Chương 21: Anh che đi đôi mắt cô và hôn lên môi cô (1)
Mộ Thời Yên
26/02/2022
Cưng chiều em vô hạn – Mộ Thời Yên
Chiếc váy ngủ được làm bằng tơ lụa cao cấp hơi lỏng lẻo làm lộ ra bờ vai xinh đẹp yêu kiều của mỹ nhân đang đứng kia, xương quai xanh gợi cảm lấp ló, dưới lớp áo ngủ đó lộ ra hai bắp chân nhỏ xinh trắng ngần thẳng tắp.
Minh Lê đang rất khó chịu.
Nóng quá.
Sao trong phòng có bật điều hòa hơi lạnh tràn ngập khắp phòng, mà cô vẫn cứ cảm thấy không thoải mái nhỉ, cơ thể rất khó chịu đầu óc cứ quay cuồng choáng váng, mặt cô thì nóng như bị lửa thiêu, khiến cô cáu và bực bội vô cùng.
Đôi tay mảnh mai chống lên ghế sô pha, cô cố gắng ngồi dậy.
Nhưng mà cánh tay cô đột nhiên trở nên vô lực và rất yếu ớt, cô không tự chủ được mà ngã ngay xuống chiếc ghế sô pha mềm mại.
Đau.
Đó giờ cô rất sợ đau, mà vào lúc này nỗi đau lại như được nhân lên gấp bội, không quá hai giây, một làn sương mù mênh mông mang theo chút tủi thân hiện lên trong mắt cô.
Cảm xúc như muốn chực trào bùng nổ ra, Minh Lê bất giác cắn chặt môi mình.
Tại sao người phục vụ còn chưa mang quần áo tới cho cô vậy?
Cô khẽ nhíu mày, sự khó chịu bực bội trong lòng càng nặng hơn, cảm xúc đang dần có xu hướng mất kiểm soát.
Vốn dĩ mẹ cô Hoa Mẫn Quân muốn cử tài xế của nhà họ Minh đến đón cô với Minh Lạc cùng đến biệt thự Linh Lộ trước, nhưng Minh Lê đã từ chối thay vào đó cô nhanh chóng yêu cầu Đường Cách đến đưa cô đi.
Tâm trạng của cô vào buổi trưa đã rất không tốt rồi.
Cô hoàn toàn không muốn thừa nhận bản thân đã bị dòng tin nhắn kia làm cho bực bội, cũng không muốn đến phòng tiệc sớm hơn thời gian hẹn, nên cô đã chậm rãi đi dạo quan sát một vòng quanh căn biệt thư này để giết thời gian cũng như thư giãn khuây khỏa đầu óc.
Nhưng không ngờ lại vô tình đụng phải một người phục vụ ở hành lang và làm váy bị ướt hết.
Lúc đó muốn quay lại biệt thự để thay quần áo cũng không được vì sẽ trễ giờ, người phục vụ đã va chạm với cô nhanh chóng nói lời xin lỗi và ngỏ ý muốn dẫn cô lên phòng VIP ở lầu 3 để nghỉ ngơi và sẽ mang váy mới đến cho cô thay ngay.
Tâm trạng của Minh Lê lúc đó đã tụt xuống thấp lắm rồi, nhưng thấy người phục vụ như sắp khóc đến nơi cô cũng không đành lòng làm khó người ta nên đã đồng ý luôn.
Khi cô đến phòng nghỉ, người phục vụ đã mang áo ngủ tơ tằm đến cho cô mặc đỡ, sau đó còn rót cho cô một ly nước lọc rồi lại nói lời xin lỗi lần nữa vì chậm nhất là mười phút nữa váy mới mới được đem đến đây.
Minh Lê cũng rất kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ là chờ hoài chờ hoài khiến cô càng lúc không thoải mái.
