Chương 93: Phu nhân Tổng Giám đốc
Nụ Cười
25/04/2021
Lâm Quân đưa cô đến bệnh viện để tiến hành trị liệu khôi phục, bác sĩ báo cáo lại cô đã khôi phục rất tốt rồi. Còn tưởng con gái thì sẽ hơi yếu ớt này kia, chắc hẳn phải săn sóc mấy năm mới được, không ngờ thế mà cô lại khôi phục nhanh hơn người bình thường.
Lâm Quân nghĩ ngợi chốc lát, xem ra canh dinh dưỡng của mẹ nấu lên cũng không phải không có tác dụng.
Trước sự hiện diện của bác sĩ, anh ghé sát bên tai cô, hơi thở mập mờ phả vào vành tai cô: “Sau này tôi sẽ không uống giúp cô nữa, cô phải tự mình uống đến khi khôi phục hoàn toàn mới được.”
Cô tức giận bất bình: “Đồ đàn ông lá mặt lá trái.”
Bác sĩ thấy rõ ràng chút hành động thân mật của hai người, nhưng ông cũng không thấy ngạc nhiên gì cả, bởi mấy tháng này chẳng biết ông đã phải thấy bao nhiêu lần rồi.
Ra khỏi bệnh viện, cô phát hiện ra phương hướng đang đi có gì đó sai sai.
“Anh dẫn tôi đi nơi nào vậy? Đây không phải là đường về nhà mà.”
“Đi theo lẽo đẽo sau lưng cô cả ngày, cũng không thể bỏ mặc chuyện công ty được.”
“Tôi có cần phải quan tâm đến công việc điều hành công ty đâu.”
“Cô ngồi bên cạnh hầu hạ tôi là được, tôi hầu hạ cô nửa ngày rồi, giờ đến lượt cô quay lại giúp đỡ tôi nửa ngày thì mới công bằng được.”
“Giữa vợ chồng có ai lại tính toán chỉ li như thế bao giờ.”
Cô lầm bầm trong miệng.
“Cô nói cái gì đấy?” Cũng không biết anh thật sự không nghe rõ hay là giả vờ không nghe rõ, rõ ràng là đang hỏi nhưng khuôn mặt lại rất thong dong bình tĩnh.
Lâm Quân không đưa cô về nhà họ Lâm, anh thật sự dẫn cô đến Tập đoàn Lâm Thị.
Nhưng lại không để cô đi theo hầu hạ anh cả buổi như anh đã từng nói.
Anh dẫn cô đến Tập đoàn Lâm Thị là để cho cô một danh phận rõ ràng.
Anh không bước vào thang máy chuyên dụng của Tổng Giám đốc ở dưới hầm để xe, mà ngược lại đi vào từ cửa chính tòa nhà.
Các công nhân viên ngần ra chốc lát, ngay lập tức mọi người đồng loại quay lại chào đón: “Xin chào Tổng Giám đốc.”
Anh nhếch khóe môi lên chỉ vào người phụ nữ bị mình ôm trong lòng ngực: “Còn cả Phu nhân Tổng Giám đốc.”
Cả đám người sững sờ hoảng hốt, nhưng vẫn nghe lời chào tiếp: “Chào Phu nhân Tổng Giám đốc.”
Thế là, cả tua “chào Tổng Giám đốc”
và “chào Phu nhân Tổng Giám đốc” tuôn ra như súng liên thanh.
Lê Nhật Linh chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như chiến trận thế này, vội vàng vùi mặt trong ngực anh, giả vờ hóa thân thành đà điều để che giấu biểu cảm không bình thường của mình.
Nhân viên đứng quây lễ tân lần trước ngăn cản Lê Nhật Linh nhận ra mình đã cản đúng người không nên cản, trong lòng hơi hồi hộp một chút, rõ ràng giọng chào “Phu nhân Tổng Giám đốc” cũng yếu đi rất nhiều. Đúng là tự đâm đầu vào đường chết mà, lần trước cô ta còn dám đuổi Phu nhân Tổng Giám đốc đi, Phu nhân có tháo guốc ném mình không nhỉ?
Việc đồn thổi truyền miệng là hành động dễ dàng làm mọi chuyện thay đổi nhất, Tập đoàn Lâm Thị cũng chẳng chủ động đưa ra lời giải thích chính thức nào cho lời đồn đãi trước đó, chỉ thản nhiên tỏ vẻ sẽ truy cứu trách nhiệm, tất cả những phóng viên tung tin đồn nhảm đó sẽ phải chịu hình phạt, nhưng chuyện truy cứu hay.
hình phạt thì cũng dần mất đi sự chú ý.
