Chương 59
Viên Diệp Tư
14/10/2023
Cánh cửa lễ đường được mở ra, Đàm Tinh trong bộ váy cưới được ba mình dắt
vào bên trong. Ai nấy đều hướng mắt dõi theo phía cô dâu, có người còn
xúc động tới chấm nước mắt.
Đàm Phồn dắt con gái lên tới nơi, đưa tay trao cho Viên Tang, còn không quên ghé vào tai con rể mình nói nhỏ “ Giao con bé cho con đấy”
Khẽ cúi đầu với Đàm Phồn như đồng ý với ông, Viên Tang đưa tay nắm lấy tay Đàm Tinh. Ở phía dưới lúc này, tiểu Cố Cố con trai Viên Nguyệt đang đẩy chiếc xe tập đi được trang trí bằng đầy hoa tươi của mình, tiến dần lên phía lễ đài. Hộp nhẫn cưới được đặt cẩn thận ở phía trước xe, cậu nhóc đi được nửa đường nhìn thấy mẹ mình còn cười tươi, để lộ ra vài chiếc răng nhỏ mới nhú làm ai nấy cũng muốn tan chảy.
** cậu tia mẹ mình xong liền tiếp tục nhiệm vụ, đậy chiếc xe nhỏ của mình lên tới lễ đường. Thành công mang nhẫn cưới tới. Viên Tang cúi xuống xoa đầu cậu em họ này của mình, còn không quên đưa cho cậu nhỏ một chiếc hồng bao dày dặn. MC chương trình chịu trách nhiệm bế Cố Cố về lại với Viên Nguyệt. Về lại với vòng tay của mẹ, cậu nhóc còn không quên khoe chiến lợi phẩm của mình.
Nhìn giấy phút trao nhẫn bên trên, Viên Nguyệt tự hỏi xem bao giờ cô mới được như vậy. Đợi trao nhẫn xong, Viên Nguyệt bế theo Cố Cố đứng dậy “ Em ra ngoài trước, mọi người cứ ngồi xem đi”
Tần Tử Huyên và Giang Thiếu Tuân không hỏi gì nhiều, nghĩ chắc Cố Cố muốn ra ngoài rồi thôi. Chỉ có Giang Soái cũng đứng lên theo. Đưa tay bế Cố Cố thay cho em gái mình “ Chúng ta cùng đi”
Thấy cả Giang Soái cũng đứng lên rồi, Tần Tử Huyên liền hỏi “ Đến cả anh cũng đi à?”
“ Tôi không thích náo nhiệt cho lắm” Nói rồi liền bế theo tiểu Cố Cố ra ngoài cùng Viên Nguyệt.
Ba người họ cùng đi lên phòng nghỉ phía trên hội trường hôn lễ. Suốt đường đi đều không nói với ai câu nào. Vào đến phòng, Viên Nguyệt liền tháo bỏ đôi giày cao gót, tự thương xót nhìn gót chân đang trầy hết cả da ra “ Đeo giày cao gót lâu như vậy, không ngờ em vẫn còn bị trầy gót chân”
Đặt cháu mình xuống ghế cho tự chơi, đi qua chỗ em gái mình đang ngồi. Nhẹ nhàng để hai chân cô em gái này của mình đặt lên đùi của mình, không biết lấy đâu ra thuốc với băng cá nhân, cẩn thân xử lý vết thương cho cô “ Làm mẹ của một đứa con rồi đấy, vẫn không thể để người khác yên tâm được”
Viên Nguyệt ngồi dựa vào tay tựa của ghế, khá thoải mái để cho anh trai mình xử lý vết thương “ Như vậy mới là em gái anh chứ”
Đặt chân Viên Nguyệt xuống khỏi đùi mình, Giang Soái lúc này vừa dọn dẹp chỗ bông băng vừa lấy ra vừa hỏi cô “ Đàm Khưu đâu?”
Đây là lần thứ 2 Giang Soái hỏi Viên Nguyệt câu này rồi. Cô vẫn có ý lảng tránh không muốn trả lời, lại quay qua phía tiểu Cố Cố, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy “ Anh xem lúc nãy, Cố Cố rất đáng yêu phải không?”
Giang Soái biết em gái mình đang cố lảng qua chuyện khác, anh cũng đâu phải vừa, sẽ hỏi tới khi trả lời đúng thì thôi “ Anh ta bỏ đi đâu rồi?”
