Chương 26: Cái gì của anh cũng là của em!!
Mộc San
26/08/2024
Khoảng hai mươi phút sau, xe đi vào khu Hy Lâm, khu dành cho nhà giàu cao cấp nhất nhì thành phố X. Khu biệt thự này chỉ mới ra đời vào hai ba năm trước, nhưng sự phát triển của Hy Lâm đã chiếm trọn trái tim những người có điều kiện.
Ngay cả cổng khu cũng có người canh gác chặt chẽ người ra vào đều phải xuất trình giấy tờ tùy thân. Nghe nói không phải ai cũng vào được khu Hy Lâm, điều này khiến cho mọi người cảm thấy lạ lùng, nhưng khi nghe nói đây chính là quy định của người chủ của khu này.
Cả một khu rộng lớn hưng thịnh như thế, chủ của khu này chính là một người đàn ông trẻ tuổi.
Tai nghe không bằng mắt thấy, cô định bụng nghĩ sẽ chứng kiến một màn kiểm tra gay gắt của cảnh vệ khu.
Nhưng thế nào?
Khi đi đến gần cổng khu, Phúc Dạ hạ cửa kính xe xuống cho người bên ngoài đủ để nhìn thấy anh ta. Cảnh vệ khu quan sát, nhìn biển số quen thuộc và khuôn mặt quen thuộc của Phúc Dạ thì lập tức làm động tác mời đi qua.
Vân San nhếch mép cười tinh nghịch, cô nói: "Nghe nói chủ của khu này là một người đàn ông trẻ tuổi!"
Tiêu Sở Hoành nhận ra vẻ gian manh và tinh nghịch của cô, cũng không giấu diếm nữa và anh cũng không có ý định giấu cô: "Cũng không còn trẻ nữa, đã sắp ba mươi rồi!"
"Ha ha ha ha... vậy là già rồi!"
Tiêu Sở Hoành: "..." Tự lấy đá lấp chân mình
Hai người đi vào nhà, đây là lần đầu tiên cô đến nơi anh sống, mọi thứ trong nhà giống như chủ nhân của nó vậy, đơn giản, lãnh đạm, trầm ổn.
Giữ đúng lời hứa với anh, cô nằm ôm anh ngủ, có vẻ anh rất mệt mỏi thiếu ngủ, nằm một lúc anh đã ngủ say, hơi thở đều đặn phả ra.
***
Cùng lúc đó, tại trụ sở HS.
Phòng 101 cao nhất, là phòng làm việc của Vân Triết.
Lý Nhã Trúc gõ cửa
"Vào đi." giọng nói trầm ấm của Vân Triết vang lên
Lý Nhã Trúc bước vào, trên tay là một tập hồ sơ, cô bước đến đứng trước bàn
làm việc của chủ tịch rồi đặt tập hồ sơ lên bàn
"Chủ tịch, đây là những hồ sơ cần anh ký tên ạ."
Vân Triết đang viết cái gì đó, anh không nhìn Lý Nhã Trúc mà nói: "Để đó là được."
Lý Nhã Trúc: "Tập đoàn Đông Giao gửi thiệp mời dự tiệc đến, đó là tiệc chúc mừng dự án mới thành công, sẽ diễn ra vào tối thứ hai tuần sau"
"Ừ."
Lý Nhã Trúc cúi người rồi định đi ra thì nghe anh hỏi
"Hôm trước không có vấn đề gì chứ?"
Hôm trước Vân Triết đi công tác, hôm qua anh mới trở về, bây giờ gặp người bị nạn thì tiện thể hỏi thăm.
Lý Nhã Trúc: "Tôi không sao ạ, đều nhờ San... à phó chủ tịch giúp đỡ...
"Không sao thì tốt, thứ hai cùng tôi đi dự tiệc"
"Vâng."
Tại Hy Lâm, trong lòng có người đẹp, trong tim có tình yêu, Tiêu Sở Hoành đánh một giấc no say, không hề lãng phí cơ hội được ôm người đẹp ngủ.
Ba giờ chiều, Vân San thức dậy, bên cạnh là người đàn ông đẹp trai ngời ngời. Hình như anh cũng mới dậy, khi ngủ hai người luôn giữ nguyên một tư thế.