Cho đến hôm nay, người có lòng đề ý lại lén lút đưa chuyện hai người Lâm Quân và Lê Nhật Linh thân mật với nhau truyền ra, sau hai tháng trời, vấn đề này lại được đầy lên đầu trang báo một lần nữa, cuộc sống ân ái gần đây của đôi vợ chồng trẻ nhà họ Lâm.
Lê Nhật Linh lại được chăm sóc hai tháng rồi.
Cái chân bi thương đã có thể đi đứng bình thường trở lại, nhưng chỉ là lúc đi vẫn phải gắng sức một chút, đi lâu sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Lời đồn sóng gió gì cũng đều phai mờ đi, cô đang suy nghĩ có muốn tiếp tục kế hoạch vĩ đại của mình hai không, đề tái sinh sự nghiệp của mình một lần nữa, Hạ Lan Châu bèn khóc lóc gọi cô ra ngoài hẹn gặp.
Hoàng Ánh thấy cô muốn đi ra ngoài thì vẫn sắp xếp hai người vệ sĩ đi theo bảo VỆ cô.
Lần trước cô xảy ra chuyện cũng là lúc ở bên cạnh Hạ Lan Châu.
Nhưng Hạ Lan Châu khóc đến mức này thì Lê Nhật Linh vẫn không đành lòng, cuối cùng vẫn từ chối những người khác đi theo mình trừ tài xế.
Trên đường đi, Hạ Lan Châu lại liên tục gọi điện cho cô mấy lần, khóc lóc hơi thê thảm.
Cô quen biết với Hạ Lan Châu từ lâu rồi, hai cô gái chính là bạn học thời cấp ba với nhau. Tính tình Hạ Lan Châu lạc quan tích cực, hiếm khi rơi nước mắt, gặp chuyện gì cũng có thề thoải mái giải quyết. Quen Hạ Lan Châu bao nhiêu năm như thế, chỉ thấy đúng hai lần là Hạ Lan Châu rơi nước mắt, lần trước là lễ kết hôn của cô, cô biết bạn mình lén rơi hai giọt nước mắt.
Nhưng lúc này đây lại là gào khóc thảm thiết.
Lê Nhật Linh hơi run sợ trong lòng, chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra rồi, nếu không Hạ Lan Châu sẽ không sụp đồ
Lâm Quân nghĩ ngợi chốc lát, xem ra canh dinh dưỡng của mẹ nấu lên cũng không phải không có tác dụng.
Trước sự hiện diện của bác sĩ, anh ghé sát bên tai cô, hơi thở mập mờ phả vào vành tai cô: “Sau này tôi sẽ không uống giúp cô nữa, cô phải tự mình uống đến khi khôi phục hoàn toàn mới được.”
Cô tức giận bất bình: “Đồ đàn ông lá mặt lá trái.”
Bác sĩ thấy rõ ràng chút hành động thân mật của hai người, nhưng ông cũng không thấy ngạc nhiên gì cả, bởi mấy tháng này chẳng biết ông đã phải thấy bao nhiêu lần rồi.
Ra khỏi bệnh viện, cô phát hiện ra phương hướng đang đi có gì đó sai sai.
“Anh dẫn tôi đi nơi nào vậy? Đây không phải là đường về nhà mà.”
“Đi theo lẽo đẽo sau lưng cô cả ngày, cũng không thể bỏ mặc chuyện công ty được.”
“Tôi có cần phải quan tâm đến công việc điều hành công ty đâu.”
“Cô ngồi bên cạnh hầu hạ tôi là được, tôi hầu hạ cô nửa ngày rồi, giờ đến lượt cô quay lại giúp đỡ tôi nửa ngày thì mới công bằng được.”
“Giữa vợ chồng có ai lại tính toán chỉ li như thế bao giờ.”
Cô lầm bầm trong miệng.
“Cô nói cái gì đấy?” Cũng không biết anh thật sự không nghe rõ hay là giả vờ không nghe rõ, rõ ràng là đang hỏi nhưng khuôn mặt lại rất thong dong bình tĩnh.
Lâm Quân không đưa cô về nhà họ Lâm, anh thật sự dẫn cô đến Tập đoàn Lâm Thị.
Nhưng lại không để cô đi theo hầu hạ anh cả buổi như anh đã từng nói.
