Chương 106: Người bị hại
Niên Tiểu Hoa
04/07/2020
Edit: Phạmnhi
Cảnh Vân Chiêu lấy nhân sâm ra trước mặt Kiều Hồng Diệp, khoảng cách hơn một cánh tay, Kiều Hồng Diệp nhìn thấy rất rõ ràng.
Nói xong những lời đó, lại đem đồ nhét vào trong túi xách một lần nữa, sau đó nhìn Kiều Hồng Diệp lộ ra vẻ lạnh lùng mỉm cười, xoay người cùng Cam Cẩn Thần hai người lên lầu.
Hai mắt Kiều Hồng Diệp trừng tròn xoe, không thể tin được Cảnh Vân chiêu lại xúc phạm cô ta như vậy, ở trước mặt cô ta nói với cô cách dùng nhân sâm làm sao! Hơn nữa với những sự sợ hãi còn lưu lại trong hôm nay, đầu Kiều Hồng Diệp "Ông" lên một tiếng muốn nổ tung.
Nhân sâm không trộm được còn đắc tội Tào Hành, cô nhờ Tào Hành ra tay chính là lừa gạt cha mình, chờ đến ngày mai, nhất định cô còn phải giải thích với cha cô ta, nếu như cha cô ta ra tay đi trộm lần nữa. . . . . .
Có thể trộm được cũng không sao, nhưng nếu không trộm được, cô ta sợ mình không chịu nổi sự đả kích này.
Huống chi Cảnh Vân Chiêu đã phòng bị rồi, ngộ nhỡ gọi mọi người tới bắt cha đi, đến lúc đó cô ta sẽ xong đời.
Trong lòng Kiều Hồng Diệp có đủ loại hương vị, nhưng lại không biết nên làm cái gì mới phải.
Mơ màng rời đi từ chung cư, ánh đèn mờ ảo ven đường khiến bóng dáng ấy nhìn thật cô đơn, chung cư cùng khách sạn chỉ cách mấy cái hẻm nhỏ, nhưng hẻm nhỏ buổi tối cũng không có nhiều người, Kiều Hồng Diệp mới nhìn thấy khách sạn, một giây sau đã bị ai đó tóm lấy.
"Các người muốn làm gì!" Kiều Hồng Diệp hoảng sợ nhìn mấy người đàn ông phía sau, nổi da gà nổi lên khắp thân.
Dẫn đầu là Hoa Tặc, chỉ thấy hắn ta cười nham hiểm quét qua Kiều Hồng Diệp một cái: "Con nhóc này ngươi quả thực lợi hại, thế mà dám đem Tào Hành lăn lộn đi vào, cái đức hạnh không gia nhập chúng ta một chuyến thật là đáng tiếc."
Hắn vẫn đang theo dõi Kiều Hồng Diệp này, sự việc vừa mới xảy ra tất nhiên cũng lọt vào mắt.
Không thể không nói, nha đầu tên Cảnh Vân Chiêu rất thông minh, nhưng Kiều Hồng Diệp cũng không sai, không trách được trước kia có thể lừa gạt Tào Hành làm nhiều chuyện giúp cô ta như vậy.
Bất quá tuổi vẫn còn nhỏ, bị chút kinh sợ liền đem Tào Hành khai ra, Tào Hành tên kia là con rắn độc mang thù, tội nhỏ như thế cùng lắm để cho hắn ta ở trong đó ngây ngốc hơn mười ngày, chờ giam giữ vừa kết thúc, Kiều Hồng Diệp muốn khóc cũng không kịp.
"Tôi không hiểu các người nói cái gì. . . . . ." Kiều Hồng Diệp tái mặt lắc đầu một cái.
Hoa Tặc phun ra cục đờm: "Đừng sợ, chúng ta đây. . . . . . Cũng tìm em thu chút lợi ích mà thôi."
