Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1417

Nụ Cười

14/03/2022



Chương 1498

“Đúng vậy, tưởng tượng cả người của cô đều rất nhẹ, giống như lông chim, thở châm chậm, hít vào!”

“Cảm giác như mình bay lên!”

Sau một trận trấn an, hô hấp của Lê Nhật Linh mới trở nên ổn định.

“Bây giờ hãy nghe khẩu lệnh của tôi, tôi sẽ đếm từ một đến ba, cô phải lâm vào giấc ngủ say”

“Một, hai, ba!”

Một tiếng búng tay vang lên, mày Lê Nhật Linh nhíu lại, tiến vào trạng thái ngủ say.

“Bây giờ cô tưởng tượng mình nhẹ nhàng bay xa, nhìn thấy một đám mây, xuyên qua nó, về đến quá khứ của cô!” Giọng điệu của Korando nhẹ nhàng.

“Nhìn xem, bây giờ cô đang ở đâu, đang làm gì?”



Lê Nhật Linh như mơ một giấc mơ, trong mơ cô đang nhẹ nhàng bay, thấy ngồi xuống trong nhà, có một người đàn ông mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng anh ta mỉm cười lịch sự với mình!

Cô muốn nhìn rõ bộ dáng của cô, dùng sức đi về phía anh ta, không ngờ càng chạy càng xa!

Còn có một ly rượu champagne trước mặt, mình trang điểm lộng lẫy kéo một người cười trong đám người, cô nhìn đến mấy đứa nhỏ, một cô bé thịt nộn nộn, hình ảnh lại chuyển cô thấy mình bị nhốt trong phòng : Ờ đánh, chích thuốc, cô còn nhìn tỉ chế ngồi trong xe bị người ta tông vào đuôi xe, còn có vịnh phao bơi thiếu chút nữa chết chìm!

Chỉ là trước đây đều có một bàn tay to dày rộng xuất hiện, kéo cô thoát khỏi nguy hiểm.

Cuối cùng, hình ảnh lại chuyển đến cảnh cô vì thoát khỏi một chiếc xe đụng vào mà rớt xuống vách núi, cặp bàn tay to kia không có xuất hiện đúng lúc, mà đột nhiên cô cũng bừng tỉnh.

“Không!”

Cô mở to mắt, cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, trên trán chảy ra mồ hôi.

“Em tỉnh rồi?”

Theo sự chỉ dẫn của giọng nói, đầu tiên cô nhìn thấy bàn tay của Lâm Quân đang kéo mình thật chặt, sau đó dọc theo cánh tay mà nhìn lên, trong mắt cô hiện ra khuôn mặt trong trẻo của Lâm Quân, anh giống như mình, đầu đầy một hôi!

Dựa vào ngực nhau mà thở hổn hển.

“Vừa nãy anh làm em sợ muốn chết. Hu hu!” Đột nhiên Lê Nhật Linh lôi kéo cánh tay Lâm Quân gào khóc ấm ức giống như một đứa bé.



“Sao vậy?”

Nhìn thấy Lê Nhật Linh thế này, Lâm Quân trở nên luống cuống chân tay! Anh nhìn Korando một cái, Korando dang tay ra, chỉ nở nụ cười cũng không nói gì rời đi khỏi hiện trường “Hu hu hul”

Lê Nhật Linh tiếp tục khóc, cô thấy Lâm Quân đứng cách mình càng gần, cô dứt khoát ngồi xuống ôm eo Lâm Quân.

Hai bàn tay to giống hệt bàn tay đã ôm lấy mình trong giấc mơ.

“Đừng khóc, có phải em đã nhớ lại rồi không? Không sao cả, anh sẽ không bỏ rơi em! Chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ rồi, em không nhớ nổi cũng không sao hết”

Lâm Quân như đang dỗ dành một đứa trẻ, anh nhẹ nhàng dịu dàng vỗ lưng của Lê Nhật Linh.

Lê Nhật Linh cứ ôm Lâm Quân không ngừng khóc.

“Tại sao anh không bảo vệ em thật tí xấu xa!” Lê Nhật Linh vừa khóc vừa nói thâm.

“Em nói gì, Nhật Linh, có phải em nhớ lại gì rồi không?” Lâm Quân cúi đầu xuống vừa ngạc nhiên vừa kích động nhìn cô.

“Là do ô tô đụng em nên em mới rớt xuống vách núi, vậy tại sao anh không cứu em?” Lê Nhật Linh nói xong khóc càng dữ dội hơn, tình cảnh mình rớt xuống vách núi không ngừng chiếu đi chiếu lại trong đầu “Đúng, là lỗi của anh, anh không thể ở bên cạnh em, trách anh không nên rời khỏi eml Em còn nhớ cô bé đó không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cưng Chiều Mỗi Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook