Chương 1420
Nụ Cười
14/03/2022
Chương 1501
“Sao nào, em muốn mặc à?”
Người đàn ông nhéo gương mặt người phụ nữ tỏ vẻ cưng chiều nói: “Cùng lắm thì chúng ta lại tổ chức hôn lễ một lần nữa, anh sẽ để em làm cô dâu xinh đẹp nhất trên đời này!”
“Hay là thôi đi, nào có người kết hôn hai lần, cứ giữ lại để con gái chúng ta mặc đi thôi”
Hình ảnh hiện lên trong đầu làm Lê Nhật Linh không kìm được chảy nước mắt.
“Tại sao em lại khóc?” Lâm Quân quay người đau lòng vuốt tóc của cô.
“Lâm Quân, Hạ Ly, hình như em nhớ ra một số thứ…
“Thật vậy chăng?” Lâm Quân kích động ôm Lê Nhật Linh đang khóc vào trong lòng, anh ôm cô thật chặt.
Lê Nhật Linh lau nước mắt đẩy anh ra đứng vững, sau đó ngắm nhìn bốn phía.
“Xem ra trước kia em thật sự rất giỏi!”
“Trước kia em đâu chỉ giỏi nhiêu đó, ở trong lòng anh không ai có thể thay thế được em”
Lâm Quân đau lòng giúp cô lau sạch nước mắt ở khóe mắt.
“Tại sao anh phải thu gom những thứ này?”
“Thu gom những thứ này rất lâu, năm năm trước em chỉ thấy qua bọn chúng, tám năm trước bởi vì một số hiểu lầm em rời khỏi anh để sang Mỹ, sau đó anh góp nhặt tất cả tác phẩm của em, chờ em trở về anh sẽ dẫn em đến xem.
Năm năm trước em mất tích, anh tới đó cũng tìm không thấy em, nhưng anh vẫn tin tưởng em còn sống, thế nhưng anh càng tìm không thấy em, anh càng cảm thấy hi vọng xa vời. Nhưng cũng may có căn phòng nhỏ này ở đây, cố gắng giữ hi vọng để anh chờ em trở về!
Cuối cùng anh nghĩ đến cảnh em có thể đến đây ngồi một chút, nhìn xem những tác phẩm trước kia của em, tưởng tượng nhìn thấy em còn ở bên cạnh anh. Cứ như vậy trở thành thói quen, không nghĩ tới nhoáng một cái năm năm đã trôi qua, thời gian trôi qua thật nhanh.
Anh khóa căn phòng này lại là sợ người trong công ty không cẩn thận làm hỏng bọn chúng, anh sợ ngay cả thứ để nhìn vào nhớ em cũng không còn” Lâm Quân cười khổ một cái lại làm cho Lê Nhật Linh có chút đau lòng, mặc dù cô có chút hận mình chỉ có thể nhớ ra một số hình ảnh vỡ nát rời rạc, lại không nhớ nổi trước kia mình đã yêu đậm sâu thế nào.
“Em không cần tự trách” Lâm Quân luôn có thể nhìn thấu tâm trạng của cô, tựa như lúc này, rõ ràng trong lòng anh toàn là chua xót mà anh vẫn còn ấn bờ vai an ủi cô “Nhật Linh, em có biết không? Em trở về, em để anh cảm thấy tất cả đều đáng giá! Mặc kệ em phải mất bao lâu mới có thể nhớ ra anh, anh đều sẽ chờ eml”
Hốc mắt Lê Nhật Linh đỏ bừng nói không nên lời.
“Đừng khóc, đồ ngốc, cho em xem đồ tốt”
Lê Nhật Linh thuận theo Lâm Quân nhìn lại, anh đi tới trung tâm phòng, ở đó có một tấm vải trăng đang che gì đó. Lê Nhật Linh vừa tiến đến đã nhìn thấy, chỉ không biết là cái gì!
Lâm Quân nở nụ cười, anh nhẹ tay nhẹ chân kéo một phát làm tấm màn che rớt xuống.
Mặt tường có một tấm bảng hiệu lớn, bên trên viết mấy chữ bằng bút lông “Lê Nhật Linh, anh chờ em về nhà”
Lâm Quân lớn tiếng thét lên, Lê Nhật Linh lấy tay che miệng lại khóc không thành tiếng.
Lâm Quân đứng ở nơi đó nhìn Lê Nhật Linh, trên mặt anh nở một nụ cười Hiện tại cuối cùng anh cũng tin tưởng mình nhất định có thể đợi cô về nhà.
Cuối cùng anh không cần một thân một mình ở trong căn phòng khói bụi ngột ngạt, sầu não uất ức vượt qua buổi tối không tăng ca cũng không ra ngoài xã giao.
Anh không cần chỉ dựa vào nhìn những bức tranh này để tưởng tượng bộ dáng xinh đẹp và nghiêm túc của cô, anh cũng không cần lại một lần nữa lần chờ đợi tin tức rồi thất vọng một mình.
Lê Nhật Linh cám ơn em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.