Chuyến bay về từ Pháp bị sai giờ, buổi trưa lại không thể ngủ, đầu óc Minh Lê đau nhức chóng mặt, và khi thiếu ngủ thì tâm trạng cô sẽ rất cáu kỉnh và bực bội.
Sao vẫn còn chưa đến……
Lông mày nhíu chặt hơn, Minh Lê hơi bất mãn không vui.
Dùng đầu ngón tay ấn ấn, cô cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng, hai mắt bắt đầu mờ đi phản ứng chậm chạp hơn, cô cầm lấy ly nước lên uống hết chỗ nước còn lại, sau đó cố hết sức để đứng dậy, theo bản năng đi từng bước về phía phòng vệ sinh.
Trong phòng tối đen, không có ánh đèn nào, bóng tối bao phủ khắp căn phòng.
Minh Lê vẫn chưa phát hiện ra điều này.
*
Minh Lê đi tắm.
Cuối cùng cảm giác khó chịu kia cũng đỡ hơn nhiều, cơ thể cũng không còn nóng mấy nữa, cô vươn tay muốn lấy áo ngủ, nhưng quơ qua quơ lại vẫn không thấy gì cả.
Hàng mi dài khẽ run lên, cô mở mắt ra.
Áo ngủ đã bị cô ném từ xuống đất từ lúc nào nên đã ướt nhẹp hết rồi.
……. Không thể mặc lại được.
Chỉ có đồ lót bên trong là vẫn ổn.
Sự cáu kỉnh cô đã rất cố gắng đè ép xuống đang có xu hướng muốn bùng phát trở lại, Minh Lê nhắm mắt cố hít một hơi thật sâu để đè ép nó xuống lại nhưng đã không có tác dụng.
Cô cắn môi, vẻ mặt cau có khó chịu.
“Két——”
Một âm thanh rất nhỏ nhưng vào lúc Minh Lê đang nhắm mắt thì nó đặc biệt rất rõ ràng, tiếng động nhanh chóng bay vào tai cô.
Người phục vụ đã tới sao?
Kìm nén mớ cảm xúc tiêu cực kia Minh Lê chậm rãi bước đến mở cánh cửa phòng tắm.
Cô giơ cánh tay mảnh mai lên——
“Minh Lê.”
Tay bỗng khựng lại giữa không trung.
Hô hấp của Minh Lê ngưng trệ.
Cô cảm thầy đầu óc mình lại bắt đầu khó chịu ong ong khiến cho cả người như rơi vào ảo giác mê mang.
Nếu không làm sao cô lại có thể nghe được giọng nói của Lục Nghiên ở đây được nhỉ?
Như để chứng minh điều này chỉ là ảo giác, tầm nhìn trước mắt cô bắt đầu lung lay và mờ dần.
Cắn môi, cô ngây người đứng im.
Nhất định chỉ là ảo tưởng của cô……
“Minh Lê.”
Âm thanh đó nữa lại vang lên một lần, nó trầm khàn, dường như được phát ra từ sâu trong cổ họng của người đàn ông, giọng nói vô cùng gợi cảm đánh sâu vào trái tim Minh Lê.
Nhịp tim đập lệch đi một nhịp.
Hàng mi cong vút không ngừng vỗ vỗ, cơ thể cô cứng ngắc.
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa rất chậm rãi, từ tốn và nhịp nhàng.
Bóng bàn tay của người đàn ông tuy mờ nhưng vẫn không giấu được sự sự thon dài, xinh đẹp.
Rõ ràng là đang cách nhau hẳn một cánh cửa, nhưng Minh Lê vẫn mang máng ngửi thấy được mùi hương mát lạnh độc nhất vô nhị của anh, nó dễ như trở bàn tay xuyên qua cánh cửa cực kỳ chính xác bắt được khứu giác của cô vương vấn nơi chóp mũi của cô.
Đôi môi đỏ hồng của Minh Lê khẽ hé mở.
“Minh Lê, anh đến rồi.” Trong lúc hoảng hốt giọng nói của Lục Nghiên lần thứ hai bay vào tai cô.