Những hành động của Viên Nguyệt dần sượng lại, cô đang cảm thấy bản thân mình có phải nhu nhược quá hay không, khi lúc nào cũng muốn trốn tránh sự thật. Hít một hơi thật sâu rồi mới quay qua phía Giang Soái “ Em không biết, đã bỏ theo bóng cô gái nào rồi”
Ồ một tiếng, Giang Soái ngồi dựa vào ghế “ Quay đầu là bờ, về anh trai nuôi”
Câu này Viên Nguyệt chắc cũng phải nghe mấy lần rồi, gật gật đầu tâm đắc với anh trai nhà mình lắm “ Vậy phải nhờ anh trai nuôi tới già rồi”
Xích dịch cái mông nhỏ lại gần chỗ Giang Soái, còn ôm lấy cánh tay anh mình như còn nhỏ lắm. Bên ngoài là vậy, nhưng Viên Nguyệt vẫn còn đang đợi Đàm Khưu cho mình một lời giải thích. Nếu không lần này chắc chắn cô sẽ không mềm lòng như trước nữa.
Cô em gái này của anh nhìn vui vẻ vậy thôi chứ chắc bên trong đã rối hơn tơ vò rồi. Cánh cửa phòng chờ chợt được mở ra, người không ai khác bước vào chính là Đàm Khưu, nhưng anh ta không tới một mình bên cạnh anh ta còn có một cô gái khác nữa. Viên Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra đó là cô gái lúc nãy đã va vào mình, tay đang ôm lấy tay của Giang Soái liền vô thức siết chặt lại.
Bốn người nhìn nhau không ai nói câu nào. Giang Soái vỗ nhẹ vào người đang siết tay mình kia, rồi mới cất tiếng “ Đợi chút nữa Tiêu Cẩn sẽ mang giày khác lên cho em. Còn chiều nay đưa em với nhóc con này đi chơi cho khuây khoả”
Viên Nguyệt không đáp lại chỉ khẽ gật đầu, cô đưa tay ra bế Cố Cố vào trong lòng mình.
Đàm Khưu lúc này nhìn Viên Nguyệt một lượt, tới phần chân đang dán băng liền tiến lại phía cô. Anh ta ngồi xuống đang định đưa tay ra xem vết thương ở chân Viên Nguyệt liền bị cô rụt lại, né tránh “ Đàm nhị thiếu, xin tự trọng”
Nhìn lên Viên Nguyệt bằng ánh mắt khó hiểu, Đàm Khưu nhướng người dậy ép Viên Nguyệt phải ngồi sát vào thành ghế phía sau. Mặc kệ trong phòng vẫn còn người khác “ Đàm nhị thái thái, em có ý kiến gì đây?”
Cô gái đi vào cùng Đàm Khưu cũng phải bất ngờ với tình huống trước mặt, câu Đàm nhị thái thái làm cho cô ta siết chặt nắm tay lại. Vốn dĩ danh phận này phải là của cô ta mới đúng. Không phải năm đó Đàm Phồn lừa cô thì nhất định cô sẽ không buông Đàm Khưu ra.
Giang Soái thấy Đàm Khưu có vẻ đang quá phận, liền nắm lấy tay Đàm Khưu. Nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc lạnh “ Đàm nhị tiên sinh, bạn gái anh còn đang đợi anh”
Nếu như vậy đã chịu buông tay thì không phải là Đàm Khưu. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Giang Soái mà nói “ Đàm nhị thái thái của tôi còn đang ở đây, thì có bạn gái nào. Giang tiên sinh đây muốn nói đến cô gái đi cùng tôi? Cô ta chỉ là người quen cũ đi cùng đường tới đây thôi”
Hạ Tình phía sau liền tỏ ra dáng vẻ vô tội “ Hiểu lầm rồi, tôi chỉ là thuận đường cũng muốn tới đây nghỉ thôi”
Viên Nguyệt im lặng từ lúc, bây giờ mới có phản ứng lại. Cô rứt khoát đẩy tay Đàm Khưu ra, bế theo Cố Cố đứng dậy. Cô đeo lại đôi giày vào chân mặc kệ vết thương sau gót “ Các vị cứ từ từ nói chuyện với nhau đi, tôi đi trước”
Nói rồi Viên Nguyệt rứt khoát bế theo con nhỏ rời khỏi căn phòng. Để lại cho hai người đàn ông vẫn đang nhìn nhau bằng ánh mắt đầy trìu mến và một cô ả “ lục trà biểu” đang tỏ ra dáng vẻ vô tội.
