Chương 1086
Nụ Cười
14/03/2022
Chương 1162
Em đã làm mất hai người con gái của chúng ta, dù sao bọn trẻ cũng vô phúc, em đã không muốn lại buông bỏ chúng thêm lần nữa rồi.
Em xin lỗi!
Ngày 4 tháng 7 năm 2015.
Bất giác anh đã đi gân một năm rồi, em cảm thấy em sắp không kiên trì nổi nữa, em mắc chứng trầm cảm, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng hơn, con sắp chào đời rồi, sao anh vẫn còn chưa quay lại?
Em nói cho anh nghe một bí mật.
Em đã phát hiện ra bản ghi âm cuộc giao dịch của Chiêm Nhi với kẻ buôn người trong phòng anh ấy, đứa con đáng thương của chúng ta ấy, một đứa đã vào cô nhi viện, một đứa bị bán lên núi.
Em rất tuyệt vọng, em không có cách nào đi tìm chúng, rốt cuộc khi nào anh mới quay về?
Bây giờ em vô cùng hận anh ta, thế nhưng bọn trẻ cũng vô phúc thật. Nếu như sau khi con của em và anh ấy chào đời mà anh còn chưa quay về, em nhất định sẽ kết liễu cuộc đời mình.
Để bảo toàn lòng tôn nghiêm của anh và tình yêu cuối cùng em dành cho anh.
Ngày 12 tháng 8 năm 2015.
Con đã chào đời rồi, mặc dù sinh non nhưng nó vẫn rất khỏe mạnh, hy vọng sau này chúng đều sẽ trở thành những người lương thiện.
Còn em cuối cùng vẫn không đợi anh quay về được, tình yêu anh ta dành cho em khiến em cảm thấy ghê tởm, em phải kết thúc tất cả những điều này thôi.
Nếu như một ngày nào đó anh quay về, có tìm được con của chúng ta, anh hãy giúp chúng sống một cuộc sống hạnh phúc, còn nữa, anh nhất định phải nói cho chúng biết, em rất yêu chúng.
Tuyệt bút của Hạ Hi.
Xem xong bức thư này, Chiêm Nhi khóc không thành tiếng, anh ta không biết thì ra Hạ Hi sớm đã biết tất cả rồi.
Trần Hi Tuấn căng thẳng nhìn tất cả trên màn hình, cậu ta không biết bên trong thư rốt cuộc viết cái gì mà có thể khiến cha mình khóc.
trong đau khổ như vậy.
“Chuyện của bọn họ thì để cho bọn họ tự mình giải quyết đi!”
Lâm Quân nhìn Trần Hi Tuấn “Chỉ là không ngờ, năm đó điều khiến Nhật Linh và cha chia xa lại chính là do cha tôi gây ra”
Trần Hi Tuấn cười khổ một tiếng, tiếp tục nhìn màn hình.
“Bây giờ, anh đã biết vì sao tôi biết hết mọi chuyện chưa! Dừng lại đi, chỉ cần anh chịu dừng lại, tất cả những gì anh làm trước đây tôi đều có thể coi như chưa có gì h‹ Lê Vân Hàng thở dài một hơi, dù sao năm đó anh em của ông cũng không tuyệt tình như Chiêm Nhi.
“Ha ha ha, ha ha..” Chiêm Nhi đột nhiên cười điên cuồng, gương mặt có hơi hung dữ, dừng tay lại, anh ta làm gì còn đường lui nữa, mấy năm nay anh ta sớm đã quen với việc sống sót trong tính toán rồi, buông bỏ những cuộc báo thù này, anh ta sẽ chỉ cảm thấy cuộc sống không còn niềm vui nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.