Chính là anh.
Giọng nói lạnh nhạt không có cảm xúc, êm ả như biển hồ không gợn sóng.
Đầu ngón tay mảnh mai của Minh Lê bỗng cuộn tròn và nắm lại rất chặt.
Nhiệt độ nóng cháy lại lần nữa tuôn ra từ cơ thể, bắt đầu đánh phá lung tung, tấm lưng trắng như tuyết thẳng tắp, thần kinh cũng căng thẳng theo, một vầng sáng mềm mại nhu hòa chiếu vào mặt cô hiện lên vẻ bất mãn uất ức, nó từng chút từng chút một lan ra khắp mặt cô.
Sự im lặng bao phủ cả không gian vẫn không ai lên tiếng.
Chỉ trong vài giây, sự uất ức đã tăng lên một cách nhanh chóng.
Sự chua chát vào hôm thất tình thêm việc anh cũng không liên lạc với cô khi cô đến Pháp và cả câu trả lời lạnh nhạt của anh vào lúc sáng, như nói rõ là anh không muốn đến đây với cô, tâm trạng cô càng lúc càng tệ những giọt nước mắt bắt đầu đua nhau rơi xuống….
Từng khung cảnh hiện lên rất rõ ràng.
Mà điều rõ ràng nhất chính là cảm giác khó chịu ở lồng ngực cô vào lúc này.
Mặc dù đã tự cảnh báo bản thân không được như vậy nữa, cũng đã thuyết phục bản thân phải buông bỏ, nhưng mà vào giờ phút này cảm xúc lại vẫn dễ dàng bị ảnh hưởng.
Hơi nước trong mắt đột nhiên tụ lại nhanh hơn, phía trước càng thêm mơ hồ, cảm xúc ở trái tim bị lôi kéo ra, sự uất ức tăng lên, Minh Lê buột miệng nói: “Ai muốn anh đến!”
Giọng cô vang lên, người bên kia im lặng.
Dường như có một luồng gió mang theo sự lạnh nhạt từ anh đã xâm chiếm khiến cho tay chân Minh Lê cũng nhiễm theo sự lạnh lẽo đó, nhưng kỳ lạ là nó lại không thể dập tắt được cái nóng lúc có lúc không trong người cô lúc này.
Một giây trôi qua rồi lại hai giây……
Anh vẫn chưa lên tiếng.
Cảm giác khó chịu mãnh liệt dâng trào, Minh Lê quay mặt đi, cắn chặt môi không nói.
Bầu không khí quá mức yên tĩnh.
Mãi cho đến khi giọng nói trầm thấp của Lục Nghiên vang lên lần nữa——
“Sắp đến giờ rồi, em không ra sao?”
Suy nghĩ của Minh Lê vốn đã trở nên chậm chạp thậm chí là có hơi đờ đẫn rồi nên mất một lúc sau cô mới hiểu được ý của anh, anh đang nhắc cô về bữa tiệc đêm nay của nhà họ Hoắc.
Hốc mắt đau xót, Minh Lê chớp chớp mắt.
Cô nghĩ bản thân có lẽ đã lâu lắm rồi không có tức giận cũng không có phải chịu cảm xúc uất ức giống như vầy, trông cô không giống như cô của ngày thường một xíu nào.
“Em không có quần áo!” Não cô chấn động quay cuồng, trong cơn tức giận cô lại lần nữa buột miệng thốt ra, giọng nói đan xen những âm rung rõ ràng, chỉ là chính cô không có phát hiện ra.
Cơn giận lần thứ hai kéo đến.
Khó chịu, bức bối trong người càng thêm nhiều, càng thêm rối loạn, cơ thể lung lay muốn ngã, Minh Lê nghĩ có lẽ cô cần tắm nước lạnh để lấy lại sự bình tĩnh……..
“Quần áo của em.”