Anh dẫn cô đến Tập đoàn Lâm Thị là để cho cô một danh phận rõ ràng.
Anh không bước vào thang máy chuyên dụng của Tổng Giám đốc ở dưới hầm để xe, mà ngược lại đi vào từ cửa chính tòa nhà.
Các công nhân viên ngần ra chốc lát, ngay lập tức mọi người đồng loại quay lại chào đón: “Xin chào Tổng Giám đốc.”
Anh nhếch khóe môi lên chỉ vào người phụ nữ bị mình ôm trong lòng ngực: “Còn cả Phu nhân Tổng Giám đốc.”
Cả đám người sững sờ hoảng hốt, nhưng vẫn nghe lời chào tiếp: “Chào Phu nhân Tổng Giám đốc.”
Thế là, cả tua “chào Tổng Giám đốc”
và “chào Phu nhân Tổng Giám đốc” tuôn ra như súng liên thanh.
Lê Nhật Linh chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như chiến trận thế này, vội vàng vùi mặt trong ngực anh, giả vờ hóa thân thành đà điều để che giấu biểu cảm không bình thường của mình.
Nhân viên đứng quây lễ tân lần trước ngăn cản Lê Nhật Linh nhận ra mình đã cản đúng người không nên cản, trong lòng hơi hồi hộp một chút, rõ ràng giọng chào “Phu nhân Tổng Giám đốc” cũng yếu đi rất nhiều. Đúng là tự đâm đầu vào đường chết mà, lần trước cô ta còn dám đuổi Phu nhân Tổng Giám đốc đi, Phu nhân có tháo guốc ném mình không nhỉ?
Việc đồn thổi truyền miệng là hành động dễ dàng làm mọi chuyện thay đổi nhất, Tập đoàn Lâm Thị cũng chẳng chủ động đưa ra lời giải thích chính thức nào cho lời đồn đãi trước đó, chỉ thản nhiên tỏ vẻ sẽ truy cứu trách nhiệm, tất cả những phóng viên tung tin đồn nhảm đó sẽ phải chịu hình phạt, nhưng chuyện truy cứu hay.
hình phạt thì cũng dần mất đi sự chú ý.
Cho đến hôm nay, người có lòng đề ý lại lén lút đưa chuyện hai người Lâm Quân và Lê Nhật Linh thân mật với nhau truyền ra, sau hai tháng trời, vấn đề này lại được đầy lên đầu trang báo một lần nữa, cuộc sống ân ái gần đây của đôi vợ chồng trẻ nhà họ Lâm.
Lê Nhật Linh lại được chăm sóc hai tháng rồi.
Cái chân bi thương đã có thể đi đứng bình thường trở lại, nhưng chỉ là lúc đi vẫn phải gắng sức một chút, đi lâu sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Lời đồn sóng gió gì cũng đều phai mờ đi, cô đang suy nghĩ có muốn tiếp tục kế hoạch vĩ đại của mình hai không, đề tái sinh sự nghiệp của mình một lần nữa, Hạ Lan Châu bèn khóc lóc gọi cô ra ngoài hẹn gặp.
Hoàng Ánh thấy cô muốn đi ra ngoài thì vẫn sắp xếp hai người vệ sĩ đi theo bảo VỆ cô.
Lần trước cô xảy ra chuyện cũng là lúc ở bên cạnh Hạ Lan Châu.
Nhưng Hạ Lan Châu khóc đến mức này thì Lê Nhật Linh vẫn không đành lòng, cuối cùng vẫn từ chối những người khác đi theo mình trừ tài xế.
Trên đường đi, Hạ Lan Châu lại liên tục gọi điện cho cô mấy lần, khóc lóc hơi thê thảm.
Cô quen biết với Hạ Lan Châu từ lâu rồi, hai cô gái chính là bạn học thời cấp ba với nhau. Tính tình Hạ Lan Châu lạc quan tích cực, hiếm khi rơi nước mắt, gặp chuyện gì cũng có thề thoải mái giải quyết. Quen Hạ Lan Châu bao nhiêu năm như thế, chỉ thấy đúng hai lần là Hạ Lan Châu rơi nước mắt, lần trước là lễ kết hôn của cô, cô biết bạn mình lén rơi hai giọt nước mắt.
Nhưng lúc này đây lại là gào khóc thảm thiết.
Lê Nhật Linh hơi run sợ trong lòng, chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra rồi, nếu không Hạ Lan Châu sẽ không sụp đồ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.