Anh nằm nghiêng ôm cô, cô vùi mặt vào lồng ngực anh, hai tay luồn qua eo rồi ôm vào.
"Anh có đẹp trai không?" Đối với ánh mắt nồng say của Vân San, anh không ngại mà hỏi
"Đẹp!"
"Muốn ngắm không?"
"Muốn!"
"Không sao, của em tất, cái gì cũng là của em, anh cũng là của em!"
Vân San bật cười nhéo vào eo anh, khi ngủ anh chỉ mặc chiếc quần ngủ dài màu đen, anh không mặc áo vì thế sờ rất thích...
Biến thái quá!!
"Anh đây là nguyện trao thân cho em sao?"
"Em có bằng lòng thu nhận anh không, hửm?
"Bằng lòng chứ, sẵn sàng chiếm lấy thân xác anh, ha ha ha...!"
Hai người nhìn nhau cười, vui vẻ biết bao.
Ngừng cười, Vân San làm ra vẻ suy nghĩ khó hiểu: "Anh nói xem, nếu như chúng ta không có tình cảm với nhau thì hôn ước có phải sẽ không còn hay không?"
Tiêu Sở Hoành nhìn vẻ mặt tinh nghịch của cô cưng chiều nói: "Anh sẽ từng bước từng bước tiến vào nơi sâu nhất trái tim em, khi đó hôn ước có hủy cũng chẳng là chuyện gì lớn!"
"Anh tự tin vậy sao?" cô nhướng mày nhìn anh
Tiêu Sở Hoành: "Anh không nói chuyện anh không làm được!"
Nhận được câu trả lời ưng ý, Vân San cười tủm tỉm
***
Sáu giờ chiều, đang là mùa hè nên thời gian này trời vẫn chưa tối
Tối nay cô đi đến Tây Thành dùng cơm, sau đó sẽ ở lại hai ngày.
Ban đầu Vương Duệ Tú chỉ nói muốn dùng cơm. Nhưng ngày mốt là tiệc sinh nhật của em gái Vương Duệ Tú nên cô cũng sẽ ở lại Tây Thành đến ngày mốt.
Tại nhà hàng Tây Quyến.
Nhân viên nhà hàng nhiệt tình chào hỏi: "Xin hỏi tiểu thư, cô đã đặt bàn trước chưa?"
"Phòng Uyển Dự
Phục vụ quan sát cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Phòng Uyển Dự chỉ tiếp một khách duy nhất là Vương Duệ Tú, vì nhà hàng Tây Quyến này chính là sản nghiệp của Vương Duệ Tú, việc anh đưa ra quyết định như thế cũng chẳng có gì to tát.
Đến cửa phòng bao, nhân viên lúc nãy đi bên cạnh cô luôn nhìn cô, thấy cô định mở cửa thì cô gái đó vội nói: "À... cái đó, tiểu thư có thể cho tôi hỏi được không?"
Vân San lịch sự cười khẽ: "Được."
Cô gái đó thấy vậy thì nhìn cô thành khẩn hỏi: "Tiểu thư có thể cho tôi xin địa chỉ mua bộ đồ này được không?" Vừa nói cô gái vừa chỉ chỉ vào bộ đồ trên người Vân San
Hôm nay cô mặc một chiếc áo trễ vai màu đen được làm từ vải lụa mát mẻ, điểm đặc biệt là chi tiết trên chiếc áo, đó là những chữ SAN được in cùng khắp. Quần cũng cùng một bộ với chiếc áo này.
Vân San: "Đây là thiết kế của thương hiệu SAN, tôi không nhớ rõ bộ sưu tập nào, cô lên trang chủ của thương hiệu tìm kiếm được chứ?"
"À... vâng, cảm ơn tiểu thư!"
Cô gái nhân viên há hốc mồm, là một người từ quê lên thành phố, bình thường cô chỉ biết các shop bán quần áo trên mạng rồi đợi đến đợt săn sale mà thôi, cô cũng biết đến thương hiệu SAN nhưng nào có để tâm đến vì có để tâm cũng chẳng có tiền mua.
Như vậy, cô nhân viên càng ngưỡng mộ Vân San hơn.
Vân San vừa bước vào phòng, trong phong là Vương Duệ Tú 22 tuổi, hơn cô ba tuổi. Thân hình cao lớn, anh ta cao 1m86, thân hình của người thích vận động thể thao không thể đùa, mặc dù mới hai mươi hai tuổi nhưng nhìn anh ta có vẻ rất chững chạc. Không phải thư sinh mà anh ta ra dáng là một CEO.
Vừa trông thấy cô vào cửa, Vương Duệ Tú đã đứng dậy đi đến trước mặt cô rồi dạng hai tay ra
"Nào, ôm anh một cái!"
Vân San mỉm cười, cô quen rất nhiều bạn bè nhưng có lẽ Vương Duệ Tú chính là người mà cô thân thiết nhất, giống như người nhà.
Vừa có tình thân vừa có tình bạn!
Vì thế Vân San không ngại ngần nhiều, từ từ bước đến rồi ôm lại Vương Duệ Tú
"Hai năm không gặp, anh đã ra dáng ông lớn hơn rồi đấy!" Vân San cười khanh khách nói
"Em vẫn không béo lên chút nào, vẫn gầy như vậy!"
Cái ôm không dài chưa đủ để làm tan biến nỗi nhớ mong nên Vương Duệ Tú bắt đầu lải nhải bên tại cô
Ban đầu Vân San cảm thấy bình thường nhưng Vương Duệ Tú càng nói càng hăng
Đặc biệt là khi nghe nói cô ở lại hai ngày đến khi bữa tiệc sinh nhật của Vương Duệ Nhi kết thúc.
Lại càng hăng hơn khi cô từ chối lời mời của anh đến nhà tổ họ Vương ở vài ngày.
"San à, mấy ngày này em ở lại nhà anh cũng được mà, đâu cần phải ở một mình như thế, bố mẹ anh cũng trông ngóng em lắm, còn cả Duệ Nhi nữa."
"Ngừng!" Vân San dơ tay ngăn lại rồi lấy tay làm động tác ngoáy tai. Thật sự ráy tai đã đầy cả tại cô rồi
Vân San khoanh tay ngồi đối diện Vương Duệ Tú, thảnh thơi nói: "Không cần khuyên nữa, em thích ở một mình vậy đó!"
"Vậy... ây da, không nói được em!"
Ngay cả cổng khu cũng có người canh gác chặt chẽ người ra vào đều phải xuất trình giấy tờ tùy thân. Nghe nói không phải ai cũng vào được khu Hy Lâm, điều này khiến cho mọi người cảm thấy lạ lùng, nhưng khi nghe nói đây chính là quy định của người chủ của khu này.
Cả một khu rộng lớn hưng thịnh như thế, chủ của khu này chính là một người đàn ông trẻ tuổi.
Tai nghe không bằng mắt thấy, cô định bụng nghĩ sẽ chứng kiến một màn kiểm tra gay gắt của cảnh vệ khu.
Nhưng thế nào?
Khi đi đến gần cổng khu, Phúc Dạ hạ cửa kính xe xuống cho người bên ngoài đủ để nhìn thấy anh ta. Cảnh vệ khu quan sát, nhìn biển số quen thuộc và khuôn mặt quen thuộc của Phúc Dạ thì lập tức làm động tác mời đi qua.
Vân San nhếch mép cười tinh nghịch, cô nói: "Nghe nói chủ của khu này là một người đàn ông trẻ tuổi!"
Tiêu Sở Hoành nhận ra vẻ gian manh và tinh nghịch của cô, cũng không giấu diếm nữa và anh cũng không có ý định giấu cô: "Cũng không còn trẻ nữa, đã sắp ba mươi rồi!"
"Ha ha ha ha... vậy là già rồi!"
Tiêu Sở Hoành: "..." Tự lấy đá lấp chân mình
Hai người đi vào nhà, đây là lần đầu tiên cô đến nơi anh sống, mọi thứ trong nhà giống như chủ nhân của nó vậy, đơn giản, lãnh đạm, trầm ổn.
Giữ đúng lời hứa với anh, cô nằm ôm anh ngủ, có vẻ anh rất mệt mỏi thiếu ngủ, nằm một lúc anh đã ngủ say, hơi thở đều đặn phả ra.