Cánh cửa lúc này lại được đẩy ra chỉ lộ ra một khe hở, giọng nói nặng nề của người đàn ông cùng với bóng tối bên ngoài tràn vào.
Minh Lê thoáng ngây người.
Hàng lông mi bất giác rũ xuống, cô thấy được hai ngón tay thon dài lạnh lẽo của anh, kẹp giữa nó……. Là một chiếc áo sơ mi màu đen phẳng phiu không có một nếp nhăn.
“Mặc vào.” Hai chữ rất nhẹ đến nỗi nếu không để ý kĩ thì sẽ không thể nghe thấy nó được.
Anh vẫn duy trì tư thế đưa áo cho cô.
Ánh mắt Minh Lê dừng ở nơi nào đó, nhịp tim cô tăng rất nhanh mà không hề báo trước, nó đã thoát khỏi sự khống chế của cô, mà có lẽ là cô cũng không thể khống chế nó được nữa, cùng một chút đang uất ức vờn nhẹ quanh trái tim cô.
Ngón tay cứng ngắc của cô nâng lên, cuối cùng cô vẫn nhận lấy và siết chặt nó trong tay.
Khe hở được khép lại.
Minh Lê cụp mắt xuống, trên môi đã có vết hằn nhẹ, cầm chiếc áo trên tay, mỗi nơi tiếp xúc với nó làm cô cảm thấy nóng vô cùng, nóng đến mức chỉ muốn ném nó xuống ngay.
Mà nếu ném đi thì cô mặc gì bây giờ, cô cũng không thể ở trong phòng tắm mãi được.
Hai phút sau.
Chiếc áo sơ mi vẫn còn lưu lại nhiệt độ từ cơ thể của người đàn ông, nó từ từ ôm sát cơ thể cô, cổ tay áo quá dài nên cô đã kéo nó lên trên, lộ ra một đoạn cổ tay nhỏ nhắn trắng như sứ đầy tinh xảo.
Vì là áo sơ mi của đàn ông nên nó hơi rộng so với cô, trông giống như một dạng áo ngủ tình thú vậy.
Vạt áo che khuất đi một nửa làn da trắng như tuyết của cô nhưng không thể che đi được hai bắp chân thẳng tắp, màu đen khiến nó càng thêm nhỏ nhắn, trắng nõn mang theo sự gợi cảm quấy động lòng người.
Chất vải này rất thoải mái nên hẳn là có thể mang lại cảm giác mát mẻ chứ nhỉ mà sao nó lại khiến Minh Lê cảm thấy còn nóng hơn.
Cô hơi cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt khó hiểu.
“Minh Lê, em có ổn không?”
Tiếng kêu đột ngột này đã kéo dòng suy nghĩ đang hỗn loạn của cô về lại.
Theo tiếng gọi cô ngẩng đầu lên, cánh môi hơi hé mở.
Sau khi giật mình cô vươn tay ra chạm vào cánh cửa dùng sức một tí, cánh cửa đã được mở ra.
Bên trong thì sáng, bên ngoài thì tối.
Cô không nhìn thấy được Lục Nghiên.
Một ý nghĩ chợt hiện lên trong bộ não đang lơ mơ của cô——
Anh ấy đã đi rồi.
“Lục Nghiên!” Trái tim cô đột nhiên bị bao vây bởi những đợt tấn công của các luồng cảm xúc, sự ghen tuông chua xót, sự khó chịu bực bội, chúng vây lấy cô, đè ép xâm lấn, trong cơn giận làm mờ mắt cô đã gọi tên anh.
Khuôn mặt dần dần nóng lên, cơ thể như không còn nghe lời cô nữa, Minh Lê đang rất tức giận.
“Lục……”
“Anh đây.”
Giọng nói vang đến từ cách đó không xa.
Vẫn là sự lạnh nhạt đó.
Những lời muốn nói bỗng nặng nề kẹt lại trong cổ họng, Minh Lê cắn môi.
Anh đang cách cô rất xa.
