vậy?
Hề Hi buồn buồn nói: "Cũng không phải là sợ, chính là cảm thấy chị anh không thích tôi, thời điểm nhìn tôi ánh mắt thật hù dọa người." Đó không phải là một loại hung ác, nhưng dù sao cũng sẽ làm cho người khác cảm thấy rất không thoải mái.
Cái này Hạ Y thật đúng là không có chú ý tới, cậu ta kinh ngạc: "Ánh mắt chị tôi nhìn cô rất kinh khủng sao? Tôi cảm thấy được giống như không có chứ?"
Hề Hi lắc đầu: "Nói anh cũng không hiểu, dù sao tôi rất sợ chị ấy."
Khéo léo từ chối mẹ Hạ Y giữ lại, ba người Hề Hi ngồi không bao lâu đã rời khỏi phòng bệnh. Đã sắp buổi trưa, Hề Duy đề nghị đi ăn cơm, Hạng Việt xem đồng hồ, nói: "Đi phòng làm việc của tôi trước, tôi thay quần áo." Anh vẫn còn đang mặc áo khoác trắng, bóp da và chìa khóa xe vẫn ở phòng làm việc.
Nhà hàng được chọn là một nhà hàng Tây lân cận bệnh viện, dạ dày Hề Hi không tốt, muốn ăn thịt bò bít tết cũng không được, cuối cùng chọn cá. Ăn được một chút, Hề Duy nhận được điện thoại của cấp dưới ở công ty, có phần tài liệu quan trọng cần anh lập tức xử lý. Bất đắc dĩ, chỉ có thể giao em gái cho Hạng Việt, anh vội vàng đi công ty làm việc.
Anh trai đi, Hề Hi có chút không vui. Hạng Việt thú vị nhìn cô: "Anh trai em vội công việc nên em không vui?"
Hề Hi liếc mắt, nguỵ biện: "Em cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, có cái gì mất hứng?" Nói xong cúi đầu chuyên duy nhất tại lê~quý~đôn tâm ăn, cũng không để ý người khác. Hạng Việt kinh ngạc: "Tức giận?" Thấy cô không lên tiếng, anh có chút mờ mịt, không hiểu cô đang giận cái gì. Sau một lát nghe được âm thanh hút mũi, tâm tình Hạng Việt hơi kì lạ, để thìa xuống, đưa tay nhấc cằm cô lên, thấy là thật khóc, nước mắt chảy đầy mặt, mắt to long lanh ướt nhẹp, nhìn qua đáng thương cực kỳ.
Hạng Việt thấy buồn cười. . . . . . Dùng khăn giấy trên bàn lau mặt giúp cô, dịu dàng hỏi: "Sao lại khóc, hả?"
Hề Hi không nói lời nào, chính là khóc. Từ vốn là an tĩnh khóc càng về sau phát ra nhẹ nhàng nức nở nghẹn ngào, giống như mèo, cố tình nước mắt còn càng chảy càng mãnh liệt. May ở chỗ này là phòng đơn, nếu như là ở đại sảnh, không biết bị bao nhiêu người vây xem.
Hạng Việt thấy cô chỉ là khóc, khuyên lại khuyên không được, chỉ đành phải đề nghị: "Anh gọi điện thoại cho anh trai em?" Anh đoán gấu nhỏ khóc, phần lớn có thể là bởi vì Hề Duy đột nhiên rời đi.
Anh muốn lấy điện thoại di động trong túi áo ra, cô lại bắt lại tay anh: "Anh đừng." Cuối cùng cô cũng mở miệng nói rồi, Hạng Việt thở phào nhẹ nhõm: "Anh không gọi, vậy em đừng khóc, có được hay không?" Tựa như dỗ đứa bé, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, không dám giống như mới vừa rồi trêu ghẹo cô.
Hạng Việt thấy được mấy ngày nay cùng gấu nhỏ dính chung vào một chỗ cũng không có chuyện gì tốt.
Hề Hi uất uất ức ức: "Anh để cho em khóc xong."
Hạng Việt: ". . . . . ."
Đợi cô khóc xong, thức ăn phong phú trên bàn đã nguội. Hề Hi thút tha thút thít lấy khăn ướt từ trong túi của mình ra lau mặt, lau sạch rồi, ngẩng đầu nói với anh: "Không cho nói chuyện em khóc với anh trai em."
Lúc này, giọng điệu của gấu nhỏ rất hùng hồn. . . . . . Hạng Việt vừa tức vừa buồn cười: "Yên tâm đi, miệng anh cũng không có lớn như vậy." Bọn họ tuy là giao tình từ nhỏ, nhưng là không tới mức không có gì lqd không nói, ai có thể không có một chút bí mật nhỏ? Lại nói mấy ngày nay số lần anh tiếp xúc với cô nhóc này mới nhiều một chút, trước kia coi như anh ở trong nước thì mười ngày nửa tháng hai người cũng không thấy gặp nhau một lần. Dù sao số tuổi không giống nhau, hội chơi cũng không giống nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.