Chương 16: Hai dòng cảm xúc (2)
Mộ Thời Yên
09/01/2022
Minh Lê bước đi rất nhanh, bước chân cô thoăn thoắt như lướt đi trên gió dù cho đang mang một đôi giày cao gót.
Cô biết thái độ của mình lúc này là không đúng nhưng mà cô không kiềm chế được.
Cô cắn môi liên tục day day nó, ở phía sau Lục Nghiên vẫn duy trì khoảng cách giữa hai người, mùi hương của anh cùng cái mùi nước hoa nữ kia hòa vào nhau cứ thoang thoảng làm cô khó chịu vô cùng.
Bất giác nắm chặt tay, cô bước đi nhanh hơn.
Do bước đi quá nhanh không chú ý bậc thang cuối, cô không may đã bước hụt ngay khi thấy mình sắp ngã xuống cô theo phản xạ nhanh chóng quơ tay muốn túm lấy gì đó lại.
—— bỗng có một bàn tay.
Bàn tay của người đàn ông.
Là Lục Nghiên.
Tay anh duỗi ra cô hoảng hốt túm chặt nó, bóp chặt đến nỗi nổi cả gân xanh lên.
Cô lại một lần nữa nằm trong vòng tay anh.
Chóp mũi thanh tú đụng phải ngực anh.
Đau.
Một làn sương mù nhanh chóng dâng lên trong đôi mắt Minh Lê, tim đập loạn nhịp không thể kiểm soát được, cái mùi nước hoa nữ trên người anh càng lúc rõ ràng hơn.
Minh Lê siết chặt đầu ngón tay.
"Cẩn thận." Giọng nói trầm thấp vọng xuống từ trên đỉnh đầu.
Rồi sau đó anh lần thứ hai buông cô ra.
Lạnh nhạt thờ ơ vẫn duy trì khoảng cách với cô như lúc trước.
Sương mù trong mắt càng lúc càng nhiều, Minh Lê nhắm mắt lại.
Cái cảm xúc không tên kia càng lúc càng hiện rõ hơn nó cuồng vọng tùy ý bay nhảy trong lòng cô, cô kìm chế nó xuống không nói một lời nhanh chóng giữ khoảng cách với anh, quay người muốn bước đi tiếp, nhưng chỉ một giây đồng hồ sau đôi mắt đẹp lại nheo lại.
Minh Lạc......
Cô thế mà lại gặp được Minh Lạc ở chỗ này.
Càng thú vị hơn là ánh mắt của Minh Lạc lại đang dừng ở người phía sau cô – Lục Nghiên cô ta cũng không hề che giấu ánh nhìn của mình cứ như vậy nhìn chằm chằm anh.
"Minh Lê." Cô nghe thấy Minh Lạc chào hỏi với cô.
Minh Lê nhìn thoáng qua cô ta, hờ hững "ừ" một tiếng, khi cô đi ngang qua, mùi nước hoa của Minh Lê đã xộc vào mũi cô.
Vẫn là mùi hương quen thuộc giống hệt với mùi nước hoa của cô.
Ngay cả chiếc váy mà cô ta mặc đêm nay......
Cũng giống y chang với kiểu dáng của cô.
*
Minh Lạc đứng im rất lâu.
Cô ta không ngờ tới lại có thể gặp được Minh Lê ở đây càng không nghĩ sẽ gặp được anh ấy.
Lần này anh cũng lại đi cùng Minh Lê.
Rốt cuộc quan hệ giữa hai người đó là như thế nào?
Mà tại sao........Hình như anh không hề nhớ rõ cô ta, thậm chí một cái liếc mắt cũng không nhìn mình.
Minh Lạc cắn môi.
Nếu lần gặp đầu tiên ở nhà cũ của nhà họ Minh cô ta đã rất hoảng loạn thì lần này cô ta đã giữ bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất là có thể kiểm soát được, nhưng nhịp tim đã đập rất nhanh đoạn ký ức xưa cũng lại hiện lên.
Cô ta nghĩ, nhất định phải điều tra rõ quan hệ giữa anh và Minh Lê, sau đó tìm cơ hội để gặp riêng anh.