Có ý gì vậy?
Lời editor: Sắp ngọt rồi cố lên nèo????????????
Chiếc váy ngủ được làm bằng tơ lụa cao cấp hơi lỏng lẻo làm lộ ra bờ vai xinh đẹp yêu kiều của mỹ nhân đang đứng kia, xương quai xanh gợi cảm lấp ló, dưới lớp áo ngủ đó lộ ra hai bắp chân nhỏ xinh trắng ngần thẳng tắp.
Minh Lê đang rất khó chịu.
Nóng quá.
Sao trong phòng có bật điều hòa hơi lạnh tràn ngập khắp phòng, mà cô vẫn cứ cảm thấy không thoải mái nhỉ, cơ thể rất khó chịu đầu óc cứ quay cuồng choáng váng, mặt cô thì nóng như bị lửa thiêu, khiến cô cáu và bực bội vô cùng.
Đôi tay mảnh mai chống lên ghế sô pha, cô cố gắng ngồi dậy.
Nhưng mà cánh tay cô đột nhiên trở nên vô lực và rất yếu ớt, cô không tự chủ được mà ngã ngay xuống chiếc ghế sô pha mềm mại.
Đau.
Đó giờ cô rất sợ đau, mà vào lúc này nỗi đau lại như được nhân lên gấp bội, không quá hai giây, một làn sương mù mênh mông mang theo chút tủi thân hiện lên trong mắt cô.
Cảm xúc như muốn chực trào bùng nổ ra, Minh Lê bất giác cắn chặt môi mình.
Tại sao người phục vụ còn chưa mang quần áo tới cho cô vậy?
Cô khẽ nhíu mày, sự khó chịu bực bội trong lòng càng nặng hơn, cảm xúc đang dần có xu hướng mất kiểm soát.
Vốn dĩ mẹ cô Hoa Mẫn Quân muốn cử tài xế của nhà họ Minh đến đón cô với Minh Lạc cùng đến biệt thự Linh Lộ trước, nhưng Minh Lê đã từ chối thay vào đó cô nhanh chóng yêu cầu Đường Cách đến đưa cô đi.
Tâm trạng của cô vào buổi trưa đã rất không tốt rồi.
Cô hoàn toàn không muốn thừa nhận bản thân đã bị dòng tin nhắn kia làm cho bực bội, cũng không muốn đến phòng tiệc sớm hơn thời gian hẹn, nên cô đã chậm rãi đi dạo quan sát một vòng quanh căn biệt thư này để giết thời gian cũng như thư giãn khuây khỏa đầu óc.
Nhưng không ngờ lại vô tình đụng phải một người phục vụ ở hành lang và làm váy bị ướt hết.
Lúc đó muốn quay lại biệt thự để thay quần áo cũng không được vì sẽ trễ giờ, người phục vụ đã va chạm với cô nhanh chóng nói lời xin lỗi và ngỏ ý muốn dẫn cô lên phòng VIP ở lầu 3 để nghỉ ngơi và sẽ mang váy mới đến cho cô thay ngay.
Tâm trạng của Minh Lê lúc đó đã tụt xuống thấp lắm rồi, nhưng thấy người phục vụ như sắp khóc đến nơi cô cũng không đành lòng làm khó người ta nên đã đồng ý luôn.
Khi cô đến phòng nghỉ, người phục vụ đã mang áo ngủ tơ tằm đến cho cô mặc đỡ, sau đó còn rót cho cô một ly nước lọc rồi lại nói lời xin lỗi lần nữa vì chậm nhất là mười phút nữa váy mới mới được đem đến đây.
Minh Lê cũng rất kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ là chờ hoài chờ hoài khiến cô càng lúc không thoải mái.
Chuyến bay về từ Pháp bị sai giờ, buổi trưa lại không thể ngủ, đầu óc Minh Lê đau nhức chóng mặt, và khi thiếu ngủ thì tâm trạng cô sẽ rất cáu kỉnh và bực bội.