Tào Hành trước kia đã làm hắn không vừa mắt, sau chuyện náo loạn lần trước hắn đã nhân cơ hội này để thu lại thế lực, chỉ là người khác lẫn trốn rất kĩ chưa bắt được, nhưng hiện tại xem ra có bắt được hay không cũng chẳng xảy ra chuyện gì, để hắn ta bay nhảy một đoạn thời gian cũng rất tốt.
"Các người muốn làm gì? Ta căn bản không biết các người, tôi cùng Tào Hành căn bản không có quan hệ, tôi cũng là người bị hại!" Kiều Hồng Diệp vội vàng nói.
Nhất định là Tào Hành trêu chọc người, tại sao lại muốn tính trên đầu nàng!
"A! Các anh em, cô ta nói cô ta là người bị hại!" Hoa Tặc càng xem thường đứa con gái này, chẳng có chút gan dạ, bật cười một tiếng, lại nói: "Tào Hành giúp em cũng hai ba năm phải không? Hắn âm thầm giúp em đe doạ vài người, tuổi cũng nhỏ, nghiêm trọng nhất là đánh gãy chân một người, cho đến bây giờ có để lại di chứng, chị gái của em còn suýt nữa bị hắn ta cưỡng hiếp, những chuyện này em cho rằng là tự nhiên xảy ra?"
Hoa Tắch vừa nói, Kiều Hồng Diệp sợ tới mức không dám nói lời nào.
Người cô ta ghét không chỉ Cảnh Vân Chiêu, trước kia Cảnh Vân chiêu và cô ta sống chung một mái nhà, mỗi giây đều có thể để cho cô sống không được dễ chịu, nhưng người khác thì không thể, cho nên cô phải nhờ Tào Hành hỗ trợ, sau lưng đánh không ít người, nhưng không có người biết những chuyện kia là cô ta làm.
Sau khi làm bạn với Tào Hành, cô ta lại cảm thấy những việc cô ta muốn đều có thể thực hiện được, không thích ai người đó sẽ xui xẻo, nhưng chưa bao giờ ngờ tới người khác sẽ chú ý những thứ này, cô ta cho rằng chỉ cần Tào Hành giúp mình giữ bí mật là được!
Cảnh Vân Chiêu lấy nhân sâm ra trước mặt Kiều Hồng Diệp, khoảng cách hơn một cánh tay, Kiều Hồng Diệp nhìn thấy rất rõ ràng.
Nói xong những lời đó, lại đem đồ nhét vào trong túi xách một lần nữa, sau đó nhìn Kiều Hồng Diệp lộ ra vẻ lạnh lùng mỉm cười, xoay người cùng Cam Cẩn Thần hai người lên lầu.
Hai mắt Kiều Hồng Diệp trừng tròn xoe, không thể tin được Cảnh Vân chiêu lại xúc phạm cô ta như vậy, ở trước mặt cô ta nói với cô cách dùng nhân sâm làm sao! Hơn nữa với những sự sợ hãi còn lưu lại trong hôm nay, đầu Kiều Hồng Diệp "Ông" lên một tiếng muốn nổ tung.
Nhân sâm không trộm được còn đắc tội Tào Hành, cô nhờ Tào Hành ra tay chính là lừa gạt cha mình, chờ đến ngày mai, nhất định cô còn phải giải thích với cha cô ta, nếu như cha cô ta ra tay đi trộm lần nữa. . . . . .
Có thể trộm được cũng không sao, nhưng nếu không trộm được, cô ta sợ mình không chịu nổi sự đả kích này.
Huống chi Cảnh Vân Chiêu đã phòng bị rồi, ngộ nhỡ gọi mọi người tới bắt cha đi, đến lúc đó cô ta sẽ xong đời.
Trong lòng Kiều Hồng Diệp có đủ loại hương vị, nhưng lại không biết nên làm cái gì mới phải.
Mơ màng rời đi từ chung cư, ánh đèn mờ ảo ven đường khiến bóng dáng ấy nhìn thật cô đơn, chung cư cùng khách sạn chỉ cách mấy cái hẻm nhỏ, nhưng hẻm nhỏ buổi tối cũng không có nhiều người, Kiều Hồng Diệp mới nhìn thấy khách sạn, một giây sau đã bị ai đó tóm lấy.