***
Cùng lúc đó, tại trụ sở HS.
Phòng 101 cao nhất, là phòng làm việc của Vân Triết.
Lý Nhã Trúc gõ cửa
"Vào đi." giọng nói trầm ấm của Vân Triết vang lên
Lý Nhã Trúc bước vào, trên tay là một tập hồ sơ, cô bước đến đứng trước bàn
làm việc của chủ tịch rồi đặt tập hồ sơ lên bàn
"Chủ tịch, đây là những hồ sơ cần anh ký tên ạ."
Vân Triết đang viết cái gì đó, anh không nhìn Lý Nhã Trúc mà nói: "Để đó là được."
Lý Nhã Trúc: "Tập đoàn Đông Giao gửi thiệp mời dự tiệc đến, đó là tiệc chúc mừng dự án mới thành công, sẽ diễn ra vào tối thứ hai tuần sau"
"Ừ."
Lý Nhã Trúc cúi người rồi định đi ra thì nghe anh hỏi
"Hôm trước không có vấn đề gì chứ?"
Hôm trước Vân Triết đi công tác, hôm qua anh mới trở về, bây giờ gặp người bị nạn thì tiện thể hỏi thăm.
Lý Nhã Trúc: "Tôi không sao ạ, đều nhờ San... à phó chủ tịch giúp đỡ...
"Không sao thì tốt, thứ hai cùng tôi đi dự tiệc"
"Vâng."
Tại Hy Lâm, trong lòng có người đẹp, trong tim có tình yêu, Tiêu Sở Hoành đánh một giấc no say, không hề lãng phí cơ hội được ôm người đẹp ngủ.
Ba giờ chiều, Vân San thức dậy, bên cạnh là người đàn ông đẹp trai ngời ngời. Hình như anh cũng mới dậy, khi ngủ hai người luôn giữ nguyên một tư thế.
Anh nằm nghiêng ôm cô, cô vùi mặt vào lồng ngực anh, hai tay luồn qua eo rồi ôm vào.
"Anh có đẹp trai không?" Đối với ánh mắt nồng say của Vân San, anh không ngại mà hỏi
"Đẹp!"
"Muốn ngắm không?"
"Muốn!"
"Không sao, của em tất, cái gì cũng là của em, anh cũng là của em!"
Vân San bật cười nhéo vào eo anh, khi ngủ anh chỉ mặc chiếc quần ngủ dài màu đen, anh không mặc áo vì thế sờ rất thích...
Biến thái quá!!
"Anh đây là nguyện trao thân cho em sao?"
"Em có bằng lòng thu nhận anh không, hửm?
"Bằng lòng chứ, sẵn sàng chiếm lấy thân xác anh, ha ha ha...!"
Hai người nhìn nhau cười, vui vẻ biết bao.
Ngừng cười, Vân San làm ra vẻ suy nghĩ khó hiểu: "Anh nói xem, nếu như chúng ta không có tình cảm với nhau thì hôn ước có phải sẽ không còn hay không?"
Tiêu Sở Hoành nhìn vẻ mặt tinh nghịch của cô cưng chiều nói: "Anh sẽ từng bước từng bước tiến vào nơi sâu nhất trái tim em, khi đó hôn ước có hủy cũng chẳng là chuyện gì lớn!"
"Anh tự tin vậy sao?" cô nhướng mày nhìn anh
Tiêu Sở Hoành: "Anh không nói chuyện anh không làm được!"
Nhận được câu trả lời ưng ý, Vân San cười tủm tỉm
***
Sáu giờ chiều, đang là mùa hè nên thời gian này trời vẫn chưa tối
Tối nay cô đi đến Tây Thành dùng cơm, sau đó sẽ ở lại hai ngày.
Ban đầu Vương Duệ Tú chỉ nói muốn dùng cơm. Nhưng ngày mốt là tiệc sinh nhật của em gái Vương Duệ Tú nên cô cũng sẽ ở lại Tây Thành đến ngày mốt.
Tại nhà hàng Tây Quyến.
Nhân viên nhà hàng nhiệt tình chào hỏi: "Xin hỏi tiểu thư, cô đã đặt bàn trước chưa?"