Minh Lê......
Bất chợt cô ta nhớ lại mục đích đến quán bar của mình.
Cô ta đến đây để tìm anh Dung Cảnh nhưng mà nếu Minh Lê cũng đã ở đây không lẽ nào cô cũng tới để tìm anh Dung Cảnh sao?
Nhịp tim Minh Lạc lại tăng nhanh.
Không được cô ta nhất định không thể để Minh Lê kết hôn với anh Dung Cảnh được.
Ổn định lại tâm tình, cô ta thu hồi ánh mắt quay người đi về hướng lầu hai.
*
Rốt cuộc cũng ra khỏi quán bar bớt đi cái sự ồn ào náo nhiệt kia lỗ tai cũng dễ chịu hơn.
Hoắc Nghiên đi phía sau Minh Lê, nhìn bóng dáng cô trải dài dưới ánh đèn đường, ánh mắt anh hơi tối lại.
Minh Lê vẫn đang né tránh anh.
"Minh Lê." Đút một tay trong túi quần, anh che giấu sự u ám trong đôi mắt khẽ gọi cô.
Minh Lê nghe thấy nhưng cô không đáp lại.
Cô đi nhanh đến chiếc Maserati màu đỏ của mình dáng lưng thẳng tắp kiêu kì.
Hoắc Nghiên hơi nhấp môi.
"Để anh lái," vừa thấy cô mở cốp xe lấy ra đôi giày đế bằng, anh bước chân dài đến bên cạnh cô trầm giọng nói, "Đưa chìa khóa xe cho anh."
Anh xòe tay về phía cô.
Lòng bàn tay dày rộng ẩn chứa sự mạnh mẽ của đàn ông, các ngón tay vừa thon vừa dài các khớp xương và đốt ngón tay lại rất rõ ràng và gọn ghẽ.
Đẹp quá đôi bàn tay này thật sự quá đẹp.
Minh Lê quay mặt đi, chỉ ném chìa khóa cho anh cũng không hề nhìn anh một cái liền đi thẳng ra hướng cửa ghế sau.
Trên chiếc chìa khóa xe vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô Hoắc Nghiên vững vàng chụp được nó.
Một tia u ám xẹt qua đáy mắt, nâng chân dài bước đi anh lập tức đi về hướng ghế lái phụ mở cửa xe ra.
Ý tứ rất rõ ràng.
Minh Lê vốn không quan tâm mình đang mở là cửa ghế sau nhưng ngay lúc cô chạm tay vào tay nắm cửa xe có một hình ảnh hay thứ gì đó đã lóe qua đầu cô rồi biến mất.
Trong chốc lát đầu ngón tay tê cứng lại.
Nắm chặt tay, một giây sau cô buông tay nắm ra khom lưng ngồi vào ghế lái phụ.
Trong suốt quá trình hai người đều im thin thít.
Minh Lê cũng không liếc nhìn anh dù chỉ một lần.
Ánh mắt Hoắc Nghiên lại một lần nữa u ám hơn.
Ánh đèn vàng của xe chiếu vào góc cạnh khuôn mặt anh toát ra vài phần lạnh giá.
Vòng qua đầu xe, anh mở cửa lên xe ánh mắt hơi nhìn qua anh thấp giọng nhắc nhở: "Cài dây an toàn vào."
Đầu ngón tay Minh Lê nắm chặt ghế ngồi.
Cô cuối cùng cũng quay đầu qua nhìn anh, nhìn đôi mắt luôn tĩnh lặng như mặt hồ kia, khẽ nâng cằm tính tình đại tiểu thư lại trỗi dậy cô ra lệnh: "Anh làm."
Nhìn nhau một giây.
Hoắc Nghiên gật đầu: "Được."
Dứt lời anh đến gần cô bàn tay mang theo chút hơi lạnh kéo dây an toàn khóa lại cho cô.
Cơ thể Minh Lê không tự chủ được mà cứng đờ thần kinh cũng căng thẳng theo.