Sao vẫn còn chưa đến……
Lông mày nhíu chặt hơn, Minh Lê hơi bất mãn không vui.
Dùng đầu ngón tay ấn ấn, cô cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng, hai mắt bắt đầu mờ đi phản ứng chậm chạp hơn, cô cầm lấy ly nước lên uống hết chỗ nước còn lại, sau đó cố hết sức để đứng dậy, theo bản năng đi từng bước về phía phòng vệ sinh.
Trong phòng tối đen, không có ánh đèn nào, bóng tối bao phủ khắp căn phòng.
Minh Lê vẫn chưa phát hiện ra điều này.
*
Minh Lê đi tắm.
Cuối cùng cảm giác khó chịu kia cũng đỡ hơn nhiều, cơ thể cũng không còn nóng mấy nữa, cô vươn tay muốn lấy áo ngủ, nhưng quơ qua quơ lại vẫn không thấy gì cả.
Hàng mi dài khẽ run lên, cô mở mắt ra.
Áo ngủ đã bị cô ném từ xuống đất từ lúc nào nên đã ướt nhẹp hết rồi.
……. Không thể mặc lại được.
Chỉ có đồ lót bên trong là vẫn ổn.
Sự cáu kỉnh cô đã rất cố gắng đè ép xuống đang có xu hướng muốn bùng phát trở lại, Minh Lê nhắm mắt cố hít một hơi thật sâu để đè ép nó xuống lại nhưng đã không có tác dụng.
Cô cắn môi, vẻ mặt cau có khó chịu.
“Két——”
Một âm thanh rất nhỏ nhưng vào lúc Minh Lê đang nhắm mắt thì nó đặc biệt rất rõ ràng, tiếng động nhanh chóng bay vào tai cô.
Người phục vụ đã tới sao?
Kìm nén mớ cảm xúc tiêu cực kia Minh Lê chậm rãi bước đến mở cánh cửa phòng tắm.
Cô giơ cánh tay mảnh mai lên——
“Minh Lê.”
Tay bỗng khựng lại giữa không trung.
Hô hấp của Minh Lê ngưng trệ.
Cô cảm thầy đầu óc mình lại bắt đầu khó chịu ong ong khiến cho cả người như rơi vào ảo giác mê mang.
Nếu không làm sao cô lại có thể nghe được giọng nói của Lục Nghiên ở đây được nhỉ?
Như để chứng minh điều này chỉ là ảo giác, tầm nhìn trước mắt cô bắt đầu lung lay và mờ dần.
Cắn môi, cô ngây người đứng im.
Nhất định chỉ là ảo tưởng của cô……
“Minh Lê.”
Âm thanh đó nữa lại vang lên một lần, nó trầm khàn, dường như được phát ra từ sâu trong cổ họng của người đàn ông, giọng nói vô cùng gợi cảm đánh sâu vào trái tim Minh Lê.
Nhịp tim đập lệch đi một nhịp.
Hàng mi cong vút không ngừng vỗ vỗ, cơ thể cô cứng ngắc.
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa rất chậm rãi, từ tốn và nhịp nhàng.
Bóng bàn tay của người đàn ông tuy mờ nhưng vẫn không giấu được sự sự thon dài, xinh đẹp.
Rõ ràng là đang cách nhau hẳn một cánh cửa, nhưng Minh Lê vẫn mang máng ngửi thấy được mùi hương mát lạnh độc nhất vô nhị của anh, nó dễ như trở bàn tay xuyên qua cánh cửa cực kỳ chính xác bắt được khứu giác của cô vương vấn nơi chóp mũi của cô.
Đôi môi đỏ hồng của Minh Lê khẽ hé mở.
“Minh Lê, anh đến rồi.” Trong lúc hoảng hốt giọng nói của Lục Nghiên lần thứ hai bay vào tai cô.
Chính là anh.