"Các người muốn làm gì!" Kiều Hồng Diệp hoảng sợ nhìn mấy người đàn ông phía sau, nổi da gà nổi lên khắp thân.
Dẫn đầu là Hoa Tặc, chỉ thấy hắn ta cười nham hiểm quét qua Kiều Hồng Diệp một cái: "Con nhóc này ngươi quả thực lợi hại, thế mà dám đem Tào Hành lăn lộn đi vào, cái đức hạnh không gia nhập chúng ta một chuyến thật là đáng tiếc."
Hắn vẫn đang theo dõi Kiều Hồng Diệp này, sự việc vừa mới xảy ra tất nhiên cũng lọt vào mắt.
Không thể không nói, nha đầu tên Cảnh Vân Chiêu rất thông minh, nhưng Kiều Hồng Diệp cũng không sai, không trách được trước kia có thể lừa gạt Tào Hành làm nhiều chuyện giúp cô ta như vậy.
Bất quá tuổi vẫn còn nhỏ, bị chút kinh sợ liền đem Tào Hành khai ra, Tào Hành tên kia là con rắn độc mang thù, tội nhỏ như thế cùng lắm để cho hắn ta ở trong đó ngây ngốc hơn mười ngày, chờ giam giữ vừa kết thúc, Kiều Hồng Diệp muốn khóc cũng không kịp.
"Tôi không hiểu các người nói cái gì. . . . . ." Kiều Hồng Diệp tái mặt lắc đầu một cái.
Hoa Tặc phun ra cục đờm: "Đừng sợ, chúng ta đây. . . . . . Cũng tìm em thu chút lợi ích mà thôi."
Tào Hành trước kia đã làm hắn không vừa mắt, sau chuyện náo loạn lần trước hắn đã nhân cơ hội này để thu lại thế lực, chỉ là người khác lẫn trốn rất kĩ chưa bắt được, nhưng hiện tại xem ra có bắt được hay không cũng chẳng xảy ra chuyện gì, để hắn ta bay nhảy một đoạn thời gian cũng rất tốt.
"Các người muốn làm gì? Ta căn bản không biết các người, tôi cùng Tào Hành căn bản không có quan hệ, tôi cũng là người bị hại!" Kiều Hồng Diệp vội vàng nói.
Nhất định là Tào Hành trêu chọc người, tại sao lại muốn tính trên đầu nàng!
"A! Các anh em, cô ta nói cô ta là người bị hại!" Hoa Tặc càng xem thường đứa con gái này, chẳng có chút gan dạ, bật cười một tiếng, lại nói: "Tào Hành giúp em cũng hai ba năm phải không? Hắn âm thầm giúp em đe doạ vài người, tuổi cũng nhỏ, nghiêm trọng nhất là đánh gãy chân một người, cho đến bây giờ có để lại di chứng, chị gái của em còn suýt nữa bị hắn ta cưỡng hiếp, những chuyện này em cho rằng là tự nhiên xảy ra?"
Hoa Tắch vừa nói, Kiều Hồng Diệp sợ tới mức không dám nói lời nào.
Người cô ta ghét không chỉ Cảnh Vân Chiêu, trước kia Cảnh Vân chiêu và cô ta sống chung một mái nhà, mỗi giây đều có thể để cho cô sống không được dễ chịu, nhưng người khác thì không thể, cho nên cô phải nhờ Tào Hành hỗ trợ, sau lưng đánh không ít người, nhưng không có người biết những chuyện kia là cô ta làm.
Sau khi làm bạn với Tào Hành, cô ta lại cảm thấy những việc cô ta muốn đều có thể thực hiện được, không thích ai người đó sẽ xui xẻo, nhưng chưa bao giờ ngờ tới người khác sẽ chú ý những thứ này, cô ta cho rằng chỉ cần Tào Hành giúp mình giữ bí mật là được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.