Trong lúc anh cúi xuống lòng bàn tay đã vô tình chạm vào tóc cô, gần trong gang tấc, cô có thể cảm giác được mùi hương mát lạnh của anh xung quanh mình, nó nhanh chóng xâm chiếm các giác quan khác của cô mà hơi thở của anh cũng lướt nhẹ qua mặt cô.
Rất ấm áp.
Đầu ngón tay vô thức siết chặt lại lần nữa, cô nghiến chặt răng, đôi môi đỏ bừng hơi mím lại.
Mùi nước hoa nữ kia lại tiếp túc bay vào mũi cô.
Lúc này cái mùi đó rất gần cô ngửi thấy nó rõ vô cùng.
Minh Lê vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, cô cũng không biết đã trôi qua bao lâu rồi, nhưng mùi nước hoa đó càng lúc càng nồng Minh Lê rất khó chịu đang muốn mở miệng thì bất thình lình một câu nói được phát ra trong cổ họng của người đàn ông——
"Em uống rượu sao?"
Âm điệu của câu rất thấp, dây thanh quản có vẻ rung lên rất nhẹ.
Câu nói rõ ràng rất là bình thường giọng điệu vẫn như trước đều đều cũng không có hàm ý gì khác, nhưng giờ phút này nghe vào tai, lại khiến cô bùng lên một ngọn lửa vô hình, ngọn lửa đang muốn thiêu cháy cả người cô, quyết định không né tránh nữa cô ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào anh.
Đã cài dây an toàn xong cũng không còn lý do gì khác Hoắc Nghiên liền quay về chỗ của mình ánh mắt va chạm với ánh mắt cô.
Mùi hương của anh rời xa dần nhưng cái mùi nước hoa nữa kia lại vẫn còn.
Mùi rất nặng và nồng hơn rất nhiều.
Trong ngực bùng lên sự tức giận, khẽ nhếch cằm không khống chế được dáng vẻ đại tiểu thư của mình cô lạnh lùng hỏi: "Lục Nghiên, anh đây là đang dạy dỗ em hay là đang quan tâm em đây?"
Không khí khẽ thay đổi.
Hoắc Nghiêm lẳng lặng nhìn cô hai giây môi mỏng chuyển động nói: "Mới vừa hạ sốt thì không nên uống rượu, nó không tốt cho cơ thể của em."
Hôm đó mắc mưa cô sốt cao lắm li bì tận hai ngày mới đỡ.
Giọng điệu anh lạnh nhạt trước sau như một.
Không phải dạy dỗ cũng không phải đang muốn quản cô.
Minh Lê hiểu rất rõ điều này nhưng dù vậy ngực vẫn rất là khó chịu bực bội đã vậy ánh mắt anh còn luôn nhìn chằm chằm cô.
Mùi nước hoa kia thì tỏa ra từ người anh ánh mắt anh thì nhìn cô hai thứ cứ như hòa lại làm một với nhau, như hình với bóng không thể tách rời.
Minh Lê siết chặt đầu ngón tay lại thậm chí móng tay còn đâm sâu vào lòng bàn tay mà cô không hề biết.
Không cần anh lo, cô quay mặt đi nhìn vào cửa xe đang phản chiếu hình ảnh của anh và cô, cô lại ra lệnh: "Lái xe."
Dứt lời cô nhắm mắt lại.
Cũng vì vậy đã không phát hiện được cái nhíu mày của người đàn ông bên cạnh cùng những cảm xúc lạ đã xẹt ngang qua đáy mắt anh.
Không khí nhanh chóng im lìm.
Hoắc Nghiên cầm vô lăng, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, anh thu hồi ánh mắt, im lặng khởi động xe.
Minh Lê vẫn không mở mắt.
Cô quay lưng về phía anh khuôn mặt trông có vẻ bình tĩnh nhưng cảm xúc trong lòng thì không phải như vậy cô cắn chặt môi tính xấu được giấu sâu bên trong cũng từng chút một bộc phát ra.
Cộng thêm cái cảm xúc khó chịu kia cứ hằn sâu trong tim cô.
Cô thấy rất buồn bực.
Mà dần dần cô cũng thấy hô hấp của mình không được thoải mái cho lắm.