Đàm Phồn dắt con gái lên tới nơi, đưa tay trao cho Viên Tang, còn không quên ghé vào tai con rể mình nói nhỏ “ Giao con bé cho con đấy”
Khẽ cúi đầu với Đàm Phồn như đồng ý với ông, Viên Tang đưa tay nắm lấy tay Đàm Tinh. Ở phía dưới lúc này, tiểu Cố Cố con trai Viên Nguyệt đang đẩy chiếc xe tập đi được trang trí bằng đầy hoa tươi của mình, tiến dần lên phía lễ đài. Hộp nhẫn cưới được đặt cẩn thận ở phía trước xe, cậu nhóc đi được nửa đường nhìn thấy mẹ mình còn cười tươi, để lộ ra vài chiếc răng nhỏ mới nhú làm ai nấy cũng muốn tan chảy.
** cậu tia mẹ mình xong liền tiếp tục nhiệm vụ, đậy chiếc xe nhỏ của mình lên tới lễ đường. Thành công mang nhẫn cưới tới. Viên Tang cúi xuống xoa đầu cậu em họ này của mình, còn không quên đưa cho cậu nhỏ một chiếc hồng bao dày dặn. MC chương trình chịu trách nhiệm bế Cố Cố về lại với Viên Nguyệt. Về lại với vòng tay của mẹ, cậu nhóc còn không quên khoe chiến lợi phẩm của mình.
Nhìn giấy phút trao nhẫn bên trên, Viên Nguyệt tự hỏi xem bao giờ cô mới được như vậy. Đợi trao nhẫn xong, Viên Nguyệt bế theo Cố Cố đứng dậy “ Em ra ngoài trước, mọi người cứ ngồi xem đi”
Tần Tử Huyên và Giang Thiếu Tuân không hỏi gì nhiều, nghĩ chắc Cố Cố muốn ra ngoài rồi thôi. Chỉ có Giang Soái cũng đứng lên theo. Đưa tay bế Cố Cố thay cho em gái mình “ Chúng ta cùng đi”
Thấy cả Giang Soái cũng đứng lên rồi, Tần Tử Huyên liền hỏi “ Đến cả anh cũng đi à?”
“ Tôi không thích náo nhiệt cho lắm” Nói rồi liền bế theo tiểu Cố Cố ra ngoài cùng Viên Nguyệt.
Ba người họ cùng đi lên phòng nghỉ phía trên hội trường hôn lễ. Suốt đường đi đều không nói với ai câu nào. Vào đến phòng, Viên Nguyệt liền tháo bỏ đôi giày cao gót, tự thương xót nhìn gót chân đang trầy hết cả da ra “ Đeo giày cao gót lâu như vậy, không ngờ em vẫn còn bị trầy gót chân”
Đặt cháu mình xuống ghế cho tự chơi, đi qua chỗ em gái mình đang ngồi. Nhẹ nhàng để hai chân cô em gái này của mình đặt lên đùi của mình, không biết lấy đâu ra thuốc với băng cá nhân, cẩn thân xử lý vết thương cho cô “ Làm mẹ của một đứa con rồi đấy, vẫn không thể để người khác yên tâm được”
Viên Nguyệt ngồi dựa vào tay tựa của ghế, khá thoải mái để cho anh trai mình xử lý vết thương “ Như vậy mới là em gái anh chứ”
Đặt chân Viên Nguyệt xuống khỏi đùi mình, Giang Soái lúc này vừa dọn dẹp chỗ bông băng vừa lấy ra vừa hỏi cô “ Đàm Khưu đâu?”
Đây là lần thứ 2 Giang Soái hỏi Viên Nguyệt câu này rồi. Cô vẫn có ý lảng tránh không muốn trả lời, lại quay qua phía tiểu Cố Cố, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy “ Anh xem lúc nãy, Cố Cố rất đáng yêu phải không?”
Giang Soái biết em gái mình đang cố lảng qua chuyện khác, anh cũng đâu phải vừa, sẽ hỏi tới khi trả lời đúng thì thôi “ Anh ta bỏ đi đâu rồi?”