"Phòng Uyển Dự
Phục vụ quan sát cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Phòng Uyển Dự chỉ tiếp một khách duy nhất là Vương Duệ Tú, vì nhà hàng Tây Quyến này chính là sản nghiệp của Vương Duệ Tú, việc anh đưa ra quyết định như thế cũng chẳng có gì to tát.
Đến cửa phòng bao, nhân viên lúc nãy đi bên cạnh cô luôn nhìn cô, thấy cô định mở cửa thì cô gái đó vội nói: "À... cái đó, tiểu thư có thể cho tôi hỏi được không?"
Vân San lịch sự cười khẽ: "Được."
Cô gái đó thấy vậy thì nhìn cô thành khẩn hỏi: "Tiểu thư có thể cho tôi xin địa chỉ mua bộ đồ này được không?" Vừa nói cô gái vừa chỉ chỉ vào bộ đồ trên người Vân San
Hôm nay cô mặc một chiếc áo trễ vai màu đen được làm từ vải lụa mát mẻ, điểm đặc biệt là chi tiết trên chiếc áo, đó là những chữ SAN được in cùng khắp. Quần cũng cùng một bộ với chiếc áo này.
Vân San: "Đây là thiết kế của thương hiệu SAN, tôi không nhớ rõ bộ sưu tập nào, cô lên trang chủ của thương hiệu tìm kiếm được chứ?"
"À... vâng, cảm ơn tiểu thư!"
Cô gái nhân viên há hốc mồm, là một người từ quê lên thành phố, bình thường cô chỉ biết các shop bán quần áo trên mạng rồi đợi đến đợt săn sale mà thôi, cô cũng biết đến thương hiệu SAN nhưng nào có để tâm đến vì có để tâm cũng chẳng có tiền mua.
Như vậy, cô nhân viên càng ngưỡng mộ Vân San hơn.
Vân San vừa bước vào phòng, trong phong là Vương Duệ Tú 22 tuổi, hơn cô ba tuổi. Thân hình cao lớn, anh ta cao 1m86, thân hình của người thích vận động thể thao không thể đùa, mặc dù mới hai mươi hai tuổi nhưng nhìn anh ta có vẻ rất chững chạc. Không phải thư sinh mà anh ta ra dáng là một CEO.
Vừa trông thấy cô vào cửa, Vương Duệ Tú đã đứng dậy đi đến trước mặt cô rồi dạng hai tay ra
"Nào, ôm anh một cái!"
Vân San mỉm cười, cô quen rất nhiều bạn bè nhưng có lẽ Vương Duệ Tú chính là người mà cô thân thiết nhất, giống như người nhà.
Vừa có tình thân vừa có tình bạn!
Vì thế Vân San không ngại ngần nhiều, từ từ bước đến rồi ôm lại Vương Duệ Tú
"Hai năm không gặp, anh đã ra dáng ông lớn hơn rồi đấy!" Vân San cười khanh khách nói
"Em vẫn không béo lên chút nào, vẫn gầy như vậy!"
Cái ôm không dài chưa đủ để làm tan biến nỗi nhớ mong nên Vương Duệ Tú bắt đầu lải nhải bên tại cô
Ban đầu Vân San cảm thấy bình thường nhưng Vương Duệ Tú càng nói càng hăng
Đặc biệt là khi nghe nói cô ở lại hai ngày đến khi bữa tiệc sinh nhật của Vương Duệ Nhi kết thúc.
Lại càng hăng hơn khi cô từ chối lời mời của anh đến nhà tổ họ Vương ở vài ngày.
"San à, mấy ngày này em ở lại nhà anh cũng được mà, đâu cần phải ở một mình như thế, bố mẹ anh cũng trông ngóng em lắm, còn cả Duệ Nhi nữa."
"Ngừng!" Vân San dơ tay ngăn lại rồi lấy tay làm động tác ngoáy tai. Thật sự ráy tai đã đầy cả tại cô rồi
Vân San khoanh tay ngồi đối diện Vương Duệ Tú, thảnh thơi nói: "Không cần khuyên nữa, em thích ở một mình vậy đó!"
"Vậy... ây da, không nói được em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.