*
Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm chiếc xe.
Không một tiếng nói chuyện.
Nửa tiếng sau chiếc Maserati chậm rãi dừng lại.
Vẫn không ai nhúc nhích.
Hoắc Nghiên tháo dây an toàn ra, từ ghế lái anh hơi xoay người nghiêng mắt nhìn sang, ánh đèn chiếu xuống một góc mặt cô càng tôn lên làn da trắng ngần, mềm mại của cô.
Minh Lê, tia tăm tối ánh lên trong mắt anh, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt tuấn tú cố kìm chế, trầm giọng nói, "Về đến nhà rồi."
Thật ra Minh lê không có ngủ cô vẫn luôn thức vì sự ngột ngạt khó chịu kia vẫn đang quấy phá trong lòng cô.
Nghe được giọng nói trầm thấp và lạnh nhạt của anh lông mi cô giật giật buông lỏng đôi tay đang nắm chặt ra, cô mở mắt.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Một đôi mắt đen âm trầm u tối không thấy đáy, cộng thêm ngoài trời còn tối đen như mực khiến cho người ta sinh ra ảo giác rằng anh đang nhìn cô rất chăm chú.
Minh Lê chớp chớp mắt.
"Lục Nghiên." Giọng cô không nóng không lạnh.
"Ừm." Hoắc Nghiên đáp lại, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn.
Giọng điệu Minh Lê như cũ khuôn mặt nhỏ không biểu cảm: "Anh giúp em tháo dây an toàn."
Hoắc Nghiên đang đặt một tay trên vô lăng nghe vậy liền nhìn cô một cái.
"Được." Anh lần thứ hai tiến đến gần cô dưới cái nhìn chăm chú của cô cởi dây an toàn ra.
Vừa muốn ngồi lại ghế lái đột nhiên cà vạt bị giữ lại.
Đôi tay trắng nõn mảnh dẻ của cô đang nắm chặt lấy cà vạt anh.
Ngay lập tức anh liền ngẩng đầu lên hai người kề sát vào nhau.
"Lục Nghiên." Đầu ngón tay tùy ý lướt qua, Minh Lê khẽ mở môi đỏ gọi anh.
Phản chiếu vào mắt cô là vẻ mặt vẫn không chút dao động của Hoắc Nghiên.
"Ừm."
Anh đáp lại, giọng nói cực kỳ nhẹ và trầm giống như đang thầm thì, không hiểu sao khi nghe được âm thanh đó trong không gian yên tĩnh và chật chội này cô lại thấy nó rất là quyến rũ rất là mê hoặc.
Ánh mắt Minh Lê nhìn chằm chằm anh không dời đi dù chỉ một lần.
Giờ phút này khuôn mặt hoàn mỹ cao ngạo lại đang ở trước mặt cô, rất gần, rất gợi cảm như thôi thúc người ta phải làm gì đó với anh ngay lập tức.
Thêm vào đó biểu tình anh lại vẫn lạnh lùng hờ hững và nhạt nhẽo dường như cho dù người khác có làm gì với anh đi nữa anh cũng sẽ không mảy may thay đổi và cũng sẽ không có cảm xúc nào được phép lộ ra ngoài.
Trước sau như một luôn lạnh lùng với tất cả mọi người.
Thoáng chốc Minh Lê cảm thấy sự tức giận được tích tụ từ quán bar đến bây giờ đột nhiên tăng lên.
Nó ngang nhiên quấy phá bay tứ tung trong lồng ngực cô.
Bao trùm, đè ép cô rất nặng.
"Lục Nghiên."
"Ừm." Một âm tiết đè nén từ sâu trong cổ họng phát ra, Hoắc Nghiên mặc kệ cô vẫn đang nắm lấy cà vạt mình anh vẫn không động đậy mà chỉ chăm chú nhìn cô.
Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt đó.
Minh Lê cuối cùng không nhịn nữa trên tay dùng lực nắm cà vạt chặt hơn, sắc mặt trở nên lạnh lẽo nhưng trong ngực lại đang phập phồng xấu hổ hỏi anh: "Ngày hôm em phát sốt anh đã ôm em về đây đúng không? Vậy ai đã thay quần áo cho em?"
