Chương 914
Nụ Cười
05/03/2022
Chương 985
“OK, tôi hiểu rồi”
“Hiểu rồi thì tốt”
Lâm Quân cười cười, anh nhấp một ngụm nước.
“Ấy, cậu cười cái gì vậy?”
“Không có gì, không có gì, uống nước đi, uống nước đi”
“Đúng rồi, nếu tôi không tính lầm thì ngày mai chính là ngày Jackson triệu tập đại hội cổ đông”
Jackson đã dành rất nhiều thời gian chuẩn bị cho việc này nên ông ta nhất định sẽ không hủy nó. Cách duy nhất mà bọn họ nghĩ tới là làm sao lật đổ được ông ta trong cuộc họp, nếu không thì bọn họ sẽ bị ông ta đánh bại.
“Ừm, chữ ký trên giấy tờ vẫn chưa biến mất”
“Chuyện này tôi tự ắp xếp”
“Được quá nhỉ giám đốc Quân, bây giờ trình độ bày mưu tính kế của anh càng lúc càng cao nhỉ?”
“Cút, tôi lúc nào mà không giỏi chứ?”
“Phụt!”
Hà Dĩ Phong không nhịn được, ngụm nước trong mồm anh ta phun hết lên mặt Lâm Quân. Anh nhắm mắt lại, nước từ trên trán chảy xuống, lông mày anh cau chặt.
“Hà! Dĩ!!! Phong!!!”
Sau đó là một hồi gào rít của Lâm Quân, Hà Dĩ Phong đã nhanh chân chạy khỏi phòng khách.
“Sao vậy?” Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt nghe thấy ồn ào thì chạy từ trong bếp ra.
“Minh Nguyệt cứu anh” Hà Dĩ Phong nấp sau lưng Lê Minh Nguyệt.
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Lâm Quân, cả Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt đều bật cười lớn. Hà Dĩ Phong nấp nấp trốn trốn còn Lâm Quân cứ đuổi theo đến cùng, cả căn phòng trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Đừng đùa nữa! Đừng đùa nữa!”
Lê Nhật Linh lấy điện thoại ra, là gọi video gia đình.
“Anh mau ra đây, con trai và con gái anh gọi video tới”
Lâm Quân nghe vậy thì mới dừng động tác đánh Hà Dĩ Phong lại. Hà Dĩ Phong thì thở phào nhẹ nhõm, Lê Minh Nguyệt thấy xót nên đi qua đỡ anh ta dậy.
“Mamil”
Video hiện ra, khuôn mặt ngây thơ của Hạ Ly chiếm hết cả màn hình, phía sau truyền đến tiếng đùa nghịch của Lâm Cảnh và Hòa Phong.
“Hạ Ly!”
Nhìn thấy con gái của mình, tình cảm mẹ con trong lòng cô dâng lên tràn ngập, mắt cô cười híp lại như chiếc răng nhỏ.
“Mani, con nhớ mẹ quá”
“Mami cũng rất nhớ các con” Khóe mắt của cô thoáng cái đã phiếm hồng.
“Mami, Lâm Cảnh và Hòa Phong cũng nhớ mẹ lắm”
Lâm Cảnh và Hòa Phong cũng thò mặt vào.
“Mấy đứa chỉ nhớ mẹ không nhớ cha rồi đúng không?”
Lâm Quân khoác tay trên vai Lê Nhật Linh, anh giả vờ không vui và cũng đưa mặt lại gần màn hình.
“Bọn con cũng nhớ cha lắm”
“Thế còn cô và chú Phong thì sao?”
Lê Minh Nguyệt đứng đẳng sau cũng xen vào tìm trò vui.
“Lớn thế rồi mà còn ghen ty với trẻ con”
“Mami có thể nói chuyện Lâm Cảnh và Hòa Phong nhìn nhau, trông hai đứa có vẻ rất vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.