Giọng nói lạnh nhạt không có cảm xúc, êm ả như biển hồ không gợn sóng.
Đầu ngón tay mảnh mai của Minh Lê bỗng cuộn tròn và nắm lại rất chặt.
Nhiệt độ nóng cháy lại lần nữa tuôn ra từ cơ thể, bắt đầu đánh phá lung tung, tấm lưng trắng như tuyết thẳng tắp, thần kinh cũng căng thẳng theo, một vầng sáng mềm mại nhu hòa chiếu vào mặt cô hiện lên vẻ bất mãn uất ức, nó từng chút từng chút một lan ra khắp mặt cô.
Sự im lặng bao phủ cả không gian vẫn không ai lên tiếng.
Chỉ trong vài giây, sự uất ức đã tăng lên một cách nhanh chóng.
Sự chua chát vào hôm thất tình thêm việc anh cũng không liên lạc với cô khi cô đến Pháp và cả câu trả lời lạnh nhạt của anh vào lúc sáng, như nói rõ là anh không muốn đến đây với cô, tâm trạng cô càng lúc càng tệ những giọt nước mắt bắt đầu đua nhau rơi xuống….
Từng khung cảnh hiện lên rất rõ ràng.
Mà điều rõ ràng nhất chính là cảm giác khó chịu ở lồng ngực cô vào lúc này.
Mặc dù đã tự cảnh báo bản thân không được như vậy nữa, cũng đã thuyết phục bản thân phải buông bỏ, nhưng mà vào giờ phút này cảm xúc lại vẫn dễ dàng bị ảnh hưởng.
Hơi nước trong mắt đột nhiên tụ lại nhanh hơn, phía trước càng thêm mơ hồ, cảm xúc ở trái tim bị lôi kéo ra, sự uất ức tăng lên, Minh Lê buột miệng nói: “Ai muốn anh đến!”
Giọng cô vang lên, người bên kia im lặng.
Dường như có một luồng gió mang theo sự lạnh nhạt từ anh đã xâm chiếm khiến cho tay chân Minh Lê cũng nhiễm theo sự lạnh lẽo đó, nhưng kỳ lạ là nó lại không thể dập tắt được cái nóng lúc có lúc không trong người cô lúc này.
Một giây trôi qua rồi lại hai giây……
Anh vẫn chưa lên tiếng.
Cảm giác khó chịu mãnh liệt dâng trào, Minh Lê quay mặt đi, cắn chặt môi không nói.
Bầu không khí quá mức yên tĩnh.
Mãi cho đến khi giọng nói trầm thấp của Lục Nghiên vang lên lần nữa——
“Sắp đến giờ rồi, em không ra sao?”
Suy nghĩ của Minh Lê vốn đã trở nên chậm chạp thậm chí là có hơi đờ đẫn rồi nên mất một lúc sau cô mới hiểu được ý của anh, anh đang nhắc cô về bữa tiệc đêm nay của nhà họ Hoắc.
Hốc mắt đau xót, Minh Lê chớp chớp mắt.
Cô nghĩ bản thân có lẽ đã lâu lắm rồi không có tức giận cũng không có phải chịu cảm xúc uất ức giống như vầy, trông cô không giống như cô của ngày thường một xíu nào.
“Em không có quần áo!” Não cô chấn động quay cuồng, trong cơn tức giận cô lại lần nữa buột miệng thốt ra, giọng nói đan xen những âm rung rõ ràng, chỉ là chính cô không có phát hiện ra.
Cơn giận lần thứ hai kéo đến.
Khó chịu, bức bối trong người càng thêm nhiều, càng thêm rối loạn, cơ thể lung lay muốn ngã, Minh Lê nghĩ có lẽ cô cần tắm nước lạnh để lấy lại sự bình tĩnh……..
“Quần áo của em.”
Cánh cửa lúc này lại được đẩy ra chỉ lộ ra một khe hở, giọng nói nặng nề của người đàn ông cùng với bóng tối bên ngoài tràn vào.