Cô biết thái độ của mình lúc này là không đúng nhưng mà cô không kiềm chế được.
Cô cắn môi liên tục day day nó, ở phía sau Lục Nghiên vẫn duy trì khoảng cách giữa hai người, mùi hương của anh cùng cái mùi nước hoa nữ kia hòa vào nhau cứ thoang thoảng làm cô khó chịu vô cùng.
Bất giác nắm chặt tay, cô bước đi nhanh hơn.
Do bước đi quá nhanh không chú ý bậc thang cuối, cô không may đã bước hụt ngay khi thấy mình sắp ngã xuống cô theo phản xạ nhanh chóng quơ tay muốn túm lấy gì đó lại.
—— bỗng có một bàn tay.
Bàn tay của người đàn ông.
Là Lục Nghiên.
Tay anh duỗi ra cô hoảng hốt túm chặt nó, bóp chặt đến nỗi nổi cả gân xanh lên.
Cô lại một lần nữa nằm trong vòng tay anh.
Chóp mũi thanh tú đụng phải ngực anh.
Đau.
Một làn sương mù nhanh chóng dâng lên trong đôi mắt Minh Lê, tim đập loạn nhịp không thể kiểm soát được, cái mùi nước hoa nữ trên người anh càng lúc rõ ràng hơn.
Minh Lê siết chặt đầu ngón tay.
"Cẩn thận." Giọng nói trầm thấp vọng xuống từ trên đỉnh đầu.
Rồi sau đó anh lần thứ hai buông cô ra.
Lạnh nhạt thờ ơ vẫn duy trì khoảng cách với cô như lúc trước.
Sương mù trong mắt càng lúc càng nhiều, Minh Lê nhắm mắt lại.
Cái cảm xúc không tên kia càng lúc càng hiện rõ hơn nó cuồng vọng tùy ý bay nhảy trong lòng cô, cô kìm chế nó xuống không nói một lời nhanh chóng giữ khoảng cách với anh, quay người muốn bước đi tiếp, nhưng chỉ một giây đồng hồ sau đôi mắt đẹp lại nheo lại.
Minh Lạc......
Cô thế mà lại gặp được Minh Lạc ở chỗ này.
Càng thú vị hơn là ánh mắt của Minh Lạc lại đang dừng ở người phía sau cô – Lục Nghiên cô ta cũng không hề che giấu ánh nhìn của mình cứ như vậy nhìn chằm chằm anh.
"Minh Lê." Cô nghe thấy Minh Lạc chào hỏi với cô.
Minh Lê nhìn thoáng qua cô ta, hờ hững "ừ" một tiếng, khi cô đi ngang qua, mùi nước hoa của Minh Lê đã xộc vào mũi cô.
Vẫn là mùi hương quen thuộc giống hệt với mùi nước hoa của cô.
Ngay cả chiếc váy mà cô ta mặc đêm nay......
Cũng giống y chang với kiểu dáng của cô.
*
Minh Lạc đứng im rất lâu.
Cô ta không ngờ tới lại có thể gặp được Minh Lê ở đây càng không nghĩ sẽ gặp được anh ấy.
Lần này anh cũng lại đi cùng Minh Lê.
Rốt cuộc quan hệ giữa hai người đó là như thế nào?
Mà tại sao........Hình như anh không hề nhớ rõ cô ta, thậm chí một cái liếc mắt cũng không nhìn mình.
Minh Lạc cắn môi.
Nếu lần gặp đầu tiên ở nhà cũ của nhà họ Minh cô ta đã rất hoảng loạn thì lần này cô ta đã giữ bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất là có thể kiểm soát được, nhưng nhịp tim đã đập rất nhanh đoạn ký ức xưa cũng lại hiện lên.
Cô ta nghĩ, nhất định phải điều tra rõ quan hệ giữa anh và Minh Lê, sau đó tìm cơ hội để gặp riêng anh.
Minh Lê......
Bất chợt cô ta nhớ lại mục đích đến quán bar của mình.