Những hành động của Viên Nguyệt dần sượng lại, cô đang cảm thấy bản thân mình có phải nhu nhược quá hay không, khi lúc nào cũng muốn trốn tránh sự thật. Hít một hơi thật sâu rồi mới quay qua phía Giang Soái “ Em không biết, đã bỏ theo bóng cô gái nào rồi”
Ồ một tiếng, Giang Soái ngồi dựa vào ghế “ Quay đầu là bờ, về anh trai nuôi”
Câu này Viên Nguyệt chắc cũng phải nghe mấy lần rồi, gật gật đầu tâm đắc với anh trai nhà mình lắm “ Vậy phải nhờ anh trai nuôi tới già rồi”
Xích dịch cái mông nhỏ lại gần chỗ Giang Soái, còn ôm lấy cánh tay anh mình như còn nhỏ lắm. Bên ngoài là vậy, nhưng Viên Nguyệt vẫn còn đang đợi Đàm Khưu cho mình một lời giải thích. Nếu không lần này chắc chắn cô sẽ không mềm lòng như trước nữa.
Cô em gái này của anh nhìn vui vẻ vậy thôi chứ chắc bên trong đã rối hơn tơ vò rồi. Cánh cửa phòng chờ chợt được mở ra, người không ai khác bước vào chính là Đàm Khưu, nhưng anh ta không tới một mình bên cạnh anh ta còn có một cô gái khác nữa. Viên Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra đó là cô gái lúc nãy đã va vào mình, tay đang ôm lấy tay của Giang Soái liền vô thức siết chặt lại.
Bốn người nhìn nhau không ai nói câu nào. Giang Soái vỗ nhẹ vào người đang siết tay mình kia, rồi mới cất tiếng “ Đợi chút nữa Tiêu Cẩn sẽ mang giày khác lên cho em. Còn chiều nay đưa em với nhóc con này đi chơi cho khuây khoả”
Viên Nguyệt không đáp lại chỉ khẽ gật đầu, cô đưa tay ra bế Cố Cố vào trong lòng mình.
Đàm Khưu lúc này nhìn Viên Nguyệt một lượt, tới phần chân đang dán băng liền tiến lại phía cô. Anh ta ngồi xuống đang định đưa tay ra xem vết thương ở chân Viên Nguyệt liền bị cô rụt lại, né tránh “ Đàm nhị thiếu, xin tự trọng”
Nhìn lên Viên Nguyệt bằng ánh mắt khó hiểu, Đàm Khưu nhướng người dậy ép Viên Nguyệt phải ngồi sát vào thành ghế phía sau. Mặc kệ trong phòng vẫn còn người khác “ Đàm nhị thái thái, em có ý kiến gì đây?”
Cô gái đi vào cùng Đàm Khưu cũng phải bất ngờ với tình huống trước mặt, câu Đàm nhị thái thái làm cho cô ta siết chặt nắm tay lại. Vốn dĩ danh phận này phải là của cô ta mới đúng. Không phải năm đó Đàm Phồn lừa cô thì nhất định cô sẽ không buông Đàm Khưu ra.
Giang Soái thấy Đàm Khưu có vẻ đang quá phận, liền nắm lấy tay Đàm Khưu. Nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc lạnh “ Đàm nhị tiên sinh, bạn gái anh còn đang đợi anh”
Nếu như vậy đã chịu buông tay thì không phải là Đàm Khưu. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Giang Soái mà nói “ Đàm nhị thái thái của tôi còn đang ở đây, thì có bạn gái nào. Giang tiên sinh đây muốn nói đến cô gái đi cùng tôi? Cô ta chỉ là người quen cũ đi cùng đường tới đây thôi”
Hạ Tình phía sau liền tỏ ra dáng vẻ vô tội “ Hiểu lầm rồi, tôi chỉ là thuận đường cũng muốn tới đây nghỉ thôi”
Viên Nguyệt im lặng từ lúc, bây giờ mới có phản ứng lại. Cô rứt khoát đẩy tay Đàm Khưu ra, bế theo Cố Cố đứng dậy. Cô đeo lại đôi giày vào chân mặc kệ vết thương sau gót “ Các vị cứ từ từ nói chuyện với nhau đi, tôi đi trước”
Nói rồi Viên Nguyệt rứt khoát bế theo con nhỏ rời khỏi căn phòng. Để lại cho hai người đàn ông vẫn đang nhìn nhau bằng ánh mắt đầy trìu mến và một cô ả “ lục trà biểu” đang tỏ ra dáng vẻ vô tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.