Minh Lê thoáng ngây người.
Hàng lông mi bất giác rũ xuống, cô thấy được hai ngón tay thon dài lạnh lẽo của anh, kẹp giữa nó……. Là một chiếc áo sơ mi màu đen phẳng phiu không có một nếp nhăn.
“Mặc vào.” Hai chữ rất nhẹ đến nỗi nếu không để ý kĩ thì sẽ không thể nghe thấy nó được.
Anh vẫn duy trì tư thế đưa áo cho cô.
Ánh mắt Minh Lê dừng ở nơi nào đó, nhịp tim cô tăng rất nhanh mà không hề báo trước, nó đã thoát khỏi sự khống chế của cô, mà có lẽ là cô cũng không thể khống chế nó được nữa, cùng một chút đang uất ức vờn nhẹ quanh trái tim cô.
Ngón tay cứng ngắc của cô nâng lên, cuối cùng cô vẫn nhận lấy và siết chặt nó trong tay.
Khe hở được khép lại.
Minh Lê cụp mắt xuống, trên môi đã có vết hằn nhẹ, cầm chiếc áo trên tay, mỗi nơi tiếp xúc với nó làm cô cảm thấy nóng vô cùng, nóng đến mức chỉ muốn ném nó xuống ngay.
Mà nếu ném đi thì cô mặc gì bây giờ, cô cũng không thể ở trong phòng tắm mãi được.
Hai phút sau.
Chiếc áo sơ mi vẫn còn lưu lại nhiệt độ từ cơ thể của người đàn ông, nó từ từ ôm sát cơ thể cô, cổ tay áo quá dài nên cô đã kéo nó lên trên, lộ ra một đoạn cổ tay nhỏ nhắn trắng như sứ đầy tinh xảo.
Vì là áo sơ mi của đàn ông nên nó hơi rộng so với cô, trông giống như một dạng áo ngủ tình thú vậy.
Vạt áo che khuất đi một nửa làn da trắng như tuyết của cô nhưng không thể che đi được hai bắp chân thẳng tắp, màu đen khiến nó càng thêm nhỏ nhắn, trắng nõn mang theo sự gợi cảm quấy động lòng người.
Chất vải này rất thoải mái nên hẳn là có thể mang lại cảm giác mát mẻ chứ nhỉ mà sao nó lại khiến Minh Lê cảm thấy còn nóng hơn.
Cô hơi cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt khó hiểu.
“Minh Lê, em có ổn không?”
Tiếng kêu đột ngột này đã kéo dòng suy nghĩ đang hỗn loạn của cô về lại.
Theo tiếng gọi cô ngẩng đầu lên, cánh môi hơi hé mở.
Sau khi giật mình cô vươn tay ra chạm vào cánh cửa dùng sức một tí, cánh cửa đã được mở ra.
Bên trong thì sáng, bên ngoài thì tối.
Cô không nhìn thấy được Lục Nghiên.
Một ý nghĩ chợt hiện lên trong bộ não đang lơ mơ của cô——
Anh ấy đã đi rồi.
“Lục Nghiên!” Trái tim cô đột nhiên bị bao vây bởi những đợt tấn công của các luồng cảm xúc, sự ghen tuông chua xót, sự khó chịu bực bội, chúng vây lấy cô, đè ép xâm lấn, trong cơn giận làm mờ mắt cô đã gọi tên anh.
Khuôn mặt dần dần nóng lên, cơ thể như không còn nghe lời cô nữa, Minh Lê đang rất tức giận.
“Lục……”
“Anh đây.”
Giọng nói vang đến từ cách đó không xa.
Vẫn là sự lạnh nhạt đó.
Những lời muốn nói bỗng nặng nề kẹt lại trong cổ họng, Minh Lê cắn môi.
Anh đang cách cô rất xa.
Có ý gì vậy?
Lời editor: Sắp ngọt rồi cố lên nèo????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.