Cô ta đến đây để tìm anh Dung Cảnh nhưng mà nếu Minh Lê cũng đã ở đây không lẽ nào cô cũng tới để tìm anh Dung Cảnh sao?
Nhịp tim Minh Lạc lại tăng nhanh.
Không được cô ta nhất định không thể để Minh Lê kết hôn với anh Dung Cảnh được.
Ổn định lại tâm tình, cô ta thu hồi ánh mắt quay người đi về hướng lầu hai.
*
Rốt cuộc cũng ra khỏi quán bar bớt đi cái sự ồn ào náo nhiệt kia lỗ tai cũng dễ chịu hơn.
Hoắc Nghiên đi phía sau Minh Lê, nhìn bóng dáng cô trải dài dưới ánh đèn đường, ánh mắt anh hơi tối lại.
Minh Lê vẫn đang né tránh anh.
"Minh Lê." Đút một tay trong túi quần, anh che giấu sự u ám trong đôi mắt khẽ gọi cô.
Minh Lê nghe thấy nhưng cô không đáp lại.
Cô đi nhanh đến chiếc Maserati màu đỏ của mình dáng lưng thẳng tắp kiêu kì.
Hoắc Nghiên hơi nhấp môi.
"Để anh lái," vừa thấy cô mở cốp xe lấy ra đôi giày đế bằng, anh bước chân dài đến bên cạnh cô trầm giọng nói, "Đưa chìa khóa xe cho anh."
Anh xòe tay về phía cô.
Lòng bàn tay dày rộng ẩn chứa sự mạnh mẽ của đàn ông, các ngón tay vừa thon vừa dài các khớp xương và đốt ngón tay lại rất rõ ràng và gọn ghẽ.
Đẹp quá đôi bàn tay này thật sự quá đẹp.
Minh Lê quay mặt đi, chỉ ném chìa khóa cho anh cũng không hề nhìn anh một cái liền đi thẳng ra hướng cửa ghế sau.
Trên chiếc chìa khóa xe vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô Hoắc Nghiên vững vàng chụp được nó.
Một tia u ám xẹt qua đáy mắt, nâng chân dài bước đi anh lập tức đi về hướng ghế lái phụ mở cửa xe ra.
Ý tứ rất rõ ràng.
Minh Lê vốn không quan tâm mình đang mở là cửa ghế sau nhưng ngay lúc cô chạm tay vào tay nắm cửa xe có một hình ảnh hay thứ gì đó đã lóe qua đầu cô rồi biến mất.
Trong chốc lát đầu ngón tay tê cứng lại.
Nắm chặt tay, một giây sau cô buông tay nắm ra khom lưng ngồi vào ghế lái phụ.
Trong suốt quá trình hai người đều im thin thít.
Minh Lê cũng không liếc nhìn anh dù chỉ một lần.
Ánh mắt Hoắc Nghiên lại một lần nữa u ám hơn.
Ánh đèn vàng của xe chiếu vào góc cạnh khuôn mặt anh toát ra vài phần lạnh giá.
Vòng qua đầu xe, anh mở cửa lên xe ánh mắt hơi nhìn qua anh thấp giọng nhắc nhở: "Cài dây an toàn vào."
Đầu ngón tay Minh Lê nắm chặt ghế ngồi.
Cô cuối cùng cũng quay đầu qua nhìn anh, nhìn đôi mắt luôn tĩnh lặng như mặt hồ kia, khẽ nâng cằm tính tình đại tiểu thư lại trỗi dậy cô ra lệnh: "Anh làm."
Nhìn nhau một giây.
Hoắc Nghiên gật đầu: "Được."
Dứt lời anh đến gần cô bàn tay mang theo chút hơi lạnh kéo dây an toàn khóa lại cho cô.
Cơ thể Minh Lê không tự chủ được mà cứng đờ thần kinh cũng căng thẳng theo.
Trong lúc anh cúi xuống lòng bàn tay đã vô tình chạm vào tóc cô, gần trong gang tấc, cô có thể cảm giác được mùi hương mát lạnh của anh xung quanh mình, nó nhanh chóng xâm chiếm các giác quan khác của cô mà hơi thở của anh cũng lướt nhẹ qua mặt cô.
Rất ấm áp.
Đầu ngón tay vô thức siết chặt lại lần nữa, cô nghiến chặt răng, đôi môi đỏ bừng hơi mím lại.
Mùi nước hoa nữ kia lại tiếp túc bay vào mũi cô.
Lúc này cái mùi đó rất gần cô ngửi thấy nó rõ vô cùng.
Minh Lê vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, cô cũng không biết đã trôi qua bao lâu rồi, nhưng mùi nước hoa đó càng lúc càng nồng Minh Lê rất khó chịu đang muốn mở miệng thì bất thình lình một câu nói được phát ra trong cổ họng của người đàn ông——
"Em uống rượu sao?"
Âm điệu của câu rất thấp, dây thanh quản có vẻ rung lên rất nhẹ.
Câu nói rõ ràng rất là bình thường giọng điệu vẫn như trước đều đều cũng không có hàm ý gì khác, nhưng giờ phút này nghe vào tai, lại khiến cô bùng lên một ngọn lửa vô hình, ngọn lửa đang muốn thiêu cháy cả người cô, quyết định không né tránh nữa cô ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào anh.
Đã cài dây an toàn xong cũng không còn lý do gì khác Hoắc Nghiên liền quay về chỗ của mình ánh mắt va chạm với ánh mắt cô.
Mùi hương của anh rời xa dần nhưng cái mùi nước hoa nữa kia lại vẫn còn.
Mùi rất nặng và nồng hơn rất nhiều.
Trong ngực bùng lên sự tức giận, khẽ nhếch cằm không khống chế được dáng vẻ đại tiểu thư của mình cô lạnh lùng hỏi: "Lục Nghiên, anh đây là đang dạy dỗ em hay là đang quan tâm em đây?"
Không khí khẽ thay đổi.
Hoắc Nghiêm lẳng lặng nhìn cô hai giây môi mỏng chuyển động nói: "Mới vừa hạ sốt thì không nên uống rượu, nó không tốt cho cơ thể của em."
Hôm đó mắc mưa cô sốt cao lắm li bì tận hai ngày mới đỡ.
Giọng điệu anh lạnh nhạt trước sau như một.
Không phải dạy dỗ cũng không phải đang muốn quản cô.
Minh Lê hiểu rất rõ điều này nhưng dù vậy ngực vẫn rất là khó chịu bực bội đã vậy ánh mắt anh còn luôn nhìn chằm chằm cô.
Mùi nước hoa kia thì tỏa ra từ người anh ánh mắt anh thì nhìn cô hai thứ cứ như hòa lại làm một với nhau, như hình với bóng không thể tách rời.
Minh Lê siết chặt đầu ngón tay lại thậm chí móng tay còn đâm sâu vào lòng bàn tay mà cô không hề biết.
Không cần anh lo, cô quay mặt đi nhìn vào cửa xe đang phản chiếu hình ảnh của anh và cô, cô lại ra lệnh: "Lái xe."
Dứt lời cô nhắm mắt lại.
Cũng vì vậy đã không phát hiện được cái nhíu mày của người đàn ông bên cạnh cùng những cảm xúc lạ đã xẹt ngang qua đáy mắt anh.
Không khí nhanh chóng im lìm.
Hoắc Nghiên cầm vô lăng, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, anh thu hồi ánh mắt, im lặng khởi động xe.
Minh Lê vẫn không mở mắt.
Cô quay lưng về phía anh khuôn mặt trông có vẻ bình tĩnh nhưng cảm xúc trong lòng thì không phải như vậy cô cắn chặt môi tính xấu được giấu sâu bên trong cũng từng chút một bộc phát ra.
Cộng thêm cái cảm xúc khó chịu kia cứ hằn sâu trong tim cô.
Cô thấy rất buồn bực.
Mà dần dần cô cũng thấy hô hấp của mình không được thoải mái cho lắm.
*
Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm chiếc xe.
Không một tiếng nói chuyện.
Nửa tiếng sau chiếc Maserati chậm rãi dừng lại.
Vẫn không ai nhúc nhích.
Hoắc Nghiên tháo dây an toàn ra, từ ghế lái anh hơi xoay người nghiêng mắt nhìn sang, ánh đèn chiếu xuống một góc mặt cô càng tôn lên làn da trắng ngần, mềm mại của cô.
Minh Lê, tia tăm tối ánh lên trong mắt anh, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt tuấn tú cố kìm chế, trầm giọng nói, "Về đến nhà rồi."
Thật ra Minh lê không có ngủ cô vẫn luôn thức vì sự ngột ngạt khó chịu kia vẫn đang quấy phá trong lòng cô.
Nghe được giọng nói trầm thấp và lạnh nhạt của anh lông mi cô giật giật buông lỏng đôi tay đang nắm chặt ra, cô mở mắt.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Một đôi mắt đen âm trầm u tối không thấy đáy, cộng thêm ngoài trời còn tối đen như mực khiến cho người ta sinh ra ảo giác rằng anh đang nhìn cô rất chăm chú.
Minh Lê chớp chớp mắt.
"Lục Nghiên." Giọng cô không nóng không lạnh.
"Ừm." Hoắc Nghiên đáp lại, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn.
Giọng điệu Minh Lê như cũ khuôn mặt nhỏ không biểu cảm: "Anh giúp em tháo dây an toàn."
Hoắc Nghiên đang đặt một tay trên vô lăng nghe vậy liền nhìn cô một cái.
"Được." Anh lần thứ hai tiến đến gần cô dưới cái nhìn chăm chú của cô cởi dây an toàn ra.
Vừa muốn ngồi lại ghế lái đột nhiên cà vạt bị giữ lại.
Đôi tay trắng nõn mảnh dẻ của cô đang nắm chặt lấy cà vạt anh.
Ngay lập tức anh liền ngẩng đầu lên hai người kề sát vào nhau.
"Lục Nghiên." Đầu ngón tay tùy ý lướt qua, Minh Lê khẽ mở môi đỏ gọi anh.
Phản chiếu vào mắt cô là vẻ mặt vẫn không chút dao động của Hoắc Nghiên.
"Ừm."
Anh đáp lại, giọng nói cực kỳ nhẹ và trầm giống như đang thầm thì, không hiểu sao khi nghe được âm thanh đó trong không gian yên tĩnh và chật chội này cô lại thấy nó rất là quyến rũ rất là mê hoặc.
Ánh mắt Minh Lê nhìn chằm chằm anh không dời đi dù chỉ một lần.
Giờ phút này khuôn mặt hoàn mỹ cao ngạo lại đang ở trước mặt cô, rất gần, rất gợi cảm như thôi thúc người ta phải làm gì đó với anh ngay lập tức.
Thêm vào đó biểu tình anh lại vẫn lạnh lùng hờ hững và nhạt nhẽo dường như cho dù người khác có làm gì với anh đi nữa anh cũng sẽ không mảy may thay đổi và cũng sẽ không có cảm xúc nào được phép lộ ra ngoài.
Trước sau như một luôn lạnh lùng với tất cả mọi người.
Thoáng chốc Minh Lê cảm thấy sự tức giận được tích tụ từ quán bar đến bây giờ đột nhiên tăng lên.
Nó ngang nhiên quấy phá bay tứ tung trong lồng ngực cô.
Bao trùm, đè ép cô rất nặng.
"Lục Nghiên."
"Ừm." Một âm tiết đè nén từ sâu trong cổ họng phát ra, Hoắc Nghiên mặc kệ cô vẫn đang nắm lấy cà vạt mình anh vẫn không động đậy mà chỉ chăm chú nhìn cô.
Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt đó.
Minh Lê cuối cùng không nhịn nữa trên tay dùng lực nắm cà vạt chặt hơn, sắc mặt trở nên lạnh lẽo nhưng trong ngực lại đang phập phồng xấu hổ hỏi anh: "Ngày hôm em phát sốt anh đã ôm em về đây đúng không? Vậy ai đã thay quần áo cho em?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.